Hoạt Sát

Chương 41 - Nô Nhân

trước
tiếp

A Di từ trong cửa hiệu thuốc bước ra đường. Nàng dõi mắt nhìn quanh, như thể dò xét quanh mình. Khi đã đoán chắc không có ai theo, A Di mới thả bước đi.

Nàng vừa bỏ đi được hơn mười bước thì hai bên đường xuất hiện mươi gã đại hán vận võ phục Thiên môn. Cầm đầu mười gã đại hán đó là một lão già trạc ngoài ngũ tuần. Vừa thấy những người đó, mặt A Di đã đanh lại.

Lão già vận huỳnh y võ phục bước thẳng đến trước mặt nàng.

– A Di… Cô nương hẳn nhận ra bổn đàn chủ chứ.

Nàng từ tốn đáp lời:

– A Di nhận ra Hoát Trụ đàn chủ.

– Đã nhận ra bổn đàn chủ, A Di cô nương biết phải làm gì rồi chứ?

Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoát Trụ nhưng bất giác thối lại một bộ. A Di miễn cưỡng nói:

– Hoát đàn chủ… A Di đã dụng tuyệt hồn đan để trả mạng cho Thiên môn rồi…

Hoát Trụ nheo mày:

– A Di cô nương đã dụng Tuyệt hồn đan trả mạng cho môn chủ cớ sao còn đứng ngay trước mặt bổn đàn chủ. Nói sao khó nghe vậy?

Hoát Trụ hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp:

– A Di… Nếu cô nương biết thân, biết phận mình thì hãy ngoan ngoãn theo bổn đàn chủ về đàn môn, chờ phát lịnh của môn chủ.

Nàng lắc dầu:

– Lúc này A Di không còn là người của Thiên môn nữa… Với lại A Di còn có chuyện phải làm không thể theo chân Hoát đàn chủ được.

Hoát Trụ sa sầm mặt:

– A Di cô nương… Môn chủ đã phát lịnh tử đối với cô nương. Cô nương dám cãi lịnh của môn chủ sao?

– Hoát đàn chủ… A Di tuyệt đối giữ phận trung thành với Thiên môn. Và đã dụng Tuyệt hồn đan. Nhưng may mắn được người cứu… Xem như A Di đã trả mạng cho Thiên môn. Hoát đàn chủ… xin người đừng làm khó cho A Di. Bây giờ, A Di đã có chủ nhân mới.

Hoát Trụ trừng mắt nhìn nàng:

– Hồ đồ… Nàng đã không dụng Tuyệt hồn đan để trả mạng cho môn chủ, còn nhận chủ nhân mới. Tội này không thể dung thứ được.

Hoát Trụ rít giọng nói:

– Mau theo bổn đàn chủ về đàn môn thọ tội.

A Di lắc đầu:

– Không… A Di có chuyện phải làm không thể theo đàn chủ được.

– Nàng muộn cãi lịnh của bổn đàn chủ?

A Di miễn cưỡng nói:

– Hoát đàn chủ đừng ép A Di.

– Bổn đàn chủ ép thì đã sao nào?

Hoát Trụ nói dứt lời điểm chỉ vào mặt A Di trầm giọng quát:

– Bắt ả về cho bổn đàn chủ.

Lịnh được phát ra, ngay lập tức hai gã thuộc hạ của Hoát Trụ xông ngay vào A Di. Tả thủ vẫn ôm khư khư bọc thuốc, hữu thú của A Di dựng đứng, đón thẳng lấy một lúc hai bóng ảnh chưởng của hai gã đại hán dưới trướng Hoát Trụ…

– Bình bình…

Nàng lùi lại hai bộ, thân ảnh lắc lư như cây sậy trước cơn giông dữ. Trong khi đó hai gã kia bật ngược trở ra té lăn xuống đất.

Hoát Trụ nói:

– A Di… cô nương khá lắm… Gần môn chủ có bản lĩnh thâm hậu như vậy nên mới xem thường bổn đàn chủ.

A Di miễn cưỡng đáp lời:

– A Di không dám thất lễ với đàn chủ… Nếu đàn chủ muốn A Di đến Đàn môn của đàn chủ… A Di sẽ đến nhưng trước tiên hãy để A Di đi làm tròn phận sự của mình đã.

Hoát Trụ cướp lời A Di khoát tay nói:

– Nàng chẳng có phận sự gì cả mà chỉ mỗi một việc duy nhất đến đàn môn chờ phán lịnh của môn chủ thôi.

– Hoát đàn chủ đã ép A Di rồi… A Di không thể theo đàn chủ được. Cáo từ.

