Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 270 - Chương 270

trước
tiếp

Trước cửa nhà Lâm Miễu, Lôi Đình Lệ nhìn cửa phòng đóng chặt, gọi cửa, không ai trả lời.

Anh càng cảm thấy lo lắng hơn, chỉ sợ bên trong xảy ra chuyện gì, “Trì Ngữ Mặc, Trì Ngữ Mặc.”

Vẫn không có lời đáp lại, anh dùng lực phá cửa, cửa bị huých mở ra rồi.

Trì Ngữ Mặc và Lâm Miễu từ trong nhà tắm bước ra, nhìn thấy Lôi Đình Lệ, cơ mặt hoàn toàn căng cứng.

Cô càng ngạc nhiên, không ngờ được là Lôi Đình Lệ lại theo tới đây, lại còn dùng cách này để xuất hiện, trong tâm có chút hoảng loạn.Bỗng nhận thức lại cúi đầu xuống,nhìn thấy cánh tay của Lôi Đình Lệ, máu đã lan thấm đẫm tay áo, tâm trí cô bắt đầu vội vã, “Anh bị thương rồi!”

Lôi Đình Lệ nhìn Trì Ngữ Mặc một lượt, thấy cô không có chuyện gì, “Sao lại không mở cửa?”

“Em và Miễu Miễu đang tắm, không nghe thấy.” Trì Ngữ Mặc giải thích..

“Hai người cùng nhau tắm?” Âm giọng Lôi Đình Lệ có phần gắt gỏng.

Hai người con gái cùng nhau tắm, rất bình thường mà.

Trước kia cô và Lâm Miễu thường xuyên tắm chung với nhau.Nhưng,sao trong mắt Lôi Đình Lệ cô lại khó hiểu nổi như vậy, cảm giác có chút gì đó giống bị đồng tính vậy.

“Không giống như những gì anh nghĩ đâu,em giúp anh băng vết thương.” Cô đi lấy băng gạc, bông và nước sát trùng.

Ánh mắt Lôi Đình Lệ sắc lẹm nhìn về phía Lâm Miễu.

Lâm Miễu mắt trợn tròn: “Tôi thích đàn ông, Lôi tổng ngài yên tâm.”

Lôi Đình Lệ gật đầu.

Trì Ngữ Mặc quay trở lại, cô quỳ trước mặt anh,cúi đầu cẩn thận lau vết thương cho anh.

Bông gạc lau xung quanh vết thương, cố gắng nhẹ nhàng hết sức,sợ làm đau anh.

Lôi Đình Lệ nhìn sâu thẳng về phía bộ dạng cô đang cúi mắt xuống.

Cô xử lý vết thương rất tận tâm, anh nhìn mặt cô nghiêng, trong tâm những nỗi lo lắng, tinh thần căng thẳng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Trì Ngữ Mặc nghĩ tới việc anh ấy bị thương, có một chút gì đó cảm thấy rất lo lắng, “Vết thương rất sâu, sao lại có thể không cẩn thận như vậy chứ!”

Lôi Đình Lệ nhìn bộ dạng khổ não của cô, mặc dù có chút trách móc, nhưng lại có chút gì đó thể hiện rất rõ đang đau lòng, anh mỉm cười nhẹ, “Anh thấy bị thương như này cũng tốt.”

Trì Ngữ Mặc thấy kỳ quặc, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Anh vẫn còn cười…”

Cô chưa nói hết câu, đã bị Lôi Đình Lệ ôm chặt vào trong lòng.

Cô dựa vào trước ngực anh, có thể cảm nhận rất rõ ràng nhịp tim của anh, cô lo lắng, “Đừng để chạm vào vết thương.”

“Em lo cho anh sao?” Lôi Đình Lệ trêu chọc nói, thả tay ra.

Trì Ngữ Mặc lo lắng nhìn vào vết thương,quả thật, vết thương vừa mới băng xong, lại thấm đẫm máu rồi.

Cô nhanh chóng xử lý.

Lôi Đình Lệ nhìn bộ dạng lo lắng của cô, cười càng lớn hơn chút ít, “Lo cho anh thì đừng có mà đi lung tung.”

Trì Ngữ Mặc trầm hẳn xuống, trong tim cô có chút gì đó thấy đau nhói, chua chát.

“Sau lại bỏ đi khỏi khách sạn.” Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng hỏi.

“Bạn gái của anh tới…”

“Bạn gái của anh là em.” Lôi Đình Lệ cắt ngang lời của cô.

Trì Ngữ Mặc trong tâm có chút nặng nề, trong ánh mắt sượt qua điều gì đó rất phức tạp, tiếp tục nói: “Úc Tang Lan tới tìm anh, anh lại đi tiễn cô ấy.”

“Anh chỉ là muốn đuổi cô ta đi, rất nhanh quay lại.”Lôi Đình Lệ giải thích.

“Em ở lại chỗ đó của anh vốn không được thích hợp, cô ấy nhất định sẽ có được tin tức chính xác.Nếu như phát hiện ra em, sẽ đem phiền phức tới cho anh.Em không muốn vì em mà anh gặp chuyện phiền phức.” Trì Ngữ Mặc hít sâu, bình tĩnh nói giải thích.

Hai mắt Lôi Đình Lệ như trầm tư hơn, sâu thẳm, giống như đáy giếng vậy, làm cho người ta không thể nào nhìn thấy đáy.

Anh chăm chú nhìn cô, “Trì Ngữ Mặc, em phải nhớ là, Úc Tang Lan không thể nào ảnh hưởng tới anh được.Anh cũng sẽ không để cho cô ta làm hại tới em.Cho nên, em không cần phải để ý tới cô ta, càng không được vì cô ta mà rời xa anh.”

