Editor: Tâm Thường Lạc
Chưa từng nghĩ đến, có một ngày, Kiều Niệm Chiêu cô ta chỉ có thể dựa vào một người đàn ông không lên được mặt đài như vậy sao?
Nhìn Kiều Niệm Chiêu và Hắc Lão Tứ ôm nhau, một cỗ lửa giận bay thẳng lên trán của Tô Hành Phong, anh ta nắm chặt hai nắm tay khiến mu bàn tay nổi gân xanh, rồi vung thẳng nắm tay đánh vào ngay mặt của Hắc Lão Tứ.
Hắc Lão Tứ cũng không phải là quả hồng mềm gì, thấy Tô Hành Phong bám lấy không buông, cũng điên tiết lên.
Gã ta quát lớn một tiếng, trong thân thể cao lớn lập tức phát ra sức lực khổng lồ.
Năm ngón tay to và dài ngăm đen phát ra một tràng âm thanh răng rắc răng rắc, vẻ mặt vô cùng hung ác bổ nhào qua Tô Hành Phong lập tức phát ra một tiếng hét “Aaa” thảm thiết, cả người không thể không thuận theo bản năng mà co ro cuộn lại, mới có thể giảm bớt cái đau đớn do hai tay bị người ta bắt chéo ra sau lưng, nhưng dù vậy, mồ hôi lạnh trên trán anh ta thoáng cái đã rơi xuống ào ào.
“Con mẹ nó, chỉ với cái công phu mèo quào này của mày mà cũng dám đấu với tao sao?” Hắc Lão Tứ phun nước bọt lên trên mặt Tô Hành Phong: “Mẹ kiếp, cái thứ đàn ông tiểu nương pháo sống dựa vào tiền của phụ nữ! Người đàn bà của ông đây mày có thể mắng chửi sao?”
(*) Nương pháo: 娘炮 – chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ
Kiều Niệm Chiêu vốn vì Hắc Lão Tứ thô lỗ mà cảm thấy chán ghét, nhưng lời nói nửa câu sau của gã ta lại làm cho cô ta giật mình kinh ngạc mà nhìn về phía gã.
Mà Tô Hành Phong…
Từ nhỏ sống cuộc sống thiếu gia an nhàn sung sướng, khiến thân thể của anh ta căn bản không có cách nào đối đầu lại loại người có khí lực như Hắc Lão Tứ.
Hai tay bị bắt chéo ra sau lưng như vậy, Hắc Lão Tứ lại không chịu nới lỏng, Tô Hành Phong chỉ có thể kêu la thảm thiết.
Kiều Niệm Chiêu thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng bấu víu cánh tay tráng kiện của Hắc Lão Tứ khuyên bảo: “Ông buông anh ta ra đi!”
Hắc Lão Tứ nhìn Kiều Niệm Chiêu, nhìn ra cô ta lo lắng không yên, giữ yên lặng mà buông lỏng Tô Hành Phong ra.
Kiều Niệm Chiêu đi đến trước mặt Tô Hành Phong, cả trái tim đã lạnh, “Tô Hành Phong, từ nay về sau, hai chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu Độc Mộc của tôi…”
Chỉ là cô ta còn chưa nói xong, Tô Hành Phong đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên muốn hướng về phía Kiều Niệm Chiêu tát xuống.
“Kiều Niệm Chiêu, cô là món hàng hạ lưu, nếu không phải vì cô thì tôi cũng sẽ không mất đi quyền kế thừa của nhà họ Tống, đều là do cô, cái loại đàn bà không biết xấu hổ, kềm nén không được tịch mịch, làm hại tôi với cô cùng chung tội, bọn bắt cóc tống tiền không có giết chết cô thật đúng là ông trời mắt bị mù!”
Kiều Niệm Chiêu theo bản năng lui về sau một bước, thế nhưng, sau một khắc, nghe được lời nói của Tô Hành Phong thì cô ta khựng lại đó.
Mà cái tát kia của Tô Hành Phong cũng thật lâu không có tát xuống, bởi vì đã bị Hắc Lão Tứ bắt được giữ chặt lại.
“Tô Hành Phong, anh nói là tôi hại anh rơi xuống đến nông nỗi này, sao anh không để tay lên ngực mà tự hỏi lòng, nếu bản thân mình không có vấn đề, làm sao tôi có thể dụ dỗ được anh chứ? Anh mở miệng ra là nói quyền kế thừa nhà họ Tống là của anh, anh cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn lại mình, đức hạnh của anh là gì mà xứng với việc kế thừa Tống thị? Tô Hành Phong, đừng nói chuyện hài hước nữa, anh với bà mẹ không có văn hóa kia của anh là cùng một cái đức hạnh!”
