Cô nghĩ chắc Lôi Đình Lệ không muốn hai người ngoại quốc đó nhìn thấy cô, cho nên mới đem cô giả bộ và che đậy.
Chỉ là, khoảng cách của hai người quá gần.
Hơi thở của anh toàn bộ đều hướng về phía mặt cô, giống như có con trùng bò trên mặt vậy, có chút rất buồn.
Cô cảm thấy căng thẳng, cố gắng trấn tĩnh bản thân, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ.
“Hai người ngoại quốc đó đi tới rồi.”Trì Ngữ Mặc nói nhắc nhở.
Lôi Đình Lệ nhìn vào đôi mắt trong veo đầy ranh mãnh của cô, cúi đầu, hôn chặt môi cô.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy như có một luồng điện từ trên môi cô chạy thẳng vào trong não, trong phút chốc tất cả trở nên trống rỗng.
Cô biết, anh chỉ là vì muốn tránh hai người ngoại quốc đó, đẩy anh ấy ra, khác gì làm anh bị bại lộ.
Nhưng nếu như không đẩy anh ấy ra?
Tim cô đập nhanh như sắp bay ra, thịch thịch thịch,gần như muốn từ trong cổ họng nhảy ra vậy, sợ hãi, khủng hoảng, còn có chút bài xích, bối rối.
Trong khi cô vẫn còn đang lưỡng lự, Lôi Đình Lệ dần thả lỏng môi cô ra.
Cô thấy người ngoại quốc đó vẫn chưa đi, vẫn đang ở bên ngoài xe tìm kiếm, cô không thể hiểu nổi nhìn anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của anh.
Trong ánh mắt của anh có điều gì đó mà cô không thể hiểu nổi, hàng lông mày anh có chút cau lại, có thể thấy rõ nỗi phiền muộn.
Trong tâm cô thấy lo lắng sợ hãi, cô lại làm sai điều gì hay sao?
“Sao thế?”Trì Ngữ Mặc cẩn thận hỏi.
Lông mày Lôi Đình Lệ cau lại càng chặt hơn.
Anh không nghĩ hiểu nổi, chỉ là hôn cô mà thôi, nhưng thân thể anh lại có phản ứng rõ rệt tới như vậy, căng cứng một cách lợi hại, chỉ là một cái chạm, mà đã ngóc lên rồi.
Cảm giác này từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra, anh vẫn chưa thể nắm chắc và khống chế.
Đặc biệt là nhìn ánh mắt của cô lúc này,giống như đang cầu xin anh tiếp tục vậy.
Trong tâm anh sượt qua một cảm giác rất kỳ lạ, lần đầu tiên phóng đãng tham lam khát vọng đến vậy, lại một lần nữa cúi đầu, chạm vào đôi môi mềm mại của cô ấy, nhắm mắt lại, lưỡi tiến dần vào trong miệng cô ấy.
Trì Ngữ Mặc cảm nhận được đầu lưỡi của anh ấy đang trong miệng cô, dây thần kinh mềm yếu của cô cứ giật lên.
Cô sợ hãi thẳng đứng lưng, dần nhận thức đẩy vai của anh ấy ra.
Anh nắm chặt lấy tay cô, dựa mạnh vào ghế bên cạnh đầu cô, hôn sâu hơn, ngậm chặt lấy lưỡi cô, nút chặt xuống gồm cả hơi thở của cô.
Nụ hôn lần này, không giống như lần ở trong nhà bếp.
Lần trước trong nhà bếp, đều tràn ngập là sự tức giận của anh, đem theo chút gì đó như một hình phạt. Lần này, mặc dù có chút hách dịch, nhưng trong sự hách dịch lại có chút mềm mại nhẹ nhàng và tinh tế, thậm chí nếu so với tính cách lạnh lùng của Lôi Đình Lệ thì có chút không được được phù hợp lắm, nhưng kèm theo một sự hấp dẫn tới đê mê.
Trì Ngữ Mặc lo sợ tới mức hàng mi cũng run lên.
Cô nhìn thấy người ngoại quốc rời đi rồi,ngay lập tức né tránh ra.
Ánh mắt Lôi Đình Lệ sượt lên sắc lạnh, nắm chặt cằm Trì Ngữ Mặc, giữ nguyên để cô đối diện thẳng vào anh.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy rõ vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh, rất rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
Lôi Đình Lệ, sinh ra đã ngậm chìa khóa kim cương, từ nhỏ địa vị đã cao hơn người, bên cạnh đều là người tâng bốc cưng nựng.
Thành công, khởi sắc của anh ấy, thậm chí sau khi thành niên còn để làm cho giá trị của bản thân không ngừng tăng cao.
Cô biết, anh ấy ghét bị từ chối, sự kháng cự của cô làm cho anh ấy thấy phẫn nộ.Nhưng, không thể nào vì sợ hại mà lại để cho bản thân có lựa chọn sai lầm được.
Cô dùng một giây xoa dịu bớt tâm trạng bất an kinh hãi của mình, nở nụ cười làm lành, “Những người ngoại quốc đó đi rồi, ngài xem, người như tôi, có thể coi như vượt qua được hay chưa?”
Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm lên đôi môi đỏ hồng của cô, ánh mắt rất sâu thẳm, sâu tới mức như xoáy vào, muốn hút chặt cô lại vậy, “Tôi thưởng phạt phân minh, muốn cái gì, nghĩ kỹ hẵng nói.”
