Hỗn Nguyên Võ Tôn

Q.1 - Chương 25 - Chứng Minh

trước
tiếp

Đấu trường tái hiện tại đã qua hai vòng, mười thiếu niên còn lại thực lực đều không tệ, kém nhất cũng đạt đến lục giai đỉnh phong, cách chút xíu là thất giai. Trong đó có sáu thiếu niên đạt tới thất giai, Bạch Thủy Ưng còn là võ đồ nhất giai.

Diệp gia chỉ còn lại hai thiếu niên, Bạch Thủy gia còn ba, cao hơn một chút. Trừ Bạch Thủy Ưng nám chắc ngôi quán quân, còn cả Bạch Thủy Thứu mới mười tám tuổi rất nhiều hy vọng lọt vào ba vị trí đứng đầu.

So ra, Diệp gia thê thảm hơn, tuy còn hai tuyển thủ tại trường nhưng đều mới mười lăm, mười sáu, thực lực trung bình, muốn giành được danh hiệu xếp hạng, hy vọng rất mong manh. Nên Diệp Thừa Thiên gọi một thiếu niên xuống, thay Diệp Phong vào đó.

Diệp Phong mang lại tin vui, tất nhiên là hay nhất, coi như Diệp gia được nở mặt. Dù gã không thành công, chúng nhân cũng cho là đường nhiên, suất thi đấu này vốn vì nể mặt Bích Thủy cung mà ông ta chủ động nhường, Diệp gia không có thành tích cũng không sao, coi như cứu lại được chút danh dự.

“Trận kế tiếp Diệp Phong đấu với Bạch Thủy Thứu!” Một lão giả tóc bạc đức cao vọng trọng trên chủ tịch đài lớn tiếng tuyên bố. Sau rốt cũng đến lúc Diệp Phong xuất trường.

Tinh thần chúng nhân đều căng ra, Diệp Phong dám đến tham dự, rốt cuộc có gì ỷ trượng? Ai cũng cho rằng gã không thể so với bất kỳ tuyển thủ nào, hai năm trước gã còn là phế vật không mảy may có thực lực. Đừng nói gã không còn khí hải, dù còn thì với hai năm chả lẽ lại luyện thành thành tựu cao thâm?

Diệp Phong chắp tay sau lưng, từ từ lên đài, sắc mặt bình tĩnh vô cùng. Hôm nay là ngày gã chứng minh, những tiếng chế nhạo gã là phế nhân đến lúc câm lặng rồi.

“Bất kể ngươi tham dự vì mục đích gì, ta đều khiến ngươi hối hận vì quyết định này.” Bạch Thủy Thứu ngạo nghễ đứng trên lôi đài, lạnh lùng chế giễu. Thiên tài năm xưa từng khiến chúng nhân ngưỡng vọng, giờ hắn cơ cơ hội giẫm xuống dưới chân.

Cảm giác đó thật sảng khoái. Bạch Thủy Thứu liếm môi, tự tin cực độ, ánh mắt liếc xuống Diệp Phong và Thẩm Lan ở bên dưới. Có lẽ… đợi khi ta lột mặt nạ phế vật này, thiếu nữ mỹ lệ tôn quý kia sẽ coi trọng hơn…

Mang theo ảo tưởng, ánh mắt Bạch Thủy Thứu nóng bỏng khôn tả.

Diệp Phong tùy ý vặn người, mắt hơi nheo lại. Bạch Thủy Thứu này luôn là cái đuôi của Bạch Thủy Ưng, khi gã lạc phách đã phải chịu không ít trào lộng của hắn. Tay gã nắm chặt lại, thân thể phát ra tiếng lách cách đầy nguy hiểm.

“Đừng ra vẻ trước mặt ta.” Bạch Thủy Thứu cười hung ác, hỏa nguyên khí từ từ lưu chuyển trong thể nội.

“Tỷ thí bắt đầu.” Tiếng thanh la vang lên, khí thế trong trưởng trở nên căng thẳng.

“Bộp,” dưới chân Bạch Thủy Thứu phát ra tiếng động lớn, thân thể hắn lao bổ vào Diệp Phong, quyền đầu to lớn ánh lên tia lửa, đấm vào mặt đối thủ. Tuy coi thường địch thủ nhưng Bạch Thủy Thứu xuất chiêu không hề hàm hồ, dùng đến tám phần thực lực.

Sức mạnh hỏa nguyên bạo tạc từ chân hắn dồn lên quyền đầu, liền lạc dứt khoát. Bạch Thủy Nham trên chủ tịch đài nở nụ cười mãn ý.

Nhìn quyền đầu liên tục lớn dần trong tròng mắt, ánh mắt Diệp Phong hơi ngưng lại, đợi khi quyền đầu còn cách mình một bàn tay, gã mới bước xéo một bước, thượng thân hơi nghiêng, tránh qua ngọn quyền, khán giả đều toát mồ hôi lạnh.

Hỏa nguyên bạo phát, một quyền xuất ra, lực đạo lập tức suy kiệt. Vai phải Diệp Phong hơi nhếch lên đập mạnh vào cẳng tay Bạch Thủy Thứu, lực đẩy cực mạnh cùng với việc Bạch Thủy Thứu không kịp hãm đà, hình thành cuộc đấu không cân sức. Hắn như bánh xe gió lăn một vòng trên không rồi mới ngã phịch xuống lôi đài.

Mặt mày xanh lét, Bạch Thủy Thứu bò dậy, cổ họng rin rít buột ra mấy tiếng phẫn hận: “Đồ khốn, mi dám chơi ta?”

