Hỗn Nguyên Võ Tôn

Q.1 - Chương 52 - Chạy Trốn

trước
tiếp

Ngày thứ bảy của hiệp định, mới tảng sáng, chân trời hé rạng tia nắng mơ màng, rải xuống phố phường trong Ngọa Lăng thành.

Hộ vệ Bạch Thủy gia giao ca lúc nửa đêm, mục đích để giữ gìn tính cảnh giác cao nhất, đề phòng Diệp Phong nhân cơ hội trốn chạy. Hôm nay nếu gã không thò ra, Bạch Thủy Nham sẽ có lý do xông vào từ đường.

“Xem ra bên ngoài phòng bị rất sâm nghiêm.” Diệp Bất Quần mượn cớ đi lấy thức ăn, quan sát tình thế, quay về bảo: “Diệp Phong, nếu ngươi muốn chạy trốn e không dễ đâu… Ta thấy nên cầu viện tộc trưởng.”

“Không được, nếu Bạch Thủy lão cẩu không bắt được ta, lại có người của gia tộc nhúng vào, nhất định hắn sẽ gây phiền hà. Ta giết nhi tử hắn yêu thương nhất, không dễ dàng mà hắn bỏ qua đâu.” Diệp Phong khẽ lắc đầu.

“Nhưng gần như mọi hộ vệ cao cấp của Bạch Thủy gia đều trấn thủ cửa thành, dù ta giúp ngươi thoát được hộ vệ ở cửa từ đường, bên ngoài vẫn còn hai tầng nữa, muốn thoát thân là điều không thể.” Vẻ lo lắng trên mặt Diệp Bất Quần không hề giả dối, hắn không còn là tiểu tử chỉ biết ghen tị như trước nữa.

“Không sao! Chỉ cần làm theo kế hoạch, ta nắm chắc chín phần sẽ an toàn thoát thân.” Diệp Phong đầy tự tin cười bảo: “Việc ta đào tẩu chỉ cần gia tộc không nhúng tay vào, Bạch Thủy lão cẩu cũng không mặt mũi nào tìm tộc trưởng cãi vã.”

“Ngươi chắc chắn thật chứ?” Dù thực lực của Diệp Phong không tệ nhưng bên ngoài có rất đông trung, cao giai võ sĩ, chỉ cần gã bị ngăn chặn khoảnh khắc sẽ sa vào vòng vây. Diệp Bất Quần không lạc quan lắm về tiền cảnh của gã.

“Không vấn đề gì!” Gã mỉm cười thư thả, vỗ vai Diệp Bất Quần, ghé tai dặn: “Đợi một lúc nữa… như thế như thế…”

oOo

Vù! Lại một viên tín hiệu đạn sáng rực từ phía bắc Diệp gia từ đường bay lên, nổ tung trên không.

“Hừ, sau rốt cũng thò ra hả?” Bạch Thủy Nham ở trong Tổ ốc đợi tin, nhảy phắt khỏi ghế dậy: “Bạch Thủy Ngạc, Bạch Thủy Lân! Theo ta.”

Cả ba lao như gió ra khỏi cửa Bạch Thủy gia, hướng về Diệp gia từ đường.

“Phong nhi lỗ mãng quá, sao không thương lượng với gia tộc mà đã đột vây?” Diệp Thừa Thiên thoáng giận nhíu mày, dặn hộ vệ cao cấp tập hợp trong sân.

“Hy vọng y có biện pháp… bằng không dù phải trở mặt với Bạch Thủy Nham cũng kệ.” Ông ta hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải bảo vệ được Diệp Phong.

Nhận thấy tín hiệu đạn, hộ vệ Bạch Thủy gia phong tỏa từ đường lập tức xôn xao, thân kinh căng ra xuốt bảy ngày cuối cùng cũng có chỗ tiết ra, đại bộ phận hướng về địa điểm xảy ra sự tình.

