Chiếc xe của Tống Kỳ Diễn và Trâu Hướng lái vào vùng ngoại thành, đã nghe thấy một tiếng sấm rền rất nhỏ không thể nghe.
“Sét đánh sao?” Trâu Hướng thò đầu ra nhìn bầu trời đen kịt.
Tồng Kỳ Diễn nắm chặt vô lăng, sắc mặt càng lúc càng tái mét: “Không phải sét đánh.”
“Không lẽ là bắn pháo? Tết cũng đã qua rồi, còn bắn pháo gì chứ!”
“Là tiếng lựu đạn nổ.”
“Hả, lựu đạn à…” Trâu Hướng kinh hãi, kêu lên một tiếng: “Lựu đạn?!”
“Loại lựu đạn tinh xảo này, ở Anh quốc tôi đã từng chơi rồi, sẽ không làm ảnh hưởng tới tính mạng, nhiều lắm cũng chỉ làm tàn phế mà thôi.”
Trong lòng Trâu Hướng có chút sợ hãi, lập tức rụt đầu về, không nhịn được mà hỏi. “Boss, anh nói xem ai sẽ chơi cái này chứ?”
Tống Kỳ Diễn vẫn nhìn chăm chú về phía trước, tăng tốc độ: “Hàn Mẫn Tranh.”
——— ———
“Em thật sự đồng ý chết cùng tôi sao?”
Hàn Mẫn Tranh túm lấy cằm của Thanh Kiều, khẽ nói. Ánh mắt anh ta quá đỗi dịu dàng: “Tôi sẽ không cho em có cơ hội đổi ý.”
Trong lòng Thanh Kiều vô cùng đau khổ, nước mắt tuôn rơi: “Anh cho rằng tôi còn có thể lựa chọn con đường sống sót hay sao?”
Hàn Mẫn Tranh cúi đầu, im lặng bất động, tinh thần nhìn có vẻ rất sa sút đau khổ.
“Em mà không thể được chọn đường sống,” một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có ngấn lệ, “Không phải tôi đây yêu em sao.”
Thanh Kiều tự giễu mà khẽ cười, lại không thèm trả lời anh ta.
Hàn Mẫn Tranh đi đến cạnh bàn, từ trong túi cầm một gói thuốc nổ có máy hẹn giờ xách ra ngoài.
“Hàn Mẫn Tranh, anh lại muốn làm gì?” Thanh Kiều hét ầm lên.
“Trong căn phòng này không có một người nào được sống, chúng ta chết rồi, phải có vật phẩm bồi thường.”
“Hàn Mẫn Tranh, vừa rồi rõ ràng anh đã đáp ứng tôi…”
“Tôi đáp ứng em cái gì chứ” Hàn Mẫn Tranh nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng nói rằng sẽ thả Cận Tử Kỳ.”
Cận Tử Kỳ nhìn gói thuốc nổ mà Hàn Mẫn Tranh để ở bên cạnh chân cô, hai bàn tay bị chói chặt nắm chặt lại với nhau.
Hàn Mẫn Tranh ngước đầu, nhìn cô: “Tôi từ nhỏ bởi vì mất đi mẹ mà phải chịu khuất nhục và cực khổ, về sau con của cô cũng sẽ nếm trải, mẹ con Tống Kỳ Diễn nợ tôi và mẹ của tôi, toàn bộ sẽ để cô tới trả đi.”
Phía sau anh ta, Thanh Kiều bật khóc tức tưởi: “Chị họ, là do em không tốt … Là do em hại chị và anh rể …”
Hàn Mẫn Tranh đến trước mặt Thanh Kiều, tiện tay ném Tống Tiểu Bảo lên trên ghế sa lon ở bên cạnh, còn mình thì bế Thanh Kiều lên.
“Không phải em thích ngắm cánh đồng hoa oải hương sao? Bây giờ tôi sẽ dẫn em đi, tuy rằng mùa đông không nở hoa.”
Thái độ của Hàn Mẫn Tranh dịu dàng mà bình tĩnh, bất chấp Thanh Kiều giãy dụa và gào mắng vẫn ôm cô ra khỏi biệt thự.
Cận Tử Kỳ bắt đầu nhìn máy tính giờ đi đi lại lại, mồ hôi lạnh thấm ướt từng chút phía sau lưng.
Năm phút đồng hồ, anh ta cho cô năm phút.
