Bệnh viện.
Ngu Thanh Kiều ngồi trên giường, ôm hai đầu gối, lặng lẽ nhìn cảnh vật vào đông tiêu điều bên ngoài cửa sổ.
Cận Tử Kỳ mở cửa đi vào trong liền nhìn thấy bóng lưng n càng gầy yếu của cô.
Kể từ ngày được cứu về từ căn biệt thự, Cận Tử Kỳ và Ngu Thanh Kiều chỉ bị thương ngoài da, còn Doãn Lịch thì trúng đạn phải đi cấp cứu lấy viên đạn.
Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người đều gần như bình phục, chỉ mỗi Thanh Kiều là tinh thần không được tốt.
Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh giường, “Anh ta đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi.”
Ngu Thanh Kiều hơi ngẩn ra, nhưng lập tức thần sắc vẫn lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thanh Kiều, tất cả đã qua cả rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay, ánh mắt nhìn Thanh Kiều đầy đau lòng: “Em muốn gặp anh ta không?”
Ngu Thanh Kiều không đáp lại, nhưng ánh mắt cô lại không lừa được người khác.
“Dù anh ta đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm về tất cả những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra. Đợi anh ta bình phục…”
Vì Ngu Thanh Kiều đã đầu quay lại nên Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa.
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, nước mắt lăn dài trên má.
“Chị họ, chị nói xem, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Lẽ nào quyền thế lại quan trọng đến vậy sao?
“Không sao nữa rồi, Thanh Kiều.” Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cô. “Tính cách cố chấp của anh ta là do trước đây anh ta đã chịu quá nhiều khổ sở, tuy rằng anh ta làm hại rất nhiều người, nhưng có một điều chị có thể khẳng định, đó chính là anh ta thật sự thích em.”
Thanh Kiều cười khổ, ánh mắt ngấn lệ: “Vậy thì đã sao chứ? Cuối cùng thì anh ta vẫn chọn thứ khác.”
“Thế em có muốn gặp anh ta không? Trước khi anh ta bị đưa đi.”
Thanh Kiều im lặng một lúc rồi khẽ thì thào: “Em không biết…”
Cận Tử Kỳ thấy cô rơi vào tâm trạng buồn khổ như vậy nên cũng không muốn ép cô nữa. Ngay lúc này, phòng bệnh bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh giống như sói hoang bị thương, cùng lúc còn kèm theo tiếng ly tách rơi loảng xoảng.
Liên tiếp mấy câu chửi mắng bằng tiếng Anh loáng thoáng truyền tới, sau đó là tiếng đóng sập cửa và kêu la của y tá.
Cận Tử Kỳ không cảm thấy tò mò gì về chuyện này, nhưng ngược lại Thanh Kiều thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi: “Ai đang ở phòng bên cạnh mà ồn ào thế chị?”
“Là Johnny.”
Những ngày mà Thanh Kiều bị bắt, Johnny kiêng kị vào việc Hàn Mẫn Tranh có tình cảm với Thanh Kiều, mà Hàn Mẫn Tranh vẫn chưa chính thức thành hôn với Jane, cho nên gã ta không dám động đến Thanh Kiều. Nhưng đối với Thanh Kiều vẫn là kết thù riêng với gã.
Quả nhiên, vừa nghe đến tên của Johnny, Thanh Kiều liền biến sắc, “Sao lại là anh ta? Anh ta chưa chết sao?”
Hôm đó, Hàn Mẫn Tranh xuống tay với Johnny không hề nhẹ, nhưng cũng không phải là muốn mạng của gã ta mà một thứ khác.
Tuy rằng ruột và hậu môn của Johnny đã được khâu lại, nhưng cú sốc này khiến vết thương của gã không thể lành được.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho vừa rồi Johnny gào thét giận dữ và đập phá đồ.
Đối với một tên đàn ông suốt ngày chỉ biết chơi bời ở chốn hoan lạc mà nói, thì điều gì là quan trọng nhất, không còn gì nghi ngờ đó chính là tai họa ngập đầu!