Kiều Niệm Chiêu đã tuyệt vọng, cho nên lời nói ra cũng cực kỳ ác độc, nhìn thấy ngũ quan Tô Hành Phong dữ tợn, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng hả giận, vừa cố gắng lau nước mắt trên mặt, vừa cố gắng khẽ cười.
“Con cóc ghẻ chính là con cóc ghẻ, bắt chước thế nào cũng sẽ không thành Thiên Nga Trắng được, anh và mẹ của anh bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra đây, ăn nhờ ở đậu, tôi nói thật, các người đúng là đáng đời, đây chính là số mạng của các người, số mạng của kẻ hạ đẳng!”
Kiều Niệm Chiêu cười đến độ khàn cả giọng, sắc mặt Tô Hành Phong tái nhợt, “Cô câm miệng cho tôi, tiện nhân!”
“Chẳng lẽ tôi không nói thì không tồn tại sao? Tô Hành Phong, anh sớm nên tỉnh táo, trước kia anh còn có ông ngoại của anh làm núi dựa, hiện tại, anh coi như là cái thứ gì, cả thành phố S còn có ai bán mặt mũi cho anh?”
Kiều Niệm Chiêu nghễnh đầu nhìn anh ta, cười đến độ vô cùng động lòng người. Mặt Tô Hành Phong liền dần dần trắng bệch đến thảm hại.
Mà Hắc Lão Tứ đang đứng cạnh cô ta gần như muốn bóp nát cổ tay của Tô Hành Phong.
Bên kia, Tống Nhiễm Cầm nằm trên mặt sàn đá hoa bóng loáng từ từ nhúc nhích, rên rỉ bò lên, tóc tai mất trật tự, trên cái trán sưng đỏ một cục thật lớn, trong tay vẫn còn nắm chặt cây vợt đập muỗi bằng điện.
Bà ta lờ mờ tỉnh lại đột nhiên nhìn quanh trước sau một chút, lắc lắc cái đầu, sau đó thì nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Kiều Niệm Chiêu.
“Ba của anh ra ngoài tìm phụ nữ, tôi lại cảm thấy ông ta về tình có thể tha thứ, ai mà muốn cưới người đàn bà như mẹ anh, đó là xui xẻo ngã xuống tám đời, cũng chỉ có kẻ bất lực như ba của anh mới chịu đựng, đổi lại là tôi sớm đã tát cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh rồi.”
Hai mắt của Tô Hành Phong trừng to đến đỏ ngầu, thậm chí hơi lồi ra ngoài một chút — hiển nhiên là tâm trạng vô cùng kích động, mạch máu ở mặt ngoài của nhãn cầu không chịu nổi áp lực mà bị ép sung huyết căng trướng.
Bên này, Tống Nhiễm Cầm, vừa nhìn thấy con trai nhà mình bị con dế nhũi kia bắt lại giống như chim ưng bắt con gà con, lập tức như một con sư tử cái bị chọc giận, mới vừa rồi người còn nửa chết nửa sống giờ lại bỗng chốc từ trên mặt đất nhảy vọt lên.
Tống Nhiễm Cầm ấn chốt mở vợt điện đập muỗi, vung múa cái vợt đan thép, trong miệng oa oa kêu to hướng về phía Hắc Lão Tứ đánh tới: “Đồ khốn kiếp! Như thế này mà dám giương oai! Còn không buông con tao ra!”
Tống Nhiễm Cầm đã hồn nhiên quên đi việc duy trì hình tượng phu nhân, tháo chạy lên phía trước, tung người nhảy lên, thân thể tròn mập nhào lên trên lưng của Hắc Lão Tứ, lấy cái vợt đập muỗi giáng xuống người của Hắc Lão Tứ, một mặt còn há miệng táp vào vai của Hắc Lão Tứ.
Đôi mắt của Tống Nhiễm Cầm đỏ lên giống như đấu bò, hồng hộc dâng trào tia lửa, bộ dáng giống như khùng như điên, tiếng thét chói tai khiến Kiều Niệm Chiêu sợ tới mức cũng không khỏi lui ra sau né tránh, trong lòng đầy hoảng sợ: Đây vốn dĩ chẳng phải là con người, mà là thú hoang đang nổi điên!
Kiều Niệm Chiêu sau khi né tránh được, thì lo lắng cho Hắc Lão Tứ, không khỏi kêu lên: “Cẩn thận!”
