Càng đi về phía nam, vách đá hai bên hạp cốc càng hẹp, lúc Diệp Phong đặt chân vào Ninh Tĩnh sâm lâm thì chính thức đi vào vùng bằng phẳng.
Lúc trước sống mấy tháng tại Ninh Tĩnh sâm lâm, gã đã nắm được cách nhận hướng, dừng chân ngâm nghĩ một chốc rồi lao theo một hướng.
Không hiểu Tiểu Hôi thế nào rồi? Nhớ lại lúc trước cùng nó tu luyện, cùng đối phó yêu thú, gã lại nở nụ cười nhu hòa. Tiểu tử khả ái đó thực lực quỷ dị như thế, thân phận cũng thần bí, nhưng lại đơn thuần và ngây thơ, đặc tính mọi yêu thú tầm thường không có, không hiểu vì cớ gì phụ mẫu nó để nó lại Ninh Tĩnh sâm lâm.
Gã đến chỗ nó thường xuất hiện. Ninh Tĩnh sâm lâm không có nhiều tam giai yêu thú, thi thoảng mới gặp nhị giai yêu thú, thấy tóc độ quỷ mị của gã, chúng biết là không dễ trêu vào, tất nhiên không dại gì làm phiền. Thành ra gã không gặp trở ngại nào suốt dọc đường.
Ngoài xa vang lên tiếng gầm trầm trầm, gã nhướng mí mắt, từ từ chậm lại: “Có yêu thú đang chiến đấu.”
Lách qua mấy gốc cổ thụ, gã phóng mắt nhìn xuống bãi cỏ gần đó. Một con tam giai Tử bì liệp báo đang liên tục vung trảo, gầm lên vang vang. Quanh nó, một bóng xám liên tục nhảy nhót, dù với nhãn lực như gã cũng chỉ thấy trên không có một đạo tàn ảnh.
“Tiểu Hôi!” Gã có phần kinh hỉ, hơn một tháng không gặp, tốc độ của nó tựa hồ nhanh hơn nhiều, dù đối diện với Tử bì liệp báo mà vẫn ung dung.
“Vù!” Một đạo lục mang vụt ngang, Tiểu Hôi cầm trường côn vụt như ánh chớp vào lưng Tử bì liệp báo, lực đạo không mạnh lắm nhưng khiến thân thể đối phương có thực lực tam giai run lên.
Gã nở nục cười thấu hiểu. Mộc nguyên lực công kích của Tiểu Hôi tuy không mạnh lắm nhưng có hiệu quả đặc thù: xuyên thấu hầu hết mọi loại năng lượng phòng ngự, hộ thể hỏa nguyên lực của Tử bì liệp báo gần như không phát huy tác dụng, bị lực đạo ngọn bổng thấu vào thân thể. Nếu không nhờ Tiểu Hôi thực lực không đủ, ít nhất nó cũng bị thương nhẹ.
Lúc trước, chính gã cũng nếm mùi loại công kích ày. Bất quá, hiện tại Tiểu Hôi đã đạt đến nhị giai, bằng không Tử bì liệp báo chỉ cần dựa vào thân thể phòng ngự cũng không bị ngọn bổng ảnh hưởng.
Tiểu Hôi có thực lực nhị giai, thân pháp lại hoàn toàn áp chế tam giai Tử bì liệp báo, liên tục đắc thủ khiến đối thủ kêu ngao ngao đau đớn.
“Ha ha, Tiểu Hôi uy phong lắm.” Gã cười vang, nhảy tới gia nhập vòng chiến. Gã nhận ra Tiểu Hôi tuy áp chế được Tử bì liệp báo nhưng không cách nào chiến thắng, công kích của nó chỉ khiến đối thủ đau đớn, chứ không đả thương được.
Chấn thiên chùy rung lên, gã nhân lúc liệp báo bị Tiểu Hôi cho một côn, thổ nguyên lực dâng lên dồn vào thân chùy.
“Bát điệp chấn!”