Cận Tử Kỳ từ phòng bệnh của Thanh Kiều đi ra, trùng hợp gặp Johnny cũng từ phòng kế bên đi ra. Bên Anh quốc đã cho người tới đón Johnny trở về, gã ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài. Lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, sắc mặt của Johnny lập tức tối sầm lại.
Đối mặt với người phụ nữ tận mắt nhìn thấy quá trình tàn phế của mình, Johnny bấu chặt tay vịn, tuy không nói câu nào nhưng gã dùng ánh mắt oán độc trừng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ thầm cảm thấy buồn cười. Những người không biết còn tưởng chính là cô đã khiến bộ dạng của gã trở nên nam không ra nam, nữ không ra nữ như hiện giờ.
——— —————
Hai tháng sau, vết thương của Hàn Mẫn Tranh đại khái cũng đã hồi phục. Anh ta bị đưa tới một nhà giam nào đó.
Trong thời gian này, Thanh Kiều cũng không gặp lại anh ta, cũng không chủ động nhắc tới Hàn Mẫn Tranh.
Chỉ có một lần Cận Tử Kỳ tới phòng bệnh không nhìn thấy Thanh Kiều, đi ra ngoài tìm cô, lại thấy cô đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh của Hàn Mẫn Tranh.
Có một số việc, nói ra thì rất dễ dàng quên, nhưng ngồi xuống, lại rất khó kìm lòng.
Mà Cận Tử Kỳ mang thai cũng khoảng ba tháng rồi, bụng đã có dấu hiệu nhô lên.
Lần mang thai này, lại trải qua vụ bị Hàn Mẫn Tranh bắt cóc, Tô Ngưng Tuyết liền đến Tống thị làm việc, bắt đầu một bước cũng không dám rời mắt khỏi Cận Tử Kỳ, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
——— ————
Trước đây, Cận Tử Kỳ uy hiếp dụ dỗ Tống Chi Bác nhân lúc Hàn Mẫn Tranh không chú ý, đầu tư vốn của Tống thị vào thị trường như lời Cận Tử Kỳ căn dặn. Bởi vì có Tống Kỳ Diễn điều khiển phía sau nên cuối cùng số tiền vốn đều rơi vào túi của Tống Kỳ Diễn.
Tuy rằng Tống Kỳ Diễn không nói gì nhiều, nhưng Cận Tử Kỳ biết rõ thao tác thị trường ở sau lưng tinh vi đến mức độ nào.
Sau lần bị bắt cóc, Tống Kỳ Diễn cũng càng quan tâm hơn đến vấn đề an toàn của Cận Tử Kỳ.
Những công việc có thể mang về nhà làm thì hắn tuyệt đối không hoàn thành ở công ty, trở thành một “nhân viên” mỗi ngày tan làm đúng giờ nhất của Tống thị. Vì vậy, không chỉ một lần hắn đã bị mấy ông già trong ban giám đốc chỉ danh phê bình!
Tống Kỳ Diễn rất khiêm tốn mà tiếp thu, ngày hôm sau vẫn làm theo ý mình, rất đúng giờ mà xuất hiện tại cửa lớn quét thẻ tan tầm.
Lúc Cận Tử Kỳ mang thai được sáu tháng, bụng của cô căng lên tròn vo, Tống Kỳ Diễn nhìn cô càng nhíu mày sâu hơn.
Rốt cục vào một hôm hắn đề xuất: “Anh nghĩ chúng ta nên đi bái Bồ Tát một chuyến.”
“Tại sao?”
Lúc đó, Cận Tử Kỳ đang đan một chiếc khăn choàng cổ, thấy lạ nên quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tống Kỳ Diễn.
“Năm trước, lúc em mang thai Tiểu Bảo, cũng đã xảy ra chuyện vào đúng thời điểm này.”
Cận Tử Kỳ mới nhớ lại cảnh tượng lúc ấy khi mình thì bụng rất to lại cùng đám cướp đâm xe vào nhau vô cùng kịch liệt trên đường quốc lộ dọc bên bờ sông.
“Anh tin Phật sao?” Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn mà buồn cười, nhưng dáng vẻ của hắn không giống đang đùa giỡn chút nào.
“Anh chỉ muốn cầu bình an thôi.”
Tống Kỳ Diễn ôm cô vào trong lòng, hôn lên đầu mày cô: “Lần này, anh thà tin là có.”
