Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 143 - Chương 143

trước
tiếp

Sau khi nói chuyện với Lâm Miễu xong, cô nằm trên giường suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nghĩ lui đến mức ngủ thiếp đi

Không biết trôi qua bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại gây ồn tỉnh giấc

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy trong wechat có một người lạ gửi cho cô rất nhiều tấm hình

Trong tấm hình hiện rõ thời gian đều là 15 phút trước

Tấm hình đầu tiên là Lôi Đình Lệ cùng một người phụ nữ, góc độ chụp tấm hình là chụp nghiêng mặt, có thể nhìn thấy rất rõ mặt của Lôi Đình Lệ, người phụ nữ đa phần bị Lôi Đình Lệ che khuất

Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài bay bay, bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn

Tấm hình thứ hai là ảnh hai người bọn họ cùng vào thang máy

Tấm hình thứ ba là bọn họ cùng nhau vào trong căn phòng số 809

“Cô nếu bây giờ đi, vẫn còn kịp” người lạ để lại lời nhắn

Trì Ngữ Mặc sững sờ một phút, trong đầu lóe qua rất nhiều ý nghĩ, sau lưng bỗng chốc phát lạnh

Trong ấn tượng của cô, Lôi Đình Lệ không phải là một người dễ dàng để người khác lại gần, anh có tính sạch sẽ, anh không dễ dàng gì nói chuyện cùng với phụ nữ, anh trước giờ toàn là xa cách, lạnh lùng, người đời khó gần

Nếu như bên nữ là người bình thường, anh ấy không thể nào đi vào trong phòng của người phụ nữ

Nhưng, cũng có khả năng đối phương chỉ là đối tác làm ăn của anh ấy

“Bạn là ai, tại sao ở trong wechat của tôi” Trì Ngữ Mặc phòng bị hỏi

“Tôi luôn ở trong wechat của cô, chỉ là bình thường cô không có nói chuyện qua với tôi, cô nương, nhanh chóng đi xem đi, nếu không thì đợi bọn họ làm xong chuyện, cô mới truy cứu. Đàn ông bình thường đều sẽ phủ định cả” đối phương rất hăng say nói

“Bạn tại sao nói những điều này cho tôi, bạn làm sao biết Lôi Đình Lệ là bạn trai của tôi, bạn là Phùng Như Ngọc? hay là Phùng Hương Cầm?” Trì Ngữ Mặc đoán nói

“Tôi là fans của Lôi Đình Lệ, tôi theo đuổi anh ấy rất lâu rồi, khách sạn, số phòng, tôi đều chuyển cho cô rồi, đi hay không đi tùy cô?” đối phương phủ nhận

Trì Ngữ Mặc không có hồi lại, vứt điện thoại sang một bên, ngồi trên giường, ôm lây đầu gối, trầm mặc nhìn vào không khí

Lôi Đình Lệ chắc là nói chuyện làm ăn với đối phương, dù sao lúc trưa mới đi qua salon kinh doanh, buổi chiều đi thăm hỏi là chuyện bình thường

Nói tiếp nữa, cho dù anh và người phụ nữ đó làm chuyện đó, cô và Lôi Đình Lệ mới quan hệ qua lại mấy ngày, cô không có quyền lực can thiệp vào sự tự do của anh ấy

Cho dù là phu thê, cũng cần phải cho đối phương có đủ không gian, cô không có lập trường

Còn nữa, cô cảm thụ sâu sắc một đạo lý, càng là dựa vào cái gọi là yêu can thiệp vào cuộc sống của người đàn ông, đặc biệt là công việc của anh ta, đạt được không phải là được thương yêu, không phải là thương hại, mà là phiền chán

Cô có thể làm, không phải là đi theo dõi đối phương, không phải là đi vô lý gây sự, không phải là đi yêu cầu quá đáng, không phải là đi can thiệp, không phải là đi trút nỗi bất bình của bản thân, mà là, khiến bản thân biến thành càng tốt hơn, để trọng tâm đặt lên trước khiến bản thân biến càng tốt hơn

Nếu như, anh ấy thật sự ở cùng với người phụ nữ khác rồi, cô sẽ rất tự nhiên mà buông tay, giống như cô lúc đầu buông tay Tống Nghị Nam vậy, cho dù sẽ lại đau

Tuy rằng lý trí rất tỉnh táo, trong lòng vẫn không tự chủ mà khó chịu, kìm nén

Cô không thể ở trong một không gian một mình suy nghĩ lung tung

Trì Ngữ Mặc từ trên giường bật dậy, mặc quần áo, đi dạo mua sắm

Cô đi đến trung tâm thương mại quốc tế Ngã Duyệt của Tần Châu, bản thân xem một bộ phim, để toàn bộ tâm tư trầm tĩnh trong khi xem bộ phim, từ trong rạp chiếu phim đi ra ffax là buổi chiều 17 giờ 20 rồi

Cô lấy điện thoại ra nhìn, Lôi Đình Lệ không có nhắn tin tới, cũng không có gọi điện thoại

Cái người lạ đó thì lại gửi tin nhắn đến, thời gian là 5 phút trước

“Lôi Đình Lệ vẫn ở trong phòng của người phụ nữ đó không có đi ra ngoài, cô không hiếu kỳ bọn họ làm cái gì mà cần đến 3 tiếng đồng hồ sao?”

