Hoạt Sát

Chương 5 - Ẩn Tướng Ma Tôn

trước
tiếp

Trương Quảng rời thảo xá bước ra ngoài, chạm mặt ngay với Giáng Thể Ngọc. Nàng chặn chàng lại hỏi:

– Công tử. . . tình trạng của Thẩm đại thúc như thế nào rồi . . . Công tử cho Thể Ngọc biết được không?

Trương Quảng nhìn nàng mỉm cười nói:

– Tạm thời thì độc công đã được tại hạ dùng kim châm trục ra ngoài . . . Nhưng Thẩm tiền bối muốn phục hồi lại như xưa chắc phải mất trọn một con trăng để tịnh dưỡng. Nếu như lúc này Thẩm tiên sinh không tịnh dưỡng mà vẫn tiếp tục dụng võ công . . . E rằng sẽ bất lợi.

Nàng nhìn Trương Quảng:

– Công tử đúng là một thần y. . . Thể Ngọc bội phục vô cùng.

– Tiểu thư đừng quá đa lễ như vậy. Tại hạ chỉ làm theo chức trách của mình thôi.

Chàng nhìn Thể Ngọc nói:

– Thể Ngọc tiểu thư và Thẩm tiền bối định đi đâu vậy?

– Thể Ngọc và Thẩm đại thúc đến Hàm Đan.

– Tại hạ cũng có việc phải đến Hàm Đan.

Trương Quảng mỉm cười.

Thể Ngọc bẽn lẽn nói:

– Vậy là chúng ta có thể đi chung một đường Huynh đến Hàm Đan có chuyện gì vậy?

– Chuyện nhỏ thôi . . . Hàm Đan là nơi phồn hoa đô hội, nên tại hạ phải đến. Còn tiểu thư?

– Thể Ngọc đến để gặp một người.

Người đó có tiếng tăm lừng lẫy trên chốn võ lâm giang hồ.

Trương Quảng mỉm cười nói :

– Nghe tiểu thư nói tại hạ có thể đoán ra người đó rồi.

Nàng chớp mắt, nheo mày với vẽ ngơ ngác nhìn Trương Quảng.

– Thể Ngọc chưa nói mà Trương huynh có thể đoán ra à?

– Trương Quảng chỉ đoán mò thôi không biết có đúng hay không?

– Huynh đoán xem. Nếu đúng, Thể Ngọc ngạc nhiên vô cùng đó.

– Nếu Trương Quảng đoán không lầm thì Thể Ngọc và Thẩm đại thúc đến Hàm Đan gặp môn chủ Thiên môn Đoàn Bất Quân.

Nàng sững sờ nhìn Trương Quảng:

– Đúng như vậy. . . sao Trương huynh có thể đoán được Thể Ngọc đến Hàm Đan gặp môn chủ Thiên môn Đoàn Bất Quân?

– Nếu chịu khó suy Nghĩ một chút thì sẽ đoán được ngay.

– Huynh có thể nói cho Thể Ngọc biết huynh suy Nghĩ thế nào mà đoán ra.

Trương Quảng nhìn nàng :

– Thể Ngọc là người của Minh Thần Cung. Nếu tại hạ đoán không lầm, nàng là một trong những người được cung chủ ưu ái nhất Sắc diện Thể Ngọc ửng hồng. Nàng gượng gật đầu:

– Thể Ngọc không dấu gì huynh . . . Thể Ngọc là ái nữ của cung chủ.

– Thảo nào nàng mới được cung chủ cho bận chiếc áo ngọc trai danh bất hư truyền này.

– Phải chăng chính vì chiếc áo ngọc trai huyết ngọc đã minh chứng huynh nhìn lầm Thể Ngọc là mẫu thân?

Trương Quảng gật đầu:

– Chỉ nhìn lầm thôi, tại hạ suýt chết đó.

Nếu nàng không có võ công thần kỳ.