A Di nói rồi, liền thi triển thuật Lưu thủy hành vân toan băng qua đầu Hoát Trụ. Nhưng chân vừa đề khí thì bốn mành lưới do tám gã môn hạ của Hoát Trụ căng ra, che kín cả mọi đường tẩu thoát của nàng.

Thấy họ dùng đến võng lưới, A Di biến sắc nói:

– Hoát đàn chủ không để cho A Di một sinh lộ sao?

– A Di… một khi bổn đàn chủ phát triển thiên võng thì cho dù cô nương có thuật thăng thiên hay độn thổ cũng không thể thoát được đâu. Hãy ngoan ngoãn tuân theo ý của bổn đàn chủ đi.

Nàng lắc đầu:

– A Di đã nói rồi… Lúc này A Di không tiện theo chân đàn chủ về đàn môn.

Lời nói này của nàng khiến cho Hoát Trụ giận đến tím mật. Lão rống lên:

– Bắt ả cho bổn đàn chủ.

Ngay sau mệnh lệnh của Hoát Trụ, một mành lưới căng ra, chụp thẳng xuống đầu A Di.

Nàng vẫn ôm khư khư bọc thuốc lách bộ qua trái né tránh. Vừa tránh được mành lưới thứ nhất thì mành lưới thứ hai chụp ngang hông nàng. A Di hốt hoảng điểm chân lướt lên cao bốn bộ, để mành lưới của hai gã môn hạ Hoát Trụ lướt sát ngay dưới đế hài. Tránh được mành lưới thứ hai thì mành lưới thứ ba trong thế trận liên hoàn lướt ra hứng dưới chân nàng.

Cùng với màn lưới thứ ba thì màn lưới thứ tư chụp thẳng trực diện đến.

Một lúc đối phó với hai mành lưới, A Di gần như không có đường nào để thoát.

Nàng nghiến răng xuất chưởng đánh thẳng xuống hai gã đại hán thủ lưới bên dưới nhưng Hoát Trụ đã biết trước nàng sẽ phản kháng bằng cách đó mà vỗ chỉ điểm tâm huyệt của nàng.

Vừa phát tác chưởng công vỗ xuống bên dưới A Di buộc phải thu hồi chưởng lại đón chỉ kình của đàn chủ Hoát Trụ.

– Chát…

Chưởng và chỉ chạm nhau. Tâm trung bản thủ của A Di buốt nhói. Cùng lúc hai mành lưới chụp lên thân ảnh nàng. A Di giẫy giụa nhưng bất lực không sao thoát ra khỏi đám bùng nhùng của hai chiếc thiên võng.

Hoát Trụ chắp hai tay sau lưng bước đến bên nàng. Trong khi A Di đã hoàn toàn bị gói trong chiếc thiên võng.

Nàng nhìn Hoát Trụ nói:

– Hoát đàn chủ… Hãy cho A Di đem thuốc về cho chủ nhân của mình rồi sẽ đến thọ tội với đàn chủ.

Hoát Trụ lạnh nhạt:

– Chủ nhân của nàng là ai? Có đáng như môn chủ hay không mà nàng trung thành quá vậy?

Nàng lưỡng lự rồi lắc đầu:

– A Di không thể nói ra tên của chủ nhân mình.

Hoát Trụ hừ nhạt rồi nói:

– Nàng không nói bổn đàn chủ cũng biết… Phải chủ nhân của nàng là Trương Quảng tiểu tử? Hay là Du Thiếu Bảo thiếu gia của Thiên Vân trang.

Nghe Hoát Trụ nói trúng tên Trương Quảng, A Di im lặng không đáp lời Hoát Trụ.

Thấy nàng im lặng, Hoát Trụ gắt giọng nói:

– Nàng không trả lời bổn đàn chủ ư?

A Di nhìn Hoát Trụ:

– Hoát đàn chủ muốn giết A Di thì cứ lấy mạng A Di đi, nhưng đừng hòng buộc A Di thố lộ tung tích của chủ nhân… A Di biết môn lịnh như thế nào mà..

Hoát Trụ hừ nhạt rồi nói:

– A Di… Nàng cương cường dám cãi lại lịnh của Thiên môn. Bổn đàn chủ sẽ dùng cực hình khảo tra xem coi nàng có chịu nổi không?

– Đàn chủ muốn làm gì thì làm… A Di cũng không nói ra tung tích của chủ nhân đâu.

Nàng nói rồi cúi gằm mặt xuống không nhìn lên Hoát Trụ.

Hoát Trụ nheo mày, gằn giọng phán lịnh:

– Đưa ả về đàn môn.

– Tuân lịnh đàn chủ.

