Tống Kỳ Diễn mới vừa lái xe lên đường quanh núi, điện thoại di động đã kêu lên dồn dập.
Chính là Trâu Hướng.
“Boss, xảy ra chuyện lớn, bên trại tạm giam báo tin, nói Hàn Mẫn Tranh đã chạy trốn!”
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chiều nay Hàn Mẫn Tranh ở trại tạm giam tự báo là bệnh đau bao tử tái phát, được giám ngục dẫn đến bệnh viện kiểm tra, thừa dịp cảnh sát không để ý, từ cửa sổ nhà vệ sinh trong bệnh viện leo ra trốn mất!”
“Khi nào thì phát hiện?”
“Khoảng nửa tiếng trước.”
Tống Kỳ Diễn có thể cảm ứng được nhịp tim mình càng lúc càng nhanh.
“Thanh Kiều thì sao?”
“Hẳn là còn ở trong bệnh viện …”
“Lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi, bây giờ tôi trở về nhà.”
Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại, liền nhấn chân ga, chiếc xe chạy như bay.
Vừa đến cửa lớn Tống Trạch, lập tức nhìn thấy có một chiếc xe cứu thương đang dừng, nhóm người giúp việc và bảo vệ đều đang vây quanh một người trên cáng cứu thương đi ra.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành, thắng gấp, tháo dây an toàn liền lao ra.
Tô Ngưng Tuyết mặt mày trắng bệch nằm ở trên cáng, sau đầu có vết máu đọng lại, hơi thở yếu ớt.
“Mẹ!”
Toàn thân Tống Kỳ Diễn lạnh như băng, một phát bắt được cáng cứu thương, lại bị nhân viên y tế ngăn lại.
“Xin nhường đường, bệnh nhân cần lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu!”
Tống Kỳ Diễn xanh mặt lui về sau một bước, nhưng bàn tay lại bị một người nắm một cái.
Tô Ngưng Tuyết khẽ mở mắt ra, hơi thở mong manh: “Cứu Tử Kỳ và Tiểu Bảo … Hàn Mẫn Tranh …”
Ngước nhìn xe cứu thương lóe đèn xanh đỏ mỗi lúc xa dần, cả người Tống Kỳ Diễn như rớt vào hầm băng.
Điện thoại di động đột ngột vang lên.
Tống Kỳ Diễn bắt máy, ánh mắt của hắn mơ hồ hiện ra tia máu: “Như thế nào?”
“Bên bệnh viện đó nói, người nhà cô Thanh Kiều đã vội tới làm thủ tục chuyển viện cho cô ấy.”
——— ————
Khi Cận Tử Kỳ tỉnh lại, chỉ cảm thấy tia sáng yếu ớt thấm vào trong khóe mắt.
Phía dưới lạnh buốt khiến cho cô có thể đoán ra được bản thân bị tuỳ tiện ném trên sàn nhà.
Cổ tay, cổ chân đều bị dây thừng buộc lại rất chặt.
Từ sau khi cô lựa chọn cứu Tô Ngưng Tuyết, Hàn Mẫn Thanh lập tức ném cho cô một cái chìa khóa xe, ra lệnh cho cô không để người giúp việc nghi ngờ mà lái xe ra khỏi Tống trạch, mà anh ta đã sớm thần không biết quỷ không hay, ôm Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau.
Khi xe vừa lái ra khỏi phạm vi giám sát của Tống trạch, cô lập tức bị Hàn Mẫn Tranh làm cho hôn mê, trói lại và ném ra ghế sau.
Cận Tử Kỳ nằm ở trên mặt đất một lát, sau khi đã tỉnh táo lại đôi chút, cô mới khó khăn mà chống người dậy, dựa vào bên ghế salon mà hít thở, nhân tiện quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hàn Mẫn Tranh đưa cô tới căn biệt thự ở vùng ngoại thành mà anh ta đã sát hại Jane.
Chính vào lúc này, một loạt tiếng bước chân trên bậc thang vọng đến. Cận Tử Kỳ vội vàng giả vờ hôn mê, một lần nữa lại nằm xuống mặt đất.
“Mặc như vậy có lạnh không? Anh lên lầu lấy cho em tấm chăn lông xuống.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của một người đàn ông vang lên.
“Không sao, chỉ là ngủ nhiều quá nên hơi đau đầu, ra ngoài hít thở không khí một chút là ổn.”
Cận Tử Kỳ rất nhanh chóng nhận ra được giọng nữ nhỏ bé yếu ớt kia chính là Ngu Thanh Kiều!
Mặc dù đã sớm nghĩ tới kết quả sẽ như thế này nhưng khi thật sự nghe thấy, cô vẫn không kiềm chế được mà chấn kinh.
“Thanh Kiều, em có thích nơi này không? Đây là căn nhà anh cố ý tìm người thiết kế theo sở thích của em.”
“Vâng, rất đẹp…khụ khụ, chắc là phải tốn nhiều tiền lắm?”
“Chỉ cần em thích, mặc kệ xài bao nhiêu tiền anh cũng không để ý, em đối với anh mà nói, còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
“Thật sao?” Giọng nói của Thanh Kiều dịu dàng đi vài phần: “Với em, anh cũng rất quan trọng.”