Hoặc có lẽ nói, anh ta cho chính mình năm phút, năm phút đồng hồ, cũng đủ để anh ta đi đến vị trí an toàn.
Năm phút sau, nơi này sẽ san thành bình địa.
Cô và Tống Tiểu Bảo sẽ tan xương nát thịt, còn có … Bé cưng trong bụng của cô.
Nếu như sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cô thà rằng không mang thai đứa nhỏ, cũng không sinh hạ Tiểu Bảo.
Một khi đã cho chúng cơ hội sống sót, nhưng không thể đảm bảo cho chúng vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên …
Bên kia, Tống Tiểu Bảo bị Hàn Mẫn Tranh ném trên sofa lăn lộn có dấu hiệu tỉnh lại, không cẩn thận liền lăn ngay xuống dưới sofa, “bịch” một tiếng, cả người nằm sấp trên thảm trải sàn, cơn buồn ngủ lập tức bay đi mất.
Cậu dùng bàn tay mũm mĩm dụi dụi con mắt nhập nhèm, sau đó ngửa đầu, nghịch ngợm láu lỉnh mà nhìn quanh mọi nơi.
Khi thấy mặt Cận Tử Kỳ ở sau ghế sofa, Tống Tiểu Bảo vui mừng cười khanh khách hai tiếng, đưa tay muốn Cận Tử Kỳ bế.
Thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở đó lặng im bất động, miệng mếu mếu, ư a khóc lên vài tiếng, giả vờ khóc nên không hề có nước mắt, nhưng kêu rên một trận, vẫn không thấy Cận Tử Kỳ từng có ý định tới ôm mình, đành khe khẽ thở dài.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn dáng vẻ hồn nhiên chân chất của con trai, trái tim càng khó chịu: “Tiểu Bảo …”
Tống Tiểu Bảo lại đột nhiên dùng tay chạm đất, thăng bằng thân thể, sau đó hai tay và hai đầu gối dùng sức, bắt đầu di chuyển từng chút một về phía Cận Tử Kỳ, thân thể nho nhỏ tròn vo loạng choạng, bò vài cái liền ngã xuống.
“Tiểu Bảo!” Cận Tử Kỳ nhìn mà đau lòng, đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo biểu hiện việc biết bò.
Trước kia cô cũng đã dạy cậu, nhưng nhóc con kia đều chỉ sẽ liếc mắt, vẻ mặt xấu xa láu cá, chẳng thèm ngó tới.
Làm thế nào cũng không thể ngờ, thật ra cậu đã nhớ kỹ nội dung chủ yếu mà cô dạy cho cậu, giờ thì đang di chuyển từng chút một tới đây.
Nhưng niềm vui của người làm mẹ còn chưa đi qua, Cận Tử Kỳ liền sực nhớ ra gì đó, cúi đầu liếc nhìn máy hẹn giờ còn có bốn phút.
Sắc mặt của cô chợt thay đổi: “Tiểu Bảo, không được qua đây!”
Tống Tiểu Bảo ngẩng lên mặt, trừng mắt, cười đến độ run vai, hai tay hai chân không ngừng hoạt động.
“Tiểu Bảo, đừng tới đây có nghe không! Không nên bò qua!”
Giọng điệu Cận Tử Kỳ nói chuyện rất hung dữ, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, Tống Tiểu Bảo bị rống lên phải sững sờ ngơ ngác.
“Nơi này có nguy hiểm, Tiểu Bảo, mau tránh ra đi!” Trong lòng Cận Tử Kỳ gấp đến độ xoay vòng vòng.
Thời gian trên máy hẹn giờ càng không ngừng giảm bớt …
Nhưng, Tống Tiểu Bảo cũng chỉ là sửng sờ một chút, ngay sau đó cứ tiếp tục bò qua phía của Cận Tử Kỳ.
Trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt lịm đáng yêu, tròng mắt đen lúng liếng tinh ranh chuyển động, cuối cùng xác định trên máy hẹn giờ ở đằng kia.
Nhìn thấy mục tiêu con trai nhà mình là máy hẹn giờ của gói thuốc nổ, rốt cuộc Cận Tử Kỳ không thể bình tĩnh được nữa, duỗi chân đang bị trói ra, muốn kéo gói thuốc nổ đến dưới người mình, vừa hướng về phía Tống Tiểu Bảo hét lên: “Không nghe lời mẹ rồi sao? Đừng tới đây!”
