Tô Kính nói:
– Lam Mân đi lấy hai bộ đồ lại đây, y phục của các người bị hỏng rồi đúng không?
Tô Kính ra hiệu Hoàng Sương theo hắn vòng qua sau giường. Dưới đất sau giường lót thiết ngọc thạch, hắn ngẫu nhiên sẽ tĩnh tọa điều tức ở đây, cũng có trận pháp bảo vệ, lúc gặp nguy hiểm có thể dùng thần thức trực tiếp khởi động.
Hoàng Sương đi lấy quần áo, tự mặc vào sau đó đặt đồ của Hoàng Sương bên giường. Tô Kính ra hiệu Hoàng Sương ngồi xuống, cởi áo rách rưới như lưới đánh cá, tìm kiếm huyệt khiếu thích hợp để gieo hạt này.
Tô Kính lòng không tạp niệm, long xà chân khí chỉ mới bắt đầu có chút căn cơ, ảnh hưởng thân thể khá lớn, vừa lúc thích hợp cho hắn làm chuyện này. Hai tay Tô Kính vuốt thân thể trần trụi của Hoàng Sương, chân khí số lượng có hạn từng chút một bị đưa vào người nàng, tìm kiếm các huyệt khiếu.
Tô Kính phải nghỉ ngơi giữa chừng phục hồi một chút chân khí rồi tìm kiếm, khoảng nửa canh giờ sau hắn mới tìm được huyệt khiếu thích hợp cho việc gieo hạt sau khi tu luyện Nhị Thập Tứ Lệnh, đó là ở ngực Hoàng Sương, hơi chếch trái tim một chút, không ngay giữa thân thể.
Huyệt khiếu trong người Hoàng Sương nhiều hơn luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ bình thường gấp đôi, nhiều huyệt khiếu không phải hình thành tự nhiên mà mở ra sau khi tu luyện Nhị Thập Tứ Lệnh.
Đưa hạt vào huyệt khiếu của Hoàng Sương, Tô Kính cắn răng trực tiếp chuyển long xà chân khí mình vất vả tu luyện vào trong hạt, chỉ chừa gần một phần mười long xà chân khí trong người. Từ khi tu luyện ra một lũ long xà chân khí mỗi ngày Tô Kính thổ nạp hầu như không tăng nhiều thêm, có vẻ như dung một chút là thiếu một ít.
Nhưng Tô Kính đang cần có người như Hoàng Sương, một người giống Đại Quản Gia.
Tử Đằng không được, đạo tâm của nàng không kiên định bằng Hoàng Sương. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Hoàng Sương là trái tim nóng bỏng, nàng còn sót lại kiêu ngạo, khi chiến đấu nàng có lòng can đảm Tô Kính từng thấy trên người Lâm Tạ Hồng.
Đưa long xà chân khí vào rồi tầm mắt Tô Kính mơ hồ. Trong khí hải đan điền, lực hút long xà chân khí giữ lại thanh minh chân khí giờ dọc theo kẽ hở phát tán ra ngoài.
Lần này Tô Kính bị hao tổn lớn, nếu không có long xà chân khí thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ tụt dốc, Hoàng Đình Thần Ngọc không thể giúp hắn tu luyện với tốc độ của luyện khí sĩ bình thường. Chưa tu luyện Huyết Nhục Luân thành công, long xà chân khí là thứ quan trọng nhất với Tô Kính hiện giờ.
Tô Kính không hối hận, hắn dứt khoát lấy ra Xung Nguyên đan nuốt vào một viên, thổ nạp tại chỗ. Lần này thổ nạp linh hồn Tô Kính ở trong thức hải quan sát phù văn long xà trên Lục Đạo Thần Giám.
Phù văn long xà bắt đầu thay đổi, khuếch trương biến ra các ảo giác Tô Kính từng thấy trong Long Xà Đồ Lục. Thần thức của Tô Kính tiêu hao mạnh, Xung Nguyên đan không thể bù đắp lại. Nhưng Lục Đạo Thần Giám đã giảm mức độ tiêu hao xuống thấp nhất, hiện Tô Kính không có cách nào tốt hơn. thanh minh chân khí vận chuyển nhanh trong cơ thể, trôi đi mau. Trong thức hải, phù văn long xà biến đổi trên Lục Đạo Thần Giám bắt đầu ngưng tụ long xà chân khí mới.
Không biết qua bao lâu, Tô Kính thổ nạp điều tức, thanh minh chân khí trong thân thể tiêu hao còn chưa đến mười phần trăm thì long xà chân khí hoàn toàn phục hồi, còn hơi tăng trưởng.
