Editor: Tâm Thường Lạc
Ánh mắt của Kiều Nam và Cận Tử Kỳ gặp nhau trong không khí.
Sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt cô cũng không làm cho Kiều Nam bị lúng túng khi bị bắt gặp ngay tại chỗ.
Ông vẫn tĩnh lặng mà cười cười, nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống, lại đặt xuống, rồi nhìn về phía cô.
Ánh mắt vẫn như trưởng bối đối đãi với vãn bối ôn hòa mà khắc chế như thế.
Ông nói: “Là bạn cũ đã nhiều năm không gặp. Tử Kỳ, hôn lễ đã chuẩn bị như thế nào?”
Bình tĩnh thong dong như vậy cũng tỏ rõ do Cận Tử Kỳ suy nghĩ lung tung, cô mỉm cười gật đầu: “Cám ơn chú Kiều quan tâm, cũng không sai biệt lắm, mới vừa cùng Thanh Kiều đi lấy châu báu đi ngang qua nơi này thì đi vào uống ly cà phê.”
Cũng gián tiếp mà nói cho ông biết, mình tuyệt đối không phải cố ý nghe lén, là các vị tự mình chọn vị trí không đúng.
Kiều Nam cũng không có ý trách cứ, cười cười đan mười ngón tay rồi đặt lên trên đùi.
Cận Tử Kỳ nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết vẫn an tĩnh, gọi một tiếng: “Mẹ” Tuy vậy trong lòng vẫn có chút không yên.
Tô Ngưng Tuyết đặt cái chén trong tay sang bên cạnh rồi ngẩng đầu, thoáng nhìn cô: “Đi đón Mỗ Mỗ rồi sao?”
“Dạ, Kỳ Diễn đã đi vườn trẻ đón nó, hiện tại có thể về đến nhà.”
“Vậy thì tốt.” Tô Ngưng Tuyết yên lòng gật gật đầu.
Mà bên kia Kiều Nam chợt đứng lên, cũng làm cho Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết dừng lại câu chuyện mà nhìn lại.
“Tôi buổi chiều có hẹn một vị bạn cũ nên trước hết xin cáo từ, mọi người cứ từ từ trò chuyện.”
Ông lịch sự nói lời tạm biệt, Tô Ngưng Tuyết cũng đứng lên đưa tiễn, “Chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Kiều Nam sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì thoáng cười nhẹ, gật đầu: “Em cũng vậy.”
Nhìn qua bóng lưng tao nhã kia tự kiềm chế mà rời đi, dư quang khóe mắt Cận Tử Kỳ nhịn không được lại liếc về phía Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết cảm ứng được tầm mắt của cô nên quay đầu lại: “Làm sao lại nhìn ta như vậy?”
Nói xong, Tô Ngưng Tuyết ngồi trở lại ghế sofa, thong thả ung dung cầm lấy chén trà lên thưởng thức trà.
Cận Tử Kỳ vẫn chưa chuẩn bị tốt ngôn từ để lên tiếng, bên kia Ngu Thanh Kiều đã xách theo hộp trang sức nhảy bắn chạy tới phía trước, ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đặt mông ngồi xuống, vui tươi hớn hở hỏi tới: “Chú kia thích dì cả sao?”
Miệng Tô Ngưng Tuyết bị sặc nước trà, ho nhẹ một tiếng, Cận Tử Kỳ dời mắt đi chỗ khác, nha đầu này cũng quá thẳng thắn.
Ngu Thanh Kiều vẫn còn ôm cánh tay Tô Ngưng Tuyết làm nũng: Dì cả, con đoán có đúng hay không?”
Tô Ngưng Tuyết ra vẻ tức giận mà trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, “Nói bậy bạ gì đó, ông ấy bất quá từng ở bên cạnh ông ngoại con làm việc nhiều năm, sau đó lại ra nước ngoài để học chuyên sâu và giành được thành tựu, bây giờ trở về tìm ta cũng là ôn chuyện cũ.”
“Vậy tại sao chú ấy không tìm mẹ con, chỉ tìm riêng dì cả?” Ngu Thanh Kiều rất có tinh thần truy vấn hỏi đến cùng.
Cận Tử Kỳ cũng tò mò nhìn qua Tô Ngưng Tuyết, không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt bà.
“Làm sao con biết ông ấy không có tìm?” Tô Ngưng Tuyết cười lườm ngu Thanh Kiều một cái, “Được rồi, không dài dòng với các con nữa, ngày mai bận rộn với hôn lễ chiều nay ta phải về công ty bàn giao công việc.”
Nói xong, Tô Ngưng Tuyết cũng đã cầm túi xách đứng dậy, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: “Tống lão nói các con ngày mai sau khi cử hành xong hôn lễ thì dời đến Tống trạch, con sau khi trở về thì thu xếp lại đồ đạc đi.”
Cận Tử Kỳ lại đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ, chú Kiều và Kiều Hân Hủy là quan hệ như thế nào?”
Động tác xoay người của Tô Ngưng Tuyết hơi chậm lại, ngay sau đó lại khôi phục như thường, giọng nói bình tĩnh: “Bọn họ là anh em.”
Bà trả lời cực kỳ nhanh chóng, không có cân nhắc, không do dự, cảm xúc cũng không dao động.
Câu trả lời dường như chỉ là nói về các ngũ quan trên mặt.
Cận Tử Kỳ lại vì vậy mà trong phút chốc thất thần.
Lại là anh em, nói cách khác, Kiều Nam là cậu ruột của Kiều Niệm Chiêu.
Chẳng qua là, vì sao cô cảm thấy Kiều Nam dường như tuyệt không quan tâm đến Kiều Niệm Chiêu?