Hắc Lão Tứ được Kiều Niệm Chiêu nhắc nhở, quét mắt qua, nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm đánh tới, toàn thân cơ thể phản xạ có điều kiện mà run lên, ôm theo Tô Hành Phong tránh sang bên cạnh, cả người tựa như con cá bơi trong nước, còn vẫy vẫy cái đuôi xinh xắn bộp bộp một cái.
Tay của Tô Hành Phong nhất thời đi theo động tác kịch liệt của gã ta mà bị hất lên, nhưng góc độ thay đổi mạnh như vậy lập tức truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ, Tô Hành Phong kêu đau xé lòng, cánh tay phải đã bị quật xuống, trật cả khớp!
Mà Tống Nhiễm Cầm…
Cắn Hắc Lão Tứ hụt một cái, trên dưới hàm răng đều chấn động, lại bị Hắc Lão Tứ né tránh, thân thể tròn vo lập tức không chịu được tác dụng của lực ly tâm, lại bởi vì thế xông quá mạnh, lập tức bổ nhào xuống đất.”Mẹ…”
Giữa tiếng Tô Hành Phong hô to, Tống Nhiễm Cầm co giật một trận, thì ra, thân thể chắc nịch của bà ta vừa vặn rơi xuống rồi nằm phía trên cây vợt đập muỗi điện, dòng điện roẹt roẹt xuyên thấu qua thân thể của bà ta, khiến bà ta vì bị điện giật mà mất đi tri giác.
“Mẹ!”
Tô Hành Phong ôm lấy cánh tay bị trật khớp lảo đảo chạy đến bên cạnh Tống Nhiễm Cầm.
Thân thể béo núc ních của Tống Nhiễm Cầm run lẩy bẩy, hai mắt trắng dã, trong miệng có nước bọt màu trắng tràn ra, cả người nhìn thấy mà khiếp sợ.
“Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại, tỉnh lại đi!” Tô Hành Phong vỗ mặt Tống Nhiễm Cầm, cuống cuồng gọi to.
Kiều Niệm Chiêu cũng theo đó run lên, thầm nghĩ lần này thật sự đã gây họa, không nói không rằng, kéo Hắc Lão Tứ bỏ chạy.
“Bộ dạng bà ta như vậy không có chuyện gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì, mạng của bà ta rất cứng đấy!”
Có lẽ Kiều Niệm Chiêu không ngờ, chính những lời này của cô ta đã khiến Tô Hành Phong từ trong khủng hoảng tỉnh táo lại.
Tô Hành Phong đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhìn bóng lưng Kiều Niệm Chiêu như muốn toác ra.
Vốn trong lòng Kiều Niệm Chiêu sinh ra lo lắng nên muốn chạy trốn, nắm chặt tay của Hắc Lão Tứ, còn chưa chạy đi được hai bước, tóc đã bị kéo lại thật mạnh từ phía sau, càng kéo ra đằng sau, khiến da đầu của cô ta đau đến mức cả đầu đều tê dại.
Cả cái đầu của Kiều Niệm Chiêu bị kéo tới ngửa ra sau, trong lòng vừa sợ vừa cuống cuồng: “Tô Hành Phong, anh… Anh muốn làm gì?”
“Vợ…” Hắc Lão Tứ cũng hoảng hồn, sải bước tới muốn giải cứu Kiều Niệm Chiêu.
Nhưng Tô Hành Phong lúc này, mặt mày dữ tợn, trừng mắt cắn răng, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng như vậy gần như con thú hoang điên cuồng!
Anh ta túm Kiều Niệm Chiêu ngã xuống mặt đất, kéo đứt một nắm tóc lớn, sau đó trực tiếp đè lên trên người Kiều Niệm Chiêu.
“Thả tôi ra, Tô Hành Phong, đồ điên này thả tôi ra…”
Kiều Niệm Chiêu bị dọa đến nước mắt chảy xuống điên cuồng, toàn thân run rẩy dữ dội, làm thế nào cũng không thoát khỏi anh ta.
“Tô Hành Phong, trong bụng tôi là con trai của anh đó, anh không thể đối xử với tôi như vậy sẽ tổn thương đến đứa nhỏ…”
Lời nói còn chưa dứt, Tô Hành Phong đã tát một cái khiến đầu của Kiều Niệm Chiêu đập qua một bên.
Kiều Niệm Chiêu đau đớn kêu lên một tiếng, một nửa bên mặt xưng phù lên, bị đánh đến đầu váng mắt hoa, khóe môi rỉ ra máu.
“Tiện nhân, tiện nhân! Đều tại mày, đều tại thứ đàn bà đê tiện như mày! Mày lại còn dám ở trước mặt tao quyến rũ thằng đàn ông khác! Nói tao là con cóc ghẻ, vậy còn mày là cái loại người gì, cái đồ gái điếm ngàn người cưỡi vạn người ngủ, hả?”