Cận Tử Kỳ cũng ôm lấy cổ hắn: “Vậy chúng ta đi một chuyến đi.”
“Tiểu Kỳ…”
“Hả?” Cận Tử Kỳ ngước mặt lên, “Sao thế?”
Tống Kỳ Diễn nhìn cô, màu mắt sậm đi: “Bác sĩ nói chuyện phòng the thích hợp sẽ giúp ích cho sự phát triển của thai nhi.”
Cận Tử Kỳ thấy mặt hắn càng lúc càng thấp, ỡm ờ, vừa định nhắm mắt lại——
“Đùng đùng đùng!” Một tràng tiếng gõ cửa thoắt nặng thoắt nhẹ vang lên.
Lúc này mặt Tống Kỳ Diễn tối sầm lại, không biết là ai mà không biết điều đi phá hỏng chuyện tốt của mình thế.
Kết quả vừa mở cửa ra thì…
Tống Tiểu Bảo đã mười một tháng tuổi đang bò ra sàn, ngước mặt lên, nhìn hắn cười híp mắt, nước miếng chảy ròng ròng…
Tống Kỳ Diễn ôm trán, bế Tống Tiểu Bảo lên mang trở về phòng trẻ.
Lúc hắn trở lại, chưa kịp bước vào phòng ngủ chính thì đã nghe thấy tiếng nói non nớt ngọt ngào cất lên.
“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nói xem, tại sao sói xám luôn thích bắt những con cừu lười biếng?”
Hắn đóng cửa lại, nhìn thấy một đứa bé đang nằm vo tròn ở chỗ vốn thuộc về hắn!
Cận Mỗ Mỗ nhìn lên thì thấy Tống Kỳ Diễn, thật may sắc mặt của ba mình không đen lại như mọi khi, thân thể mũm mĩm nằm bò vào trong lòng Cận Tử Kỳ, bàn tay đầy thịt vẫy vẫy với Tống Kỳ Diễn: “Ba ba, mau qua đây đi, Mỗ Mỗ giúp ba đắp chăn!”
Tống Kỳ Diễn: “…”
——— —————
Chờ đến cuối tuần, Tống Kỳ Diễn đưa Cận Tử Kỳ đến Phạn Âm tự cầu phúc.
Tống Kỳ Diễn dìu Cận Tử Kỳ bụng đã căng to quỳ xuống tấm đệm ở trước chư Phật.
Phạn Âm tự là ngôi chùa có tiếng ở Đại Lục, khói hương nghi ngút. Trong Đại Hùng bảo điện, Phật tổ bảo tướng uy nghiêm, người nhìn xuống, ánh mắt rũ xuống nhìn chúng sinh. Cận Tử Kỳ quỳ ở phía dưới, cảm thấy bản thân mình như hạt muối trong biển cả, vô cùng nhỏ bé.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lạy ba lạy trước tượng rồi mới đứng lên, sau đó Tống Kỳ Diễn đi quyên góp ít dầu vừng và tiền.
Cận Tử Kỳ đứng ở cửa Bảo Điện chờ hắn, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói già nua nhưng lại vô cùng bình thản.
“A Di Đà Phật, thí chủ đang mang thai là con gái?”
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy một vị hoà thượng mặc áo cà sa, một tay dựng trước ngực đã có tuổi với ánh mắt nhân từ đang nhìn mình, tuy rằng cô không tin Phật, nhưng thuật nghiệp có chuyên công, cô vẫn dành sự sự tôn kính.
”Sư phụ.” Cận Tử Kỳ chắp tay trước ngực, khẽ cúi đầu xuống.
“Đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Kỳ Diễn quay lại, lúc dìu Cận Tử Kỳ dĩ nhiên cũng chú ý vị hoà thượng này.
“Vị này chính là…”
“Bần tăng pháp danh Tuệ Thông.” Lão hoà thượng nhìn Tống Kỳ Diễn, hai tay chắp lại.
Thấy dáng vẻ của lão hoà thượng là một vị cao tăng đắc đạo, Tống Kỳ Diễn có vẻ phấn khởi.