Hắc quang lóe trên không, uy lực hùng hậu trùm lên Tử bì liệp báo.
Cảm thấy sinh mạng bị huy hiếp, Tử bì liệp báo không thẹn là tam giai yêu thú, lắc mạnh hông, cái đuôi như cương tiên mang theo hỏa hồng nguyên lực quất vào Chấn thiên chùy.
Chát. Diệp Phong lùi lại hai bước mới đứng vững được, hổ hẩu tay phải tê dại.
“Gừ!” Tử bì liệp báo lao vào gã như muốn thị uy cho gã cút đi. Mục tiêu của nó là Tiểu Hôi, da đánh lén tuy khiến nó tức giận nhưng lúc này không tiện có thêm đối thủ.
Bóng xám thấy gã xuất hiện liền hưng phấn kêu chí chí, một cục thịt mềm mại, mịn màng lao vào lòng gã, không phải Tiểu Hôi thì là ai?
“Nhóc con không ngoan tí nào, sao lại trêu vào cả tam giai yêu thú?” Gã trìu mến vuốt đầu nó, khẽ cười hỏi.
Mắt nó ầng ậng nước, tròng mắt lấp lánh ánh lên vẻ oan ức, hếch cái mũi khả ái kêu chí chí, chỉ vào liệp báo, tựa hồ chỉ trích đối phương.
Tử bì liệp báo nghi hoặc nhìn gã. Tại Võ Nguyên đại lục, yêu thú và nhân loại gần như đứng ở hai chiến tuyến, yêu thú cấp thấp và cấp trung hiếm khi bị nhân loại thu phục, hà huống Tiểu Hôi và gã thân cận nhau một cách tự nhiên chứ tuyệt đối không phải kính sợ thần phục.
Với yêu tộc, tình huống này rất hiếm thấy. Nên biết, bản năng trời sinh của yêu thú là chủng tộc nào huyết mạch càng cao quý càng giới bị và ghét con người. Dù võ tôn, võ hoàng cũng khó lòng thuần phục được cao giai yêu thú.
Nên Tử bì liệp báo không hiểu.
Bất qáu nó hiểu rằng Tiểu Hôi thuộc chủng tộc yêu thú có huyết mạch cao quý, khi thành niên rất có thể sẽ uy hiếp đến địa bàn và địa vị cua nó. Nên cũng như thủ lĩnh Thanh dực thiết chủy nha, nó nhân lúc đối thủ chưa trưởng thành, giết đi để trừ hậu hoạn,
Cũng may phụ mẫu Tiểu Hôi không có mặt, không thì cho Tử bì liệp báo mười cái mật cũng không dám xuất thủ.
“Xem ra ngươi thần bí lắm, những yêu thú xưng vương xưng bá tại Ninh Tĩnh sâm lâm đều muốn trừ khử ngươi.” Diệp Phong ngẫm nghĩ một lúc, hiểu đại khái nguyên nhân. Nếu Tử bì liệp báo không cảm thấy nguy hiểm, tất không muốn giao đấu với đối thủ như Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi ưỡn cái bụng hơi phệ, liếc Tử bì liệp báo với vẻ khinh miệt, đồng thời nhăn mặt đầy khả ái với gã. Hiện tại nó tấn cấp thành nhị giai yêu thú, với thân pháp siêu phàm, ở Ninh Tĩnh sâm lâm không yêu thú nào uy hiếp được nó.
“Ha ha,” dáng vẻ khả ái của nó khiến gã bật cười, “chúng ta cùng xử lý nó, được chứ?”
Tiểu Hôi hưng phấn gật đầu, trước đây nó và Diệp Phong cùng tu luyện mười mấy ngày, cũng là những ngay vui nhất đời nó từ khi sinh ra. Từ bé nó bị bỏ rơi tại Ninh Tĩnh sâm lâm, mọi yêu thú gặp nó đều muốn giết nó, nếu không nhờ thiên phú dị bẩm e rằng nó đã thành thức ăn của chúng. Chỉ có Diệp Phong đối với nó cực kỳ hữu hảo, cho nó nhiều lợi ích, nếu không vì tâm lý bài xích nhân loại trời sinh có trong huyết mạch yêu thú, thì nó đã coi gã là thân nhân rồi.
