Lâm Hoành Sơn lấy một viên đan đỏ rực ra vỗ vào trán Tô Kính.
Tô Kính thả lỏng Lục Đạo Thần Giám ngay, nếu không dù Lâm Hoành Sơn tu thành Bạch Hổ nguyên thai cũng không thể đẩy viên đan phá mở phòng ngự Lục Đạo Thần Giám được.
Lâm Hoành Sơn không kiên nhẫn chờ Tô Kính tự mình hấp thu lực lượng đan dược, gã vận dụng lực lượng Bạch Hổ nguyên thai hình thức ban đầu đánh tan dược lực cho hắn hấp thu trực tiếp.
Trong xương cốt ngũ sắc của Tô Kính trước tiên sinh ra nội tạng, bao tử rồi mọc da gân, cơ bắp, mạch máu. Quá trình không đau, Tô Kính chỉ cảm thấy ngứa muốn chết, ngứa phát cuồng. Hiện giờ trong người Tô Kính chỉ có lực lượng Thần Binh Luân, không còn sót lại chút thanh minh chân khí gì, long xà chân khí đã biến thành con mắt.
Thói quen dùng chân khí trấn áp trạng thái dị thường cũng không làm được, Tô Kính chỉ đành cắn răng chịu đựng. May mắn Tô Kính mới bị lửa đốt, so sánh thì cảm giác ngứa ngáy dễ chịu đựng hơn.
Luôn có người cho rằng ngứa còn tệ hơn đau, đó là vì người này chưa trải qua đau đớn thật sự. Bình thường đau đến tột đỉnh người ta sẽ xỉu, nhưng có nhiều lúc không cách nào hôn mê. Mới rồi Tô Kính bị vô số chân hỏa thiêu cháy, vừa đau vừa không thể xỉu.
Tô Kính thấy mình mọc thịt, mặt dần đầy lên mới yên lòng. Tô Kính tạo ra một gương nước soi bộ dạng của mình.
Bộ dạng của Tô Kính cơ bản không thay đổi, người cao hơn nửa tấc, da tái nhợt, hơi thở không bằng luyện khí sĩ giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể.
Tô Kính động ý niệm, dùng lực lượng mắt trái nội thị trong người, mỗi tấc huyết mạch hiện ra trong mắt trái. Khí hải đan điền đã biến mất khỏi thân thể hắn!
Cơ thể tuy yếu ớt nhưng không bị tổn thương chút nào.
Cơ thể này tương đương với thân thể luyện khí sĩ kém nhất, chưa đến Dẫn Khí Nhập Thể, ngay cả khí hải đan điền cũng không mở ra.
Khi bắt đầu tu luyện Huyết Nhục Luân thân thể nhanh chóng cường hóa, không lâu sau tư chất thân thể của hắn sẽ vượt qua ban đầu, hơn nữa khí hải đan điền tuyệt đối không bị gì.
Thật là gặp họa được phúc!
Sau khi Tô Kính thần binh luyện cốt, mất đi bản thể Khổng Tước Mâu, sức chiến đấu giảm mạnh nhưng thân thể được cải tạo lại, tu luyện lại thuật đạo sẽ tăng vùn vụt. Không có Khổng Tước Mâu về sau có cách khác kiếm được, thân thể này nếu theo kế hoạch cũ chỉ vẻn vẹn tu luyện thành Huyết Nhục Luân, có thể tu hành như luyện khí sĩ khác chứ không mạnh hơn ai nhiều.
Lâm Hoành Sơn thầm cảm khái, nếu Tô Kính chỉ là đệ tử Binh gia thì thần binh luyện cốt nửa tốt nửa xấu, nhưng hắn cùng lúc tu luyện Thanh Minh Chân Giải chân truyền của Đạo Môn. Sau khi thần binh luyện cốt chỉ cần đúc lại thân thể, không tiếc mọi giá thì Tô Kính sẽ trở thành một thiên tài tu đạo.
– Đi đi.
Lâm Hoành Sơn thu Tô Kính vào Bát Cảnh Thừa Tiên phù, gã hóa thành ánh sáng vàng trở về Tiêu Dao Hầu phủ.
Lâm Hoành Sơn xuất hiện liền hỏi thân binh đứng quanh thủy tạ:
– Ta đi vào mấy ngày rồi?
Thủ lĩnh thân binh khom người trả lời:
– Bẩm tiên sinh đã qua sáu ngày.
Bọn họ biết Lâm Hoành Sơn được Tiêu Dao Hầu trọng dụng, tuy chưa được xếp cho danh phận nhưng sớm muộn sẽ ra tướng vào quân.
Biệt danh Tiêu Dao Tam Sơn đã bị cố ý vô tình đồn ra ngoài.