“Cái đó, tối tôi không muốn sắp xếp phụ nữ cho ngài nữa, được chứ?”Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng chút một hỏi.
Lôi Đình Lệ trầm mặc lại.
Mỗi giây trầm mặc của anh ấy, tâm của cô, lại rát lên mỗi giây, giống như bị kiến đốt vậy,đau đớn giày vò.
“Không muốn sắp xếp phụ nữa cho tôi nữa?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
“Uhm.” Ánh mắt Trì Ngữ Mặc như thắt chặt lại, thấy rất tội lỗi và tù túng, cúi đầu, nắm chặt tay.
Anh nhìn theo bộ dạng cúi mắt ưng thuận của cô, ánh mắt quả quyết hơn, nới lỏng sự kiểm soát với cô, “Biết rồi.”
Vậy là anh ấy đồng ý sao?
Cô không bị truy sát nữa rồi.
Trì Ngữ Mặc vui mừng, lộ rõ nụ cười, “Hy vọng Lôi tổng ngày lần này mã đáo thành công.”
“Không có khả năng.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc khựng lại, nếu như không có khả năng, vì sao mà anh ấy vẫn muốn tới?
Mà, anh còn cho cô một cảm giác rất có tự tin, giống như tất cả đã được lập kế hoạch vậy.
Lôi Đình Lệ mở cửa xe, xuống xe, Trì Ngữ Mặc xuống cùng, gõ cửa.
Một người lớn tuổi tóc hoa râm mở cửa.
Ông ấy nhìn thấy Lôi Đình Lệ đứng trước cửa, cúi đầu cung kính, “Tâm ý của Lôi tổng chúng tôi đã nhận được, tôi đại diện cho nhóm nghiên cứu cảm ơn sự rộng lượng khảng khái của ngài.Những máy móc mà ngài quyên góp đều rất tân tiến, đối với việc nghiên cứu của chúng tôi rất có giúp đỡ, cảm ơn.”
Lôi Đình Lệ cười nhếch miệng,rất bình tĩnh và khéo léo, “Thợ muốn giỏi việc, trước tiên phải có công cụ sắc bén, có máy móc tiên tiến, mới có thể nghiên cứu được sản phẩm sinh học cho có lợi cho con người tốt hơn, món quà này ông thích là được rồi.”
“Mời ngồi đây.” Diêm giáo sư mở một lối vào.
Lôi Đình Lệ bước vào.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy trên bàn có hai bình Chateau Lafite-Rothschild 82 năm, một bảo mẫu hơn bốn mươi tuổi đang thu dọn bàn trà.
Cô suy đoán chắc rượu vang này là của người ngoại quốc đã biếu trước đó, bên trên còn viết một chiếc thiệp.
Diêm giáo sư này, thật là không từ chối một thứ gì mà.
“Mặc dù nghiên cứu sinh học là tạo phúc cho loài người, nhất là thân thiết có khác.Thà để người nước A kiếm được của các nước khác, cũng không muốn người của các nước khác kiếm được của nước A. Nhất là thuế phải đóng, bảo vệ người trong nước, Diêm giáo sư thấy sao?” Trì Ngữ Mặc cười mỉm nói.
Diêm giáo sư mắt sáng lên, gật đầu, “Nói rất đúng, cho nên, tôi mới không có dự định bán đi sáng chế trong tay.”
Trì Ngữ Mặc hỏi, “Diêm giáo sư muốn dùng sáng chế trong tay làm việc có ích hơn phải không?”
“Cũng có thể nói như vậy, sáng chế này là thành quả nghiên cứu hơn hai mươi năm nay của tôi. Tôi cũng muốn tự mình thành lập một công ty.” Diêm giáo sư nói, âm giọng có chút trầm xuống, trên gương mặt cười nhẹ, ánh mắt rất kiên định.
Trì Ngữ Mặc rõ rồi, ông ấy muốn tự mình làm, ánh mắt cô hướng về Lôi Đình Lệ.
Anh ấy ngược lại rất điềm nhiên, giống như cái kết quả này anh ấy sớm đã uy liệu rồi, giơ tay lên, nhìn thời gian một chút, “Bản kế hoạch người của tôi đưa tới ông đã xem chưa?”
“Xem rồi, tương đối hay.” Diêm giáo sư cười nói.
“Tôi có thể để cổ phần của ông nâng cao lên 10%, dựa vào năng lực của tôi, mỗi năm có thể chia lợi nhuận cho ông không dưới hai nghìn vạn.Nếu như ông có ý muốn hợp tác, gọi điện cho lại cho tôi nhé.” Lôi Đình Lệ cùng giải quyết một thể nói.
“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Lôi Đình Lệ quay người, bước về phía cửa.
Trì Ngữ Mặc dự đoán chắc hợp tác này không có khả năng gì rồi, cũng định quay người chuẩn bị rời đi.
“Chị, sao chị đã tới rồi? Không phải là mai mới tới sao?”. Diêm Ngọc Hàm từ trên gác chạy xuống tới trước mặt Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc phản ứng kịp, Diêm Ngọc Hàn thì ra là cháu trai của Diêm giáo sư.
Lôi Đình Lệ cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.Anh nhớ là cháu trai của Diêm giáo sư bị tự kỷ, không thích nói chuyện cơ mà…