Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 277 - Chương 277

trước
tiếp

Dân mạng nói thế này: “Phụ nữ mang thai biến hóa rất lớn, nhất là sự biến đổi cực lớn của hoóc-môn trong cơ thể, càng quyết liệt giống như tàu lượn siêu tốc, cortisone trong cơ thể đã tương đương với một bệnh nhân bệnh trầm cảm. Những hoóc-môn này cung cấp sự bảo đảm về vật chất tất yếu cho sự sinh trưởng của thai nhi thậm chí là việc sinh em bé, nhưng với người mẹ mà nói, chưa hẳn là chuyện tốt. Dưới những ảnh hưởng của hoóc-môn này, dung lượng não của phụ nữ mang thai thậm chí sẽ giảm xuống, dung lượng não của phụ nữ trong thời gian mang thai sẽ giảm xuống 4%.”

Hình như cô thấy ở đâu rồi, nói là sự phát triển của đại não của một người cũng chỉ từ 4% đến 8%, còn phải giảm xuống 4%, vậy còn lại bao nhiêu.

Trước đó cô xem tin tức, nói một người phụ nữ mang thai quên mất nhà ở đâu?

Lúc ấy cô còn cảm thấy kinh ngạc, bây giờ xem ra, người này vốn chỉ có 4%, sau khi giảm xuống, không còn nữa.

Trì Ngữ Mặc thở dài, phát hiện bên cạnh mình có chút khác thường, nhìn sang bên cạnh, Lôi Đình Lệ cũng nhìn thấy nội dung mà cô đang tìm kiếm.

Cô thật đúng là phản ứng chậm, lẩm bẩm nói: “Em bị ngốc rồi.”

“Vốn dĩ cũng không thông minh.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc: “…”

“Không phải anh nói muốn ngủ một lát sao?” Trì Ngữ Mặc chuyển đề tài nói.

“Ừm, ngủ một lát.” Anh đứng lên, liếc nhìn cô.

Trì Ngữ Mặc nháy nháy mắt, so với bình thường phản ứng chậm hơn mấy nhịp, nhớ ra, anh kêu cô ngủ với anh.

Vừa rồi thúc giục anh ấy đi ngủ, có loại cảm giác không thể chờ đợi được mà muốn ngủ cùng anh.

Trì Ngữ Mặc phiền não, cô mới mang thai không lâu đã bị ngu rồi, nếu như mang thai mấy tháng, vậy sẽ ngu bao nhiêu đây.

Cô chậm rãi đứng lên.

Lôi Đình Lệ nở nụ cười, cưng chiều nhìn cô, “ngốc chút cũng tốt, bình thường quá lanh lợi.”

“Vừa rồi anh còn nói em không thông minh.” Trì Ngữ Mặc nghiêng đầu nói.

“Thấy em không vui, mới nói em lanh lợi.” Lôi Đình Lệ nắm tay cô đi.

Trì Ngữ Mặc: “…”

Anh nắm tay cô, đi vào phòng.

Giường trong phòng rất lớn, bên ngoài cửa sổ còn có một ban công nhỏ, mở cửa sổ ra, có lẽ là do gió từ nơi khác nổi lên, gió thật to, trong mùa hè oi bức, ngược lại mang đến một chút mát lạnh, thật là bao nơi vui vẻ bao nơi sầu.

Có lẽ, đời người chính là như vậy, bởi vì bão tới, những nơi bị bão mưa to gió lớn, đi làm xuất hành cũng khó khăn, thế nhưng sống ở nội địa như họ, lại bởi vì bão ở nơi khác, cảm thấy thời tiết dễ chịu.

Một vụ kiện, hai bên luật sư, người thắng vui vẻ, người thua uể oải. Người thắng có tiền, người thua không có tiền.

Một trận bóng, hai đội, đội thắng vui vẻ, đội thua buồn, đội thắng có tiền có vinh dự, đội thua không có tiền còn mất mặt.

Cho nên, sự việc vốn chính là từ hai phía.

Cô thắng, đứa bé sẽ có được hạnh phúc, Úc Tang Lan sẽ thua.

Sư phụ nói đúng, nếu như cô không chiến mà bại, về sau đứa bé bất hạnh, sẽ oán hận cô.

Cô cố gắng, tận lực, mới không thẹn với lòng. Sau này đứa bé biết sự thật, cũng sẽ không trách cô.

“Đứng ở nơi đó suy nghĩ gì?” Lôi Đình Lệ đã nằm trên giường, không hiểu hỏi.

Trì Ngữ Mặc đi về phía anh, “không phải anh thông minh sao, anh đoán đi.”

Lôi Đình Lệ: “…”

Trì Ngữ Mặc thấy anh nói không ra lời, ngược lại cảm thấy buồn cười, cười một cách không khách sáo, nằm bên cạnh anh.

Lôi Đình Lệ quay người, tay khoác lên eo cô, nhìn cô thật sâu.

Trì Ngữ Mặc cũng nhìn anh, từ ánh mắt, mũi, đến bờ môi của anh.