Tiêu Dao Hầu cố ý phát tán biệt danh này, không cần gã tự mình làm ở biên quan bắc vực đã có nhiều người xem gã là đối tượng hiệu trung.
– Mới có sáu ngày.
Lâm Hoành Sơn thầm tính toán gã ở trong tiểu thế giới địa phủ hơn chín ngày mà bên ngoài mới sáu ngày, tức là tiểu thế giới địa phủ không phải âm mưu của Mang Sơn đạo phái, thật sự mở ra mảnh nhỏ thế giới địa phủ.
Nếu Mang Sơn đạo phái luyện chế ra một tiểu thế giới địa phủ như thế thì tốc độ chảy thời gian trong và ngoài sẽ giống nhau.
Lâm Hoành Sơn thả Tô Kính ra, những người khác còn trong Bát Cảnh Thừa Tiên phù.
Thủ lĩnh thân binh trông thấy Tô Kính liền kêu người lại:
– Mau đi bẩm báo Hầu gia! Năm người mang tiểu đội của mình đưa thế tử về, Hầu gia không lên tiếng thì không ai được ra khỏi viện tử của thế tử!
Đám thân binh rất căng thẳng, rời khỏi Tiêu Dao Hầu thì bọn họ chẳng có địa vị gì, Tiêu Dao Hầu sống lâu dài thì bọn họ mới có khả năng giàu sang. Nếu nhi tử của Tiêu Dao Hầu khai chi tán diệp thì bọn họ sẽ giàu sang từng đời. Làm thân binh năm năm sẽ có cơ hội đi ra ngoài, Tiêu Dao Hầu không phải tướng lĩnh bình thường, gã là Đại Tư Mã đương triều, sắp xếp cho thân binh có cuộc sống giàu sang rất dễ dàng, miễn ngươi có đủ trung thành.
Năm đội thân binh bảo vệ Tô Kính rời đi. Lâm Hoành Sơn không thả nhóm Nguyên Thùy Vũ ra, gã và thân binh truyền tin trực tiếp đi Lãng Uyển Thư Hải.
Đám thân binh truyền tin làm theo trách nhiệm, Lâm Hoành Sơn không vội đến nơi, đi ra ngoài rồi cưỡi ngựa đi tiếp.
Tô Kính được hộ tống rời khỏi thủy tạ, ngoài thủy tạ có cái đình. Tử Đằng, Bạch Anh chạy lại ngay. Tử Đằng mặc váy đỏ bay bay từ xa lao đến như chim én sốt ruột.
– Thiếu gia…rốt…rốt cuộc thiếu gia trở về rồi! HU hu!
Tử Đằng chưa đến nơi không biết Khuyển Thập Lang từ đâu chạy ra lao vào ngực Tô Kính, nước mắt giàn giụa, nghĩa là nước mắt nước mũi chảy ròng chùi vào ngực áo hắn.
Tô Kính muốn nhấc chân đá người, nhưng chợt nhớ sau khi thần binh luyện cốt máu thịt gân mạch còn yếu, đá một phát Khuyển Thập Lang có thể bay qua vài bức tường hộc máu, nhưng chân hắn cũng sẽ bị thương.
Khuyển Thập Lang còn gào khóc, không thèm nhìn đám thân bình hộ tống Tô Kính biểu tình quái dị.
– Thiếu gia, nếu thiếu gia chết thì ta cũng không sống nữa!
Thế tử có sở thích này? Mà nhìn tiểu yêu cũng xinh trai.
Phụt!
Hai vai Khuyển Thập Lang đổ máu. Ưng Dương đột nhiên xuất hiện nhảy người đạp chân lên vai Khuyển Thập Lang, sau đó gã bay lên, lưng mọc đôi cánh, móng chân bén bắn ra từ mũi giày quắp chặt vai Khuyển Thập Lang.
Ưng Dương khó khăn vỗ cánh bay lên trời, cúi đầu nói với Tô Kính:
– Thiếu gia, chúng ta trở lại chờ thiếu gia xử lý!
– A! Ưng Dương, tên khốn nhà ngươi buông…!
Câu ‘buông ta xuống dưới’ chưa nói ra Ưng Dương đã đập mạnh cánh quất Khuyển Thập Lang miệng sùi bọt mép. Mặt Ưng Dương đỏ rực, tại sao gã phải cùng chủ với hàng này chứ!
Tử Đằng đi chậm lại, một bụng tâm sự bị Khuyển Thập Lang phá rối hết sạch.
Nghe nói Tô Kính bị nhốt trong một cái hòm Tử Đằng liền đến bên ngoài thủy tạ canh giữ. Thân binh ở bên trong không nhận người, nếu đi vào sẽ bị loạn đao chém chết. Thủy tạ này chỉ có Tiêu Dao Hầu và phu nhân mới được ra vào, Tử Đằng canh giữ ở đây sáu ngày, lòng rất chua xót.