Sơn tặc năm đó đã sớm rời khỏi nơi này, có thể nhìn ra lều trại ở đây đã được dở đi từ lâu, bàn ghế trong phòng đã sớm mục nát nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tần Cửu mắt đối mắt với gã áo đen, hắn chính là người cầm đầu, hắn đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt trôi nổi ánh sáng lạnh lùng.
“Các hạ hao tâm tổn sức đưa Tần Cửu đến đây không biết là có chuyện gì quan trọng?” Tần Cửu lẳng lặng hỏi. Mặt nàng không đổi sắc thử cử động cổ tay, phát hiện tay mình bị trói bằng dây thừng sắt, vừa dẻo dai vừa chắc chắn, căn bản không thể cởi ra được, nếu ra sức vận công, chỉ sợ dây sẽ càng thắt chặt hơn, cắt đứt cổ tay mình. Nàng âm thầm đánh giá tình thế xung quanh, tính luôn cả hắc y nhân cầm đầu và tên mặt sẹo đưa nàng đến đây, trong căn phòng lớn này có tất cả mười một người. Những người này đều mặc đồ đen và đeo khăn che mặt, hông mang bội đao. Mới vừa rồi khi vào đây nàng đã bị che mắt nên không thể nhìn thấy tình hình xung quanh, nhưng dựa vào thính giác của mình Tần Cửu cảm nhận được bên ngoài còn có ba người võ công cao cường khác.
Hắc y nhân cầm đầu cũng không nhiều lời, vung tay lên ra hiệu cho người phía sau. Liền có hai người đi ra ngoài, một lát sau áp giải Lưu Liên đến.
Tần Cửu vừa nhìn thấy Lưu Liên hai mắt liền nóng lên.
Hắn vẫn mặc quan phục vào triều của hôm nay, nhưng hiện tại cả người hắn đã nhuộm đỏ máu tươi không thể nào nhận ra dáng vẻ ban đầu nữa. Lưu Liên cúi thấp đầu, tất nhiên đang hôn mê. Hai hắc y nhân như đang kéo một con chó chết, kéo lê Lưu Liên đưa đến trước mặt Tần Cửu, cách Tần Cửu khoảng mười bước chân, nửa người hắn lê trên mặt đất.
Trong lòng Tần Cửu co rút đau đớn, tuy trước đó Tần Cửu đã đoán ra được những người này bắt Lưu Liên đi thì sẽ tạm thời không giết chết hắn, nhưng hẳn là Lưu Liên vẫn phải chịu rất nhiều tra tấn. Song, khi chính mắt thấy bộ dạng này của Lưu Liên, Tần cửu thiếu chút nữa đã không khống chế được. Nàng gắt gao siết chặt nắm tay, mới kiềm chế được sự xúc động của mình. Tốt xấu gì Lưu Liên cũng là mệnh quan triều đình, những người này lại làm Lưu Liên ra bộ dạng này, nàng càng có thể xác định bọn họ trước bắt Lưu Liên, sau lại bắt mình chính là có ý định giết hết cả hai.
Hắc y nhân cầm đầu liếc mắt nhìn Tần Cửu, chậm rãi nói: “Tần môn chủ, không nghĩ ngươi thật sự dám đến đây, quả thực làm tại hạ vô cùng bội phục. Như thế xem ra, quan hệ của ngươi và Tần đại nhân không hề đơn giản, hẳn không chỉ là thuộc hạ và chủ nhân?” Giọng nói của hắc y nhân lạnh lùng u ám làm kẻ khác vô cùng khủng hoảng.
Tần Cửu có thể rõ ràng một điều, trong mắt những người này mình và Lưu Liên đã bị xem như người chết. Nhưng trước khi giết chính mình và Lưu Liên bọn họ vẫn muốn khai thác một ít tin tức, ví như nàng và Lưu Liên có quan hệ gì. Bắt được điểm này, nàng thật ra có thể kéo dài thời gian thêm một chút, nghĩ đến đây, Tần Cửu không chút để ý cười nói: “Hóa ra các hạ muốn biết ta và Tần đại nhân có mối quan hệ gì, chỉ vì chuyện này mà đánh Tần đại nhân ra nông nổi này? Nếu ngươi thật sự muốn biết, tới gần đây một chút ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Tần Cửu điềm nhiên tươi cười, hoàn toàn không thèm để ý khiến cho kẻ kia giật mình. Song hắn vẫn không hề dịch bước, âm trầm liếc nhìn Tần Cửu một cái, vung tay lên ra hiệu cho hắc y nhân bên cạnh, lạnh giọng phân phó: “Xem Tần đại nhân ngủ có vẻ rất ngon, lấy roi da tẩm nước muối hầu hạ tốt cho Tần đại nhân, đánh thức Tần đại nhân dậy!”