Nàng ngượng ngừng nói:

– Thể Ngọc đâu thể để cho bọn Đường Môn bức hiếp huynh được.

– Không có võ công như Trương Quảng cũng là điều bất lợi.

– Huynh không có võ công à?

Trương Quảng gật đầu.

Nàng vồn vã nói:

– Huynh muốn học võ công không?

Thể Ngọc truyền lại cho huynh?

Trương Quảng lắc đầu:

– Trương Quảng không thích học võ công.

Trương Quảng chấp hai tay sau lưng nhìn vào khoảng không trước mắt như thể chìm vào một cõi xa thẳm nào đó. Buông tiếng thở dài. Trương Quảng nói:

– Võ công chỉ đem đến những điều phiền lụy cho bản thân mà thôi. Thà không biết võ công còn hơn.

Thể Ngọc ngắm nhìn Trương Quảng.

Nàng nhỏ nhẹ nói:

– Trương huynh lạ quá.

Trương Quảng nhường mày:

– Nàng thấy Trương Quảng có điểm gì lạ nào?

Nàng ngượng ngừng rồi nói:

– Thể Ngọc thấy ở huynh có cái gì đó rất thần bí . . . và khó hiểu nữa.

Điểm nụ cười mĩm, Trương Quảng nói:

– Đã sinh ra làm người thì ai ai cũng có điều khó hiểu cả. Minh Thần Cung là chốn thần bí nhất trong giới võ lâm giang hồ . . . Thậm chí người võ lâm kháo với nhau ai có được võ công của Minh Thần cung chủ sẽ là võ lâm minh chủ thiên hạ vô địch.

Thể Ngọc nheo mày:

– Ai luyện võ công cũng muốn mình là thiên hạ vô song.

Nàng lắc đầu:

– Thể Ngọc không có ý đó . . . Nhưng cũng không muốn cho giới võ lâm xem thường Minh Thần Cung.

Trương Quảng khẽ gật đầu:

– Trên võ lâm giang hồ, ngoài Thiếu Lâm Tự còn có các phái khác, nhưng trong võ lâm chỉ có những môn phái sau đáng để tâm phục khẩu phục .

Thể Ngọc nhìn Trương Quảng:

– Huynh nói xem, đó là những môn phái nào?

Trương Quảng nghiêm giọng nói:

– Một là Minh Thần Cung của Thể Ngọc tiểu thư, hai là Thiên môn, ba là Võ Đang phái với Huyền Không chân nhân và Thiên Vân trang chủ Du Cát Đằng. Tất cả những phái đó chia võ lâm thể tứ trụ.

Nhìn Thể Ngọc, Trương Quảng mỉm cười nói :

– Trương Quảng nói như thế có đúng không nhỉ?

– Huynh nói rất đúng . . . Nhưng . . .

– Nhưng sao?

– Thể Ngọc nghe Thẩm đại thúc nói võ lâm đúng là chia thành thể tứ trụ. . .

Nhưng này thì còn ba trụ theo thế chân vạc bởi Thiên Vân Trang không còn nữa.

Trương Quảng gật đầu:

– Trương Quảng có nghe nói đến điều này.

Thể Ngọc nói:

– Kiến văn võ lâm của Trương huynh uyên bác như vậy, hẳn huynh biết chuyện gì xảy đến cho Thiên Vân Trang chứ?

Trương Quảng lắc đầu:

– Đâu phải chuyện gì Trương Quảng cũng biết đâu. Tất cả những gì Trương Quảng biết thiên hạ điều biết đấy mà. . .

Nhưng chỉ vì không muốn nói ra thôi.

Thẩm Mộc Cương từ trong thảo xá bước ra:

– Trương công tử biết gì về Thiên Vân Trang?

Trương Quảng nhìn lại Thẩm Mộc Cương :

– Thẩm tiền bối.

Thể Ngọc nói:

– Đại thúc khoẻ rồi chứ?