Nếu không, với tính tình của Kiều Niệm Chiêu, sau lưng có một người cậu với thân phận địa vị như vậy làm chỗ dựa, làm sao có thể để cho Cận gia này được đắm chìm trong không khí gió êm sóng lặng?
. . . . . .
Ngu Thanh Kiều nói muốn thay Cận Tử Kỳ chuẩn bị lễ vật cho tân hôn, vì vậy sau khi xuống xe ở đầu đường của lối đi dành riêng cho người đi bộ thì lập tức nhanh bỏ chân chạy.
Cận Tử Kỳ không ngăn được cô, vì vậy tức thì điện thoại dặn dò cô chú ý an toàn, bản thân mình đem châu báu mang về nhà.
Trở lại Cận gia, người giúp việc trong nhà mặt mũi tràn đầy không khí vui mừng đang quét dọn phòng, hàng loạt tiếng nói tiếng cười rộn rã.
Nhìn qua chữ hỷ đỏ thẫm dán đầy biệt thự, với sự hồi hộp cho hôn lễ đã thay thế sự hiếu kỳ trước đó đối với quá khứ của mẹ mình.
Đi vào trong được vài bước, lập tức nghênh diện với Kiều Niệm Chiêu từ trên lầu đi xuống.
Cho rằng cô ta sẽ mượn chuyện cắt cổ tay để trói chặt Tô Hành Phong ở trong bệnh viện trong suốt mấy ngày này, không nghĩ tới thế nhưng lại xuất viện.
Kiều Niệm Chiêu vốn cùng cô có mái tóc đen dài đến thắt lưng thế nhưng giờ đây đã cắt phăng thành một mái đầu tóc ngắn, trên gương mặt trái xoan thon gầy được trang điểm tinh xảo, dù vành mắt vẫn hồng hồng, nhưng tinh thần nhìn qua cũng có chút chán nản không phấn chấn.
Cô mặc một chiếc váy liền áo sắc hoa rực rỡ dài ngang gối, không giống với ngày trước thường ăn mặc thanh lịch trang nhã, nhìn qua vô cùng bắt mắt, mà trên cổ tay trắng nhỏ của cô vẫn còn quấn băng gạc, ở bên trong là một đường vết thương dữ tợn.
Cận Tử Kỳ lướt qua cô liếc mắt một cái, dự tính lên lầu, nhưng lại bị Kiều Niệm Chiêu ở ngay đầu bậc thang ngăn cản.
Trên mặt cô mang theo ý cười, nhìn như trong sáng chân thật lại khiến cho người ta không cảm giác được chút nào thân thiện.
“Chị có biết tại sao tôi nhất định phải xuất viện hôm nay không?” Mày mắt cô vào lúc này ý cười càng đậm, “Tôi nghe nói Tống gia cử hành hôn lễ rất long trọng, tôi cũng muốn xem một chút lần này hôn lễ đến tột cùng sẽ oanh động khắp thành như thế nào.”
“Cô có ý gì?” Cận Tử Kỳ đọc thấy câu nói có hàm ý khác của cô, cũng phát hiện hôm nay trong mắt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy phẫn đời điên cuồng, không khỏi sinh lòng đề phòng: “Khi làm việc gì trước tiên tốt nhất nên suy nghĩ kỹ rõ ràng.”
Kiều Niệm Chiêu lại bỗng chốc cười một tiếng, mắt nhìn Cận Tử Kỳ, “Tôi có thể làm chuyện gì? Chị thật đúng là suy nghĩ nhiều, bất quá hôn lễ của chị gái, làm em gái tôi nhất định sẽ tham dự!”
Cận Tử Kỳ nhướng mày, chẳng qua là Kiều Niệm Chiêu không đợi cô mở miệng, cũng đã nghênh ngang bỏ đi.
“Đại tiểu thư, cô trở lại?” Dì Hồng từ trong phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đang đứng sững người ở đầu bậc thang.
Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt đang hướng ra cửa, cười cười với dì Hồng: “Ừ, Mỗ Mỗ đâu?”
“Cô gia mang theo tiểu thiếu gia ra phía sau vườn hoa chơi rồi!” Dì Hồng nhắc tới Mỗ Mỗ cũng là vẻ mặt từ ái, còn muốn nói nhiều chuyện về Mỗ Mỗ lại bị âm thanh rít gào của máy ô tô bên ngoài cắt đứt.
Cận Tử Kỳ liếc nhìn về phía cửa, trong tầm mắt xẹt qua một cái bóng màu hồng, là Kiều Niệm Chiêu ngồi điều khiển.
“Cũng không biết chuyện gì xảy ra, buổi sáng lại đột nhiên gọi điện thoại nói nhất định phải để cho xe riêng trong nhà đến bệnh viện đón cô ta, tôi nói xe trong nhà bận đi mua vài thứ đồ gì đó cần dùng cho hôn lễ thì cô ta lập tức kêu la ầm ĩ, cuối cùng vẫn là chủ tịch phái xe công ty đi đón, sau khi về đến nhà cũng là vênh mặt hất hàm, thật đúng là đem mình làm chủ nhân của nơi này rồi!”
Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết dì Hồng nói tới ai, nhìn sang nơi cửa trống rỗng như có điều suy nghĩ.
Kiều Niệm Chiêu đột nhiên chuyển biến tính tình, từ một cô gái luôn luôn ngoan ngoãn khúm núm ở Cận gia bây giờ chuyển biến làm tiểu thư vênh váo tự đắc, điểm này xác thực không thể tưởng tượng nổi.
Liên tưởng đến thái độ nói chuyện bừa bãi như vậy mới vừa rồi của Kiều Niệm Chiêu, lông mày Cận Tử Kỳ nhíu lại càng chặt hơn.
“Kỳ Kỳ!” Tiếng trẻ con reo mừng từ bên cạnh cửa truyền đến, ngay sau đó một nắm gạo nếp đụng vào bắp chân của mình, thân hình Cận Tử Kỳ lui về phía sau vừa vững, cúi đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như mặt mèo con.
