Tô Kính thầm lấy làm lạ, một cường giả Kim Đan kỳ đi làm đô úy nho nhỏ làm gì? Dù muốn tham gia tây chinh nhưng quân đội Trích Tinh môn không được ra kinh, sau khi tham gia trong vòng mấy năm không thể điều động ra ngoài.
Không lẽ trong kinh thành sắp xảy ra chuyện lớn?
Ngoài hoàng cung có chín môn, Trích Tinh môn nằm trong số đó. Hoàng đế muốn bình định bạo loạn thì sẽ sử dụng quân đội chín môn trước, nếu không đàn áp được mới để Vũ Lâm quân và cường giả Kim Đan trong hoàng tộc đứng ra.
Từ khi Ngọc Kinh thành xây dựng chưa từng điều động quân đội chín môn, đây là chức vụ nhàn nhã nhất trong các chức rảnh.
– Cữu cữu, ta không dám bảo đảm có đi được không, người cũng biết sau khi phụ thân trở về liền cấm túc ta đến bây giờ còn chưa được ra phủ.
Không đợi Tô Kính từ chối Nguyên Thùy Vũ lấy một cái hòm dài ba thước đặt trên bàn:
– Không gấp, Tô Kính, sau lễ thành niên của ngươi thì tỷ phu sẽ không cấm túc nữa, đến lúc đó ngươi muốn đi đâu trong Ngọc Kinh thành đều được.
Tô Kính thầm nghĩ tên này là ảo thuật gia sao?
Tô Tuyết ăn no muốn ợ chua, thấy trên ổ khóa vàng hòm gỗ có một phù lục phức tạp, nhìn kỹ thì là cấm chế thiên cương, nàng hỏi:
– Cữu cữu, đây là cái gì?
Nguyên Thùy Vũ đáp:
– Đồ chơi thôi, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Tay Nguyên Thùy Vũ ấn trên ổ khóa vàng, phù văn cấm chế trên khóa vàng nhạt dần, hòm cổ rầm một tiếng bật nắp ra.
Tô Kính cúi đầu nhìn, trong hòm cổ cuồn cuộn khói đen đậm đặc, nhiệt độ không khí trong thủy tạ giảm mạnh gần như đóng băng.
Khói đen cuồn cuộn trong hòm gỗ, có tiếng quỷ khóc thần gào, thanh âm lay động hồn người. Tô Kính có Lục Đạo Thần Giám bảo vệ linh hồn nên không cảm giác gì, Tô Tuyết thì mặt trắng bệch đổ mồ hôi ròng ròng.
Tô Tuyết dựa sát Tô Kính, ôm chặt cánh tay hắn, siết chặt làm hắn đau cơ bắp.
– Cữu cữu!
Tô Kính nghi hoặc hỏi:
– Đây là gì?
Trông không phải pháp khí hoặc đạo khí, đưa thần thức vào cảm giác như rơi vào sông băng, không tra xét được chút gì.
– Đây là Địa Phủ Chi Môn, thứ sư phụ ban thưởng cho ta.
Tô Linh hỏi dồn:
– Cữu cữu hãy nói xem nó dùng để làm gì?
– Thời thượng cổ có thiên đình, địa phủ, lo quản âm dương. Nghe nói cửa địa phủ là lối vào đi hướng thế giới địa phủ, ít nhất phải là cường giả Kim Đan lục trọng mới luyện chế thành công. Nhưng dù thành công thì không ai biết đi vào tầng không gian nào của địa phủ. Sư phụ từng dùng cái hòm này rồi, không tìm được thứ sư phụ muốn, phỏng chừng là một tiểu thế giới, sinh vật mạnh nhất trong đó chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Tô Kính hỏi:
– Cữu cữu muốn vào sao?
– Tại sao không? Người tu luyện nên tìm việc vui.
Tô Tuyết núp sau lưng Tô Kính lắc đầu nguầy nguậy:
– Ta không đi!
Cái hòm quái dị, chỉ mới phát ra thanh âm đã khiến người điên đảo thần hồn, đi vào chỉ e có nguy hiểm rất lớn.
Nguyên Thùy Vũ nói:
– Sợ cái gì, cữu cữu sẽ không hại các ngươi, mặc cái này vào không sợ minh khí xâm thực.
Nguyên Thùy Vũ lấy ra món đạo y đặt lên bàn. Đạo y kiểu dáng giống nhau, hoa văn màu xanh, đáy màu đen, nhìn hoa văn như mây đen cuồn cuộn, dường như nó thật sự chuyển động.