Tống Tiểu Bảo nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dạng Cận Tử Kỳ như muốn lấy mạng người, nước miếng chảy xuống rào rào.
Cận Tử Kỳ khó khăn lắm mới lôi gói thuốc nổ tới chỗ mình, trong lòng vui mừng, còn chưa kịp động tác kế tiếp, trên chân cô bỗng nặng trịch, cái mông trắng nõn nho nhỏ ngồi ở trên chân cô, nói cách khác, chính là ngồi ở trên gói thuốc nổ!-‘m
“Tống Tiểu Bảo, con xuống ngay cho mẹ có nghe hay không!”
Cận Tử Kỳ vừa nghĩ tới vừa rồi Johnny bị bi kịch nổ hậu môn, liền sởn tóc gáy, không muốn con trai giẫm lên vết xe đổ!
Đáng tiếc Tống Tiểu Bảo nghe không hiểu “tiếng sao hỏa” của mẹ nhà mình, vui mừng mà chuyển hướng hai chân nhỏ ngồi lên trên gói thuốc nổ.
Ngước nhìn con trai nhà mình không dùng tã giấy để lộ ra cái mông mềm mại trắng mịn, Cận Tử Kỳ gấp đến độ đỏ mặt.
Tính sao đây, nếu thật sự nổ … Thật sự nổ mà nói, còn không đau chết nó sao? !
Lúc Cận Tử Kỳ đang lo lắng không thôi, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt đột nhiên ở dưới người Tống Tiểu Bảo lan ra.
Gói thuốc nổ ngay lập tức đã bị nước tiểu của Tống Tiểu Bảo làm ướt rồi.
Cận Tử Kỳ: “…”
Nhưng sau khi hết khiếp sợ, Cận Tử Kỳ vội kêu Tống Tiểu Bảo thật to: “Tiểu Bảo, đến chỗ của mẹ này, nhanh lên!”
Ai cũng không thể đảm bảo, sau khi gói thuốc nổ bị ướt sẽ không nổ tung.
Tống Tiểu Bảo thấy mẹ nhà mình cuối cùng cũng có vẻ mặt dịu dàng rồi, từ trên gói thuốc nổ bò xuống, nhàn nhã mà bò đến chỗ của Cận Tử Kỳ, sau đó giang hai cánh tay, bỗng chốc liền nhào tới, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn bẹp xuống gương mặt lem luốc của Cận Tử Kỳ.
Nhóc con kia ngượng ngùng nhìn mặt của Cận Tử Kỳ, sau đó cắm đầu ngã vào trong ngực Cận Tử Kỳ, hưởng thụ mà ưm ưm hai tiếng.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn quần yếm của cậu nhóc bị nước tiểu thấm ướt, lại nhìn nhìn máy hẹn giờ cũng chỉ còn năm mươi hai giây, nghiêng người qua che chở bao bọc Tống Tiểu Bảo ở giữa mình và sofa, sau đó phó thác cho trời mà nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một phút, Cận Tử Kỳ lại cảm giác so với thời gian một ngày còn dài hơn.
Trán của cô nhỏ xuống không ít mồ hôi, bởi vì căng thẳng mà nhịp tim đập nhanh hơn.
Thẳng đến thật lâu, Cận Tử Kỳ mới dám quay đầu nhìn lại, máy hẹn giờ đã tối, gói thuốc nổ không có phản ứng.
Cả người Cận Tử Kỳ mềm nhũn, tê liệt té ngã xuống đất, không ngừng thở gấp.
Trong ngực Tống Tiểu Bảo cũng đã ngáy ngủ rồi…
——— ————
Vùng ngoại thành ban đêm vạn vật đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu to, không nghe ra được một chút âm thanh của con người.
Tống Kỳ Diễn và cảnh sát đến bên ngoài biệt thự đã đi xuống xe, cảnh sát cầm súng men theo biệt thự nhanh chóng triển khai đánh bọc sườn.
Tống Kỳ Diễn ngước nhìn ngôi biệt thự trước mặt ẩn mình trong tăm tối, nắm tay siết chặt đến mức phát ra tiếng kêu răng rắc, nếu không phải ở Đại lục không cho phép người thường cầm súng, hắn đã sớm cầm súng đi vào đập chết tên khốn Hàn Mẫn Tranh này rồi!