Phía bắc từ đường, một bóng người từ trên bức tường bao cao bảy thước nhảy xuống, toàn thân phủ kín áo choàng xanh khiến không ai nhìn rõ diện mạo, nhưng thân hình cực giống Diệp Phong. Hộ vệ trấn thủ ở đó không dám chậm trễ, lập tức phóng tín hiệu đạn, dẫn người đến chặn lại.

“Đừng mong chạy thoát.” Tốc độ bóng người đó không nhanh, thoáng sau đã bị hộ vệ bắt kịp, một trung cấp hộ vệ vung chưởng vỗ mạnh tới.

Xoạt! Bóng người chạy trốn lăn một vòng tránh thoát, cái nón che mặt rơi xuống, lộ ra gương mặt Diệp Bất Quần đầy trào lộng.

“Các ngươi tập kích người phụ trách Diệp gia từ đường là có ý gì? Chẳng lẽ muốn gây hấn với Diệp gia?” Diệp Bất Quần hừ lạnh đứng dậy, phủi bụi dính trên quần áo, nhìn toán hộ vệ với ánh mắt gây sự.

Không phải Diệp Phong! Hộ vệ dẫn đầu hơi biến sắc, nhưng thần thái không quá kinh ngạc. Bạch Thủy Nham đã dự liệu trước được.

Hắn hừ lạnh, nhạt nhẽo thốt: “Đừng tưởng mấy trò vặt đó là có thể giúp Diệp Phong thoát được. Hiện tại quanh từ đường còn không ít hộ vệ bao vây, do muốn nhân cơ hội này trốn chạy thì thật ấu trĩ.”

Vù! Lại một quả đạn tín hiệu từ cửa chính từ đường bay lên. Chỉ là lần này hỏa quang sáng hơn.

“Đại hiệu tín hiệu đạn! Lần này Diệp Phong xuất hiện rồi. Không cần người giám thị ở đây nữa, mau đuổi theo cho ta.” Hộ vệ dẫn đầu cười lạnh với Diệp Bất Quần đoạn không nói gì thêm, dẫn chúng hộ vệ nhanh chóng đi về phía có tín hiệu.

Sắc mặt Diệp Bất Quần cứng lại, mắt ánh lên nét lo lắng. Kỳ thật hắn cũng biết, kế điệu hổ ly sơn đơn giản thế này tất Bạch Thủy Nham đã liệu trước. Nhưng Diệp Phong nhất quyết muốn hắn làm vậy, thật ra gã định thế nào…

Diệp gia từ đường không lớn, mỗi chiều không đầy trăm thước, dù truy đuổi mấy lượt cũng không mất nhiều thời gian. Ban nãy phương hướng phát hiện Diệp Bất Quần chỉ phóng tiểu tín hiệu đạn, một nửa hộ vệ quanh đó đến bao vây, nửa còn lại vẫn tiếp tục giám thị quanh từ đường, đến khi xác nhận Diệp Phong đã xuất hiện mới phóng đại tín hiệu đạn. Bố trí như thế phòng ngừa được kế điệu hổ ly sơn.

Diệp Phong, nhất định phải chạy thoát! Diệp Bất Quần lo lắng nắm chặt tay.

Lúc này trừ khu tường vây phía bắc tập trung đông đảo hộ vệ, ba phía kia đều chỉ có một tổ gồm năm người trông coi. Lúc Diệp Phong nghênh ngang đi ra cửa chính, hộ vệ Bạch Thủy gia đều ngẩn người.

Lẽ nào gã cho rằng chỉ với kế điệu hổ ly sơn đó để thu hút hết hộ vệ? Quá coi thường trí tuệ bọn ta rồi đó! Chúng nhân đều có cảm giác bị khinh thị.

“Ái chà, sao vẫn còn người ở đây?” Diệp Phong liếc thấy hộ vệ ở gần đó, cố ra vẻ kinh ngạc, “thất thanh” kêu lên, tiếp đó giậm chân lao vút về phía tường đông từ đường.

“Đuổi!” Diệp Phong hiện thân, vậy cửa chính tất nhiên không cần ai trông nữa, năm hộ vệ nhất tề truy đuổi, đồng thời phóng ra đại hiệu tín hiệu đạn thông báo cho chúng nhân đến vây bắt.