– Đã đỡ nhiều rồi.

Thẩm Mộc Cương nhìn Trương Quảng :

– Lão phu nghe Trương công tử đối đáp với Thể Ngọc. Lão phu ngờ ngợ kiến văn công tử thật uyên bác . . . Chắc công tử biết về huyết án Thiên Vân Trang chứ?

Trương Quảng ôm quyền:

– Vãn bối chỉ nghe thiên hạ nói lại thôi.

Thẩm Mộc Cương lắc đầu:

– Lời của thiên hạ đôi khi không đúng sự thật – Kiến văn của vãn bối nhờ vào lời bàn kháo của thiên hạ.

Nếu như những lời nói đó không đúng thì vãn bối không dám bàn đến.

Thẩm Mộc Cương khẽ gật đầu:

– Lão Thẩm hỏi công tử vì lão Thẩm không tin vào lời của bá nhân.

Trương Quảng ôm quyền:

– Thế theo Thẩm tiên sinh thì có gì khác không?

– Lão Thẩm có biết Thiên Vân trang chủ Du Cát Đằng. Khi võ lâm khởi phát huyết lệnh tróc nã Thiên Vân Trang vì Du trang chủ là Ẩn Tướng Ma Tôn. Điều đó khiến lão phu bất ngờ vô cùng.

Trương Quảng ôm quyền hỏi:

– Sao Thẩm tiền bối lại thấy bất ngờ?

– Lão Thảm không tin Du Cát Đằng trang chủ là Ẩn Tướng Ma Tôn vì Du trang chủ chẳng lẽ vừa là đại thiện nhân vừa là tên Ẩn Tướng Ma Tôn giết người không gớm tay. Điều đó hoàn toàn trái nghịch với phong thái đỉnh thiên lập địa của Du trang chủ.

Trương Quảng mỉm cười nói :

– Nếu Du trang chủ nghe được những lời nói của Thẩm tiền bối . . . Không chừng là sẽ siêu thoát ngay đấy.

Chàng ôm quyền nói tiếp:

– Chuyện của tiền nhân, vãn bối không dám bàn thảo đến. Vãn bối chỉ nói những điều mình biết mà thôi.

Thẩm Mộc Cương khẽ gật đầu:

– Chuyện đó đã trải qua tám năm nay rồi . . . Võ lâm cũng đã quên không ai nhắc đến nữa . . . Nhưng mỗi lần nhắc đến Thiên Vân Trang lão Thẩm lại cảm thấy bồn chồn vô cùng.

– Sao Thẩm tiên sinh lại bồn chồn?

– Sao lại không bồn chồn. . . Mấy trăm nhân mạng đều bị thảm sát trong một đêm . . . Mà tất cả võ lâm đều có nhúng tay vào.

Thể Ngọc sa sầm nét mặt hỏi Thẩm Mộc Cương:

– Thẩm đại thúc . . . Minh Thần Cung của chúng ta có tham gia hay không?

Thẩm Mộc Cương buông tiếng thở dài:

– Minh Thần Cung cũng là một trụ cột của võ lâm . . . khi huyết lệnh ban ra . . .

Chúng ta đâu thể đứng ngoài cuộc được.

Trương Quảng nheo mày:

– Thế từ lúc Thiên Vân Trang của Du Cát Đằng trang chủ bị tiêu diệt khỏi võ lâm giang hồ. Ẩn Tướng Ma Tôn còn xuất hiện không?

Thẩm Mộc Cương vuốt râu:

– Ẩn Tướng Ma Tôn không còn xuất hiện nữa thì đích thị Du Cát Đằng trang chủ là Ẩn Tướng Ma Tôn rồi.

– Ai cũng Nghĩ như vậy. . . Nhưng lão Thẩm một lần diện kiến Du trang chủ.

Biết qua Du trang chủ, thì không tin vào chuyện đó .