Tô Kính thầm tiếc nuối, vì long xà chân khí trong khí hải đan điền tăng lên, phù văn long xà trên Lục Đạo Thần Giám cũng mờ dần, hầu như không thấy hình dạng ban đầu. Lục Đạo Thần Giám là thứ thần kỳ như vậy mà không thể lưu giữ phù văn long xà vĩnh cửu.
Khi Tô Kính quan sát phù văn, nổ nạp thì phù văn long xà khắc ấn vào Lục Đạo Thần Giám sẽ bị tiêu hao.
Xem ra muốn tiếp tục tu luyện long xà chân khí phải lấy Long Xà Đồ Lục vào tay, vấn đề là hắn không Trúc Cơ thì dù có Long Xà Đồ Lục cũng không thể áp dụng tu luyện. Tô Kính tạm thời chỉ có thể dựa vào Lâm Hoành Sơn, may mắn lần này thí nghiệm, không thì hắn sẽ luôn tin rằng phù văn trên Lục Đạo Thần Giám vĩnh viễn ở đó.
Khí linh Tô Ảnh không giúp gì được cho Tô Kính, nó đã ngủ say, ngắn thì ba, năm năm, lâu thì vài chục năm cũng chưa tỉnh dậy.
Tô Kính lo thổ nạp, không trợ giúp Hoàng Sương luyện hóa hạt. Tô Kính mới quan sát xong Hoàng Sương đã mở mắt ra trước, một váy dài màu vàng rực khoác lên thân thể trần trụi.
Hoàng Sương hơi thất vọng nói:
– Đúng là rất thần kỳ, nhưng thực lực của ta không đủ, chưa thể ngưng tụ ra thần binh, thần lực phát ra ngoài chỉ có thể biến ảo một bộ đồ.
Hoàng Sương vốn tưởng với cơ sở của nàng tốt hơn Lam Mân, Tử Đằng thì dễ dàng một hơi luyện hóa hạt giống thần binh mới đúng. Không ngờ thứ như cái hột chỉ phân giải một thần văn, còn hai thần văn trên hột không dao động. Trong hột lưu trữ một chân khí thiếu gia đưa vào, đã tiêu hao gần một nửa.
Hoàng Sương giơ tay lên huơ trước mặt, tay áo hẹp mang theo chuỗi tàn ảnh, cánh tay mơ hồ. Hoàng Sương thầm vui vẻ, ít ra tốc độ cận chiến của nàng tăng lên, đây vốn là điểm yếu của nàng.
Hoàng Sương mới hơi vui chút thì váy dài màu vàng được biến ra nhanh chóng tan biến. Vừa rồi tăng tốc lực lượng vận dụng váy dài, Hoàng Sương chỉ vung cánh tay một cái đã hao nhiều chân khí.
Lúc này cửa phòng ngủ bên ngoài mở ra, giọng một thiếu nữ vang lên:
– Thiếu gia, ta đã trở về ta tìm được thứ thiếu gia muốn rồi!
Bạch Anh hưng phấn chạy vào phòng ngủ, không có Tử Đằng ở bên cạnh thì nàng rất hoạt bát. Bạch Anh vào phòng ngủ thấy Hoàng Sương trần truồng, nàng hét chói tai nhảy lên giường chỉ vào Hoàng Sương.
Bạch Anh kinh kêu:
– Ngươi…! Ngươi…!
Hoàng Sương tùy tay chộp lấy quần áo đặt bên giường, nhướng mi mắt nói với Bạch Anh:
– Đang tu luyện, con nít đừng la lớn gọi nhỏ.
Hoàng Sương quen tính lạnh lùng, Bạch Anh bị khí thế của nàng lấn át, trong một chốc không nói nên lời.
Tô Kính đứng dậy ngoắc Bạch Anh:
– Ta kêu nàng đi khố phòng tìm đồ đã tìm được?
Bạch Anh thẫn thờ nói:
– Vâng thưa thiếu gia, tìm được rồi.
– Đưa ta nhìn xem.
Bạch Anh dù sao là con nít, bị Tô Kính và Hoàng Sương hù một cái tư duy đổi hướng ngay, nàng hào hứng cởi bao vải trên lưng, đổ hết xuống giường.
Tô Kính nhìn Bạch Anh, thầm nghĩ: May mắn ta không gieo Ngũ Luân Chân Bảo cho các nha hoàn mà chỉ là hạt giống thần binh, không thì bên cạnh sẽ có một đám nhân yêu.
Gieo Ngũ Luân Chân Bảo vào nữ nhân không thể quá sớm, sớm nhất là mười bốn tuổi, nếu không phát dục nữ giới sẽ ngừng lại. Trừ phi thành tựu Kim Đan, không thì sẽ càng lúc càng giống nam.