– Đây là Bách Quỷ Dạ Hành Y, nếu là đẳng cấp đạo khí có thần uy xuyên qua âm dương. Đây là ba món pháp khí, đủ ngăn cản minh khí trong không gian địa phủ đó.
Nguyên Thùy Vũ tách ba món đạo y ra đặt trước mặt nhóm Tô Kính, thúc giục:
– Đi vào nhìn xem?
Tô Kính động lòng. Địa Phủ Chi Môn là trang bị Mang Sơn đạo phái luyện chế, có thể mở ra cánh cửa đi vào địa phủ. Nghe nói địa phủ đã vỡ nát, hóa thành vô số tiểu thế giới.
Nếu may mắn có thể kiếm được báu vật trong những tiểu thế giới này. Tuy sư phụ của Nguyên Thùy Vũ đã tìm tòi tiểu thế giới rồi nhưng chắc chắn còn thứ lọt lưới, không thì sư phụ của Nguyên Thùy Vũ không thể nào truyền lại Địa Phủ Chi Môn cho gã.
Tô Kính không tham gì báu vật trong đó, dù có báu vật cũng thích hợp cho Mang Sơn đạo phái, có lẽ có chút ý nghĩa với U Minh Đạo Cung. Thứ Tô Kính tu luyện thì…
Không đúng, long xà chân khí có thể đồng hóa bất cứ loại lực lượng nào, nhưng đó là chuyện tương lai. Nếu Tô Kính kiếm được một Địa Phủ Chi Môn, khi nào Kim Đan sẽ có nơi tốt để tu luyện.
Khói đen cuồn cuộn trong rơng ẩn chứa lực lượng khá mạnh, cần cấm chế thiên cương phong ấn lại mới có thể mang theo bên người.
Nguyên Thùy Vũ tuy là cữu cữu của hắn nhưng Tô Kính không dám hoàn toàn tin tưởng người này. Nguyên Thùy Vũ là cường giả Kim Đan kỳ, nếu đi theo gã vào tiểu thế giới địa phủ, gã tu luyện thuật đạo Mang Sơn sẽ biến mạnh hơn. Thực lực của Tô Kính miễn cưỡng đánh thắng luyện khí sĩ mới Trúc Cơ, đối diện Kim Đan hầu như không sức chống cự. Hai ca ca cũng vậy, Tô Tuyết nhìn là biết không có kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn là luyện khí cầu trường sinh.
Nếu cùng Nguyên Thùy Vũ vào tiểu thế giới địa phủ nghĩa là đặt mạng sống vào tay gã, đừng nói gã, dù là Tiêu Dao Hầu Tô Dương thì Tô Kính cũng không yên lòng.
Dù sao Tô Kính là người xuyên việt, mới bồi dưỡng chút cảm giác tình thân với Tô gia, chưa đến mức máu mủ tình thâm. Nhưng Đạo Môn chú trọng huyết mạch nhất, Nguyên Thùy Vũ có lý do gì hại hắn?
Tô Kính nghĩ đến đây ngước nhìn bầu trời. Trời trong xanh, Bích Nhãn Thần Nha bình thường luôn khiến người phiền nay không thấy đâu, nó không xoay quanh trên trời.
Nếu có mặt Bích Nhãn Thần Nha thì Tô Kính sẽ không chút do dự theo Nguyên Thùy Vũ vào tiểu thế giới địa phủ, vì hắn biết nó sẽ không ngồi xem hắn bị người giết chết.
Tô Kính chợt cười, hắn lấy một Bách Quỷ Dạ Hành Y khoác lên người. Mặc vào đạo y đặc biệt mới phát hiện trong cổ áo có hai phù lục màu vàng dài, khi mặc đạo y vào thì hai phù lục màu vàng tự nhiên ghép lại với nhau hình thành cấm chế đặc biệt. Cấm chế này có chút cảm giác quy tắc không gian, dựa vào nó mọi người sẽ không lạc nhau trong tiểu thế giới địa phủ, sẽ không bị lạc.
Tô Kính mặc Bách Quỷ Dạ Hành Y, đạo y rộng lớn tự động rút lại, vạt áo chỉ dài qua đầu gối, lực lượng phù văn kéo dài xuống dưới bảo vệ hai chân.
– Tô Tuyết thì làm sao đây?
Nguyên Thùy Vũ chỉ chuẩn bị ba bộ Bách Quỷ Dạ Hành Y, không ngờ Tô Tuyết đi theo đến.
Tô Tuyết nhìn hòm gỗ trên bàn, tim đập nhanh trốn sau lưng Tô Kính, nàng không muốn đến gần đó:
– Tam ca, muội không đi.