Tốc độ của Diệp Phong không nhanh lắm, hộ vệ phía sau đuổi sát sạt, nhưng khóe môi gã lại nở nụ cười đắc ý…

Thịch, thịch, thịch.

Bên tai gã vang lên tiếng bước chân gấp rút, toán hộ vệ ở bị thu hút đến phía bắc đã vây lấy phía đông, hiện tại gã bị gáp kích từ hai mặt.

“Xem ngươi chạy đi đâu!” Thủ lĩnh hộ vệ ở phía sau cười đắc ý, phảng phất Diệp Phong sắp bị bắt.

Gã dừng phắt lại, mặt còn vương nụ cười chế nhạo, chắp tay sau lưng đứng nguyên bất động.

Vù! Hơn hai mươi hộ vệ phía trước vòng về góc quanh của từ đường, chặn Diệp Phong lại, phía sau gã lại một tổ hộ vệ năm người, phía sau nữa, ở mé tây dồn về là một tiểu tổ.

“Đến nước này ngươi còn định liều mạng hả?” Hộ vệ dẫn đầu đắc ý dương dương đi tới, nhìn gã chằm chằm.

Mười hộ vệ cao cấp, thực lực từ nhị giai đến tam giai võ sĩ, còn cả mấy chục trung giai võ đồ và một vài nhất giai võ sĩ, trừ phi gã đạt tới thực lực võ sư, bằng không đừng hòng phá vây.

“Bằng vào các ngươi cũng muốn ta bó tay chịu trói.” Diệp Phong tựa hồ không thèm để tâm, nhìn quanh một vòng, nở nụ cười nhạt trào phúng. Lúc đó chúng nhân đã vây chặt gã, trừ bức tường sau lưng, chung quanh toàn là hộ vệ Bạch Thủy gia dàn trận sẵn sàng.

“Ta không tin Diệp Phong ngươi đánh bại được ngần này người.” Hộ vệ dẫn đầu cau mặt, vẻ thản nhiên của Diệp Phong khiến hắn nổi giận, kẻ sắp bị bắt dựa vào đâu mà nghênh ngang như vậy.

“Đích xác, ta không phải đối thủ của nhiều người thế này…” Gã mỉm cười thư thả, từ tốn tiếp lời: “Nhưng .. không có nghĩa là ta hết chỗ chạy.”

Chưa dứt lời, gã giậm chân, linh xảo cực độ lướt lên lưng chừng không, chân trái điểm nhẹ vào bức tường bao, tiếp tục lao lên không, nhảy vọt qua bức tường.

“Trừ các ngươi, quanh từ đường còn người giám thị hả?” Gã cười lạnh chế nhạo, chân bạo phát hai làn khí kình đưa thân thể vào trong tường.

Việc này… tất thảy đều sững người, ai ngờ được gã lại chạy vào từ đường.

Diệp gia từ đường không phải là chỗ chúng được phép xông vào. Hôm nay tuy là ngày cuối theo ước định, Diệp Phong tất phải rời từ đường, nhưng còn chưa hết ngày, gã quay lại từ đường tất nhiên không vi pham ước định.

Quan trọng nhất là qua một phen liên tục náo loạn, hộ vệ phong tỏa từ đường đều bị hút đến chỗ này, cũng có nghĩa là hiện giờ trừ góc đông nam, các hướng khác quanh từ đường hoàn toàn không có ai canh gác.

“Không ổn! Tất cả mau quay về chỗ cũ.” Hiển nhiên hộ vệ đầu lĩnh ý thức được, vội vàng chỉ huy thuộc hạ.

Đáng ghét! Diệp Phong vẫn ở trong từ đường, ai biết được gã sẽ chọn hướng nào đột vây, hiện tại điểm thích hợp nhất đương nhiên là góc tây bắc, bởi từ góc đông nam vòng về thì đó là địa điểm xa nhất. Diệp Phong từ trong từ đường xông ra là tiết kiệm được nửa quãng đường so với bọn hắn.