“Đại sư, ngài xem vận của vợ con gần đây thế nào?”
Cận Tử Kỳ đứng phía sau véo Tống Kỳ Diễn ra hiệu hắn mau chạy lấy người, không nên đoán mò.
Kết quả, Tuệ Thông lại mỉm cười nhìn vào mắt của Cận Tử Kỳ, sau đó nói với Tống Kỳ Diễn: “Nữ thí chủ đây tướng mạo phú quý, là người có phúc. Tuy rằng khoảng thời gian trước đường mệnh có bấp bênh, nhưng quãng đời còn lại, vợ chồng hoà thuận, con cháu đầy đàn.”
Những lời tốt đẹp như vậy Cận Tử Kỳ nghe qua không ít. Ví dụ như từ người tự xưng là cao tăng hay là những người bày quầy hàng xem tướng ở ven đường tự xưng cao thủ, cho nên cô cũng chẳng mấy để tâm. Cô nhìn và gật đầu chào Tuệ Thông, sau đó kéo Tống Kỳ Diễn: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi đi.”
Sau khi Tống Kỳ Diễn nghe thấy Tuệ Thông nói vậy, cũng không mấy hứng thú nữa, liền cẩn thận dìu Cận Tử Kỳ xuống bậc thang.
“Bào thai của nữ thí chủ chính là nhân trung long phượng, sau này e rằng là người trên người!”
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nhìn nhau ăn ý cùng cười, sau đó quay đầu lại nhìn Tuệ Thông: “Đa tạ những lời khen tặng của đại sư.”
Tuệ Thông cười ha ha: “Tin tắc có, không tin tắc vô, bần tăng không miễn cưỡng hai vị.”
Nói xong, ông quay người bước vào Bảo Điện.
“Đúng là người kì lạ, em còn tưởng ông ấy sẽ uyển chuyển xin thêm chút tiền dầu vừng nữa chứ.” Cận Tử Kỳ nói.
Tống Kỳ Diễn vén tóc cô lên: “Có thể là cao tăng thật thì sao?”
Nói xong, hai người quay qua nhìn nhau rồi cười lên.
Hai người trở lại dưới núi, Tống Kỳ Diễn đi đến bãi đậu xe, vì không muốn Cận Tử Kỳ mệt nhọc nên bảo cô đứng.
Cận Tử Kỳ nhàm chán nhìn cảnh vậy xung quanh, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi về phía này.
Người nam diện mạo đen đúa thô kệch, cẩn thận dìu người nữ đang mang thai.
Mà người nữ thì liếc anh ta một cái, còn mở miệng trách móc mấy câu. Người nam chỉ biết cười ngốc nghếch.
Người nữ cũng nhìn qua phía của Cận Tử Kỳ, lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Cận Tử Kỳ không nghĩ đến mình sẽ gặp được Kiều Niệm Chiêu sau gần một năm mất tích ở nơi này.
Mặt Kiều Niệm Chiêu biến sắc, sau đó vội quay mặt đi, kéo người nam đi nhanh về phía bên kia.
Đã lâu như vậy không gặp, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nhận ra sự thay đổi của Kiều Niệm Chiêu.
Không còn nhìn thấy khí chất như trước đây, trên người cũng không còn khoác lên những trang phục đắt tiền, nhưng quanh thân lại tản ra dư vị của hạnh phúc.
Cận Tử Kỳ chợt nhớ tới rất nhiều người, có người vội vã lướt qua cuộc đời cô, có người sắm vai nhân vật quan trọng trong sinh mệnh của cô, cũng có những người đã thuộc về cát bụi…
Cuối cùng, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn từ trên xe bước xuống.
Quãng đời còn lại cô sẽ nắm lấy tay người mà cô yêu, là linh hồn của cô, là tất cả mọi thứ của cô, đi hết cuộc đời này.
Hắn đứng dưới ánh hoàng hôn, trên gương mặt anh tuấn kia nở một nụ cười ấm áp. Hắn đi tới, duỗi tay về phía cô.
Cận Tử Kỳ nắm chặt lấy tay Tống Kỳ Diễn.
Có đôi khi, kết thúc lại là một sự bắt đầu hoàn toàn mới!
Hoàn chính văn