Hàn Mẫn Tranh cười một tiếng: “Có thật không?”
“Vâng, chẳng lẽ anh đã quên trước kia chúng ta đã từng nói sao?”
Hàn Mẫn Tranh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Cho dù anh đã giết người, có lẽ… Anh cũng nhanh chóng chết thôi.”
“Anh là vì em mới giết Jane, nếu không phải vì anh yêu em, thì anh sẽ không làm hại cô ấy, không phải sao?”
“Nhưng nếu như anh chết rồi, anh sẽ không được ở bên cạnh em giống như lúc này, Thanh Kiều…”
Giọng nói của Hàn Thẫm Tranh nghe vào có chút đau thương, cũng không giống như đang giả vờ.
“Không đâu, anh sẽ không có sao cả, bất kể có như thế nào thì anh vẫn là người mà em yêu.”
“Quan trọng hơn bất kỳ ai sao?”
Giọng nói của Thanh Kiều trở nên yếu đuối bất lực, vô lực: “Ừm, so với ai khác đều là quan trọng hơn.”
Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh cực kỳ sung sướng: “Thanh Kiều, em xem ai nè?”
“Tiểu … Tiểu Bảo?” Thanh Kiều khó nén kinh ngạc, ”Tại sao nó lại ở chỗ này, Mẫn Tranh, anh làm gì chị họ của em rồi?”
“Anh cũng chỉ là mời cô ta vào trong nhà của chúng ta làm khách thôi.”
Cận Tử Kỳ nghe xong trong lòng chùn xuống, sau đó nghe được tiếng Hàn Mẫn Tranh đứng dậy, tiếng bước chân tiến tới gần.
“Tôi biết cô đã tỉnh, đừng giả bộ.” giọng nói của Hàn Mẫn Tranh không dịu dàng như vừa rồi.
Cận Tử Kỳ thấy bị vạch trần, cũng không tiếp tục giả bộ nữa, mở mắt ra.
Cô đầu tiên nhìn thấy chính là đôi dép vải bông và quần tây phẳng phiu của Hàn Mẫn Tranh, ngay sau đó cô được đỡ dậy.
Cận Tử Kỳ không dám không thuận theo anh ta, dựa theo lực đạo của anh ta mà ngồi dậy, dựa vào ghế sofa.
Vừa vặn cùng Ngu Thanh Kiều cách đó vài bước bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều giật mình.
Thanh Kiều đã thay bộ quần áo ở viện, trên người mặc một cái áo len màu trắng rộng rãi, bởi vì gầy gò nên xương quai xanh lộ ra càng rõ hơn. Bên dưới mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài rũ xuống vai, cô ấy ngồi trên xe lăn, trông giống như nụ hoa phượng hoàng đang chớm nở.
Tống Tiểu Bảo lúc này đang rúc vào trong ngực của cô ấy, nhắm mắt ngủ say, gò má mũm mĩm đỏ ửng, thỉnh thoảng miệng cọ vài cái vào trong ngực Thanh Kiều, thoáng như người mẹ hiền ôm đứa con của mình.
Mà sắc mặt của Thanh Kiều cũng không được tốt lắm, có chút uể oải, không biết là do cơ thể vẫn chưa phục hồi hay là..bị Hàn Mẫn Tranh cho uống loại thuốc nào đó, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng không thể che đi khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy.
Ngu Thanh Kiều vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ bị trói, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc cùng lo lắng.
Hàn Mẫn Tranh nhìn hai người im lặng đối mặt nhau, trong mắt hiện lên ý cười.
Anh ta đi qua ghì Thanh Kiều vào trong ngực, khẽ nói: “Em xem, ngày đó nếu như không phải là vì gọi điện thoại cho cô ta, em cũng sẽ không bị bắt đi, càng sẽ không bị tên khốn Johnny kia làm cho nhục nhã như vậy. Còn thêm lần trước, cũng là vì cô ta mà em mới hôn mê bất tỉnh.”
Đôi môi mỏng của Hàn Mẫn Tranh kề sát bên tai của Thanh Kiều: “Anh biết trong lòng em nhất định rất oán hận cô ta, đúng không?”
Sắc mặt của Thanh Kiều càng trắng hơn, Cận Tử Kỳ im lặng bất động.
Hàn Mẫn Tranh tiếp tục nói: “Thanh Kiều, đừng gạt anh, anh biết em sẽ không thể nào không trách cô ta. Nếu đổi lại là anh thì anh sẽ hận không thể giết chết cô ta để giải tỏa mối hận trong lòng. Nếu như không có cô ta thì em cũng sẽ không gặp phải nhiều khó khăn cực khổ đến như vậy.”
Nói xong, Hàn Mẫn Tranh không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng màu đen, đưa tới trước mặt Thanh Kiều.
“Thanh Kiều, đừng giữ lại những oán hận trong lòng, giết cô ta, yên tâm, em sẽ không sao đâu, anh sẽ nhận thay tội giết người cho em. Chúng ta có lẽ không còn cơ hội sinh con nữa, chỉ cần cô ta chết đi, thì đứa bé này sẽ là con của chúng ta.”
