Cô nhìn số tiền trong tay anh ấy, lòng đầy ngượng ngùng mà nhận lấy.
Mấy người anh em của anh đang nhìn cô.
Cô nhớ đến lời Lý Hạo nói về việc phải giữ mặt mũi cho Lôi tổng, không còn e ngại, nở một nụ cười, “Cảm ơn honey, yêu anh nhất.”
Bản thân cô cũng không nhịn được rùng mình, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
“Nhị ca, bạn gái này của anh đáng yêu quá, em còn tưởng những người học luật đều nghiêm túc rập khuôn giống Tiểu Lục vậy.” Trình Phong khen ngợi.
Học luật?
“Ha.” Lôi Đình Lệ ý vị sâu xa mà cười lên một tiếng.
Thường Lưu Nguyệt đang bước vào cửa nhìn thấy nụ cười trên mặt của Lôi Đình Lệ, rất ít có con gái nào có thể khiến anh cười.
Cô ghen tị đến cắn chặt răng, trong mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm, lại quay mình đi ra ngoài.
Trì Ngữ Mặc ra khỏi cửa.
Lý Hạo kinh ngạc từ trên xe bước xuống, “Cô bị Lôi tổng đuổi ra rồi à, nhanh như vậy.”
Trì Ngữ Mặc gõ vào đầu Lý Hạo một cái, “Anh khùng à, trường hợp như vậy anh ta đuổi tôi đi chẳng phải tự làm mình mất mặt hay sao? Tôi ra ngoài mua thức ăn khuya, đi chung đi.”
“Ồ ồ ồ, vậy thì tốt, có thể ở bên cạnh Lôi tổng hay không tôi đều nhờ vào biểu hiện tối nay của cô đấy.”
Trì Ngữ Mặc mở cửa xe ra, híp mắt cười, “Chẳng phải tôi đang cố gắng hay sao.”
Lý Hạo nhìn nụ cười trên mặt của cô, mặt hơi hơi đỏ lên.
Anh bắt đầu có chủ ý với cô rồi…
Anh hắng giọng một cái, vứt những suy nghĩ dơ bẩn đó đi, lái xe rời khỏi.
Ở trên xe Trì Ngữ Mặc đếm số tiền Lôi Đình Lệ đưa cho, một xấp, năm ngàn sáu, người đàn ông này quả nhiên đủ rộng lượng, tùy tiện đưa thôi cũng đủ một tháng lương của cô rồi.
Lý Hạo dẫn cô đi mua hai gói thuốc lá.
Hai gói gấu trúc, 1200.
Cô mua hai mươi phần nghêu sò mới có 400.
Trên đường đi về, Trì Ngữ Mặc nghiên cứu thuốc lá một hồi, “Lôi tổng các anh một ngày hút bao nhiêu gói?”
“Một tháng một gói, anh ta không hút gì mấy, trừ khi lúc đặc biệt phiền hoặc là trường hợp đặc biệt.”
“Cũng may cơn nghiện thuốc lá không nặng, một ngày hai gói, một tháng đã là tiền lương một năm của người bình thường rồi.”
Lý Hạo nở nụ cười, tự hào mà nói rằng: “Một mối làm ăn của Lôi tổng đã có thể lời được mấy trăm triệu, anh ta không để ý chút ít tiền này.”
“Mấy trăm triệu?” Trì Ngữ Mặc thở dài nói rằng: “Khi nào tôi mới có thể làm ăn với anh ta?”
Vụ án li hôn liên quan đến phân chia tài sản, luật sư đảm nhiệm thông thường có thể lấy được lợi nhuận 0.5%, giá trị của Lôi Đình Lệ trị giá hơn hàng ngàn tỉ, cô được chia 0.5%, ít nhất có năm trăm triệu.
Ôi trời, năm trăm triệu, cho cô năm triệu, cô đã có thể cúc cung tận tụy cảm tạ hết lòng rồi.
Lý Hạo nghe thấy lời của Trì Ngữ Mặc nói, “Người như Lôi tổng rất kén chọn, vả lại ưa sạch sẽ, cô muốn làm ăn với anh ta, vốn dĩ không thể nào, nhưng mà, làm ăn với những người khác vẫn rất dễ dàng đấy.”
Trì Ngữ Mặc cũng không vương vấn nữa, trong lòng cô hiểu rõ, “Vậy sau này tôi phải nương nhờ vào sự giúp đỡ của anh đấy, tôi sẽ lén trích mười phần trăm lợi nhuận ra cho anh.”
Lý Hạo nhìn đôi mắt long lanh của cô, lắc lắc đầu, “Chuyện nhỏ thôi, không cần đâu.”
“Chính nghĩa, tối nay tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt để giữ chén cơm của anh.” Trì Ngữ Mặc cũng sảng khoái mà nói rằng.
Đến Thanh Phong Các
Lý Hạo và quản lí giúp đưa lên đó.
Trì Ngữ Mặc đẩy cửa bước vào.
Thường Lưu Nguyệt lại trở về rồi, ngồi ở bên cạnh Lôi Đình Lệ, trên tay bưng dĩa trái cây, biểu hiện không khác gì so với bạn gái của những người khác.
Cô đại khái có thể cảm nhận được, người phụ nữ này có một tình cảm riêng biệt đối với Lôi Đình Lệ.
Cô cũng không vạch trần, nở nụ cười mà bước qua, nói với Lôi Đình Lệ rằng: “Honey, nghỉ ngơi một chút, qua đây ăn sò trước đi, em bóc vỏ cho anh, trước khi bóc em sẽ đi rửa tay.”
“Phụt.” Trình Phong lại phun ra, “Nhị ca, lúc anh để cô ấy chọc sâu vào họng, sẽ không yêu cầu cô ấy súc miệng đấy chứ?”
Chọc sâu vào họng? Có ý gì?
Trì Ngữ Mặc nhất thời không hiểu rõ, tiếp lời nịnh bợ nói rằng: “Tôi cam tâm tình nguyện đấy.”
Lôi Đình Lệ sâu xa mà liếc sang cô, tầm mắt, từ từ rơi trên đôi môi của cô, trong mắt lóe lên một tia khác thường.