Đã là cuối thu, màu lá đỏ pha lẫn giữa Cửu Mạn sơn xanh um, đỏ bừng như lửa. Màu đỏ kia, trong mắt Tần Cửu không khác gì màu máu. Sau khi đến Minh Nguyệt sơn trang, Tần Cửu theo Huệ phi nghỉ ngơi ở Hàn Hương uyển của bà.
Hoàng hôn gần buông xuống, Khánh đế liền ban thưởng một bữa tiệc, Tần Cửu cùng Huệ phi ra khỏi Hàn Hương uyển, đi về hướng Bắc, đến tháp Lãm Nguyệt. Tháp Lãm Nguyệt có khoảng sáu tầng lầu, là một nơi cao dành để ngắm trăng. Rừng cây bao quanh bốn phía, mái hiên của tháp thấp thoáng lá đỏ nhô ra từ mấy cành cây, trông như những cánh chim. Quảng trường dưới tháp Lãm Nguyệt, cũng là nơi tổ chức tiệc Trung Thu.
Tần Cửu chợt nhớ đến tình cảnh lần đầu nàng tham gia yến tiệc Trung Thu vào một năm kia: Kim Ngô Vệ và Kiêu Kỵ binh thủ kiếm đứng ở hai bên quảng trường, Ti Nhạc phường tấu nhạc, Ti Vũ phường ca múa, còn trình diễn cả các loại xiếc ảo thuật của dân gian như “Kỵ mao lương”, “Hồi nương gia”, “Phi tác”, có cả tạp kỹ, thậm chí là xiếc thú, khỉ được huấn luyện đánh trống, gấu kéo xe, và một vài con voi, bò tót, cùng những loại thú quý hiếm khác, mặc áo giáp và các trang phục đẹp đẽ biểu diễn. Sau khi xem xong tất cả các tiết mục, trăng tròn lên cao, Khánh đế sẽ dẫn phi tần lên tháp Lãm Nguyệt ngắm trăng.
Tần Cửu đi theo Huệ phi vào quảng trường, đã thấy có không ít người ngồi chờ sẵn ở quảng trường. Thèm quảng trường trải thảm dệt bằng tơ vàng vô cùng hoa mỹ, một bên thì treo đèn lưu ly, bốn phía trưng đầy hoa kiểng của bốn mùa, trong đó nhiều nhất chính là hoa cúc, trang trí thành vô số hình dáng khác nhau.
Ở phía Bắc có đặt một cái ghế lớn, đây chính là ngai vàng chạm trổ hoa văn hình rồng bằng gỗ tử đàn dành riêng cho hoàng thượng. Bên cạnh thấp hơn một chút chính là hai ghế dựa cũng làm bằng gỗ tử đàn, đây là ghế của Nghiêm vương và Ăn Lăng vương, xuống thấp hơn nữa là chỗ ngồi của các triều thần. Tối nay chỉ có một nửa số triều thần được đến Minh Nguyệt sơn trang, số còn lại phần lớn vẫn trực ở kinh thành.
Các nữ quyến ngồi một bên hoàng đế, bên ngoài ngăn cách bằng bình phong, phía trước bày hai cái sập quý phi nhỏ trạm khắc hoa sen, đây chính là chỗ của Huệ phi và Nhàn phi, hai tọa tử đàn này trải đệm gấm phía trên. Trên bàn thì bày chén đũa, lọ bếp chờ sẵn, phía trước mỗi chỗ ngồi đều có bày một cái ngăn hộp gỗ chạm khắc hoa văn đựng thức ăn.
Nói đến các nữ quyến, đã có không ít người an tọa, Huệ phi bước chậm đến chỗ của bà, rồi lệnh cho Tần Cửu ngồi xuống bên cạnh. Bởi vì đây là một yến tiệc long trọng, thế nên các tần phi và gia quyến của các triều thần đều ăn mặc vô cùng lộng lẫy hoa lệ, đưa mắt nhìn, cả một trời muôn hồng nghìn tía, so với hoa tươi trong vườn còn muốn diễm lệ hơn, sự xa hoa mỹ lệ này tựa hồ cũng làm cho trăng sáng trên cao phải e thẹn lu mờ.
