Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 44 - Chương 44

trước
tiếp

“Phu nhân, sức khỏe của lão gia dạo này không tốt, huyết áp lại tăng đột ngột nên mới bị ngất, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn định.”

Bác sĩ tư của La gia vừa thu dọn hộp công cụ, vừa nói với La phu nhân. Bà nhìn La Cao Bá đang nằm trên giường, miệng phải thở bằng bình dưỡng khí, lặng lẽ thở dài.

Rõ ràng sáng nay mọi chuyện còn rất tốt đẹp, sao đột nhiên có thể như vậy chứ. Lúc bác sĩ vừa rời đi, Xảo Vấn nhẹ nhàng mở cửa.

“Mẹ, con vào được không?”

“Xảo Vấn, con vào đi.”

Xảo Vấn ôm bụng lớn đi đến bên cạnh La phu nhân, thấy sắc mặt bà hiện rõ mấy chữ không cam lòng.

“Mẹ, có lẽ anh Cao Dự chỉ nhất thời…”

“Người như nó không hề có khái niệm nhất thời hay đùa giỡn, nó nói làm thì nhất định sẽ làm.”

Không phải con ruột do chính bà mang nặng đẻ đau, nhưng La phu nhân cũng như La Cao Bá vô cùng yêu thương Triệu Minh. Tuy nhìn anh có vẻ trầm lặng, cả ngày chẳng nói nổi mấy câu, nhưng lại vô cùng thông minh và tài giỏi.

Năm 16 tuổi đã có thể theo học vô số kinh nghiệm kinh doanh của La Cao Bá, còn đề xuất rất nhiều chiến lược có ích. La phu nhân vốn nghĩ, có được có đứa trai như Triệu Minh là đại phúc của La gia.

Thế mà hôm nay…

Xảo Vấn cũng cho là La phu nhân nói đúng, thậm chí có lẽ chính La phu nhân cũng không biết rõ Triệu Minh như cô.

Ở La gia, Triệu Minh từ bé đến lớn mang vỏ bọc hoàn mỹ tuyệt đối, nhưng thật ra anh cũng là một con thú dữ với những nanh vuốt sắc nhọn.

Cô sợ hãi Triệu Minh, nhưng cũng cảm phục anh. So với Tần Ngạo tàn nhẫn độc ác, lúc nào cũng sẵn sàng vung tay đánh người, hành hạ kẻ khác, thì một người biết cương biết nhu, thâm sâu khó lường như Triệu Minh lại càng đáng đề phòng hơn.

Triệu Minh ôm La Thư Anh ở trong lòng, phía trước là Triệu Quân đang lái xe.

“Anh hai, bây giờ về chỗ nào?”

Thấy Triệu Minh không đáp, hẳn anh đang cho rằng cậu hỏi một điều dư thừa, Triệu Quân đính chính thêm

“Em biết là về nhà rồi. Nhưng Triệu gia nhiều nhà như thế, anh muốn đưa chị dâu về nhà ở địa chỉ nào?”

Vẫn là bầu không khí im lặng, Triệu Quân cho rằng anh đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau Triệu Minh mới nhàn nhạt trả lời:

“Tạm thời, về chỗ ba mẹ.”

“Được.”

La Thư Anh yên lặng nghe họ nói chuyện, cô ngồi trên đùi Triệu Minh, lưng dựa vào cửa kính xe. Triệu Minh kéo tay cô vòng qua phía sau anh, gục đầu trên vai cô, cố gắng đè nén kích động.

Anh đang cùng cô về nhà.

Triệu Minh chờ lâu như thế, cuối cùng cũng có thể chờ được ngày này.

Anh đưa cô về nhà.

La Thư Anh lật bàn tay Triệu Minh, viết vào mấy nét.

[Dự]

Ngừng một chút, tự cảm thấy không hợp lý. La Thư Anh viết lại: [Triệu Minh, cảm ơn]

Cảm ơn anh, nhưng cô biết đây không phải là kết thúc. Có thể anh vì cô, vì một vài khoảnh khắc nào đấy cùng cô mà phải đánh đổi rất nhiều. Cô có thể hiểu được, nhưng bọn họ không có khả năng.

“Cứ gọi anh là Dự”

Một tiếng “Dự” này cả đời chỉ để cho cô gọi. Trước kia, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy.

[Dự ]

Triệu Minh cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại từ lòng bàn tay, trái tim anh đột nhiên run rẩy, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

“Cảm ơn em. Cảm ơn em.”

Cảm ơn cô đã đến bên đời anh, cô có biết không?

Ngày hôm ấy nắng vàng óng ánh trải từ ban công, len lỏi vào phòng, hai chiếc nôi kê cạnh bên nhau khẽ rung rinh theo làn gió nào vừa ghé qua.

Triệu Minh 8 tuổi, ngẩn người nhìn vật nhỏ hồng hào trong chiếc nôi màu xanh lam. Vật nhỏ ngủ rất say, cánh môi bé xíu hơi động đậy, hai chân thi thoảng sẽ đạp loạn một cái.

Liếc mắt sang một “vật nhỏ khác” ở trong chiếc nôi màu hồng, rõ ràng đều rất giống nhau nhưng Triệu Minh lại chỉ chăm chú nhìn bên trong chiếc nôi màu xanh.

