Một cỗ xe ngựa hoa lệ dừng ở bên ngoài rừng mai, một người đứng ở cạnh xe ngựa, Tần Cửu nhận ra người này chính là đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch khi nãy bình nhạc trên đài cao.
Đám người tham gia lễ Cầu Tuyết thấy trên trời có tuyết rơi xuống đúng lúc, đều cho rằng ông trời mở mắt, sau khi rối rít cảm tạ trời xanh, phần lớn đều đi xe tản ra tứ phía. Cũng có một số người phong nhã (nhã nhặn lịch sự) ở lại, muốn vào rừng mai dạo chơi ngắm hoa.
Tiêu Nhạc Bạch chắc chắn là người phong nhã trong những người phong nhã, có lẽ hắn muốn vào rừng ngắm hoa mai!
Tuy nói Bạch Tố Huyên và Tiêu Nhạc Bạch đã từng cùng là một trong tứ đại gia ti trúc, nhưng sau khi nàng xảy ra chuyện, Tiêu Nhạc Bạch mới đến triều đình phò trợ, cho nên Tần Cửu không hề quen biết hắn.
Tiêu Nhạc Bạch dựa vào một bên xe ngựa, vật cầm trong tay không còn là hồ lô rượu nữa, mà là một cành mai đỏ, có chiều cao đến hai thước, dài năm, sáu thước, nhánh nhỏ trên đó vươn nghiêng tứ phía, dày thưa xen kẽ, vô cùng đẹp mắt. Hoa mai phía trên đỏ như son, hương thơm nồng nàn quyến rũ. So với cành Lưu Liên vác, lại đẹp hơn mấy phần.
Miệng hắn đang ngâm một bài thơ: “Không sơn thân dục lão, tồ tuế tịch hoàn lai. Sầu khiếp niên niên liễu, thương tâm xử xử mai. Lục sơ thiêu giáp đoản, hồng chá điểm hoa khai. Băng tuyết như hà hữu, đông phong nhật dạ hồi.” Giọng nói thanh nhã thuần hậu, cùng với cơn gió thổi qua, từ từ truyền đến.
Tuyết bay, mai đỏ, hoa nở, áo trắng.
Nam tử áo trắng nhàn rỗi đứng dựa vào càng xe này, phảng phất như thiếu niên Vũ Lăng* đứng dựa vào cầu trong thơ ca, khuôn mặt ôn hòa tao nhã, mang theo một loại phong tình không chịu trói buộc. Trên người hắn không có loại sắc bén của người quanh năm luyện võ, nhìn từ bề ngoài, Tiêu Nhạc Bạch chính là một thư sinh ôn hòa tao nhã.
*Vũ Lăng: núi Vũ Lăng ở Trung Quốc.
Sau khi Tần Cửu đến kinh thành, đã tìm hiểu hết từng người bên cạnh Khánh Đế.
Nói về Tiêu Nhạc Bạch, hắn cũng xem như là người tâm phúc quyền thế rất mạnh của triều đình gần hai năm qua, là đối tượng mà rất nhiều người bợ đỡ. Hắn ngoài thích rượu ra, tính tình còn vô cùng kiêu ngạo, cũng không dùng lời nói và vẻ mặt giả dối với quyền quý trong triều. Nghe nói, Khang Dương Vương Nhan Mẫn từng cầu khúc nhạc của Tiêu Nhạc Bạch vào ngày thọ đản*, nhưng lại bị Tiêu Nhạc Bạch từ chối, nghe nói, là ghét bỏ sự tầm thường của Khang Dương Vương. Ngay cả Khang Dương Vương cũng không để vào mắt, người như vậy, quả thật quá mức cậy tài khinh người, tuy là lộng thần, nhưng cũng có vài phần khí tiết.
*Thọ đản: ngày sinh nhật.