Cận Tử Kỳ thấy trong lòng mềm nhũn, vừa định cúi người ôm Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ lại nhảy ra phía sau, đôi bàn tay nhỏ mập mạp chà xát lung tung lên lưng quần, toét miệng cười:: “Mỗ Mỗ đi tắm, Kỳ Kỳ lại ôm nữa!”
Thì ra là trên người Cận Mỗ Mỗ dính không ít bùn, mà chỗ ống quần cô mới vừa rồi bị nó ôm qua cũng đã dính từng bệt từng bệt bùn nâu, dường như phát hiện mình làm chuyện tốt, Mỗ Mỗ như một làn khói liền chạy đi không thấy bóng dáng.
Bất đắc dĩ cười cười Cận Tử Kỳ vừa định đi xem thử nó chạy đi đâu, nhưng khóe mắt lại liếc thấy người đàn ông đang dựa ở bên cạnh cửa, Tống Kỳ Diễn nhìn cô, khóe miệng hơi hơi cong lên tiết lộ tâm tình hắn vui vẻ.
Hắn bước đi thong thả tới gần, cười híp mắt nhìn cô: “Đưa tay ra đi.”
“Làm gì?” Cận Tử Kỳ không hiểu mà hỏi hắn, bàn tay cũng đã phối hợp mà đưa ra ngoài.
“Bây giờ thì nhắm mắt lại.” Hắn vừa nói vừa kéo tay của cô qua, mở ra năm ngón tay cô đang hơi khép lại.
Hàng lông mi cong cong run lên nhè nhẹ, cô nghe theo theo lời mà nhắm mắt lại, sau đó cảm giác có một cái vòng lồng vào ngón áp út trên tay phải của cô, trọng lượng rất nhẹ nói cho cô biết đây không phải là một chiếc nhẫn kim cương.
Hơi thở hơi nóng phun lên trên mu bàn tay của cô, sau đó trên ngón áp út bị làn môi mỏng in lên, nụ hôn thành kính, giống như là một cái con dấu được đóng in vào tim của cô.
Cận Tử Kỳ chậm rãi mở mắt ra, trên ngón áp út của bàn tay bị hắn giữ lại, là một đoá hoa hướng dương được bện thành chiếc nhẫn cỏ, mềm mại mà non mịn quấn thành một cái vòng tròn hoàn hảo, hoàn toàn vừa vặn với số đo ngón tay của cô.
Cô nhìn chằm chằm lên trên chiếc vòng tròn vừa vặn có kết một đoá hoa nho nhỏ hồng phấn lên đó, sững sờ ở nơi ấy.
Chiếc nhẫn cỏ, chỉ có người trẻ tuổi khinh cuồng mới làm vậy, khát vọng tình cảm mà không cần lý trí gì đó, thật sự thì làm sao cũng không thích hợp được quấn ra từ đôi tay của một người đàn ông đã ba mươi bốn tuổi.
Nhưng hắn nguyện ý làm như vậy, giống như hắn không chút do dự nguyện ý quỳ gối trước mặt cô.
“Được rồi, đây là lễ vật tân hôn anh tặng cho em.”
Hắn hơi cúi đầu, dưới sóng mũi cao thẳng, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt rất chuyên chú mà nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn cỏ trên ngón tay thon dài của cô, vài sợi tóc rơi vào trong tầm mắt của cô.
“Nếu như một ngày nào đó anh hai bàn tay trắng, anh phát hiện có thể thứ mình không thiếu là chiếc nhẫn này.”
Tống Kỳ Diễn vừa nói vừa ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn là ý cười vui vẻ, tối tăm con ngươi tối đen khoá lấy cô, “Tiểu Kỳ, em vẫn luôn nguyện ý làm nữ chủ nhân của chiếc nhẫn cỏ của anh không?”
Vô luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó hay là giàu có, vẫn luôn cùng ở bên cạnh hắn, nguyện ý sao?
Cận Tử Kỳ nhìn sang trong đôi con ngươi đen bóng của hắn phản chiếu hình ảnh của chính mình, gò má lại hơi phiếm hồng.
Thậm chí không biết mình khi nào thì hơi gật đầu.
Hắn cười đến càng thêm vui vẻ, đưa tay ôm lấy thân thể của cô, ôm thật chặt.
“Tiểu Kỳ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc .”
. . . . . .
Ban đêm ngủ cũng không được ngon.
Nằm trong vòm ngực rộng lớn ấm áp của Tống Kỳ Diễn, nghe hắn hít thở đều đặn, ý thức càng lúc càng trở nên thanh tỉnh.
Khi lật người, người đàn ông chợt mở mắt, mê mê mang mang mà nhìn cô.
Cận Tử Kỳ nằm ở trong khuỷu tay của hắn, hơi hơi khẩn trương mà nhìn lên .
Hắn lại không phản ứng, rất nhanh nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mở tròn mắt rúc vào trong ngực hắn, hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi làm cho mình bừng tỉnh.
Ở trong giấc mộng kỳ quái đó, cô nhìn thấy một người đàn ông quỳ trên mặt đất cầu hôn với cô, đó là ở trong một gian phòng cũng không hào hoa, thậm chí có thể nói rất đơn sơ, đèn treo trên đỉnh đầu nhẹ nhàng đong đưa.
Trong mộng tình hình cũng không rõ ràng, người đàn ông kia từ trong túi của mình lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, sau đó thật cẩn thận mở ra, là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản.
“Tiểu Kỳ, em nguyện ý gả cho anh không?” Giọng nói dịu dàng thâm tình tựa như ma chú quanh quẩn ở bên tai.