Ánh mắt của anh ấy như rực cháy, Trì Ngữ Mặc thấy tim cô như đập nhanh hơn rất nhiều lần, có chút gì đó rất khó diễn tả.

“Anh mệt rồi,em đi nấu mì cho anh ăn.” Cô trốn tránh chạy vào nhà bếp, đóng cửa, tâm can vẫn đang đập thình thịch liên hồi.

Lời anh nói, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ đã tiến thẳng vào trong tim cô, không có cách nào có thể đề phòng được, lại có chút gì đó hống hách.

Lâm Miễu đi theo Trì Ngữ Mặc vào trong nhà bếp..

“Anh ta, thật ra, mình cảm thấy, rất thích cậu.” Lâm Miễu nói.

“Đừng nói chuyện này nữa, cậu có ăn mì không?”Trì Ngữ Mặc chuyển đổi chủ đề.

“Mình không ăn mì, mình sửa cửa.Cái tên này, đạp hỏng cửa rồi.”Lâm Miễu không biết nói gì hơn, vỗ vai Trì Ngữ Mặc, có chút gì đó thương cảm.

Cô ấy thấy Lôi Đình Lệ rất tốt, thấy Tống Nghị Nam cũng rất tốt, không muốn tạo gánh nặng cho Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc nấu xong mì, đưa tới trước mặt Lôi Đình Lệ,cô đang định đưa cho anh, nghĩ tới tay anh đang bị thương, “Anh có thể tự ăn được không?”

Lôi Đình Lệ say đắm nhìn cô, không nói gì.

Trì Ngữ Mặc gắp mì, vẫn đang rất nóng, cô nhẹ nhàng thổi, đưa tới trước mặt Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ nhìn cô,đôi mắt của cô rất tinh khiết.

Khi cô nhẹ nhàng đủ nhẹ nhàng, khi cứng cỏi cũng đủ cứng cỏi.

Khi nhẹ nhàng, thì giống như nước,có thể làm cho người ta đắm chìm vào trong.

Khi cứng cỏi, lại như sắt thép, không dễ dàng gì lay động.

Trì Ngữ Mặc bị ánh mắt của anh ấy nhìn có chút xấu hổ, “Không nóng nữa rồi, có thể ăn được rồi.”

Lôi Đình Lệ ăn mì, từ trước đến nay anh chưa thấy một bát mì nào ngon như thế này, ngon tới mức hết nhanh như một làn khói.

“Sau này những chuyện có liên quan tới Úc Tang Lan đều giao cho anh xử lý.”Lôi Đình Lệ trầm tư nói.

Ánh mắt Trì Ngữ Mặc hiện rõ vẻ vui mừng, cười mỉm, không nói gì.

Lôi Đình Lệ nghĩ tới việc vừa nãy ở dưới lầu nghe thấy tiếng phụ nữ kêu hét,anh cau mày lại.

Lúc đó anh nghĩ là Trì Ngữ Mặc xảy ra chuyện gì,tim gan như muốn nhảy ra vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi thấy sợ hãi.

“Trị an ở đây quá kém,anh đưa bọn em tới nơi khác.”Lôi Đình Lệ nói.

Lâm Miễu nhìn Lôi Đình Lệ, lại quay ra nhìn Trì Ngữ Mặc,ngáp dài một cái.

“Muốn đi hai người đi đi, bây giờ là đêm rồi, bị hành hạ mấy lần rồi, tôi mệt lắm.” Lâm Miễu vẫn cảm thấy cái tổ của mình là thoải mái nhất, tự do, đi theo Lôi Đình Lệ, cô lo lắng chỗ ngồi không yên định.

Trì Ngữ Mặc suy nghĩ một chút, “Cửa của cậu bị hỏng rồi, cậu một mình thân gái ở đây, thật sự là không được an toàn.”

“Yên tâm đi, kể cả là trị an có không tốt, mình vẫn không tin là một đêm có thể xảy ra hai lần chuyện.Mà lại còn phát sinh trên đầu mình.Hai người cứ đi đi, mình sẽ không có chuyện gì được đâu.” Lâm Miễu kiên định.

Trì Ngữ Mặc nhìn Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ gọi một cuộc điện thoại: “Hồng Viêm, đến phòng 302 khu nhà tập thể Cần Phấn,cần phải đảm bảo an toàn mấy hôm cho cô gái sống ở đây.Sửa cửa cho tôi, thêm cửa bảo mật.”

Lâm Miễu ngưỡng mộ nhìn Lôi Đình Lệ, khoác chặt vai Trì Ngữ Mặc: “Mình tu đắc đạo rồi sao, gà chó được lên thiên đường rồi sao?”

“Có ai như ví von bản thân như cậu không?”Trì Ngữ Mặc không biết nói gì nữa.

Lâm Miễu vui sướng cười khì khì, “Bây giờ cậu yên tâm thoải mái có thể đi cùng Lôi tổng rồi nhé, có người bảo vệ mình rồi.Nói không chừng, mình còn có thể có một cái kết Romantic nữa ấy chứ.”

“Hồng Viêm bốn mươi tuổi, có vợ, có con gái.” Lôi Đình Lệ sắc mặt không có biểu cảm gì nói.

Lâm Miễu: “…”

“Tôi chỉ tùy tiện nói chút thôi mà.” Cô ấy lùi qua cửa, ở trong góc tối phía xa, có một bóng người đứng ở đó, lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Miễu bị dọa chết khiếp rồi, trợn tròn mắt, kinh hoàng hét lớn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.