Bất quá khi gã liều mạng cứu nó thoát khỏi móng vuốt Thanh dực thiết chủy nha thì chút bài xích sau cùng đã tiêu tan. Diệp Phong, là người duy nhất trên đời nó có thể ỷ lại, dù gã là nhân loại…
Nó nhảy lên khỏi ngực gã, lại như quỷ mị chạy quanh Tử bì liệp báo, cũng như lúc trước rình lúc đối phương sơ hở là giáng một côn. Còn Diệp Phong sử dụng uy lực bá đạo của Bát điệp chấn tạo áp lực cho liệp báo.
Mặc cho Tử bì liệp báo thực lực cao cường, nhưng bị gã và Tiểu Hôi bức đến mức gầm hét liên tục. Khi nó tấn công Diệp Phong sẽ lộ ra sơ hở cho Tiểu Hôi giáng một côn, dù không bị thương nhưng khiến đầu óc nó tối sầm, choáng váng trong phút chốc. Diệp Phong sẽ nhân cơ hội đó tung ra trọng chùy, dù tốc độ và phản ứng của nó cực nhanh nhưng sau mấy hiệp đã trúng mấy đòn Bát điệp chấn, miệng rỉ máu đỏ lòm.
Biết rằng không còn cơ hội, Tử bì liệp báo đành gầm gừ không cam lòng, cúp đuôi chạy mất. Hiện tại Diệp Phong sung túc thổ nguyên lực, không muốn lãng phí kim nguyên đơn thi triển Tru Thần cung nên mặc cho nó chạy. Thực lực chân thật của gã chưa đủ để giết tam giai yêu thú.
Cường địch chạy mất, Tiểu Hôi vù một tiếng quay lại ngực áo gã, cảm thụ hơi ấm, gương mặt lười nhác nở nụ cười hạnh phúc, như trẻ con làm nũng, không chụ bò ra nữa.
“Ha, ha!” Diệp Phong cũng vui vẻ, Tiểu Hôi mế gã như vậy, không uổng công lúc trước gã cố gắng. Bất quá gã không còn ý niệm muốn lợi dụng nó, chỉ đơn thuần coi nó là đồng bạn hiểu lòng nhau.
“Tiểu Hôi, giờ ta phải rời Ninh Tĩnh sâm lâm, bên ngoài còn nhiều việc đợi ta làm. Ngươi theo ta… hay là ở lại đây?” Gã thành thực kéo tay nó, dịu giọng hỏi.
Tuy gã muốn nó đi theo nhưng không cưỡng bách, từ lúc nó sinh ra đã ở trong Ninh Tĩnh sâm lâm. Bạn tốt thì phải tôn trọng nhau.
Tiểu Hôi tuy không biết tiếng người nhưng hiểu ý. Nó ngoẹo đầu nghĩ ngợi, Ninh Tĩnh sâm lâm không có gì đáng cho nó quyến luyến, nó không muốn rời xa gã, càng không muốn tiếp tục cô độc.
Nó thành thật gật đầu biểu thị muốn đi theo. Gã hoản hỉ đứng dậy, đặt nó lên vai.
“Từ rày chúng ta là bạn tốt cũng sống và chiến đấu.”
Chí chí, Tiểu Hôi cũng vui vẻ kêu lên.
“Được rồi, từ Ninh Tĩnh sâm lâm phải mất mấy ngày mới đến được Hồng Diệp trấn.” Đi đường cái quan nhanh và an toàn hơn trong hạp cốc nhiều. Gã quyết định đến Hồng Diệp trấn xem xét tình hình, tốt nhất là tìm được Hầu thị huynh đệ và tàn dư Hồng Diệp bang.
Đến lúc đòi công đạo với Lục Trúc bang rồi.