Cận Tử Kỳ nhắm lại mắt, khống chế tâm tư mình đang rối loạn, từ từ dựa sát Tống Kỳ Diễn, tựa đầu ở lồng ngực của hắn, hắn giống như cảm giác thấy cô dựa vào, cánh tay thu thu, ôm chặt cô.
Cô đột nhiên không dám đi thừa nhận một chân tướng, cô không dám nói cho Tống Kỳ Diễn, cô thật sự thì đã biết người đàn ông trong giấc mộng kia căn bản không phải hắn, mặc dù cô vẫn không thấy rõ mặt người đàn ông đó.
Về phần chiếc nhẫn vàng trắng kia…
Tim giống như là bị cái gì đó dẫn dắt, thân thể cũng không khỏi theo sát muốn đứng dậy.
Nhẹ nhàng mà xoay người, cánh tay của người đàn ông gấp chặt lại một cái, Cận Tử Kỳ tức thì không dám cử động nữa.
“Đi nhà vệ sinh?” Giọng nói của người đàn ông mơ màng, tựa như phát ra từ trong cơn mơ sâu thẳm.
Cận Tử Kỳ ừ một tiếng qua loa, Tống Kỳ Diễn lập tức buông lỏng cánh tay, hô hấp cũng trở lại đều đều.
Tốc độ cực nhanh, Cận Tử Kỳ cũng không kịp phản ứng.
Cô im lặng mà đứng dậy, đầu óc theo ý thức bên trong chỉ dẫn, đi tới tủ treo quần áo, ngẩng đầu nhìn sang đầu tủ.
Mang băng ghế ở trước bàn trang điểm qua, giẫm trên mặt ghế rồi nhón chân lên.
Tay của cô đưa đến phía bên trong đầu tủ, sờ soạng một hồi không chút nào có trật tự, sau đó ngưng lại động tác.
Khi rút tay về, cô mở nắm tay ra, là một chiếc hộp xinh xắn.
Kéo nhẹ màn cửa voan mỏng ở ban công sang một bên, trên đỉnh đầu tràn đầy các ngôi sao, ánh sáng ngọc vô cùng lộng lẫy.
Cận Tử Kỳ chân trần đứng ở trên sàn nhà, nhẹ nhàng mở cái hộp ra, đập vào mắt chính là một chiếc nhẫn bạch kim.
Ở dưới ánh sao lóe ra ánh sáng bạc thanh khiết, cùng chiếc nhẫn trong giấc mộng đeo vào trên ngón áp út của cô thật trùng hợp.
Một tay che lấy trán, nhìn sang chiếc nhẫn kia, tâm tư lại không khỏi mà lâm vào hư vô.
Không biết ngắm nhìn như vậy bao lâu, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang người đàn ông ở trên giường đang ngủ say.
Cô đứng dậy lặng lẽ mở cửa ban công ra, đi chân trần tới bên cạnh một chậu hoa, cô vốc lên một nắm bùn đất, đem chiếc nhẫn bạch kim chôn vào trong, sau đó chậm rãi lấp khe hở xuống.
Mãi cho đến cuối cùng, khi đã hoàn toàn che lấp mất ánh sáng bạc của chiếc nhẫn bạch kim đang lộ ra trong bóng đêm…..
Lưu luyến, cô lưu luyến cái ôm ấm áp của người đàn ông bên trong phòng, cho nên cô tình nguyện giả vờ hắn chính là người đàn ông kia trong trí nhớ.
Không đi phủ nhận, không đi phơi bày, bởi vì cô đang sợ mất đi.
Tại thời điểm cô một mình nhận đủ loại khó khăn, chính Tống Kỳ Diễn đi vào thế giới vô cùng cô tịch của cô.
Hạnh phúc như vậy đối với cô mà nói không dễ gì đến được, vì vậy cô không muốn dễ dàng buông tha.
Các loại quá khứ đã đi qua, đã lãng quên theo năm tháng, hoặc giả, chỉ có cách chôn đi mới là tốt nhất.
Lần nữa trở lại trong phòng, vốn là muốn đi phòng vệ sinh rửa tay, nhưng trong lòng lại tham lam muốn dựa vào lòng ngực ấm áp.
Hai chân thế nhưng đã mang cô trở lại bên giường
Cô không biết lúc này người đàn ông đang ngủ say như thế nào lại cảm giác được cô đi đến.
Cô vừa đến gần, thì hắn mở mắt ra, mặc dù có lẽ cũng không nhìn cô, nhưng là hắn đang đợi cô trở lại.
Cánh tay của hắn cũng đã đang chờ đợi.
Khó tránh khỏi cảm thấy không đành lòng vô tâm, không đành lòng cô phụ phần tâm tình đang mng đợi này.
Hít sâu một cái, ném lại những hồi ức phức tạp kia, lần nữa nằm vật xuống giường.
Hắn nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, tiếng ngáy nhỏ nhẹ lại bắt đầu.
Rất nhanh tay chân lạnh như băng của Cận Tử Kỳ được sưởi ấm, sau đó nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại.
Tư thế bị ôm duy trì quá lâu đã cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng vẫn kiềm chế không nhúc nhích.
Người đàn ông này luôn là từ trong mơ tỉnh lại, nhìn xem cô một chút, sau đó lần ngủ lại, vô cùng thoả thuê.
Cận Tử Kỳ ngước mắt lên, nhìn sang khóe miệng hắn vậy mà nhếch lên độ cong, giơ tay lên như có như không mà miêu tả, nhưng khi mắt của hắn đang nhắm lại hơi chớp, lập tức nhắm mắt lại giả ngủ.
Sau đó lại len lén mở mắt ra, nhờ ánh trăng thưởng thức đường nét góc cạnh rõ ràng sắc sảo của hắn, cuối cùng lòng không nhịn được mà bị hấp dẫn, chồm người qua hôn lên khuôn mặt rồi hôn xuống bờ môi mềm dẻo.