Lôi Đình Lệ tới gần cô, hôn trên môi cô, Trì Ngữ Mặc cũng nhắm mắt lại, ôm lấy lưng anh, hôn trả lại anh.

Lôi Đình Lệ kinh ngạc, nhìn về phía cô.

Mặt Trì Ngữ Mặc phiếm hồng, giải thích nói: “Em nghe nói, ba mẹ tình cảm tốt, con cái mới xinh đẹp.”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ lên tiếng, lần nữa hôn lên môi cô, hôn một hồi lâu mới buông ra.

Trì Ngữ Mặc hắng giọng một cái, “anh chiều nay không cần đến công ty sao?”

“Công ty là của anh, anh muốn đến thì đến, không muốn đi sẽ không đi, ai có thể quản được anh?” Lôi Đình Lệ nói.

Trì Ngữ Mặc cười, “cảm giác thật ngạo mạn.”

“Đợi em được ba tháng, chúng ta đi Maldives chơi, có thể dẫn theo ba mẹ em đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

“Bệnh của chị em dễ tái phát, không dám tùy tiện đi ra ngoài chơi, mẹ em phải chăm sóc chị em, cũng không dễ gì ra ngoài.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“Vậy chúng ta đi trước, đợi chị em khỏi bệnh rồi, sẽ cùng đi, như thế em sẽ có thể làm hướng dẫn viên nhỏ của họ rồi.” Lôi Đình Lệ nói.

“Nghe ra không tệ, cứ vui vẻ quyết định vậy đi, ngủ thôi, em buồn ngủ rồi.” Trì Ngữ Mặc cười hì hì lật người, đưa lưng về phía anh.

Lôi Đình Lệ ôm eo cô, kéo về bên cạnh anh.

Lúc cô không vui, lời nói ra tựa như một mũi tên vậy, có thể đâm tim anh bị thương, khiến anh luôn cảm thấy không thoải mái, chuyện gì cũng không làm được.

Lúc cô vui, thuận theo anh nói vài câu, anh giống như có được sao trên trời, tâm trạng vui hẳn, dễ chịu, thoải mái.

Anh cúi đầu, hôn tóc của cô, nhắm mắt lại, nặng nề mà ngủ.

Trì Ngữ Mặc tỉnh lại, nhìn trời đều tối tăm mờ mịt, cô ngủ bao lâu rồi, quay đầu, Lôi Đình Lệ cũng ngủ bên cạnh cô, vẫn nhắm mắt lại.

Anh mệt mỏi bao nhiêu, bây giờ còn chưa tỉnh.

Trì Ngữ Mặc nhìn dung nhan tuyệt thế của anh, nếu con cô lớn lên giống anh, mặc kệ là con gái hay là con trai, cũng có thể mê chết người ta, gen không tệ, nói không chừng là nhân tài mới nổi trong tương lai.

Cô lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình.

Lôi Đình Lệ thật đúng là ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, dù là không cần làm đẹp, cũng đẹp.

Điện thoại di động của cô vang lên

Trì Ngữ Mặc giật nảy mình, lập tức ấn, quay đầu, thấy Lôi Đình Lệ không có tỉnh, cô ra ngoài, đến vườn treo.

Trong hoa viên vẫn y chang lần trước, màn chống muỗi không có tháo ra, bên trong có cái ghế, cái bàn.

Trì Ngữ Mặc đi vào, ngồi xuống ghế mới bắt máy nghe.

“Tiểu Ngữ.” Tống Nghị Nam gọi.

Nghe được giọng nói của anh, cô sẽ cảm thấy bi thương.

Có một số người bỏ lỡ rồi, chỉ có thể bỏ lỡ.

“Dạ.” Trì Ngữ Mặc đáp.

“Anh đến thành phố A rồi, tối nay có rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm.” Tống Nghị Nam mời nói.

Xét về tình nghĩa trong quá khứ, cô nên đi, Tống Nghị Nam đối với cô không tệ, còn vì cô mà bị thương, luôn giúp đỡ cô.

Nhưng xét về lập trường, Tống Nghị Nam còn thích cô, cô đi sẽ khiến anh hiểu lầm, cũng sẽ cho anh hi vọng, cuối cùng, chỉ có thể làm anh tổn thương.

“Thật xin lỗi anh, Nghị Nam, hiện em đang quen với Lôi Đình Lệ, nếu như em đi gặp anh, sẽ không có lợi với anh.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“Anh ta lấy tương lai của anh uy hiếp em sao?” Tống Nghị Nam suy đoán nói, bình tĩnh, trong giọng nói của anh, cô nghe không ra tâm trạng của anh.

“Là em mang thai con của anh ấy, em cảm thấy gặp anh, không công bằng với anh, Nghị Nam, anh rất ưu tú, sau này nhất định sẽ tìm được người con gái vô cùng giỏi giang, em không xứng với anh, đừng chờ em.” Trì Ngữ Mặc nói thật lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.