Bản thể Tô Kính ở chỗ này, phân thân cũng không có hình chiếu tới. Hai tiểu Đồng cũng xem hắn thành quán chủ Ngũ Trang Quan.
– Ta muốn một ít gì đó, các ngươi đi chuẩn bị một chút.
Tô Kính nói với hai tiểu đồng tử, hai tiểu đồng rời đi, Tô Kính đứng trong sân và dùng tay vuốt hình chiếu nhân sâm quả thụ.
Tô Kính cảm khái vô hạn nhưng không có gì để nói.
Phật tổ chính là địch nhân mình nhức đầu nhất. Thực lực Phật tổ, thủ đoạn và tâm cơ đều không thể bắt bẻ. Bị chính mình phá hư khắp nơi chính là do vận khí không tốt.
Có lẽ Phật tổ bây giờ đang hối hận vì không sớm giết mình.
Đương đương đương!
Bên ngoài Ngũ Trang Quan có người gõ cửa.
– Vào đi!
Tô Kính mở miệng, hắn không cho người khác đi vào, Ngũ Trang Quan sẽ tự thành thiên địa.
Một thân ảnh thon thả đi vào, nàng đứng trong sân và gọi Tô Kính là ca ca.
– Là Tô Tuyết ah, sao ngươi tới đây?
Tô Kính ngạc nhiên hỏi.
– Tới khuyên ca ca một chút.
Tô Tuyết âm thanh nhu nhược, phảng phất là trọng thương mới khỏi.
– A, có gì mà khuyên, ta cũng không phải thân ca ca của ngươi, chỉ là thiên ma đoạt xá.
Tô Kính nói rất sắc bén, Tô Tuyết có rất nhiều lý do thoát thác cũng im lặng.
– Ngươi muốn tìm ta báo thù, ta tin, đến chỉ cho ta con đường sáng? Ngươi tin sao?
Tô Kính lại bổ một đao.
– Quả thật vô tình ah, ta đi đây.
Tô Tuyết bất động thanh sắc quay người đi ra ngoài.
– Vốn nên giết ngươi, hiện tại đi qua đi.
Tô Kính nói xong, ngón tay điểm ra hào quang sáng ngời chui vào trong người Tô Tuyết.
Tô Tuyết vốn tu hành công pháp ma môn, ma môn này cực kỳ kháng cựt hiên ma song phương thủy hỏa bất dung. Mà cảnh giới Tô Kính cao hơn Tô Tuyết nhiều, lần này dùng thiên ma bí pháp khống chế, Tô Tuyết lập tức trúng chiêu.
Tô Tuyết bị bắt lại, Tô Kính vỗ vỗ nhân sâm quả thụ, nhân sâm quả thụ có một viên Nhân Sâm Quả rơi xuống và chui vào trong người Tô Tuyết, thương thế, bệnh kín trong người Tô Tuyết trực tiếp biến mất vô tung.
– Xem như có cảm tình với thân thể này đi.
Tô Kính cười nói đưa Tô Tuyết ra ngoài.
Tô Tuyết thân bất do kỷ, nàng sải bước vào trong dòng suốt và đi vào trong chùa.
– Ngươi đúng là vô dụng.
Phật tổ nhìn thấy Tô Tuyết, thần sắc nghiêm khắc.
– Đệ tử vô năng.
Tô Tuyết lúc này xem như khôi phục năng lực hành động, cúi đầu với Phật tổ.
– Bỏ đi, thiên ma…
Phật tổ cũng không nói gì. Bởi vì hắn phát hiện Tô Kính trị hết Tô Tuyết và cũng cải biến lạc ấn bổn nguyên của Tô Tuyết. Nhân Sâm Quả cực kỳ cường đại làm cho Tô Tuyết tu hành ma môn lui bước ngàn dặm.
Nếu như Tô Tuyết hiện tại làm môn hạ của Tô Kính sẽ dễ dàng thành tựu Địa Tiên.
– Tô Kính vẫn nhớ tình cảm.
Phật tổ lại nói với Tô Tuyết:
– Ngươi quá mức tuyệt tình cho nên không cách nào rung chuyển ý chí của hắn.
– Sư tôn?
Tô Tuyết khó hiểu.
– Hắn là thiên ma, không thể theo lẽ thường. Thời điểm đoạt xá Tô Kính thì hắn cảnh giới quá thấp, chỉ là Tiên Thiên. Tu hành lâu ngày nên sinh tình, đối với người Tô gia có dứt bỏ không được. Mà ngươi lại tuyệt tình với Tô gia, còn hại lão đại ca của ngươi. Từ đó hắn cũng có ngăn cách với ngươi.
– Đệ tử… Hiểu.
Tô Tuyết rơi lệ.