Bốn gã đại hán môn hạ vừa định khiêng mành lưới gói A Di bên trong lên thì bất thình lình có hai đạo bạch quang hình trăng khuyết cắt một đường vòng cung. Đôi nhật nguyệt ma hoàn lia ngang qua bốn gã đại hán dưới trướng của Hoát Trụ. Cả bốn gã môn hạ của Hoát Trụ đứng ngây ra, rồi từ từ khuỵu chân đổ sầm xuống đất.

Sự biến đột ngột đó khiến Hoát Trụ sờ sững, ngây người.

Mạc Dân và Thể Ngọc bước ra.

Thể Ngọc nói:

– Lẽ nào không biết hổ thẹn sao? Bấy nhiêu người đây mà lại đi bức hiếp một vị cô nương tay yếu chân mềm?

Thể Ngọc khoát tay.

– Các người còn chưa cút đi? Hay đợi Mạc huynh ra tay lần nữa thì lại thêm kẻ chầu Diêm vương lão gia đó?

Hoát Trụ nhìn Thể Ngọc và Mạc Dân chằm chằm.

Lão miễn cưỡng nói:

– Các người là người của Minh thần cung.

Thể Ngọc gật đầu:

– Không sai.

Hoát Trụ nheo mày nói:

– Minh Thần cung… Tại sao các người còn sống chứ?

Mạc Dân gằn giọng nói:

– Tiểu thư đã cho các ngươi một sinh lộ còn chưa cút xéo đi, hay đợi Mạc mỗ tống tiễn xuống a tỳ rồi mới chịu đi?

Hoát Trụ nhìn Mạc Dân:

– Người là Đoạt mệnh ma hoàn Mạc Dân?

– Không sai.

Hoát Trụ lừ mắt nhìn Mạc Dân rồi ra dấu cho bốn gã kia công xác những gã đã chết.

Lão gằn giọng nói:

– Bổn đàn chủ sẽ tìm lại cái ngươi.

Chờ cho lão đi hẳn rồi, Thể Ngọc mới vội vã gỡ lưới khỏi người A Di. Nàng đỡ A Di đứng lên:

– Cô nương có sao không?

A Di ôm quyền xá.

– A Di đa tạ cô nương và công tử đã cứu mạng… Sau này sẽ báo đáp ân hai người.

A Di nhìn tại Thể Ngọc:

– Cô nương là Thể Ngọc tiểu thư… người của Minh thần cung?

– A Di cô nương biết Thể Ngọc à?

Nàng lưỡng lự rồi nói:

– Thỉnh thoảng A Di có nghe chủ nhân nhắc đến Thể Ngọc tiểu thư.

– Nói vậy, chủ nhân của A Di cô nương biết Thể Ngọc.

A Di gật đầu.

Thể Ngọc hỏi:

– Chủ nhân của cô nương là ai?

A Di nhũn nhặn nói:

– Lúc này chủ nhân đang bị trọng thương… A Di không tiện nói ra. Mong sau này sẽ gặp lại tiểu thư và công tử…

A Di cáo từ.

A Di ôm bọc thuốc dợm bước thì Thể Ngọc gọi lại:

– A Di cô nương…

A Di nhìn lại nàng.

Thể Ngọc nói:

– Nhà cô nương ở đâu? Thể Ngọc và Mạc huynh đây sẽ đưa cô nương về.

A Di ôm quyền xá:

– Đa tạ tiểu thư có lòng nhiệt thành… Nhưng A Di…

Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng, xởi lởi nói:

– Nhà của A Di cũng không xa đâu. Có dịp A Di sẽ bồi đáp ân cứu mạng của nhị vị…

Cáo từ.

Nàng cúi đầu xá hai người rồi sải bước đi nhanh một cách hối hả. Thể Ngọc và Mạc Dân nhìn theo A Di.

Thể Ngọc nhẩm nói:

– A Di có vẻ rất gấp… Hình như người của nàng ta bị trọng bịnh.

Mạc Dân nói:

– Cứu người rồi… Muội không nên quan tâm đến người ta làm gì.

Thể Ngọc chau mày, nói:

– Thể Ngọc không thích bọn người Thiên môn. Bọn họ bây giờ cứ như sẽ là Minh chủ võ lâm rồi vậy.

Thể Ngọc nói rồi thả bước đi. Mạc Dân nối gót theo nàng.

Trở lại với A Di.

Rời trấn Hàm Đan, A Di đến một gian thảo xá cất tạm bên bìa rừng. Nàng đẩy cửa bước vào.

Trương Quảng đang nằm trên tấm đệm bằng lá rừng, cố gượng ngồi lên. Chàng nhăn mặt rồi rùng mình, ói luôn một bụm máu.

