Editor: tamthuonglac
“Chú (hạt cao lương) Cao Triều, thật xin lỗi nha, Mỗ Mỗ không nên để cho mọi người đều biết chú (hạt cao lương) lớn lên giống con chuột!”
Nghe không có một chút thành ý xin lỗi trong mười phần sức lực, ngược lại thấy còn có chút hả hê thích thú khi có người gặp hoạ.
Tống Kỳ Diễn nhìn đứa bé kia nháy mắt, bộ dáng một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nụ cười trên khóe miệng không khỏi sâu hơn.
Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại không khỏi vui vẻ khi trong lòng vốn đang buồn bực.
“Kỳ quái, tôi thế nào mà không biết lẩn quẩn quanh đây công tử, tiểu thư nhà ai có con lớn như vậy?”
Lương Nhất Thần nhìn đứa bé dưới lầu đang vui sướng lượn vòng vòng vây quanh Cao Triều, vuốt càm, như có điều suy nghĩ.
“Tôi nói này đứa nhỏ thế nào càng nhìn càng cảm thấy quen mắt nha, giống như đã gặp qua ở nơi nào ……”
Tống Kỳ Diễn lườm mắt đảo qua Lương Nhất Thần với dạng vẻ đang tốn sức đào não để nhớ lại, đối với hắn trong miệng nhìn quen mắt cũng không có bao nhiêu hứng thú, tiếp đó lại ngắm đứa trẻ dưới lầu thêm vài lần đang líu ríu giống như chú chim sẻ con.
“Tóc đứa bé kia nhìn kỹ đúng là màu nâu, Kỳ Diễn, cậu nói xem có phải là con lai hay không hả?”
“Cậu nghĩ nhiều .”
Tống Kỳ Diễn đẩy bàn tay Lương Nhất Thần đang khoát lên đầu vai mình ra, tạt cho Lương Nhất Thần một chậu nước lạnh.
“Tôi làm sao mà nghĩ nhiều nha? Cậu nhìn xem đường nét ngũ quan của nó kìa, so với con nít cùng tuổi khắc sâu rõ hơn, cậu có gặp qua vợ chồng Trung Quốc nào có thể sinh ra đứa con tóc màu nâu như vậy, ngũ quan đứa nhỏ góc cạnh rõ ràng chưa?”
Vốn ban đầu có nhiều hứng thú, nhưng vì Lương Nhất Thần càng hăng hái càng bát quái nên tâm tình hoàn toàn tan thành mây khói.
Tống Kỳ Diễn không đếm xỉa đến Lương Nhất Thần không ngừng theo sát hỏi vặn lại, thu hồi lại bàn tay đang đặt trên lan can, xoay người muốn đi.
“Mày có tránh ra cho tao hay không? Đứa trẻ nhà ai mà không có giáo dục như vậy, mau cút ngay cho tao!”
Mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên lại nghe được tiếng gầm nhẹ đè nén phẫn nộ vang lên.
Tống Kỳ Diễn dừng chân, quay người lại, ánh mắt trầm tĩnh rũ xuống cách lan can cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Đại sảnh sáng ngời rộng lớn, vẻ mặt Cao Triều không kiên nhẫn, tiện tay đẩy đứa nhỏ trước mặt đang cản đường qua bên cạnh.
Ở chung quanh một tiếng kinh hô rất nhỏ, đứa bé bất ngờ không kịp đề phòng mà lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Trong đại sảnh không gian trống trải phát ra âm thanh trống không, vang vọng lượn lờ.
Tiếng “chít chít chít chít” rất nhỏ phát ra bên chân Cao Triều, Cao Triều hướng theo tiếng kêu nhìn qua, lại phát hiện sát bên giày da được lau chùi sáng bóng dư ra một con gà con, giờ phút này tại gót giầy của anh ta rơi xuống một đống phân gà.
Một cơn buồn nôn ớn lạnh từ trong dạ dày từ từ dâng lên, quét mắt khắp chung quanh khách khứa đang xem cuộc vui, Cao Triều mất hết mặt mũi.
Đã không dễ dàng gì tâm tình được thả lỏng bình tĩnh lắng xuống nhất thời lần nữa nóng nảy lên, căm giận trừng mắt nhìn đứa bé nằm trên mặt đất, chợt nhấc chân lên hung hăng đạp lên con gà con kia, trong miệng âm độc mắng một tiếng:
“Tiểu súc sinh, nói mày không có mắt!”
Tống Kỳ Diễn tại lầu hai thấy thế mặt mày hơi trầm xuống, ánh đèn trong hành lang rơi xuống gò má hắn phác hoạ bóng dáng thật mãnh liệt, đột nhiên xoay người muốn đi đến hướng cửa cầu thang, lồng ngực lại bị một bàn tay mạnh mẽ đè lại:
“Loại chuyện vớ vẩn này cậu cũng quan tâm?”
Lương Nhất Thần thu lại nụ cười bất cần đời mới vừa rồi, không đồng ý chặn lại lối đi của Tống Kỳ Diễn.
“Mặc dù biết rằng dựa vào năng lực của cậu có thể không có gì băn khoăn lo lắng, nhưng cậu đã quyết định trở về Tống gia, tốt nhất tạm thời không nên đắc tội với bất kỳ một nhân vật nổi tiếng nào trong thành phố này …”
Tống Kỳ Diễn thấy Lương Nhất Thần ngăn cản, giật giật khóe miệng, cười mà như không cười.