Tần Cửu ngồi xuống không bao lâu, mẫu phi Nhàn phi của Nhan Túc đã tới. Bà không còn mặc quần áo đạo cô mộc mạc như lần trước, thay vào đó, tối nay bà vận một thân triều bào thêu hoa sen bằng chỉ vàng cùng màu với chân váy, búi tóc cài một cây trâm phượng kết bằng tơ vàng, miệng phượng ngậm một viên trân châu màu ngọc bích, đung đưa trên trán, lóe sáng lấp lánh. Bộ y phục này làm cho khuôn mặt dịu dàng hiền hòa của Nhàn phi thêm vài phần sắc bén cao quý khiến người khác phải e dè.
Tần Cửu vốn tưởng đêm nay Nhàn phi sẽ ở lại trong kinh, bởi vì đêm nay Nhan Túc sẽ hành động, nên tất sao có thể để mẫu phi của mình vây vào, đây dù gì cũng là một chuyện đại nghịch bất đạo vô cùng hung hiểm. Song, Nhàn phi vẫn tới đây, chẳng lẽ chứng minh tất cả những điều nàng suy đoán đều đúng cả?
Huệ phi mỉm cười nói: “Hôm nay tỷ tỷ điểm trang, thật khiến cho ta chút nữa đã không thể nhận ra, hóa ra tỷ tỷ cũng cao quý đoan trang đến vậy!” Những lời này ngoài mặt như ca ngợi Nhàn phi, nhưng thật ra lại là âm thầm châm chọc Nhàn phi ngày thường keo kiệt, không phóng khoáng.
Nhàn phi không chút phiền lòng, tao nhã cười, tựa như không hề nghe ra ý châm chọc của Huệ phi. Thế nhưng, nhũ mẫu phía sau lại liếc váy áo triều phục màu phấn lam có viền bên ngoài của Huệ phi, nhìn Huệ phi nói: “Nô tài thấy Huệ phi nương nương hôm nay trang điểm rất khác, thật giống như nương nương năm đó khi mới tiến kinh.”
Huệ phi tiến kinh đã nhiều năm, dáng vẻ khi đó trẻ trung hơn bây giờ. Những lời này của lão nhũ mẫu, rất tự nhiên đã trả lại cho Huệ phi một câu vừa nãy, đại ý là bà hiện tại già hơn trước kia.
Huệ phi biến đổi sắc mặt, nhưng do đang ở trước mặt nhiều phi tần và quan viên nên hình như không tốt phát tác, cuối cùng thản nhiên nói: “Chỉ mong sự cao quý này của tỷ tỷ có thể duy trì lâu.”
Khóe môi Tần Cửu điềm nhiên cười lạnh, nghe thấy câu kia của Huệ phi, trong lòng chùng xuống. Tối nay sở dĩ nàng đi theo Huệ phi, cũng là vì muốn tìm hiểu hướng đi của Liên Ngọc Nhân. Chẳng qua không hiểu là do Huệ phi không biết, hay vẫn đang cố ý lừa nàng, đúng là một câu cũng không tiết lộ. Nhưng giờ phút này, một câu đấu võ mồm của bà với Nhàn phi đã khiến lòng Tần Cửu sinh cảnh giác. Ngữ khí của Huệ phi, hiển nhiên là đang đắc ý tự mãn, giống như chắc chắn sự cao quý của Nhàn phi không thể kéo dài.
Ngồi bên cạnh Nhàn phi là Lâm chiêu viên mỉm cười trong trẻo, “Đương nhiên sự cao quý của hai vị tỷ tỷ đều sẽ kéo dài.”
Cũng vào lúc này, long giá của Khánh đế giá đáo, buổi tiệc bắt đầu.
Trong nhất thời, các món trân hào mỹ vị được dọn lên như nước chảy, các cung nữ tới lui như thoi rót rượu và gắp thức ăn cho mọi người. Cả quảng trường tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Bãi đất trống phía Nam có dựng một đài cao, các loại xiếc ảo thuật bắt đầu phô diễn.