Lặng lẽ khẽ thì thầm: “Tống Kỳ Diễn, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Sáng tinh mơ ánh nắng ban mai soi rọi lên những bức màn cửa, dần dần hiện ra quang ảnh sáng rõ.
Trên dưới nhà họ Cận đã sớm bận tối mày tối mặt, không ngừng có những chiếc xe sang trọng lái vào lái ra, người đến chúc mừng cũng là nối liền không dứt, còn những khách mời bình thường có quan hệ tốt hơn với nhà gái đều là tới Cận gia trước sau đó sẽ cùng nhau đi đến Thịnh Thế Hào Đình.
Cận Tử Kỳ một đêm chưa chợp mắt, nhưng tinh thần đầu lĩnh vẫn rất tốt như thường, theo phép tắc trong gia đình, cô trước hết phải đến nhà Tổ để bái tế tổ tiên, sau đó trở lại Cận gia đổi trang phục áo cưới.
Ngại vì tập tục, Tống Kỳ Diễn sớm đã bị Tống Chi Nhậm gọi lên Tống gia, tối hôm qua ngủ lại ở Cận gia cũng là do Tống Kỳ Diễn mặt dày mày dạn, Tống Chi Nhậm rút cuộc thỏa hiệp, sáng nay hiển nhiên phải tới đây đem người áp đi.
Về phần người bạn nhỏ Mỗ Mỗ cũng bị Tống Kỳ Diễn đóng gói bưng đi, nói ra cho oai: cha con quân nhân ra trận!
Tô Ngưng Tuyết và Tô Ngưng Thu hai chị em cùng chịu trách nhiệm toàn cục, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiệu lệnh, Cận Chiêu Đông thì phụ trách tiếp đãi những nhân vật nổi tiếng có địa vị hiển hách tới chúc mừng, thỉnh thoảng tiếng cười vui tràn đầy cả biệt thự.
Cửa phòng ngủ của Cận Tử Kỳ bị gõ vang, Ngu Thanh Kiều mặc một bộ váy lễ dài quây mông màu xanh ngọc, làm nổi bật lên dáng người cao gầy duyên dáng của cô, khi cô đẩy cửa vào thì nhìn thấy bên trong phòng thợ trang điểm cùng nhà thiết kế trang phục đang qua lại bận rộn.
“Chị họ tôi đâu?” Ngu Thanh Kiều vừa đi vào bên trong đã thò đầu ra tìm người.
Thợ trang điểm và nhà thiết kế trang phục ăn ý tránh ra sang hai bên, giọi vào tầm mắt Ngu Thanh Kiều chính là một bóng lưng cao quý như tuyết trắng, Cận Tử Kỳ đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nhà tạo mẫu tóc đang loay hoay làm tóc cho cô.
Ngu Thanh Kiều không dám lên tiếng quấy rầy, ngừng thở bước nhẹ đến gần, nhìn sang cô dâu trong gương kia đang từ từ nhắm hai mắt.
Ánh sáng màu vàng kim bao phủ khắp người cô, lướt nhẹ qua làn da trắng nõn nà của cô.
Dây chuyền kim cương rực rỡ nằm trên chiếc cổ trắng như ngà voi tản ra quầng ánh sáng óng ánh mê người.
Đôi môi nhỏ đỏ thắm như cánh hoa anh đào khẽ mím lại.
Sóng mũi cao thanh tú rất khéo léo, đôi mắt hơi khép lại, hàng mi dày không ngừng rung động.
Sau đó từ từ mở ra, phảng phất giống như hai chú bướm nhỏ đang giương cánh.
Ngu Thanh Kiều mang ánh mắt đầy vẻ hâm mộ dán lên gương mặt xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, chậc chậc cảm thán, “Lấy vợ như thế, đại trượng phu còn cầu gì?”
Cận Tử Kỳ liếc cô một cái, nhưng cũng bởi vì được khen ngợi như vậy mà khoé miệng cong lên.
“Ngoảnh đầu nhìn lại, một nụ cười trăm ngàn quyến rũ, câu nói này nhất định chính là nói chị họ của em đây!” Ngu Thanh Kiều kích động chỉ muốn nhào qua, lại bị thợ trang điểm cùng nhà thiết kế vội vàng ngăn cản lại, lúc này đây mà bị ôm lấy khó tránh khỏi sẽ phá hư tạo hình tổng thể.
Nhà tạo mẫu tóc ở một bên cầm lấy bó hoa cô dâu: “Cận tiểu thư, đợi lát nữa xuống lầu nhớ cầm theo hoa.”
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà đáp lại, nghe bên ngoài tiếng cười vui của thân bằng hảo hữu, có loại cảm giác dường như đã có mấy đời.
Không nghĩ tới, lúc này đây còn có thể đến một lần nữa.
“Thật khẩn trương thật khẩn trương!” So với cô dâu là Cận Tử Kỳ đây, dễ nhận thấy cô dâu phụ Ngu Thanh Kiều càng thêm kích động.
Cô lo lắng mà vỗ đôi má hồng hồng của mình, lại hết lần này đến lần khác đứng dậy đi soi gương, nhìn khắp cả người mình chỗ nào còn sơ suất hay không, hoặc là xem một chút váy lễ có bị lúc cô ăn vụng đồ mà dính ố lên hay không.
“Lần đầu tiên làm phù dâu, cảm giác rất không chân thật, chị họ, chị nhéo em thử một cái!”
Ngu Thanh Kiều nâng tay Cận Tử Kỳ lên đặt trên mặt mình, “Đừng khách sáo, nhéo mạnh chút!”