Ở trên đỉnh chiếc nôi trúc còn rất khoa trương đề một bảng tên “Tiểu Anh”. Chiếc nôi màu hồng bên cạnh cũng có đề “Tiểu Nhu”

Một tia nắng vô tình chiếu xuống, khiến vật nhỏ, à khiến Tiểu Anh bừng tỉnh.

Mắt đẹp quá!

Triệu Minh hơi bất ngờ, đôi mắt xanh lục tròn xoe của cô bé như xoáy sâu vào lòng anh. Sau đó, là mấy tiếng “oa oa” ngày càng lớn khiến Triệu Minh giật mình.

Tiểu Anh khóc rất thảm thương, gương mặt đã tèm lem nước mắt cả rồi, chân tay bé xíu đạp loạn trong không trung. Triệu Minh luống cuống, tâm trí non nớt lúc ấy khiến anh nhất thời không biết xử lí thế nào, sau đó vô thức làm một hành động vô cùng ngớ ngẩn, anh đưa ngón tay vào miệng Tiểu Anh, không ngờ cô ngậm lấy và ngừng khóc.

Lúc La phu nhân bước vào phòng, thấy Triệu Minh đang vừa xoa bụng Tiểu Anh vừa luôn miệng dỗ dành

“Đừng khóc. Vật nhỏ đừng khóc. Anh rất thương vật nhỏ. Khóc sẽ thành một bà phù thủy xấu xí, không có đùi gà ngon để ăn.”

La phu nhân không nhịn được cười, sau đó khi tiến lại gần, bà bất ngờ phát hiện Tiểu Anh mặt mũi tèm lem nước cũng đang cười, miệng bé xíu chưa mọc răng của cô bé mở ra rất lớn, xem ra tâm trạng vô cùng tốt.

“Coi này coi này, con quả nhiên có thể làm anh trai tốt.”

“Mẹ”

“Chắc Tiểu Anh chưa ngủ đủ giấc, để mẹ cho em ngủ tiếp, con xuống nhà ăn sáng chuẩn bị đến lớp đi.”

“Vâng.”

Lúc Triệu Minh dừng tay, quay người muốn rời khỏi phòng. Tiểu Anh đột nhiên dừng cười, lại có biểu hiện của việc sắp khóc một trận lớn. Đi được hai bước, Triệu Minh đột ngột quay lại, nắm bàn tay bé xíu của Tiểu Anh, nói với cô.

“Anh là La Cao Dự. Là anh trai của em. Giờ anh đi học nhé, trưa về sẽ chơi cùng em. Bye bye”

Tiểu Anh rõ ràng chẳng thể hiểu được điều gì, nhưng khi Triệu Minh nói xong câu đó mới rời đi, La phu nhân thấy cô bé không còn có ý định khóc nữa.

“Thằng bé này, có cả năng lực dỗ dành trẻ em cơ đấy”

La phu nhân hơi cảm thán, nhìn sang Tiểu Nhu vẫn đang yên lặng ngủ bên cạnh, bà bế con gái Tiểu Anh lên, hát ru để cô bé tiếp tục giấc ngủ dang dở.

Cho đến mãi sau này, thậm chí là cuối đời, Triệu Minh vẫn không thể nào quên được ngày hôm ấy.

Ngày một thiên thần đã được định sẵn đi vào lòng anh, nước mắt, nụ cười, ánh nhìn….tất cả đều trở thành một thứ tín ngưỡng, không thể xóa bỏ, không thể thay thế.

Hồi ức giống như một mặt hồ lớn, mà những thứ La Thư Anh nhớ và biết đến chỉ là bình nước nhỏ, phần còn lại một mình Triệu Minh khắc cốt ghi tâm.Những thứ anh biết, La Thư Anh không biết. Những thứ anh nhớ, La Thư Anh không nhớ.

[Dự, em…]

La Thư Anh muốn nói cho Triệu Minh hiểu, nhưng không biết bắt đầu như thế nào, cũng không biết đây có phải lúc thích hợp nhất hay không.

“Anh sẽ đem ánh sáng về lại cho em.”

Đôi mắt của La Thư Anh, Triệu Minh nhất định sẽ chữa khỏi. Đôi mắt của cô, anh muốn nhìn lại nó một lần nữa.

“Khi ấy hãy hứa với anh được không, trong mắt em sẽ chỉ có anh.”

Đôi mắt của cô, sẽ chỉ toàn hình bóng của anh.

Hứa với anh được không, Tiểu Anh.

***

Note nhẹ: Truyện này là truyện mình tự viết, xin nhắc lại là truyện mình viết nhé, không phải truyện dịch hay reup nên một vài bạn đừng hiểu lầm.

Thứ 2 là có bạn hỏi mình bao nhiêu tuổi, mình đã ăn được 19 cái tết rồi. Còn việc có bạn nhận xét là mình viết truyện lão luyện như kiểu truyện đi dịch lại thì mình xin trả lời là mình đã viết truyện từ khi 13 tuổi rồi nha -_- Viết nhiều lắm rồi, mà vẫn thấy chưa thấm vào đâu cả. -_-

Tuy bản thân cảm thấy vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.