Nếu như là nàng lúc trước, có lẽ Tần Cửu sẽ không để ý tới hắn, nhưng bây giờ nàng đã sớm không phải là nàng trước kia, đương nhiên sẽ không vô cớ đắc tội với Tiêu Nhạc Bạch. Nàng chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: “Ta nói là ai ngâm thơ ở đây, thì ra là đại tư nhạc, cành mai đỏ này thật là đẹp mắt.”
Ánh mắt của Tiêu Nhạc Bạch từ trên mai đỏ di chuyển đến người Tần Cửu, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng tao nhã, là loại nụ cười yên bình đạm bạc ôn hòa. Hắn có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
Tần Cửu nói: “Ta là Tần Cửu của Thiên Thần tông, mới tới Lệ Kinh chưa được mấy ngày, hiện giờ nhậm chức ở Tư Chức phường, vẫn chưa từng gặp đại tư nhạc.”
“Tần Cửu. Thì ra, ngươi chính là Tần Cửu gia nổi danh khắp kinh thành mấy ngày qua.” Tiêu Nhạc Bạch đáp lại Tần Cửu bằng nụ cười tĩnh lặng thanh tao lịch sự, giọng nói trầm thấp êm tai, giọng điệu có ẩn chứa trêu chọc, nhưng cũng không có ý khinh thường.
Lại nói, Tần Cửu quả thật coi như đã nổi danh khắp kinh thành, có điều, đương nhiên cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp. Nghe thấy Tiêu Nhạc Bạch trêu chọc, Tần Cửu không cho là đúng mà cười cười.
“Vừa rồi ta còn than cành mai đỏ này tuy đẹp, nhưng chưa có người xứng đôi. Không ngờ, nhanh như vậy đã gặp được, cành mai đỏ này, sẽ tặng cho Cửu gia!” Đôi mắt nhỏ của Tiêu Nhạc Bạch thản nhiên nhìn Tần Cửu chăm chú, chậm rãi nói.
Tần Cửu không ngờ Tiêu Nhạc Bạch sẽ tặng cành mai đỏ này cho nàng, nàng cười quyến rũ, chìa tay nhận lấy mai đỏ trong tay Tiêu Nhạc Bạch, giao vào tay Tỳ Ba, nói: “Đa tạ đại tư nhạc. Chỉ là chắc hẳn đại tư nhạc cũng thích hoa mai, cành mai trắng này sẽ tặng cho đại tư nhạc cắm vào bình.” Tần Cửu nói xong, ra hiệu cho Lệ Chi đưa cành mai trắng cầm trong tay qua.
Tiêu Nhạc Bạch cũng không từ chối, sai người hầu nhận lấy, mỉm cười nói: “Cửu gia thật khách khí, khi các người tới không ngồi xe ngựa sao? Không bằng tại hạ tiễn Cửu gia một đoạn.”
Khi nhóm người Tần Cửu tới là ngồi xe ngựa của Nhan Túc, vốn dĩ quay về phải thuê cỗ xe ngựa, chỉ là không ngờ lúc này bắt đầu đổ tuyết, chắc chắn rất khó tìm xe ngựa. Mắt thấy tuyết rơi trên trời càng lúc càng mau, mà người nàng càng lúc càng lạnh, gần như không có cách nào chống đỡ khí lạnh giữa vùng sơn dã này.
Mấy ngày nay, Tần Cửu mơ hồ nhận ra sau mỗi lần nàng tu luyện “Bổ Thiên Tâm Kinh”, quả thực nội lực tăng tiến không ít, chỉ là luồng nội lực vô cùng dịu dàng êm dịu này, dường như cũng đang ăn mòn thân thể nàng. Mặc dù võ công đã nâng cao, nhưng khi không dùng nội lực, thì cảm giác thân thể rất dễ cảm lạnh. Hôm nay ở vùng sơn dã gió lạnh thổi một ngày, có chút không chịu nổi. Nàng ôm chặt Hoàng Mao trong lòng để sưởi ấm, cười nói: “Vậy thì làm phiền đại tư nhạc rồi.”