Trương Quảng mỉm cười rồi nói:

– Chỉ có tiên sinh là không tin thôi . . .

Tất cả mọi người đều tin.

Chấp tay sau lưng nhìn Thẩm Mộc Cương, Trương Quảng nói tiếp:

– Phàm những kẻ có độc tâm thì không bao giờ lộ chẨn Tướng thật. Cương tiên sinh biết được chẨn Tướng thật của y.

– Lão Thẩm cũng Nghĩ như Trương công tử. Nhưng Nghĩ đến Thiên Vân Trang, trong lòng vẫn cứ canh cánh không yên.

Thể Ngọc nhìn lão Thẩm:

– Sự lịch lãm của đại thúc khiến cho đại thúc áy náy phải không?

– Có lẽ vậy Trương Quảng nhường mày:

– Không chừng tiên sinh áy náy nên mới bị người của Đường Môn dùng độc bức hại đó.

Lão Thẩm bật cười thành tiếng. Lão vừa cười vừa nói:

– Lần này Trương công tử nói sai rồi.

Trương Quảng ôm quyền:

– Vãn bối sai chỗ nào?

– Không phải vì sự áy náy của lão phu mà bọn cao thủ Đường Môn muốn sát hại lão Thẩm này đâu.

– Thẩm tiên sinh nói xem vì cái gì mà bọn cao thủ Đường Môn muốn bức hại tiên sinh?

– Chẳng qua bọn chúng muốn đoạt chiếc áo ngọc trai của cung chủ mà thôi.

– Hóa ra là như vậy.

Nhìn lại Thể Ngọc, Trương Quảng nói:

– Nếu chiếc áo ngọc trai này khiến cho thiên hạ động lòng tham sao Thể Ngọc không cởi nó mà cất đi?

Lão Thẩm lắc đầu:

– Này. . . Trương công tử lại sai nữa rồi.

– Không phải chuyện gì Trương Quảng cũng biết cả. . . Nếu cái gì Trương Quảng không biết Thẩm tiên sinh chỉ giáo thêm cho vãn bối.

Thể Ngọc mỉm cười nói:

– Trương huynh đừng xem thường chiếc áo ngọc trai này. Mặc dù nó được kết bằng ngọc trai nhưng chẳng khác gì kim ty giáp. Mẫu thân lo lắng cho Thể Ngọc lần đầu tiên rời Minh Thần Cung mới buộc Thể Ngọc mặc chiếc áo ngọc trai này.

Trương Quảng gật đầu nói :

– Trương Quảng cũng có nghe nói đến sự thần kỳ của chiếc áo ngọc trai huyết châu. . . Nhưng bận nó để chuốc lấy kiếp họa thì chẳng nên bận làm gì.

Nhìn Thể Ngọc, chàng mỉm cười nói tiếp:

– Luyện võ công để chịu nhiều phiền phức, nay phải giao thủ với người này, mốt phải thi tranh danh với người khác . . .

Thà chẳng có võ công an nhàn hơn. Cũng như bận chiếc áo ngọc trai nay phải đối phó với đạo tặc, mốt thì bị người dòm ngó đặng tranh đoạt, thà không bận nó còn hơn.

Thẩm Mộc Cương nhường mày:

– Nếu võ lâm ai cũng như Trương công tử thì chẳng bao giờ còn sự tranh giành đoạt danh và quyền lực. Võ lâm giang hồ không còn là chốn hung hiểm nữa. Nhưng như thế thì không phải là bản chất của võ lâm.

Trương Quảng ôm quyền xá Thẩm Mộc Cương:

– Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.

Thể Ngọc nói:

– Thẩm đại thúc . . . Nay đại thúc đã bị trúng độc công của Đường Môn. Đại thúc phải tịnh dưỡng . . . Chuyến đi này hãy để Thể Ngọc đi cũng được.