“Các ngươi theo ta vây chặt góc tây bắc.” Nghĩ vậy, hộ vệ đầu lĩnh đưa ra quyết định.

Dù ngươi may mắn qua được chỗ này, bên ngoài còn hai vòng vây nữa, chỉ cần Diệp Phong ngươi hiện thân, đừng mơ thoát khỏi Ngọa Lăng thành! Ánh mắt đầu lĩnh lóe lên độc ác, khóe môi nở nụ cười méo mó.

Diệp Phong nhảy vào từ đường rồi, không dốc toàn lực lao về hướng tây bắc như hộ vệ đầu lĩnh dự liệu mà đứng im, tay nghịch nghịch viên Hóa hình đơn trắng tinh.

Nếu hiện giờ gã sử dụng Hóa hình đơn thay đổi dung mạo, đương nhiên sẽ lừa được mọi hộ vệ. Nhưng tất sẽ gây ra phiền phức không nhỏ cho Diệp gia.

Bạch Thủy Nham bày thiên la địa võng trong Ngọa Lăng thành, nếu gã không có chứng cứ xác minh mình đi rừ khỏi từ đường, lão nhất định sẽ không chịu để yên cho Diệp gia. Lão sẽ cho rằng Diệp gia giấu gã đi hoặc dùng cách nào đó đưa gã khỏi từ đường.

Thành thử sau cùng Bạch Thủy gia sẽ xung đột với Diệp gia, nếu vậy thì việc gã đứng ra một mình nhận trách nhiệm đã Bạch Thủy Ưng trở thành vô nghĩa.

Nên gã nhất định rời khỏi từ đường trước mọi con mắt của Bạch Thủy gia rồi sẽ tìm cơ hội thay đổi dung mạo, gạt mọi tai mắt của chúng để rời Ngọa Lăng thành. Dù Bạch Thủy Nham mặt dày đến đâu cũng không tiện làm phiền Diệp gia.

Khóe môi gã nhếch lên, tay nắm khẽ lại, Hóa hình đơn nằm giữa lòng tay.

Góc tây bắc đích xác là điểm đột phá thích hợp, nhưng gã nghĩ ra thì đối phương cũng nghĩ được. Với tốc độ của gã không thể cắt đuôi được hộ vệ truy kích, hơn nữa trong thành còn có đệ nhị, đệ tam đạo phòng tuyến được Bạch Thủy Nham bố trí, không thoát được hoàn toàn thì gã không có cơ hội sử dụng Hóa hình đơn.

Gã vận dụng thần niệm đến mức cao nhất, hiện tại toàn bộ hộ vệ ở góc đông nam đã rút đi, riêng góc đông vẫn có một tổ hổ vệ cảnh giới.

Gã khẽ nhảy lên, lại leo lên tường bao.

“Diệp Phong!” Năm hộ vệ cả kinh, đầu lĩnh định sử dụng tín hiệu đạn thông tri song thấy gã chuẩn bị nhảy lùi lại, động tác liền ngưng trệ.

“Sao không sử dụng tín hiệu đạn thông tri cho bọn chúng?” Gã cười nhạt.

“Hừ, ta không mắc lừa ngươi đâu.” Lúc trước không ai ngờ rằng Diệp Phong sẽ lợi dụng từ đường làm đại bản doanh tiến hành du kích chiến, nên mỗi tổ hộ vệ chỉ có hai viên tín hiệu đạn. Đầu lĩnh nghiễm nhiên cho rằng mục tiêu của gã là tiêu hao tín hiệu đạn hắn mang theo.

Phản ứng của đối phương khiến gã mừng thầm, mắc hỡm rồi.

Gã nhảy xuống đứng đối diện năm người: “Ngươi chắc chắn không dùng tín hiệu đạn thông tri cho bọn chúng?”