Lưu Liên mắt thấy Tần Cửu nhanh như vậy lại quyến rũ được một nam nhân, vả lại còn lên xe ngựa của người đó, không nhịn được bĩu môi một cái. Nghĩ thầm: Yêu nữ cũng có hứng thú với loại nam nhân dung mạo bình thường như Tiêu Nhạc Bạch, thật đúng là bụng đói ăn quàng mà.
Đoàn người lên xe ngựa, đi về phía chân núi, dần dần cách Kính Hoa Thủy Vực ngày càng xa.
Ngay vào lúc xe ngựa sắp đi đến đường cái, Tần Cửu mơ hồ nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến. Bây giờ lỗ tai nàng rất thính, đã nhận ra có người đang đấu đá.
Tần Cửu nhìn lướt qua Tiêu Nhạc Bạch, chỉ thấy hắn từ từ uống một hớp rượu, trên mặt tràn đầy vẻ khoan khoái dễ chịu, hình như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Đúng lúc này, xe ngựa đã ngừng lại, người hầu đánh xe bẩm báo: “Đại tư nhạc, phía trước có đánh nhau, hình như là xe ngựa trong tướng phủ bị mai phục, đường đi bị chặn lại rồi.”
Tần Cửu nghe vậy sững sờ, Tô Vãn Hương gặp nạn? Nàng quấn chặt y phục trên người, dường như vẫn không thể xua cảm giác lạnh lẽo trong người đi, nàng biết nhất định mình đã bị nhiễm phong hàn.
Tiêu Nhạc Bạch buông hồ lô rượu trong tay xuống, thở dài một tiếng nói: “Thật là, muốn yên ổn uống rượu cũng không được.”
Tần Cửu cau mày, ra hiệu cho Tỳ Ba ra ngoài nghe ngóng tình hình một chút. Một lát sau, Tỳ Ba quay lại nói: “Có ba người tập kích xe ngựa của tướng phủ, muốn đẩy Tô tiểu thư vào chỗ chết, hiện giờ, đã bị thuộc hạ của An Lăng Vương chế ngự rồi.”
Tần Cửu vuốt ve lông vũ trên người Hoàng Mao, nghĩ thầm: Bây giờ là quang thiên bạch nhật, ai lại phái người đi ám sát tô Vãn Hương đây?
“An Lăng Vương đã tra ra kẻ ám sát là kẻ nào chưa?” Tần Cửu thản nhiên hỏi.
Tỳ Ba trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Cửu gia, là người của Thiên Thần tông. Đều là tử sĩ, trước khi ám sát đã uống sẵn độc, sau khi bị bắt lập tức chết đi. Nghe những người đó nói, trên người bọn chúng đều có kí hiệu của Thiên Thần tông.”
Tần Cửu cau mày, đúng là người của Thiên Thần tông làm sao? Vậy sẽ là người của ai phái tới?
Huệ phi? Nàng ta không cần phải dùng loại thủ đoạn này để trừ bỏ Tô Vãn Hương.
Lý Vân Tiêu bên cạnh Nhan Mẫn? Với tâm tư của Nhan Mẫn đối với Tô Vãn Hương, tuyệt đối không thể nào là Lý Vân Tiêu.
Quan viên khác của Thiên Thần tông trong triều? Tần Cửu suy nghĩ vài lượt, đều cảm thấy không ai lại làm như vậy.
“Đường đã thông chưa?” Tiêu Nhạc Bạch thản nhiên hỏi. Hình như hắn ngoài có hứng thú với nhạc khúc, thơ từ và rượu ra, không đặt bất kỳ cái gì vào trong lòng.
Người hầu đánh xe nói: “Đã thông rồi, có điều. . . . . . Đường của chúng ta đã bị người của An Lăng Vương chặn lại.”
Tần Cửu khẽ mỉm cười, chậm rãi tựa vào xe ngựa, vì sao Nhan Túc đến, nàng đã đoán ra được.