Bấy giờ, trăng sáng đã muốn lên cao, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vòng tròn lạnh lẽo đang trôi nổi treo ở giữa núi, thăm thẳm lạnh lùng, tinh thuần như nước không tiếng động đổ xuống trời đất. Bầu trời yên tĩnh, dưới đất lại vô cùng náo nhiệt, hình thành một sự đối lập vô cùng rõ ràng.
Trên đài cao, xiếc và ảo thuật đã biểu diễn xong, thay bằng hát hí khúc. Một lão sinh mặc diễn phục, chậm rãi xướng khúc, giọng hát khàn khàn trầm đục. Tần Cửu mơ hồ cảm thấy chất giọng này có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó. Phải biết rằng, những giọng nói trầm khàn độc đáo thế này là rất hiếm hoi. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn nàng lại không thể nhớ ra.
Tần Cửu nhíu mày hỏi cung nữ phía sau, “Rạp hí này, là rạp hí đến từ trong cung đúng không?”
Cung nữ lắc đầu, đáp: “Thưa, không phải của trong cung, nghe nó là Hồi Xuân Ban.”
Hồi Xuân Ban của Phượng Minh các, đây chính là nơi Nhan Duật hát hí. Tần Cửu bỗng nhiên nhớ ra, lão sinh có chất giọng trầm khàn này chính là Hồi Xuân Ban, cũng tức Liêu sư phó, tuy ngày đó nàng vẫn chưa nhìn thấy ông, nhưng từng nghe qua giọng nói của ông. Nhan Duật đưa Hồi Xuân Ban đến đây, nói vậy, Hồi Xuân Ban cũng là người của hắn.
Sau khi bắt đầu buổi tiệc một lúc lâu, Khánh đế và các vị phi tần đã cùng nhau lên tháp Lãm Nguyệt ngắm trăng. Tần Cửu không phải phi tần của Khánh đế, nên không đi theo. Nhàn phi phải về niệm phật thế nên bà được cho phép quay về Trữ Tâm viện của Minh Nguyệt sơn trang, cũng không phải đi theo.
Tần Cửu nhìn nhóm cung nữ hộ tống Khánh đế và các phi tần đi lên tháp cao, Tần Cửu biết trong các cung nữ có cả người của Tố Y cục, thế nên không hề lo lắng.
Ở quảng trường chỉ còn lại chúng thần tử, sau khi buổi tiệc kết thúc, liền ngồi xe ngựa quay về kinh thành. Cũng có một số thần tử tuổi già sức khỏe yếu cùng gia quyến, được Khánh đế ân chuẩn, cho ở lại trong Lạc viên tại Minh Nguyệt sơn trang, trong đó có Lưu Liên.
Tần Cửu hạ tử lệnh, mệnh cho Tố Y cục phải âm thầm bảo vệ tốt cho Lưu Liên, không được để hắn có chút sơ sẩy gì. Nàng đứng ở một góc quảng trường, đương nhiên chung quanh quảng trường cũng không có gì khác lạ xảy ra. Mà trên đỉnh đầu cách đó không xa, có một tiếng đàn vọng ra từ tháp Lãm Nguyệt, giai điệu róc rách, khí thế hào hùng, hẳn chỉ có mỗi đại ti nhạc Tiêu Nhạc Bạch mới có thể đàn được như thế.
Mới vừa rồi ở quảng trường Khánh đế vẫn chưa hạ lệnh cho Tiêu Nhạc Bạch tấu nhạc, hóa ra là dành để độc diễn cuối cùng.
Mười lăm, trăng tròn, hẳn nên là ngày đoàn viên.
Tần Cửu nhìn những khay đá, chỉ cảm thấy ưu thương tròn trịa, khiến cho người ta không cảm nhận thấy bất cứ cảm giác đoàn tụ sum vầy nào.
Xa xa tháp cao, khi tiếng đàn lên đến đoạn cao trào, ẩn ẩn có tiếng huyên náo truyền đến trong gió. Tiếng động này cũng không lớn, nếu không phải người luyện võ, rất khó phát hiện ra.
Xem ra Nhan Túc đã bắt đầu hành động rồi, Tần Cửu đanh mày, đôi mắt phượng lóe sắc bén. Nàng bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt chợt đông cứng.