– Bảo tồn chút tình cảm còn là vì ngươi quá yếu ớt. Hắn đã đầy đủ cường đại, trơớc mặt pháp tác đại đạo, thân tình coi là cái gì. Nếu là có người trở ngại hắn trường sinh bất tử, cho dù là Tiêu Dao vương Tô Dương thì hắn không do dự động thủ đâu.
– Đệ tử nên như thế nào…
Tô Tuyết chưa dứt lời, gương mặt có khí tím tím xanh xanh lóe lên, đã đổi thành giọng nói của Tô Kính và nói vơi Phật tổ:
– Ta là Tô Kính. Ngươi xưng hô như thế nào?
– Ta không có tê.
Phật tổ kiên nhẫn trả lời.
– Ân, không sao cả. Ta chỉ là hỏi một câu, giữa chúng ta có thể cùng tồn tại hay không?
– Tuyệt đối không thể, ngươi luyện chế ma khí sẽ hủy diệt tất cả thế giới.
Phật tổ trả lời rất nhanh.
– Nếu ta hủy thứ này thì sao?
Tô Kính nói với Phật tổ, hắn nói là hồng thương bảo giám.
– Hủy vật kia, ngươi ở trước mặt ta không là cái gì, giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Phật tổ nói:
– Cho nên bất kể như thế nào, chúng ta là địch nhân không cách nào hóa giải.
– Ngươi không lưu đường lui ah.
Tô Kính cười nói.
– Đường lui bị ngươi phá hỏng, ngươi cho ta thấy con đường tất nhiên là tử lộ.
– Nói cũng phải, ta làm sao trao đổi với ngươi?
– Ngươi có thể tin ta, ta sẽ phong Vị Lai Phật quốc, thời điểm vũ trụ tận thế thì ngươi sẽ trở thành chúa tể chí cao vô thượng.
– Nếu ta không tin thì sao?
– Vậy thì đi chết đi.
Phật tổ trả lời dứt khoát.
– Quả nhiên ah, chúng ta là ma chướng của nhau.
Tô Kính nói:
– Xem ra đàm phán thất bại.
– Vốn cũng không thể đàm phán, ngươi tới là muốn xem ta bố trí như thế nào, ta nói nhiều với ngươi như vậy là muốn nghe một chút ma tính của ngươi mạnh bao nhiêu.
Tô Kính mượn nhờ mắt của Tô Tuyết nhìn vào bình bát, mỉm cười nói:
– Ta xem rất rõ ràng.
– Ta cũng nghe đầy đủ.
Phật tổ nói.
– Ta cần phải đi.
Tô Tuyết quay người, sắc mặt Phật tổ lạnh lẽo, nói:
– Ta nói cho ngươi đi sao?
Tô Tuyết cười khanh khách một tiếng, giọng nói biến thành giọng nữ. Phật tổ nhíu mày, đối phương dùng thủ đoạn gì hắn không có nhìn ra, chùa miếu của mình cũng không phải tường đồng vách sắt.
Trong Ngũ Trang Quan, Tô Kính mở mắt ra, thở dài một tiếng. Phật tổ đúng là cẩn thận. Chính mình lợi dụng lỗ thủng rời khỏi thần thức hắn cũng không tiến hành công kích. Hắn không công kích, chính mình không nhìn thấu bẫy rập ở nơi nào.
Một đám thần thức tổn thất thì tổn thất, tu hành đến loại tình trạng này sẽ không ảnh hưởng tới đạo hạnh. Đối phương cũng không biết thủ đoạn lớn mạnh thần thức của mình, không biết thủ đoạn của đối phương rất không tốt.
Đại trí giả ngu, nói chính là loại tình huống này. Mặc ngươi muôn vàn tính toán, ta đã có ý định.
Theo khuôn phép cũ, không xuất ra sai lầm, ngươi muốn thắng ta thì đao thật thương thật tới đi.
Hai đồng tử đi vòng vèo dâng một lò đan, còn có một túi không gian. Tô Kính liếc mắt nhìn đồ vật trong túi, không phải hình chiếu, là trực tiếp lấy ra từ Ngũ Trang Quan và truyền tống tới.
– Ta muốn luyện chế đồ vật, các ngươi đi bên ngoài trông coi, có kêu cửa cũng không mở.
– Vâng, lão gia.
Hai đồng tử lĩnh mệnh đi ra ngoài, Tô Kính bên này nhìn đồ trong túi không gian..
Lò đan mở ra, sau lưng Tô Kính có một lông vũ bay ra ngoài và chui vào trong lò đan, trong lò đan có hỏa diễm màu xanh lạnh thấu xương.
Thanh minh diễm rét lạnh có thể đông chết Tiên Đế.