Câu trả lời của hắn chỉ có một chữ: “Ồ”
Hiển nhiên không nghĩ đến Tống Kỳ Diễn sẽ nghe khuyên như vậy, Lương Nhất Thần sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Ngay tại khoảnh khắc Lương Nhất Thần còn sững sờ, Tống Kỳ Diễn bỗng dưng đẩy anh ta ra, sau đó lập tức đi đến hướng cửa cầu thang.
Trong nháy mắt cùng Lương Nhất Thần lướt qua nhau, nụ cười bên môi Tống Kỳ Diễn hoàn toàn biến mất, không dấu vết.
Từ lầu hai đi đến lầu một, dọc theo đường đi không gì trở ngại .
Mọi người đối diện trước mặt đều không hẹn mà cùng rối rít nhường đường, chỉ sợ đụng lên trên họng súng của người đàn ông có sắc mặt nhìn như bình tĩnh kia nhưng kì thực toàn thân đều tản ra hơi thở lạnh lùng “Chọc ta ngươi sẽ chết chắc” .
Thật ra ngay cả bản thân Tống Kỳ Diễn cũng thấy không hiểu lòng dạ mình vào giờ phút này, hắn không hiểu mình tại sao lại đột nhiên nổi giận, nổi giận đến mức muốn xách cái người đàn ông họ Cao tên Triều kia đến góc khuất tay đấm chân đá để dạy dỗ một trận!
Cuộc sống đã qua ba mươi bốn năm, hắn thế nào không phát hiện mình lại là người tốt gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ?
Tống Kỳ Diễn tự giễu mà môi mỏng vung lên, vì mình khác thường mà kinh ngạc, vẫn như cũ bước chân không dừng lại.
Bỗng nhiên, một trận hương trà xanh thơm mát phất nhẹ qua chóp mũi hắn.
Ngay sau đó, cùng bóng dáng nhỏ nhắn màu vàng nhạt nhanh chóng xẹt qua thân thể hắn, hướng về phía trước mà lao đi.
Giống như là một loại ma chú đột nhiên phủ lên trên người hắn, hai chân Tống Kỳ Diễn từ từ dừng lại.
Cho đến khi bước chân không di chuyển được nữa, khi bóng dáng màu vàng nhỏ nhắn mềm mại duyên dáng kia bắt đầu chạy trốn khỏi tầm mắt hắn.
Trong không khí còn lưu lại mùi thơm mát nhàn nhạt, hoà lẫn với hương vị đặc biệt của người phụ nữ kia.
Tống Kỳ Diễn đứng tại chỗ, ngửi thấy được mùi thơm từng xuất hiện qua trong cuộc đời của hắn vẻn vẹn một đêm, vậy mà tim và thân thể hắn lại cùng chộn rộn ham muốn xúc động lên, hai tay xuôi bên người chẳng biết lúc nào đã nắm thành quyền.
Hầu kết của hắn không thể khống chế chuyển động lên xuống, bán đứng tâm tình của hắn giờ phút này.
Tim của hắn và thân thể hắn nhất thời ở nơi này cười nhạo lẫn nhau: hoá ra rốt cuộc mày chưa hề quên mất cô ấy sao?
Dù chỉ vẻn vẹn một đêm, cô đã giống như vi khuẩn tan ra hoà vào trong máu hắn, khắc sâu vào xương tủy hắn, hắn dùng thời gian bốn năm cũng chưa từng loại bỏ cô ra khỏi đầu óc hắn, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Rõ ràng đến mức hắn thường thường trắng đêm khó ngủ, nhắm mắt lại chính là đôi mắt trong suốt và nụ hôn ngượng ngùng của cô trong đêm mưa đó ……
Ở trong lòng hắn không ngừng tự khinh bỉ bản thân.
Dường như bất luận đi qua bao lâu, hắn đều kháng cự không được loại cảm giác kỳ quái này, Cận Tử Kỳ còn để lại ảnh hưởng cho hắn.
Tống Kỳ Diễn nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó thì mở ra, giữa người đến với người đi, trước tiên là nhìn thấy Cận Tử Kỳ dừng lại đứng trước mặt Cao Triều.
Hắn cũng không muốn cố ý đi tìm kiếm hoặc là phát hiện.
Nhưng trên người Cận Tử Kỳ tựa hồ có khả năng dẫn dắt sức lực của hắn.
Để cho hắn bất cứ lúc nào cũng đều không thể quên, cho đến cuối cùng trong khoảnh khắc quan trong nhất hắn tìm được cô.
Cô mặc chiếc váy cúp ngực dài bằng vải chiffon màu vàng nhạt, váy đặc biệt rất dài, uốn lượn ở trên mặt đất tựa như một cái đầm nước mềm mại, trang điểm không hề dư thừa, cũng không có bất kỳ tì vết nào, nhìn qua cao quý vô cùng.
Trên cái cổ trắng như tuyết thơm mát của cô đeo một sợi dây chuyền khảm kim cương, xương quai xanh dưới hàng kim cương vô cùng tinh xảo, hứng lấy ánh đèn sáng ngời loé ra thuỷ quang lóng lánh rực rỡ.
Một mái tóc đen mềm mại dáng vẻ tuỳ ý vén lên ở sau gáy, vài sợi tóc mai dí dỏm rơi xuống, đều sinh thêm một phần xinh đẹp quyến rũ hơn, giống như nàng công chúa mới từ trên cung điện đi xuống.