Trương Quảng nhìn nàng. Đôi chân mày của chàng cau lại khi nhận ra trang phục xốc xếch của A Di; và đầu cánh tay bầm tím.

Trương Quảng hỏi:

– A Di… chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?

A Di gượng cười giả lả nói:

– Chuyện nhỏ thôi mà. Chủ nhân đừng lo… A Di chỉ vấp té.

Nàng đặt gói thuốc xuống bên cạnh Trương Quảng.

– Những thứ chủ nhân bảo mua, A Di mua đủ cả rồi. Để A Di đi nấu thuốc cho người.

Chủ nhân, nấu như thế nào?

Trương Quảng nhìn thẳng vào mắt nàng:

– A Di…

Giọng nói của chàng khá khe khắt khiến A Di phải hồi hộp. Nâng nhỏ nhẻ đáp lời:

– Dạ… Chủ nhân có điều chi sai bảo A Di?

– Tại sao nàng giấu ta… Bình thường A Di rất thành thật sao nàng lại giấu ta… Nàng còn xem ta là người bạn thân của nàng nữa không?

– Chủ nhân…

Trương Quảng khoát tay, nạt ngang:

– Không…

– Trương ca ca…

Trương Quảng gật đầu, chàng nhìn nàng ôn nhu nói:

– Hãy cho huynh biết chuyện gì đã xảy ra với nàng?

– Ca ca đừng lo cho A Di.

Trương Quảng nghiêm giọng.

– A Di… Nếu nàng không nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với nàng… Ta sẽ không chỉ cho nàng cách bốc thuốc đâu. Huynh nói thật đó.

A Di cúi mặt nhìn xuống:

– A Di nói đây.

Nàng thành thật thuật lại tất cả những chuyện xảy ra với mình không bỏ sót chi tiết nào.

Trương Quảng nghe xong, nheo mày:

– Vậy mà nàng định giấu ta. Mai mốt nàng đừng giấu ta những chuyện gì nữa.

A Di gật đầu.

– A Di biết rồi. Mai mốt sẽ không giấu huynh bất cứ chuyện gì.

Trương Quảng chỉ cho A Di cách nấu thuốc rồi nói:

– A Di… Có lẽ ta và nàng phải rời khỏi đây.

– Tại sao?

Trương Quảng nghĩ họ sẽ tìm đến chỗ này. Ta và nàng nên đi sâu vào trong rừng hơn nữa. Lúc này…

Trương Quảng lưỡng lự bỏ lửng câu nói giữa chừng.

A Di thìn chàng.

– Trương ca ca… A Di hiểu sự lo lắng của ca ca… Nhưng A Di kỹ lưỡng lắm… không để cho người ta theo chân của mình đâu.

Trương Quảng buông tiếng thở dài:

– A Di.. ta không ngại người của Thiên môn, nhưng ngại một người có thể tìm đến đây.

Nếu y đến…

A Di nói:

– Trương ca ca sợ Thể Ngọc tìm đến.

Trương quảng lắc đầu:

– Không phải Thể Ngọc… mà là sợ Mạc Dân.

– Mạc Dân?

Trương Quảng gật đầu:

– Mạc Dân chính là vị công tử đã dụng nhật nguyệt ma hoàn cứu A Di đó.

Trương Quảng gượng cười nói:

– Nếu như y có tìm đến thì A Di cũng phải đứng ngoài cuộc.

– Huynh sợ Mạc Dân công tử tìm đến à?

– Ta nghĩ y sẽ tìm đến.

Buông tiếng thở dài, Trương Quảng nói:

– Nếu như Trương Quảng trở thành phế nhân… A Di cũng nên ly khai khỏi Trương Quảng.

Nàng lắc đầu:

– A Di không bao giờ từ bỏ Trương ca ca.

Trương Quảng lắc đầu.

– Ai đã dạy cho nàng sự trung thành thái quá như vậy? Nếu như ta trở thành phế nhân tất ta sẽ có cách xử cho riêng mình. Nàng không cần phải theo ta đến tận cõi đời này.

A Di lắc đầu.

Trương Quảng cau mày:

– Nếu như ta lịnh cho nàng… Nàng có nghe ta không?

A Di cúi đầu nhìn xuống:

– Trương ca ca… A Di đi nấu thuốc cho Trương ca ca.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng ôn nhu nói:

– A Di tin Trương ca ca sẽ vượt qua thử thách này mà.

A Di nói rồi ôm bọc thuốc ra sau hè.