Thẩm Mộc Cương phướn mày:

– Không được đâu . . . Thẩm đại thúc phải đi cùng Thể Ngọc . . . Đâu thể để Thể Ngọc đi một mình được.

Thể Ngọc nhìn sang Trương Quảng rồi nhìn lại Thẩm Mộc Cương:

– Đại thúc . . . Trương huynh nói tạm thời đại thúc chưa thể vận nội công được Rủi có chuyện gì xảy ra . . . Đại thúc chỉ gặp họa mà thôi. Huống chi Thể Ngọc còn có Trương huynh nữa.

Thẩm Mộc Cương vuốt râu lắc đầu:

– Thể Ngọc . . . Trương công tử đâu có võ công . . . Trương Quảng bảo vệ mình còn chưa được. Lấy gì bảo vệ cho Thể Ngọc?

Thể Ngọc buông tiếng thở dài:

– Nhưng đại thúc phải tịnh dưỡng để điều hòa chân khí đặng hóa giải độc công trong đại thể của đại thúc.

– Dù sao đi nữa lão Thẩm cũng không thể để Thể Ngọc đi một mình đến Hàm Đan. Huống chi Thiên môn và Minh Thần Cung cũng chẳng có mấy thiện cảm với nhau. Chuyện gì xảy ra cho Thể Ngọc.

Đại thúc biết nói sao với cung chủ đây.

– Đại thúc . . . Thể Ngọc có thể tự lo cho bản thân mình được mà . . . Huống chi còn có Trương huynh bên cạnh nữa.

Lão Thẩm cương quyết lắc đầu:

– Không . . . Đại thúc phải đi với Thể Ngọc.

Lão hừ nhạt một tiếng rồi nói:

– Sau khi lo xong chức phận của Minh Thần Cung lão Thẩm sẽ thân hành đến Đường Môn hỏi tội môn chủ Đường Môn dám để thuộc hạ hạ độc thủ lão Thẩm.

Lão Thẩm vừa nói dứt câu thì bất thình lình một người bận hắc y trường bào, che chân diện bằng vuông lụa đen xuẩn hiện.

Hắc y nhân vừa xuất hiện Thể Ngọc chau mày, bước lên án ngữ trước mặt lão Thẩm và Trương Quảng.

Nàng gắng giọng nói:

– Tôn giá là ai?

– Bổn sứ được lệnh Diêm Vương đến đưa hồn Thiên Cương Tôn Giả Thẩm Mộc Cương về phó hội Diêm Vương lão gia…

Mặt Thể Ngọc sa sầm. Nàng đanh giọng nói:

– Tôn giá biết Thẩm Mộc Cương tôn giá là người của Minh Thần Cung chủ?

Hắc y nhân nhạt nhẽo đáp lời:

– Bổn sứ chỉ thực hiện chức nghiệp của mình. . . Không màn đến lão Thẩm là người của ai.

– Nói vậy là tôn giá xem thường Minh Thần Cung quá rồi đấy.

– Ngoài chức nghiệp ra, bản nhân không quan tâm đến điều gì?

Thể Ngọc hừ nhạt một tiếng:

– Không chừng Thể Ngọc phải cho tôn giá biết uy phong của Minh Thần Cung như thế nào.

Nàng vừa nói vừa vận chuyện Vô Minh thần công. Vòm khí công xuất hiện bao bọc lấy thân thể nàng.

Hắc y nhân thấy Thể Ngọc vận hóa công phu Vô Minh thần công nhưng chẳng biểu lộ cảm xúc gì trong ánh mắt.

Đôi uy nhãn của y vẫn nhìn chằm chằm hướng vào Thể Ngọc như thể dò xét chân ngượng nội lực của nàng đạt tới cảnh giới nao.

Thân pháp của Thể Ngọc từ từ bốc lên cao bốn trượug.

Đạt đến độ cao cần thiết nàng phát động xoáy kình Vô Minh Chưởng.

Am…

Không gian chấn động dữ dội.