Vừa rồi Diệp Phong không sử dụng nhiều sức mạnh, nên Bạch Thủy Thứu trừ hơi đau ra, không bị thương tổn gì. Theo hắn, Diệp Phong chẳng qua thi triển đôi chút tiểu xảo, thực lực không thể bằng hắn. Khán giả đều tỏ vẻ kinh ngạc nhưng không quá bất ngờ, theo họ, chẳng qua Bạch Thủy Thứu sơ ý.

“Kém quá.” Diệp Phong hơi nhếch mép, nhạt nhẽo mỉa mai.

Bạch Thủy Thứu đỏ mặt, giận dữ cành hông: “Tiểu vương bát đản! Ta nhất định khiến ngươi trả giá đắt.”

Trên mũi chân, hỏa nguyên tụ lại trong tích tắc, thân thể Bạch Thủy Thứu chợt uốn cong, chân phải theo tư thế cực kỳ độc ác, phát ra tiếng xé không khí giong tan, hung hãn đá vào tiểu phúc Diệp Phong. Công kích vùng bụng không như vùng đầu, muốn tránh cũng không dễ.

Bất quá với Diệp Phong, đối thủ bình dân thất giai thật không có gì thú vị, thấy đối phương toàn lực tấn công, vẻ mặt vốn bình thản chợt dấy lên nụ cười trào phúng nguy hiểm. Thân hình gã lắc đi, Hổ súy vĩ trong Ngũ Cầm quyền được tung ra, lướt đến trước mặt Bạch Thủy Thứu đá mạnh vào tiểu phúc hắn, sức mạnh bộc phát hất hắn văng lên cao.

Không đợi Bạch Thủy Thứu rơi xuống, Diệp Phong mỉm cười ưu nhã, nhún vai với chủ tịch đài: “Tại hạ thắng rồi.”

Bùng! Bạch Thủy Thứu rớt phịch xuống, bụng đau như cắt, cổ họng ngọt lịm phun ra một ngụm máu, nằm mềm oặt trên lôi đài, hoàn toàn bất động.

Chúng nhân đều hít một hơi khí lạnh, nên biết Bạch Thủy Thứu tu luyện hỏa nguyên khí hải, đặc tính hỏa nguyên lực là mạnh mẽ, đòn xuất ra cực kỳ hung hãn, hắn đạt tới thất giai đã hơn năm, kể cả nắm vững nguyên lực hoặc kinh nghiệm chiến đấu đều vượt xa một thiếu niên mới tấn nhập thất giai.

Ai cũng nhận ra, ngọn cước vừa rồi của Bạch Thủy Thứu là toàn lực, khi cận chiến với hỏa nguyên tu luyện giả cần phải tránh mũi dùi, đợi cho đối phương kiệt lực mới tấn công vào điểm yếu hòng thủ thắng, nếu chọn ngạnh tiếp, trừ phi thực lực cao hơn, còn không chắc chắn thất bại.

Diệp Phong ngang nhiên ngạnh tiếp, chỉ một chiêu đã dễ dàng đánh bại Bạch Thủy Thứu, chứng tỏ rằng thực lực của gã vượt xa đối thủ.

Lẽ nào… gã đã tấn nhập võ đồ? Trong óc tất cả đều nảy ra ý nghĩ này.

Không thể nào! Quá ư điên cuồng. Luyện thể giả, ngũ giai trở đi tiến bộ rất gian nan, có thể tấn nhập võ đồ đều kiên trì tôi luyện thân thể mười năm trở lên. Diệp Phong dù thiên phú kỳ tài đến đâu cũng không thể sáng tạo kỳ tích như vậy.

“Ha ha,” chấn kinh một lúc, Diệp Thừa Thiên bật cười đắc ý, quay lại ra oai: “Chư vị, đã đến lúc tuyên bố kết quả rồi nhỉ?”

“Diệp Phong… thắng.” Lão giả trọng tài chật vật đưa ra tuyên bố, khán giả phía dưới mới định thần lại, nhốn nháo bàn luận. Đủ loại ánh mắt đổ về lôi đài, chấn kinh, kính trọng, sợ hãi…

Diệp Phong thản nhiên chắp tay đi xuống lôi đài, quay về cạnh Thẩm Lan, mỉm cười thuần hậu với cô.

Thẩm Lan cũng đáp lại bằng nụ cười ôn nhu, trêu chọc: “Phong còn uy phong hơn hai năm trước.”

“Hừ.” Tiểu nha đầu tỏ vẻ giễu cợt, cất giọng trong veo: “Rõ ràng ở chiêu thứ nhất đã có thể thừa cơ đánh bại, nhưng lại bức đối phương sử dụng toàn lực mới thèm phản kích, rõ ràng tên xấu xa này cố ý muốn ra oai.”

Giọng tiểu nha đầu tuy không lớn nhưng vang khắp lôi đài. Bạch Thủy Thứu nằm trên lôi đài nghe thấy, hổ thẹn cực độ, nhắm mắt lại hôn mê luôn.

Các nhân vật ngồi trên chủ tịch đài đều có thực lực, nhĩ lực cực cao, lời tiểu nha đầu tất nhiên không lọt được khỏi tai họ. Bạch Thủy Nham giận run người nhưng không tiện phát tác, Diệp Thừa Thiên lại không hề e dè, cất tiếng cười vang.

Dùng kỹ xảo đả bại đối thủ làm sao có thể chấn động lòng người như dùng thực lực chiến thắng. Gã muốn chứng minh, đương nhiên phải chọn phương thức tối hữu hiệu.

Bên kia lôi đài, Bạch Thủy Ưng co rúm mặt mày nhìn Diệp Phong chằm chằm. Lẽ nào gã cũng… tấn nhập võ đồ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.