Ba giây đồng hồ sau, trong phòng ngủ phát ra âm thanh kêu đau như heo bị giết, Ngu Thanh Kiều nhảy ra bên ngoài một mét, hai mắt giàn giụa, nhìn Cận Tử Kỳ mà lên án: “Chị họ, chị xuống tay thật nặng!”
Vẻ mặt của Cận Tử Kỳ mờ mịt, thoáng nhìn qua tay của mình, lại nhìn Ngu Thanh Kiều, “Em bảo chị nhéo mà.”
Ngược lại một vị dâu phụ khác là Tiêu Tiêu thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhìn qua dấu tay màu đỏ trên mặt Ngu Thanh Kiều, che miệng nở nụ cười, nhưng khi nhìn về phía Cận Tử Kỳ toàn thân áo cưới thì ngay sau đó có chút suy nghĩ xa xăm.
“Chị Tử Kỳ. . . . . .” Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh Cận Tử Kỳ, nhẹ ôm cô, “Chị Tử Kỳ, lần này chị nhất định phải hạnh phúc, em tin Tống tiên sinh sẽ là người chồng người cha tốt, chúc mừng chị!”
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu Tiêu Tiêu tại sao lại nói như vậy, tổn thương Tô Hành Phong đã từng mang cho cô sớm theo gió biến mất, vậy mà lại làm cho những người khác ghi sâu trong lòng, xem ra đó đúng là thời điểm nhục nhã.
Cô vỗ vỗ lưng Tiêu Tiêu, mỉm cười: “Yên tâm đi, chị sẽ hạnh phúc, bọn họ không giống nhau.”
Tiêu Tiêu gật gật đầu, nhưng vành mắt có chút đỏ hồng, sợ nước mắt sẽ chảy ra, vội vàng đứng dậy chạy tới trước bàn trang điểm, vừa tìm khăn giấy vừa ngửa đầu muốn cho chảy ngược nước mắt đi vào.
Cận Tử Kỳ cụp mắt xuống, tay phải xoa lên chiếc nhẫn Ruby trên tay trái, lần này đây, sẽ không…
. . . . . .
“Chú rể đến rồi, đến rồi!”
Cận Tử Kỳ từ trong tiếng hoan hô của Ngu Thanh Kiều mà hoàn hồn, muốn đứng dậy đi xem lại bị ấn xuống ở trên ghế.
“Cô dâu đợi ở đây cho đàng hoàng, cũng không nên phá hư chuyện tốt để cho chúng tôi vơ vét một khoản!”
Ngu Thanh Kiều híp đôi mắt đẹp đầy vẻ tham tiền, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ bật cười, bị cô ồn ào nhốn nháo như vậy, cảm giác khẩn trương trong lòng khi làm cô dâu đã tan thành mây khói.
Mà lầu dưới Tống Kỳ Diễn đã từ trong xe bước xuống, toàn thân lễ phục màu đen, dáng người anh tuấn.
Cho dù là một màu đen nặng nề cứng ngắc, nhưng mà mặc ở trên người hắn trong lúc vô hình lại tản ra khí thế cùng sức quyến rũ không gì sánh kịp, dưới ánh mặt trời giống như viên kim cương rạng rỡ lóng lánh, làm cho người ta nhìn qua thì không dời mắt đi được.
Một tay hắn đặt trên nút cài Âu phục, khi híp mắt nhìn lên trên lầu, cái điệu bộ tuỳ tiện và biếng nhác đó toát ra từ trong xương khiến cho khách nữ cả một phòng lấy tay che ngực như nai con nhảy loạn.
Đàn ông như vậy đích xác là cực phẩm trong đám người, đương nhiên, giới hạn của hắn là chỉ mở miệng trước Cận Tử Kỳ.
Biệt thự đã sớm có thân bằng hảo hữu vây quanh, Cận Chiêu Đông lại đứng ở cổng chờ con rể tới cửa.
“Ba, con tới đón Tiểu Kỳ rồi.”
Cận Chiêu Đông đối diện với ánh mắt đen trong trẻo của Tống Kỳ Diễn, thả mềm vẻ mặt, hài lòng gật đầu, ở giữa tiếng pháo đinh tai nhức óc, trịnh trọng mà giao phó: “Kỳ Diễn, sau này cần phải đối đãi với Tử Kỳ thật tốt.”
“Đó là điều tất nhiên, ba, ngài yên tâm.”
Cận Chiêu Đông xúc động mà vỗ xuống bờ vai của hắn, sau đó lại nhường đường, để cho hắn lên lầu đón cô dâu.
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại bị ngăn cản ở ngay đầu bậc thang, người chặn đường dĩ nhiên là cô nàng Ngu Thanh Kiều đang đòi muốn bao tiền lì xì.
May mà Tống Kỳ Diễn ra tay hào phóng, không nói hai lời, một cái bao lì xì thật dầy dâng lên, cộng thêm hai chữ: Đô-la.
“Anh rể họ thực sự là bạo tay!” Ngu Thanh Kiều nhất thời kích động, bản tính lộ ra ngoài, liền muốn nhảy qua ôm lấy hắn.
Con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn co rụt lại, phản ứng theo bản năng mà lắc mình, động tác của hắn nhanh nhẹn làm người đứng xem chắc lưỡi hít hà.
Ngu Thanh Kiều không nghĩ tới Tống Kỳ Diễn sẽ xuất một chiêu như vậy, cả người ngã quỵ bổ nhào vào khoảng không phía trước.
Dường như trong phút chốc phát sinh sự chuyển dời, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt cô, mới vừa ngẩng đầu lên muốn nhìn, cả người đã đè lên trên mình của người vừa kịp thời đỡ lấy thân thể của cô.
Bởi vì lực đánh vào quá lớn, hai người lảo đảo lui về phía sau, đồng thời cùng ngã chồng lên nhau trên mặt thảm thật dầy.