Mắt phượng Tần Cửu nhíu lại, cười lười biếng nói: “Các hạ muốn biết chuyện gì cứ hỏi ta, ta nhất định sẽ nói.”
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, “Dù nhất định sẽ nói, nhưng chỉ sợ cũng không nói thật.” Dứt lời liền hung hăng khoát tay. Thuộc hạ bên cạnh liền nghe theo, giờ roi lên quất mạnh vào người Lưu Liên.
Tiếng roi da quất vào da thịt rít lên vọt vào trong tai, Tần Cửu nhìn đầu vai như bình hoa nổ tung của Lưu Liên, máu tươi đột nhiên phun ra. Trong một chớp mắt kia, nàng không tự chủ được trước mắt tối sầm lại, trong lòng như có mũi đao đâm vào tim vô cùng đau đớn, còn muốn đau hơn cả so với roi quất vào đầu vai của chính mình.
Roi thứ hai vung lên, mắt thấy nó sắp quất xuống. Tần Cửu rất rõ ràng, đánh như vậy Lưu Liên sẽ không thể chịu thêm roi thứ hai.
Ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt nàng, nàng co chân, mủi chân khẽ móc, mấy cái chân ghế cách đó không xa bị mủi chân nàng móc lên, nàng dùng ít lực đá mấy chân ghế về phía kẻ cầm roi. “Phốc” một tiếng, chân ghế đã đâm vào trước ngực hắn, hắn không thể tin nhìn những chân ghế cắm trước ngực mình, tay đang cầm roi mềm nhũn hạ xuống.
Cùng lúc đó, Tần Cửu tung người một cái, váy dài bay lên, chân đá liên tiếp vào người hắc y nhân đang khống chế mình. Hắn không ngờ Tần Cửu bị trói hai tay vẫn dám động thủ, chân nàng đá trúng vào giữa ngực, hắn vừa cúi đầu nhìn, Tần Cửu đã nhảy lên, kẹp hai chân vào cổ hắn rồi dùng lực lặc một cái, người kia đã nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất. Cũng chính vào lúc ấy, Tần Cửu đã muốn phi thân lên, phóng đến chắn trước người Lưu Liên.
Tần Cửu ra tay chỉ trong nháy mắt đã giải quyết được người kèm giữ nàng và gã khống chế Lưu Liên, trong phòng chỉ còn lại chín người. Hắc y nhân cầm đầu quát to một tiếng, vỗ tay nói: “Cửu gia đúng là thân thủ bất phàm, không hổ hái âm bổ dương.”
“Ngươi thử nói bậy một câu nữa xem?” Thình lình một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau Tần Cửu.
Hóa ra đó chính là Lưu Liên đang nằm bò thoi thóp, có lẽ vừa rồi bị quất một roi đã làm hắn tỉnh lại, cũng có lẽ do một câu này kích động hắn, hắn đúng là đang chống tay xuống đất lảo đảo đứng dậy.
Chân ghế vừa nãy nàng đá đi cắm vào người hắc y nhân đã chết bị hắn rút ra, trên ấy vẫn còn máu tươi nhỏ giọt.
Hắc y nhân kia cười lớn, “Thú vị lắm! Trông các ngươi tình cảm rất sâu nặng, không phải tỷ đệ đó chứ?”
Tần Cửu lùi về sau mấy bước, che chắn trước mặt Lưu Liên, cười nhạt nói: “Ngươi nói không sai, không thấy chúng ta đều họ Tần ư? Chúng ta đúng là tỷ đệ ruột thịt, vậy thì đã sao nào?”
Ánh mắt hắc y nhân bỗng lóe tia năng ác, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ các ngươi có phải tỷ đệ ruột không, tóm lại các ngươi hôm nay đều phải — chết!” Nói xong khoát tay ra hiệu, tám người còn lại rút đao xông đến.