Trì Ngữ Mặc cười, trong lòng thì lại chua chát, “hoặc là, chỉ có thể chứng minh được, đố phương mới là bạn gái của Lôi Đình Lệ, tôi chẳng qua chỉ là qua đường, đây là lần cuối cùng tôi trả lời bạn, về sau sẽ kéo bạn vào danh sách đen, xin lỗi”

Trì Ngữ Mặc đánh một tiếng, kéo đối phương vào danh sách đen

Một, đối phương nói những lời khiến trong lòng cô không thoải mái, hai, cô cảm thấy đối phương nói với cô những điều này cũng là có mang mục đích

Không muốn bị tổn thương, chính là cách xa những người có đủ khả năng gây tổn thương cô

Trì Ngữ Mặc đi ra khỏi rạp chiếu phim, trong chốc lát không biết có thể đi đến đâu

Cô ngồi ở trên ghế so-pha trước cửa rạp chiếu phim, cúi đôi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại

Đây chính là tình yêu sao? Do dự băn khoăn, bất lực không nơi nương tựa, cảm giác không quá thoải mái, trong lòng xót xa khó hiểu

Cô hít một hơi thật sâu, cất điện thoại vào trong túi, dựa lên trên ghế nhìn lên đỉnh đầu, nhắm nghiền đôi mắt lại, nhẫn nại, nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại

Điện thoại reo lên, cô hối hả lấy ra, nhìn thấy không phải là cuộc gọi đến của Lôi Đình Lệ, ánh mắt lại tăm tối xuống, nhấc máy, “a lô, xin chào, bạn là ai?”

“Trì Ngữ, tôi là Phùng Như Ngọc, chúng ta gặp mặt chút” Phùng Như Ngọc gấp gáp nói

“Tôi cảm thấy chúng ta không có cần thiết phải gặp mặt, xin lỗi” Trì Ngữ Mặc muốn dập điện thoại

“Mày không muốn biết là ai bắt cóc mày sao?”

Trì Ngữ Mặc sững lại, nheo đôi mắt, “là bà?”

“Đương nhiên là không phải, khi ta và Tiểu Thuần đến hiện trường, nhìn thấy một người phụ nữ đưa mày đi mất, chúng ta còn nghĩ rằng là bạn mày đưa mày đến bệnh viện cơ chứ, ai nghĩ được mày là bị bắt cóc”

“Có một người phụ nữ đưa tôi đi mất? Ai?” Trì ngữ Mặc rất ngạc nhiên

“Ta không quen biết, nhưng mà ta nhớ tướng mạo của người phụ nữ đó, ta có thể nói cho mày người phụ nữ đó trông như thế nào” Phùng Như Ngọc nói, giọng nói mang theo chút vội vã

Trì Ngữ Mặc trầm mặc

Cô không cảm thấy Phùng Như Ngọc sẽ nhìn thấy người nào đó đem cô đi, cho dù bà ta có nhìn thấy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ai còn có thể nhớ dung mạo của một người mới gặp qua một lần, nói tiếp, cho dù Phùng Như Ngọc có nhớ, sẽ nói cho cô sao?

Phùng Như Ngọc chắc phải hận chết cô mới đúng

“Không cần nữa, bản thân tôi sẽ đi Nhật điều tra” Trì Ngữ Mặc thanh giọng nói

“Mày đi điều tra không được, cái khách sạn đó bây giờ đã biến thành phòng tắm và cửa hàng, ghi hình của 6 năm trước đều không có nữa, danh sách của khách hàng đều không còn, máy tính của 6 năm trước vẫn còn chưa có phổ biến, thông tin thẻ căn cước chứng minh nhân dân cũng không có đưa lên trên mạng, ngoài ta có thể giúp mày ra, không có người khác” Phùng Như Ngọc rất có tự tin nói

Bà ta chính xác là không có căn cứ bằng chứng, nếu không thì, cũng sẽ không có trắng trợn táo bạo như thế này khiến Tần Dĩ Thuần giả mạo Trì Ngữ Mặc, nói là Tần Dĩ Thuần cứu lấy Tống Nghị Nam

Trì Ngữ Mặc lại lần nữa trầm mặc, hít một hơi thật sâu, “tôi biết mục đích bà gọi điện thoại đến cho tôi, muốn tôi bỏ qua cho Tần Dĩ Thuần phải không?”

“Đúng vậy, nếu như mày muốn biết năm đó là ai bắt cóc mày, thì tha cho Tiểu Thuần” Phùng Như Ngọc nói ra mục đích của bà ta

Trì Ngữ Mặc đúng thật là không quá tin tưởng Phùng Như Ngọc biết được năm đó là ai đưa cô đi

“Như thế này đi, tôi xác nhận thông tin bà nói là sự thật, sẽ bãi bỏ tố cáo thả Tần Dĩ Thuần, tôi nói là làm, tuyệt đối không nuốt lời” Trì Ngữ Mặc chấp thuận

“Được, xe của ta dừng ở trên đại lộ Giang Đô, mày xuống dưới cầu thì có thể nhìn thấy xe của ta, bây giờ đến đây, ta sẽ giao cho mày tấm ảnh trọn vẹn”

“Như thế trước đã” Trì Ngữ Mặc dập điện thoại, suy nghĩ, lo lắng Phùng Như Ngọc làm ra chuyện quá khích

Cô chủ động gọi điện thoại cho Lôi Đình Lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.