“Muốn bắt ngươi, mình Bạch Thủy Tân ta là đủ.” Đầu lĩnh thầm nghĩ, mình là nhị giai võ sĩ, lẽ nào lại không đối phó nổi với một tên Diệp Phong nhãi nhép?

“Vậy ngươi thử xem.” Diệp Phong không cho đối phương thời gian cân nhắc, chân đột nhiên phát lực lao vào năm hộ vệ. Miệng gã ngậm sẵn một viên bát phẩm thổ nguyên đơn…

Để nhanh chóng mở đường máu, gã không thể cả nghĩ, bát phẩm nguyên đơn nhập thể cũng như lần đầu tiên sử dụng cửu phẩm nguyên đơn, cơn đau khiến cơ thể khó lòng chịu nổi dâng lên óc.

“Muốn chết!” Bạch Thủy Tân hoan hỉ nghênh đón. Diệp Phong chủ động tìm cái chết, hắn còn mong gì hơn. Ai cũng biết bắt được Diệp Phong tất được Bạch Thủy Nham trọng thưởng.

Tam phẩm võ kỹ: Thiết dực thiểm thiết!

Tay Bạch Thủy Tân khép vào thành thủ đao, kim sắc nguyên lực thuận theo cánh tay cấp tốc ngưng tụ lại, hình thành kim nguyên khí nhận hình dáng như cánh chim. Nguyên lực lưu chuyển cực nhanh trong khí nhận, mang theo khí thế sắc bén cắt vào gã.

Bắt Diệp Phong, bất luận sống chết! Mệnh lệnh của Bạch Thủy Nham như thế, nên Bạch Thủy Tân không hề nương tay.

Sắc mặt Diệp Phong nặng nề nhìn thế công của đối phương chằm chằm, nhờ tác dụng của nguyên đơn nên thể nội gã phát ra thổ nguyên lực hùng hồn, tay phải căng lên nắm lại thành quyền, hắc sắc nguyên lực phủ kín quyền đầu, ánh lên hoa văn cổ quái quỷ dị.

“Lục điệp chấn!” Có thổ nguyên lực của bát phẩm nguyên đơn trợ lực, gã sử dụng sáu tầng điệp chấn. Thổ nguyên lực hung hãn tràn ra khiến Bạch Thủy Tân biến sắc.

Bùng!

Tiếng nổ trầm trầm vang lên, mặc đất lắc lư, Bạch Thủy Tân văng ngược lại, đập vào bức tường đá đổ nát ở phía đối diện đường, cả thân thể găm vào trong tường, máu phun có vòi từ miệng ra, thuận theo thân thể chảy xuống.

Tay phải Diệp Phong bị rách một vết sâu, cơ nhục đỏ ối tóe ra, máu tràn như suối… Một đòn toàn lực của nhị giai võ sĩ quả không thể coi thường.

“Các ngươi chết hết đi.” Diệp Phong mặc kệ thương thế trên tay, thể nội thổ nguyên lực lại ngưng tụ lên.

Không để bốn trung cấp hộ vệ có thời gian kinh ngạc, quyền đầu của gã liên tục ập tới. Đòn nào cũng toàn lực, không hề lưu tình.

“A!” Thất giai võ đồ đứng gần gã nhất hứng chịu tai ương đầu tiên, tiếng kinh hô chưa kịp lên đến cuống họng đã bị đấm nát óc, đổ gục xuống đất.

Một hộ vệ sau lưng Diệp Phong phản ứng cực nhanh, không kịp nghĩ ngợi, quyền đầu như tia chớp bay ra, nhằm vào hậu tâm gã

Đà quyền của gã không giảm, lại hướng sang một nhất giai võ sĩ đứng ngẩn ra cạnh đó, tả quyền nhanh chóng tụ thổ nguyên lực, hung hãn thúc vào kẻ đánh lén sau lưng.

“Cẩn thận!” Hộ vệ đứng ngơ ngẩn được đồng bạn đá bay đi, thoát khỏi ngọn quyền chết người của Diệp Phong. Quyền đầu của hộ vệ đánh lén từ phía sau giáng vào khuỷu tay gã.