Còn lại một mình Trương Quảng nghĩ thầm: “A Di… nàng là một con người chứ đâu phải mãi mãi ôm kiếp nô nữ làm tầm nhả tơ cho người…” Ý niệm đó trôi qua trong đầu chàng. Trương Quảng buông tiếng thở dài lắc đầu Đan điền chàng bất giác nhói đau, đến độ hoa cả mắt. Mồ hôi xuất hạn ra trán Trương Quảng. Trương Quảng nhăn mặt ôm đan điền, nghiến răng nén tiếng rên chực phát ra cửa miệng.

Chàng thở ra nhè nhẹ để khỏa lấp cái đau cùng tận. Trương Quảng sực nghĩ đến Lâm Trung Quân.

– Phải chi có Lâm huynh ở đây thì hay quá.

Trương Quảng ngã người nằm xuống nêm lá rừng. Chàng gác tay lên trán suy nghĩ về Tiết Mạc Chược.

Trương Quảng lắc đầu nhẩm nói: “Võ công của mụ khởi phát từ môn phái nào… Tại sao trong Bách khoa toàn thư của Vạn Kiến Thông sư tôn lại không nhắc đến. Võ công của mụ ma nữ đó quá là lợi hại khó lường.

Chàng nhẩm nói dứt lời thì buông tiếp một tiếng thở dài nhè nhẹ như thể sợ A Di nghe được tiếng thở dài của mình.

Trương Quảng suy nghĩ mông lung, và có cảm tưởng cuộc đời mình đang trôi dạt vào chỗ bế tắc không có lối ra. Cảm nhận đó bất giác tạo ra cái đau khủng khiếp trong tim chàng:

– Du Thiếu Bảo… Ngươi tàn phế rồi ư?

A Di từ ngoài bước vào, trên tay nàng là chén thuốc bốc khói nghi ngút. Nàng nhìn Trương Quảng nói:

– Trương ca ca không bao giờ là kẻ tàn phế.

Trương Quảng nhìn nàng:

– Ta đang là kẻ tàn phế.

– A Di không tin… Cho dù Trương ca ca có là kẻ tàn phế thì A Di cũng sẽ theo ca ca suốt cả cuộc đời này.

Nàng bước đến ngồi xuống bên Trương quảng.

– Để A Di cho ca ca uống thuốc nhé.

Trương Quảng lắc đầu:

– A Di… Sao nàng tự biến mình thành kiếp tằm nhả tơ cho người?

Nàng nhìn Trương Quảng. Nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi của nàng.

– A Di không là kiếp tằm nhả tơ nhưng A Di không bao giờ phản lại số phận của mình.

Trong Thiên Môn, A Di có số phận của một nữ nô… Tất A Di phải giữ phận nữ nô.

Trương Quảng cướp lời nàng:

– Nhưng với Trương Quản nàng đâu phải là nữ nô.

– Đó là ý niệm của Trương ca ca… Nhưng A Di thì luôn tâm niệm mình đã là người của ca ca rồi. Đó là số phận của A Di.

– A Di… Nàng từ bỏ ý niệm đó được không?

A Di buông một câu cụt lủn:

– Không… số phận của A Di… thì A Di phải giữ… Và chỉ có cái chết mới bắt A Di từ bỏ số phận của mình.

Trương Quảng thở dài. Chàng đón lấy chén thuốc trên tay nàng. Trương Quảng nói:

– Nàng ngây ngô và dại đột quá.

– A Di chấp nhận sự ngây ngô và dại đột vì đã…

Trương Quảng nhìn nàng, lắc đầu rồi trút cả chén thuốc vào miệng. Chàng uống vội chén thuốc, rồi đặt chén vào tay nàng.

– Ta muốn nàng thay đổi số phận.

– A Di đã thay đổi số phận rồi… Hay ca ca muốn A Di trả lại cái mạng này cho ca ca?

Trương Quảng khoát tay:

– Không không… đừng hiểu lầm ý của Trương Quảng. Ta muốn nàng từ bỏ suy nghĩ kia để tạo dựng riêng cho mình một cuộc sống của nàng.

– Như thế này tốt cho A Di lắm rồi. Trương ca ca đi đâu, A Di sẽ theo đó. Nếu như ca ca rời bỏ cõi đời này… A Di cũng sẽ theo với người.

Nàng nói rồi đứng lên.

Trương Quảng nhìn nàng:

– Trên đời này còn ai giữ sự trung thành dại dột như nàng không?

– A Di không biết.

Nàng nói rồi bước ra ngoài thảo xá.

Trương Quảng nhìn theo A Di. Chàng chỉ còn biết lắc đầu, ngao ngán bởi sự cương liệt của A Di mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.