Xung quanh vang lên một loạt tiếng kinh hô, ngay cả Tống Kỳ Diễn đang đứng trên bậc thang cũng thoáng sững sờ.
Trên mặt thảm, Ngu Thanh Kiều chỉ cảm thấy đầu gối bị chà xát đến phát đau, miệng của cô đang dính vào cổ của người phía dưới.
Ấm áp, thấm ướt khi chạm vào động mạch chủ ở cổ của người phía dưới.
Lông mi Ngu Thanh Kiều vụt sáng, quên mất phải đứng lên.
Một đôi tay thon dài vịn lấy chiếc eo nhỏ của cô, đem cô từ từ đỡ dậy, sau đó mới tự mình đứng lên.
Hàn Mẫn Tranh lẳng lặng đứng ngay ngắn, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, bao phủ lấy cơ thể cao ráo cân đối của anh.
Một mực cung kính mà đứng ở nơi đó, đối với Ngu Thanh Kiều lịch thiệp mà gật đầu chào, ngay sau đó thì xoay người đi lên lầu.
Ngu Thanh Kiều nhìn sang mặt bên của Hàn Mẫn Tranh, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô nhất thiết phải thừa nhận mình trong phút chốc đã bị hắn giết rồi!
Tống Kỳ Diễn thấy cô không có việc gì, lại muốn lên lầu, không ngờ Ngu Thanh Kiều lại đột nhiên vọt đến trước mặt ngăn trở.
“Anh rể họ, em không cần số tiền này nữa.”
Đuôi mày của Tống Kỳ Diễn nhảy lên, “A? Vậy em nghĩ muốn cái gì?”
“Em muốn anh thỏa mãn cho em một nguyện vọng,” Dưới ánh mắt tò mò của Tống Kỳ Diễn, hai tay Ngu Thanh Kiều vòng lại, chiếc cằm nhọn xinh đẹp khẽ nâng, ngón tay chỉ sang Hàn Mẫn Tranh ở phía sau hắn, “Em muốn anh đem anh ta đưa cho em!”
Cô dương dương đắc ý cười vô cùng xinh đẹp, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Thanh Kiều, con đang ở đây nói bậy bạ gì đó!” Nghe thấy tin Tô Ngưng Thu chạy tới, chỉ cảm thấy mặt mày đều không nhịn được .
Ngu Thanh Kiều lại xem thường mà bĩu môi: “Em muốn anh ta, anh rể họ, nếu anh không cho em, hôm nay cũng không để cho anh được ôm mỹ nhân về!”
Hầu như không có gì do dự, Tống Kỳ Diễn lập tức cất bước tiến lên đẩy Ngu Thanh Kiều ra: “Tối nay là của em!”
Hàn Mẫn Tranh đứng ở nơi đó, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng lại không có quá nhiều biểu lộ tình cảm.
……………..
Tống Kỳ Diễn đương nhiên sẽ không nói cho Cận Tử Kỳ biết là mình bán thuộc hạ mới cướp được cô đến tay .
Chờ khi hắn bế Cận Tử Kỳ xuống lầu, sớm đã không thấy bóng dáng Ngu Thanh Kiều cùng Hàn Mẫn Tranh.
Hôm nay Cận Tử Kỳ vô cùng xinh đẹp, khi mặc áo cưới hàm súc cổ điển trong cô càng sâu đậm hơn, đôi tay mang bao tay voan mỏng vòng lên cổ hắn, theo một đường được hắn bế đi xuống lầu, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, tim không nhảy.
Khách mời đang chờ đội ở dưới lầu ríu rít tấm tắc, khi đó cũng không thể không phát ra các lời ca ngợi linh tinh như “Kim Đồng Ngọc Nữ”…
Đến lúc gặp phải ánh mắt hâm mộ mê say của những người đồng trang lứa, Tống Kỳ Diễn rất là ghen, cuối cùng sắc mặt lại hơi u ám một chút.
Sau đó ôm chặt người phụ nữ trong ngực, tìm một chút thời gian đến dẹp loạn cơn lửa giận trong lòng.
Cận Tử Kỳ ở trong đám người luôn mang lại loại cảm giác xa cách cao ngạo, đây cũng là nguyên nhân những năm qua cô chỉ được nhìn lên nhưng lại ít có người theo đuổi, Tống Kỳ Diễn vô cùng tán thưởng đắc ý với quan niệm sai lầm này của mọi người.
Bởi vì hắn độc được hưởng sự nhiệt tình của vợ, biết rõ bản chất chân thật của cô.
Những người mơ ước ngấp nghé hơn nữa còn biết thưởng thức cũng không phải không gặp phải, dứt khoát Cận Tử Kỳ đối với phương diện tình cảm xưa nay không nhạy bén, ở đáy lòng Tống Kỳ Diễn không khỏi âm thầm thấy may mắn.
Bên ngoài cánh cửa sắt biệt thự của nhà họ Cận, có ít nhất hai mươi chiếc xe hoa đang đậu, đều là các nhãn hiệu xe nổi tiếng xa hoa.
Bên cạnh xe đều là tài xế mặc quần áo Âu phục mang giầy da, chịu trách nhiệm đưa đón khách mời không có lái xe đi đến Thịnh Thế Hào Đình.
Từng tia nắng mặt trời rực rỡ, soi rọi vào áo cưới trắng như tuyết phát ra đầy hào quang, Cận Tử Kỳ lẳng lặng nằm ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, tránh đi ánh sáng chói mắt.
Trâu Hướng mặc lễ phục, đối với Cận Tử Kỳ lên tiếng hô “Phu nhân” sau đó thì cung kính mở cửa xe Lincoln ra.
Tống Kỳ Diễn trước tiên đặt cô xuống ở chỗ ngồi phía sau, cẩn thận từng li từng tí, vì để tránh cho đụng phải đầu của cô, cho nên không cẩn thận đụng phải đầu của mình.