Chát! Diệp Phong bất động, kẻ đánh lén lắc lư, thân thể cứng ngắc tại chỗ, thể nội sôi trào khiến hắn khó chịu, quả thật là loại võ kỹ quỷ dị.

Gã không để hắn có cơ hội lấy hơi, hữu quyền thuận thế theo đà uốn của thân thể, chuẩn xác giáng vào ngực hắn.

“Lách cách”, lồng ngực hộ vệ đang run rẩy vang lên hai tiếng xương gãy, ngực lõm vào, ánh mắt kinh hãi mờ dần, sau cùng cụp mắt, miệng chảy máu ồng ộc…

“Đáng… đáng sợ quá!” Hộ vệ may mắn thoát khỏi kiếp nạn, dùng cả tay lẫn chân bò theo hướng ngược lại bỏ chạy. Viên hộ vệ vừa cứu hắn một mạng thoáng liếc Diệp Phong bằng ánh mắt sợ hãi, chạm vào mục quang đầy sát ý của gã, tâm thần hắn run lên, lăn người trốn theo đồng bạn.

“Thời gian khẩn bách! Hộ vệ bao vây của đối phương sẽ nhanh chóng nhận được tin tức…” Diệp Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thủy Tân đang co rút ở chân tường, chọn một ngách nhỏ khá yên bình, nhanh chóng chạy vào.

Nếu không vì hôm nay không có thời gian và không thể lãng phí khí lực, nhất định ta đã giết ngươi. Diệp Phong lắc đầu bất cam, chuyển sang Phảng Hạc thế, tăng tốc lao đi.

Không có tín hiệu đạn thông tri, tuy hộ vệ quanh từ đường oáng thoáng nghe được phía đông có động tĩnh nhưng không lập tức hành động. Đến khi hai hộ vệ kinh hoảng xuất hiện trước mặt một tổ khác thì tất cả mới hiểu ra, lập tức phóng tín hiệu đạn hợp chúng nhân.

“Các ngươi xác định Diệp Phong không vòng về từ đường?” Hộ vệ đi đầu hỏi.

“Lúc tiểu nhân quay đầu lại thấy hắn chạy về phía đông.” Tuy hoảng sợ nhưng hắn hiển nhiên không quên chức trách.

“Chỉ cần hắn rời khỏi từ đường là được, lần này chắp cánh cũng khó thoát.” Lúc này trong Ngọa Lăng thành, hộ vệ Bạch Thủy gia được toàn diện điều động, Diệp Phong chạy hướng nào cũng khó thoát được vòng vây.

Bất gã chỉ bằng một đòn đã trọng thương nhị giai võ sĩ khiến chúng nhân không dám tin. Tiểu tử này thật sự chỉ mới đột phá võ đồ? Lẽ nào gã giả khù khờ ăn người?

Đợi khi truy kích, nhất định không xông lên đầu tìm cái chết… đại đa số hộ vệ đều nghĩ thế. Diệp Phong liều chết phản kích quả thật đáng sợ. Trên tường còn lủng lẳng xương tay phải đã nát vụn của Bạch Thủy Tân, nội tạng cũng bị chấn động kịch liệt, dù cứu được thì thực lực cũng đại tổn.

Bắt gã cơ hồ là việc chắc chắn, dù gã có thực lực sánh với hộ vệ cao cấp, dù công kích của gã uy lực kinh nhân, gã chỉ có một mình. Vòng ngoài còn có mấy cao giai võ sĩ, Bạch Thủy Nham và hai vị trưởng lão sẽ nhanh chóng đến ngay, thề vây bắt gã trả thù cho Bạch Thủy Ưng. Đối diện với ngần ấy cao thủ, gã chỉ còn đường chết.

Nhưng không ai muốn bồi táng cùng gã…

Còn sống mới có cơ hội lấy phần thường, chết rồi thì còn gì nữa.

Suy nghĩ như vậy, mấy chục hộ vệ vội vàng đuổi theo hướng Diệp Phong bỏ chạy… Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cầm chân hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.