“Bốp.” một tiếng. Cô dùng sức dập cửa.
Lôi Đình Lệ mở mắt, từ từ nhìn cô. Ánh mắt chứa chất những đợt sóng ngầm đen tối.
Trì Ngữ Mặc nhếch miệng, “Thế mới đúng chứ. Tên kia, nhìn, thẳng, đây.”
Nháy mắt phải một cái, cô mỉm cười bỏ đi.
Lý Hạo cầm điện thoại run rẩy cả người.
Cô gái này đúng là nghé con không biết sợ hổ mà. Người đắc tội với Lôi tổng đều sẽ không có kết cục tốt.
Anh đến trước cửa xe, vọng tiếng vào, “Em đã điện thoại cho CEO của Giải Trí Tử Ngọc, anh ta sẽ điều Dương Linh sang đây.”
“Cậu cảm thấy thích hợp khi kêu minh tinh nổi tiếng đến sao? Tôi không hẹn hò với người trong giới nghệ sĩ.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
“Em lập tức gọi điện thoại lại ngay.” Lý Hạo chạy đi.
Chuông điện thoại Lôi Đình Lệ reo lên. Anh nhấc máy lên nghe, giọng nói cũng dịu lại mấy phần, “Chuyện gì?”
“Nhị ca, anh không phải lại không đến chứ? Bây giờ đã 7 giờ 45 rồi. Anh ba và anh tư cược anh nhất định sẽ không dắt bạn gái đến, anh đừng làm em thất vọng nhé, chiếc Lamborghini của em sắp tử trận vì anh rồi đấy.” Trình Phong đau lòng nói.
“Lão tam và lão tứ cược cái gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Là chiếc xế yêu Bugatti, phiên bản giới hạn của anh ba. Em thích chiếc đó lâu lắm rồi. Lần trước hỏi mượn mà anh ấy không chịu.”
“À.” Lôi Đình Lệ cười chế giễu, “Bugatti à, cũng rất đáng giá, đợi mà nhận xe đi.”
“Tuyệt vời, anh hai, anh đúng là người em thương nhất.”
Lôi Đình Lệ cúp điện thoại. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, đợi đến 5 phút sau, anh đẩy cửa xuống, bước đến chỗ Lý Hạo.
Như gió luồn sóng lưng, lông mao dựng đứng, Lý Hạo rùng mình, đứng thẳng người, căng thẳng nói trong điện thoại: “Phải đến trong 10 phút nữa.”
“Thế nào rồi?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Em đã điện thoại cho công ty Tuổi Trẻ, quản lý của Thiên Thượng Nhân Gian em cũng gọi đến, còn gọi cho cả bạn bè người mẫu của em nữa…”
“Ý chính.” Lôi Đình Lệ mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Cô gái sẽ đến trong 10 phút nữa.”
10 phút sau
Một cô gái trang điểm phong cách xám khói, mặc jeep đỏ bó sát, đầu tóc rối bù bước xuống xe, chạy hổn hển đến trước mặt Lôi Đình Lệ, “Xin chào, Lôi tổng, rất vui khi được phục vụ anh.”
Lôi Đình Lệ liếc thoáng qua, nhếch mép.
Ăn nói ý tứ nên được Lôi Đình Lệ nở nụ cười điên đảo chúng sinh.
Có điều nhìn thấy nụ cười này cùng với ánh mắt sâu hun hút kia của anh, Lý Hạo cảm thấy mình tiêu đời rồi.
Quả nhiên, anh nghe được giọng nói tức giận của Lôi Đình Lệ vang bên tai, “Lý Hạo, cậu thấy có còn xứng đáng ở bên cạnh tôi không?”
Lý Hạo thấy Lôi tổng rất tức giận nên đành cúi đầu, mặt mày xám xịt, “Xin lỗi Lôi tổng, là do em không chuẩn bị trước kỹ càng, sau này em nhất định sẽ tìm một cô gái phù hợp với yêu cầu của anh, tuyệt đối sẽ không tái phạm lỗi lầm này nữa.”
“Cậu đã không còn cơ hội sau này nữa.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
Trì Ngữ Mặc đang định bắt xe buýt đi nhưng nhìn thấy cổ vẫn đang đeo sợi dây chuyền. Cô nghĩ cần phải trả lại món trang sức quý giá này thì mới yên tâm. Vì vậy cô quay trở lại.
Xa xa, cô nhìn thấy Lý Hạo cúi đầu, hình như anh ta đang bị mắng.
Lôi Đình Lệ đúng thật rất xấu tính, làm uổng phí mất gương mặt thanh tú điên đảo chúng sinh kia quá.
“Này, tôi sai, anh mắng anh ta thì có ích lợi gì? Lúc này chi bằng đi tìm một người mới khác đi.” Trì Ngữ Mặc bước tới đưa sợi dây chuyền và hoa tay trả cho Lý Hạo.
Lý Hạo nhận lấy như bản năng.
“Quần áo giặt sạch sẽ rồi ngày mai tôi sẽ đem đến trả. Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, ngoài ra thì, sorry.” Trì Ngữ Mặc xin lỗi.