Thanh Kiều rũ mắt nhìn xuống Tống Tiểu Bảo đang ngủ say, mãi một lúc lâu sau cũng không có nhận lấy khẩu súng.
“Thanh Kiều, chẳng lẽ đến lời anh nói mà em cũng không nghe sao?”
Giọng của Hàn Mẫn Tranh trở nên không tốt, sắc mặt cũng không còn ấm áp như trước nữa.
Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh: “Em đã từng hận chị họ, nhưng những chuyện này thực sự không có liên quan tới chị ấy không phải sao? Anh đưa chị ấy và Tiểu Bảo về đi, ở đây chỉ cần có em và anh là được rồi, có thêm một đứa bé thì chỉ thêm vướng víu mà thôi.”
Hàn Mẫn Tranh duỗi tay nắm lấy cằm của cô: “Thanh Kiều, em nói sai rồi, những việc này tại sao lại không liên quan gì tới cô ta?”
Cả người Thanh Kiều cứng đờ.
Hàn Mẫn Tranh dịu dàng nhìn cô chăm chăm: “Nếu không phải bởi vì cô ta cùng Tống Kỳ Diễn, anh đã sớm có được Tống thị, hoặc cho chúng ta gặp nhau muộn một chút, thì cũng sẽ không phải đi tới hoàn cảnh này. Sau đó, cô ta còn cùng với Tống Kỳ Diễn lừa gạt anh, rối loạn toàn bộ kế hoạch của anh. Vốn sau khi anh cùng Jane cử hành hôn lễ sẽ có được cổ phần của công ty Cảnh Thăng, sau đó ly hôn với cô ta rồi cưới em…”
“Thanh Kiều, em phải luôn biết rằng, anh chỉ yêu có một mình em thôi, anh thực sự muốn cưới chỉ có một mình em thôi.”
Vành mắt của Hàn Mẫn Tranh có hơi ửng đỏ: “Em nói xem, không phải là bọn họ phá hoại hạnh phúc của chúng ta sao? Chả lẽ cô ta không đáng chết sao?”
“Nếu như anh còn để bụng tới chuyện ấy thì nên đi tìm Johnny…” Thanh Kiều quay đầu không nhìn Hàn Mẫn Tranh nữa.
Hàn Mẫn Tranh đưa khẩu súng nhét vào trong tay của cô, kề sát bên tai cô nói nhỏ: “Anh sẽ đi tìm Johnny để báo thù cho em, nhưng trước hết chúng ta phải giết Cận Tử Kỳ, nếu không giết cô ta thì anh làm sao mà yên tâm đi đối phó với Johnny được?”
Ngu Thanh Kiều nhắm mắt, hai tay ôm lấy Tống Tiểu Bảo có chút run rẩy: “Em sẽ không giết người, anh đừng ép em…”
“Thanh Kiều, em đang ép anh sao?” Ngón tay lạnh lẽo của Hàn Mẫn Tranh vuốt ve gò má của Thanh Kiều: “Em biết mà, trong căn phòng này hôm nay bắt buộc phải có một người chết, nếu em không giết cô ta thì anh biết phải làm thế nào đây?”
Hàn Mẫn Tranh đẩy xe lăn tới trước mặt Cận Tử Kỳ, cưỡng chế nhét khẩu súng nắm chặt vào trong tay Thanh Kiều.
Mà anh ta lại lấy ra một khẩu súng khác, nhẹ nhàng chống lên cái ót của Thanh Kiều.
“Thanh Kiều, đau đớn rất nhanh sẽ qua đi thôi, đừng sợ, nổ súng rồi tất cả mọi người đều sẽ được giải thoát.”
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ ở phía đối diện, hô hấp có chút không ổn định, cứng ngắc bất động.
Nhưng khẩu súng mà Mẫn Tranh đang chống phía sau gáy của cô được đưa tới trước, khiến cho cô giật mình một cái.
“Giết cô ta!” Giọng nói của anh ta cuối cùng cũng lộ ra sự hung ác.
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, mặt xám như tro tàn, run rẩy mà giơ súng lên, nhắm chuẩn ngay đầu Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn lại Thanh Kiều, toàn thân rét run từng hồi.
Tống Tiểu Bảo trên gối của Thanh Kiều hình như cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm, hai cái chân ngắn bé xíu khẽ đạp, nhắm mắt ưm lên một tiếng, dường như muốn khóc.
Cận Tử Kỳ gắng gượng lấy lại bình tĩnh hít một hơi, không nhìn Thanh Kiều mà nhìn chằm chằm Hàn Mẫn Tranh.
“Có một số chuyện tôi vẫn luôn không thể hiểu được, cho dù chết thì tôi cũng muốn làm một con quỷ hiểu chuyện.”
Khẩu súng trong tay Thanh Kiều lập tức buông xuống, hô hấp cũng mỗi lúc dồn dập hơn.
Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ, trong mắt lóe lên ý cười: “Cô muốn biết điều gì?”