Tô Hành Phong như thế này thì Kiều Niệm Chiêu chưa từng thấy qua, điên cuồng, giống như ác ma mà giữ lấy cổ của cô ta.
Hắc Lão Tứ cũng bị khí thế điên cuồng ấy của Tô Hành Phong làm cho chấn động, nhưng nhìn thấy hình dáng bi thảm của Kiều Niệm Chiêu, gã không chút do dự tiến đến, gầm lên một tiếng, đưa tay giữ bả vai của Tô Hành Phong, muốn kéo anh ta từ trên người Kiều Niệm Chiêu lên.
Tô Hành Phong lại như là bị ma yểm, nhìn có vẻ khủng bố vô cùng.
Cho dù bị Hắc Lão Tứ níu lấy trật khớp cánh tay, anh ta chết sống cũng không chịu buông Kiều Niệm Chiêu ra, lúc bị kéo đứng dậy, lại điên cuồng đạp Kiều Niệm Chiêu hết cái này tới cái khác, đá vào trên đùi của cô ta, trên lưng, trên bụng, trên ngực.
Từng cơn đau đớn như kim châm muối xát đánh úp tới, Kiều Niệm Chiêu liên tục kêu gào thảm thiết, đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Tô Hành Phong lại mất đi lý trí, giờ phút này, anh ta thực sự có ý muốn giết Kiều Niệm Chiêu!
Anh ta vừa đá vừa điên cuồng hét lên: “Đứa nhỏ, con của tao à? Con mẹ nó mày còn muốn lừa tao sao? Mày là chiếc xe buýt công cộng rách nát, không biết từ trên xuống dưới bao nhiêu đã bao nhiêu người, còn muốn nói đứa con hoang này là con của tao? Kiều Niệm Chiêu mày coi tao như thằng ngu ngốc thì sao! Mày cũng không nhìn lại bây giờ mày ăn mày mặc đều là của ai, vậy mà còn dám có gan tìm đàn ông vào phóng đãng!”
“Mày cho rằng tao còn cần mày sao? Nếu không phải mẹ của tao cần đứa bé này, ngay cả nhìn mày một cái tao cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, cái đồ đê tiện mày! Còn dám phách lối với tao, cũng chỉ là đứa con gái riêng giống con chuột trong cống ngầm, qua phố người người vây đánh!”
Trong khoảng thời gian này Tô Hành Phong đã chịu đựng đả kích cùng với áp lực rất nhiều, nhiều đến nỗi cơ hồ khiến anh ta không chịu được.
Đầu tiên là sự việc ở Tam Á vào tết âm lịch đã khiến danh dự của anh ta bị tổn hại, hơn nữa tài sản còn gặp tổn thất, quan trọng nhất là, sau khi Tống Chi Nhậm qua đời, anh ta đã từng chút một mất đi vương quốc thương nghiệp của mình, điều này đối với một người đàn ông mà nói, không khác gì một đòn đả kích tàn khốc nhất!
Kể từ khi từ nhà họ Tống chuyển ra, cuộc sống có tốt hay không chỉ có trong lòng anh ta hiểu rõ, cùng Bạch Tang Tang đồng sàng dị mộng, khiến anh ta lúc nào cũng cảnh giác rằng có thể sẽ bị cô ta đột nhiên đâm cho một đao, những người khác của nhà họ Bạch cũng không cho anh ta sắc mặt tốt.
Lần trước anh ta tham gia tiệc rượu, còn vô tình nghe được danh viện nói anh ta là dạng ăn cơm chùa, dựa vào phụ nữ mà thượng vị!
Mà bây giờ, hành động việc làm của Kiều Niệm Chiêu càng cho anh ta thêm một kích trí mạng.
Người phụ nữ này mở miệng ra là nói tới thương anh ta, trên thực tế thì sao, quay người lại liền đi theo cấu kết với tên đàn ông khác, sau khi cùng đường thì vác cái bụng thật lớn quay trở lại, nói đứa bé kia là của anh ta, buồn cười là đứa bé này đã bị biết bao nhiêu gã đàn ông vấy bẩn, về sau khi anh ta ôm đứa bé này, tự nhiên sẽ nghĩ đến tầng tầng nón xanh trên đỉnh đầu!
Mà những lời Kiều Niệm Chiêu vừa nói kia cùng vẻ mặt châm chọc gần như đã khiến Tô Hành Phong điên cuồng.
Cho nên bây giờ Tô Hành Phong hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn mà nói đã không cần suy nghĩ, chỉ phát tiết sợ hãi và tức giận trong lòng.