Đã đến cửa biệt thự cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, ăn ý ra dấu bằng tay, nhấc chân, “Loảng xoảng” đạp cửa chính ra. “Cảnh sát đây, không được cử động!”
Ánh trăng xuyên qua cánh cửa rơi vãi lên trên sàn nhà, càng làm nổi bật lên sự yên lặng đến độ quỷ dị của cả ngôi biệt thự.
Nhưng Tống Kỳ Diễn cũng bất chấp cảnh sát ngăn cản, tiến lên, lập tức nhìn thấy ở cầu thang Johnny ngã xuống nằm gục trong vũng máu. Mùi máu tươi nồng nặc khiến tất cả mọi người vào phòng đều phải bịt miệng mũi. Nhất là Johnny không có mặc quần áo, máu chảy đầm đìa toàn thân hình, phía sau bị nổ nát, người nào nhìn thấy cũng biến sắc. Phía sau sofa truyền đến tiếng hít thở gấp rút rất nhỏ rất yếu. Tống Kỳ Diễn lập tức biến sắc, bước một bước dài tiến lên, xông đến phía sau ghế sofa!
“Tống tiên sinh!” Cảnh sát lo lắng mà muốn kéo hắn lại. Tống Kỳ Diễn đã dừng lại phía trước ghế sofa, hắn đứng ở nơi đó, thấy tình hình trên mặt đất, vốn đang mang tâm trạng điên cuồng ngoan độc trong lòng nhưng tất cả đã rơi xuống hết mặt đất, chỉ còn vừa sợ vừa đau vừa mừng————
Dưới tia sáng âm u phía sau lưng sofa, Cận Tử Kỳ bị trói thật chặt thật mạnh, cô cuộn thân thể mình lại, bảo vệ Tống Tiểu Bảo đang ngủ say trong lòng, nhìn thấy hắn, đôi mắt màu nâu nhạt kia ngay lập tức sáng như ánh sao, nước mắt lưng tròng.
Tống Kỳ Diễn ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân cởi trói cho Cận Tử Kỳ, lại ôm lấy Tống Tiểu Bảo ở trong lòng mình. Tay chân Cận Tử Kỳ đã sớm cứng đờ, cả người đổ vào trong ngực Tống Kỳ Diễn động đậy cũng khó khăn: “Kỳ Diễn …”
Người vừa ngã vào trong lòng, trái tim Tống Kỳ Diễn chấn động đau đớn khó tả — thân thể của cô lạnh được như băng. Tống Kỳ Diễn lập tức kéo áo khoác ngoài của mình ra, bọc lấy Cận Tử Kỳ và Tống Tiểu Bảo trước ngực mình .”Không sao rồi … Không sao rồi … Đã không sao nữa rồi…”
Bên cạnh Trâu Hướng và cảnh sát nhìn một màn này đều cảm động rơi nước mắt, may mắn bọn bắt cóc chưa giết con tin!
Cận Tử Kỳ tựa ở trong lồng ngực ấm áp của Tống Kỳ Diễn, cánh môi tái nhợt, hành động của cô cứng ngắc chậm chạp lại đưa tay bắt lấy cổ áo của Tống Kỳ Diễn: “Đi cứu Thanh Kiều! Hẳn là họ ở mảnh vườn oải hương sau lưng biệt thự … Hàn Mẫn Tranh muốn giết con bé…”
Mặt cảnh sát liền biến sắc, không ngờ còn phát sinh chuyện như vậy, lập tức lần lượt cầm súng chạy ra ngoài.
Trâu Hướng: “Boss, anh đưa phu nhân và thiếu gia đi bệnh viện, tôi ở lại chỗ này.”
Tống Kỳ Diễn lặng im trong giây lát, hai tay ôm Cận Tử Kỳ phút chốc buộc chặt lại.
Gò má ấm áp vẫn còn chảy đầy mồ hôi áp sát vào gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, sau đó hắn dịu dàng đặt cô xuống.
“Tôi đi.”
Hắn cởi áo khoác ngoài, đắp lại trên người của Cận Tử Kỳ, lại đem Tống Tiểu Bảo giao cho Trâu Hướng.
“Người Hàn Mẫn Tranh muốn giết nhất có lẽ là tôi, tôi đi thì có thể phân tán sự chú ý của cậu ta.”
Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ thật sâu, “Chăm sóc họ thật tốt.”
Nói xong hắn bước nhanh xông về phía vườn oải hương.