Cách phía trước không xa, Nhan Túc dẫn đầu vài tên Kim Ngô Vệ bước nhanh về hướng này.
Bên trong Minh Nguyệt sơn trang, phần lớn đều là Kiêu Kỵ binh của đại thống lĩnh Viên Bá, năm ngàn Kim Ngô Vệ của Nhan Túc chỉ có thể phòng thủ bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, không thể tiến vào trong. Dù vậy, Nhan Túc lại có thể mang theo bên cạnh vài Kim Ngô Vệ làm hộ vệ.
Tần Cửu hí mắt nhìn Nhan Túc đang dần đến gần, khi đến trước mặt cách nàng không bao xa nữa thì ngừng lại.
Ánh trăng như nước chảy đổ xuống đầu vai hắn, dải sáng bạc lành lạnh mà cô tịch bồng bềnh trên trường bào màu trắng. Hắn ngẩng đầu, dung nhan lạnh lùng trong trẻo đối diện với Tần Cửu, ánh mắt lạnh thấu xương lướt qua khuôn mặt Tần Cửu, điềm nhiên hỏi: “Cửu gia, hôm thẩm án Tô Thanh, ta hẹn ngươi đến Linh Lung các nói chuyện, vì sao ngươi không đến?”
Tần Cửu hoàn toàn không dự đoán được, vào lúc này, Nhan Túc lại hỏi một câu như vậy. Nàng thản nhiên cười: “Chẳng lẽ vương gia muốn nói chuyện với ta, ta liền nhất định phải đi?”
Nhan Túc khẽ liếc người của Thiên Thần Tông đứng phía sau Tần Cửu, hí mắt: “Ta có chuyện muốn nói với Cửu gia, không biết có thể nói chuyện một lát không?”
Tần Cửu mỉm cười lười biếng, “Được thôi, hãy vào trong tháp này đi.”
Hai người dừng chân ở tầng thứ nhất của tháp Lãm Nguyệt, Tần Cửu đến trước cửa tháp thì không bước tiếp nữa. Nhan Túc liếc mắt nhìn nàng, bước chậm qua song cửa, bên ngoài mặt trăng sáng tỏa, úp một cái lồng ánh sáng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Ta có một chuyện không rõ, khi thẩm tra xét xử Tô Thanh, ngươi đã biết lão buôn lậu binh khí với người của Thiên Thần Tông, vì sao còn cố ý tố giác lão, ngươi không sợ chuyện này liên lụy đến Thiên Thần Tông sao? Mặt khác, ngươi có biết chuyện này liên quan đến vụ án của Bạch gia hay không?”
“Việc này có gì quan trọng ư?” Tần Cửu lười nhác cười hỏi.
Ánh mắt Nhan Túc xẹt qua nụ cười xinh đẹp của nàng, hí mắt, “Rất quan trọng.”
Tần Cửu khẽ cười đáp: “Tất nhiên ta biết án buôn lậu binh khí sẽ liên lụy đến Thiên Thần Tông, nhưng ta cũng đoán được, Thánh Thượng sẽ không làm gì Thiên Thần Tông! Sau kết quả chứng minh, ta đã đoán đúng. Về phần án của Bạch gia…”
Tần Cửu giương mi liếc Nhan Túc, thấy vẻ mặt hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, tiếp tục cười nói: “Ta là người của Thiên Thần Tông, án của Bạch gia chẳng liên quan gì đến ta cả. Mà nếu ta biết về vụ án này, hoặc giả ta không biết, thì cũng có gì khác nhau đâu?”
Nhan Túc nhìn chằm chằm nụ cười quyến rũ như đóa hoa nở rộ trong đêm của Tần Cửu, khóe môi dần nổi lên một ý cười tự giễu.
Tần Cửu cười biếng nhác hỏi: “Điện hạ còn chuyện gì nữa không? Ta có thể ra ngoài chưa?”
Nhan Túc không trả lời, Tần Cửu xoay người bước chậm xuống bậc thềm. Bên tai, lại nghe thấy giọng nói sắc bén của Nhan Túc từ phía sau truyền đến, “Thiên Thần Tông phạm thượng làm loạn, truyền lệnh Kim Ngô Vệ tiến vào bắt giữ hộ giá.”