Bụi cát mù mịt chẳng thể nào nhận được người nữa.

Thể Ngọc từ từ hạ thân xuống. Nàng những tưởng đối thủ đã bị Vô Minh Thần chưởng của mình bứng khỏi mặt đất giống như bọn cao thủ Đường Môn.

Nhưng khi cát bụi tan biến thì hắc y nhân vẫn đứng sừng sững ngay trước mặt nàng.

Thẩm Mộc Cương biến sắc thét lớn:

– Thể Ngọ c . Chạy đi . . .

Lão vừa nói vừa dựng đứng song chưởng vổ thẳng hắc y nhân hai đạo thiên cương chưởng chạm vào bức tường ảo khí che chắn phía trước hắc y nhân.

Am…

Hai đạo Thiên Cương chưởng của Thẩm Mộc Cương tan biến vào cõi vô thanh vô sắc.

Thẩm Mộc Cương chưa kịp tụ khí đề công thì ảo khí từ hắc y nhân cuồn cuộn về phía lão.

Thể Ngọc thét lên:

– Đại thúc cẩn thận”

Lời còn đọng lại trên môi thì ảo khí đã nện thẳng vào ngực lão Thẩm.

Am…

Thân ảnh của lão Thẩm bị bứng khỏi mặt đất quăng về sau năm trượug.

Thể Ngọc điểm mũi hài băng đến bên lão Thẩm.

Máu trào ra khỏi cửa miệng lão Thẩm trông thật khủng khiếp, lão nắm lấy tay nàng nói:

– ân Tướng… Ma… Tôn… Thể Ngọc . . . chạy mau đi.

Thể Ngọc lắc đầu:

-Thể Ngọc không bỏ lại đại thúc đâu.

Nàng vừa nói vừa xoay lại thì chạm mặt với hắc y nhân mà lão Thẩm cho là Ẩn Tướng Ma Tôn.

Thể Ngọc không chút chần chừ phát động Vô Minh Thần Công thẳng vào hắc y nhân. Nàng vừa phát động Vô Minh Thần C ông vừa quát :

– Đ ờ chưởng ”

Đạo xoáy kình Vô Minh Thần Công của nàng chạm vào ảo khí của hắc y nhân.

Am…

Thân xác của Thể Ngọc tựa như chiếc lá rơi bị cơn lốc bốc lên khỏi mặt đất quẳng đi năm trượug va lưng xuống mặt đất Huỵch…

Trương Quảng chạy đến đỡ nàng lên.

– Thể Ngọc phải chạy thôi.

Hắc y nhân bước thẳng đến bên Thẩm Mộc Cương và tuyệt nhiên không màn đến Giáng Thể Ngọc và Trương Quảng.

Y rọi hai luồng hung nhãn vào mặt Thẩm Mộc Cương.

Thẩm Mộc Cương chói tay ngồi lên.

Lão nhìn hắc y nhân gượng nói:

– Tại sao Ẩn Tướng Ma Tôn tôn giá còn sống. . . Vậy Du Cát Đằng trang chủ không phải ư?

Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào lão Thẩm:

– Đến lúc chết sao lão vẫn ôm mãi điều thắc mắc đó. Thẩm Mộc Cương . . . Lão biết lão chết vì điều mà lão thắc mắc trong đầu không?

– Vậy điều nghi ngờ của Thẩm Mộc Cương là đúng.

– Diêm Vương lão gia sẽ trả lời cho lão biết.

Hắc y nhân nói xong từ từ dựng hữu thủ qua khỏi đầu.

Thể Ngọc biết ngay hắc y nhân sẽ dùng chưởng lấy mạng lão Thẩm.

Nàng thét lớn:

– Không…

Cùng với tiếng thét đó, Thể Ngọc lao đến dụng Vô Minh Thần Chưởng trực diện với hắc y nhân hầu cứu Thẩm Mộc Cương.

Ầm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.