“Đông!” Hắn mặt nhăn mày cau, tính khí nóng nảy để cho hắn muốn chửi lấy chửi để ầm lên, nhưng lại nhịn trở về.
Sau khi ổn định cho Cận Tử Kỳ, lập tức đi lên phía trước cho Trâu Hướng đang trông chừng cửa xe một cái vỗ đầu.
“Chọn xe sao vậy? Chọn cái xe thấp thế này!”
Trâu Hướng ủy khuất một hồi, sờ sờ cái ót bị đánh, “Vậy không phải dùng xe sang trọng tới đón phu nhân sao?”
Thuận tiện liếc mắt một cái vào bên trong xe.
Cận công chúa trầm tĩnh mà rũ hàng mi dài xuống, toàn thân ăn mặc xinh đẹp, đôi cánh tay và mắt cá chân mảnh mai, rung động lòng người.
“Không cho phép nhìn!” Tống Kỳ Diễn cúi đầu mà rống lên một câu.
Chờ sắp xếp phân công hiện trường hợp nhất đâu vào đó, liếc mắt khắp mọi nơi, che đậy họ mà ho khan một tiếng, lão Đại mất hứng rồi.
Trâu Hướng vội vàng thu hồi tầm mắt, “Ha ha, Boss, phu nhân thật đẹp!”
Tống Kỳ Diễn lập tức mặt như hổ, trừng mắt anh ta, “Lời này còn cần cậu nói, cậu ngồi vào phía sau trên chiếc xe kia cho tôi đi.”
“Boss…” Trâu Hướng còn muốn giải thích, Tống Kỳ Diễn đã một phen mà đóng phịch cửa xe.
Tống Kỳ Diễn ngồi vào trong xe, thở phào nhẹ nhõm.
Lái xe nhất thời nhịn không được, quay đầu lại, nhìn thoáng qua, lập tức bị quăng đến một cái nhìn khinh khỉnh.
Sau khi cảm thấy cảm giác nguy cơ được xua tan, Tống Kỳ Diễn với chủ nghĩa đàn ông to lớn có điểm bốc lên ra bên ngoài.
Muốn lập tức ôm lấy cô thật chặt, nhưng ngại vì bên trong xe còn có những người khác.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ bởi vì mệt mỏi nên khẽ tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, lại có chút khống chế không được mình.
Trong sự đấu tranh, Tống Kỳ Diễn đổi lại chỉ có ngồi ngay ngắn một chút, “Này” hắn đối với tài xế nói, “Lái xe.”
Xe khi đến đường lớn vòng quanh núi, đột nhiên thay đổi chiều hướng, khiến cho Cận Tử Kỳ tỉnh táo lại.
Hồi lâu sau, ở chỗ ngồi phía sau hai người nọ đưa mắt nhìn nhau.
Tống Kỳ Diễn lúc này mới phát hiện mình thế nhưng lại ôm chặt lấy Cận Tử Kỳ, động tác này khi nào thì phát sinh, hắn hoàn toàn không ý thức được.
Cận Tử Kỳ lại không lui ra ngoài nữa, cô thuận thế mà nằm úp sấp vào trong ngực của hắn.
Tống Kỳ Diễn nhất thời cảm thấy trước nay chưa từng thoả mãn như vậy.
“Có mệt hay không?” Cận Tử Kỳ không nhịn được đưa tay đặt lên trán của hắn hỏi thăm.
Tống Kỳ Diễn thay biểu hiện thành thục cường thế mới vừa rồi ở bên ngoài, biến thân thành thuốc dán dính người, gương mặt nóng bỏng áp lên gương mặt hơi lạnh của Cận Tử Kỳ, “Em hôn nhẹ anh, anh sẽ không mệt nữa!”
Cận Tử Kỳ mỉm cười, mắt liếc nhìn tài xế lái xe, nhanh chóng đụng lên trên môi hắn.
Tống Kỳ Diễn đã ăn nên biết vị từ trong xương tuỷ, một cái nhịn không được, lại cúi đầu hôn cô một cái.
Bàn tay đặt bên bờ eo cô cũng theo đó buộc chặt, trong đầu giống như hạt thóc chất đầy ngày mùa thu, vừa say đắm vừa thơm ngon.
Không nhịn được mà thỉnh thoảng cúi đầu, cứ như vậy hôn xuống một đường.
Ở cửa chính Thịnh Thế Hào Đình, cũng chi tiêu một khoản lớn để trang trí, đó là một biển hoa hồng.
Xe ô tô nhất tề dừng lại ở trước khách sạn, các nhân viên bảo vệ trong khách sạn cũng nhanh chân mà đứng thành hai nhóm che chắn, xếp thành một hàng ở hai bên dãy xe sang trọng, ngăn cản đám phóng viên săn tin ngồi xổm canh giữ ở ngoài cửa.
Có người đi đường không biết vì sao, còn tưởng rằng đó là vị minh tinh nào đó hôm nay ở chỗ này cử hành hôn lễ.
Khi cửa xe vừa mở ra, tiếng răng rắc của đèn flash theo nhau mà đến, vang lên nối liền không dứt.
Những phóng viên chậm chân hơn thì thò đầu ra nhìn, hy vọng có thể chụp một số ảnh chụp chính diện.
Ảnh chụp cô dâu chú rể của đám cưới này sẽ là tin thời sự oanh động biết bao trên trang đầu báo.
Thiên kim Cận gia bị cháu ngoại của người nắm quyền Tống gia bỏ rơi, ưu nhã xoay người một cái, tiến tới gả cho người thừa kế kế tiếp của Tống gia, còn là cậu của vị hôn phu tiền nhiệm, xem như là nhân vật nổi tiếng trong vòng đại truyền kỳ !