Khi thính lực cơ hồ đã trở lại bình thường, nhờ được lão nhân ngờ nghệch dùng thủ pháp ảo diệu nào đó giúp Sầm Phong khôi phục thính lực Sầm Phong lập tức lên tiếng hỏi, nêu một loạt nhiều nghi vấn đã chất chứa sẵn trong lòng suốt thời gian gần trọn một đêm được lão nhân ngờ nghệch đưa đi bằng khinh thân pháp tuyệt phàm :
– Lão không hề lẫn? Lão chỉ giả vờ như thế? Lão còn am hiểu võ công, lại rất cao minh? Lão thật sự là nhân vật như thế nào, lão đầu tử? Vì sao lão phải làm ra vẻ lẫn, cam chịu thân nô bộc suốt thời gian lưu ngụ ở Huỳnh Phong trang? Lão có mưu đồ gì, với ai ở Huỳnh Phong trang? Và sao sau ba năm dài tự làm cho tuyệt tích, lão đột ngột xuất hiện, lại còn xuất hiện kịp lúc để ứng giúp ta?
Lão nhân ngờ nghệch vẫn cứ cười ngờ nghệch :
– Thiếu gia luôn đối tốt với lão. Vì thế, ngay khi nghe giang hồ đồn đại về thiếu gia, lão vì nghĩa xưa không thể không tin, đến để có cách đền đáp.
Sầm Phong lúc này nào dám tin vào nụ cười ngờ nghệch rất thật thà mà lúc nào lão bộc này cũng hở trên môi :
– Lão không muốn giải thích gì về những điều ta vừa nói? Sao thế?
Lão xua tay :
– Thiên cơ bất khả lậu. Vả lại, nếu thiếu gia muốn biết tường tận e chỉ còn cách phải theo lão đi thật xa một chuyến.
Sầm Phong hoài nghi :
– Đi đâu?
Đáp lại câu Sầm Phong vừa hỏi là câu hỏi ngược lại của lão Lẫn :
– Thiếu gia tại sao lại cố ý tìm đến Hồng Ma bảo? Có phải vì muốn một thân thủ thượng thừa để báo thù cho lệnh đường, lão được hay tin là đã chết một cách bất minh?
Sầm Phong cười cười :
– Hóa ra lão vẫn lưu tâm đến mọi động tĩnh xảy ra ở bổn trang Huỳnh Phong? Thế thì sao, không lẽ lão có cách khác giúp ta báo thù mà không cần mạo hiểm tiến vào Hồng Ma bảo?
Điều bất ngờ làm cho Sầm Phong là lão Lẫn đã thản nhiên gật đầu :
– Dĩ nhiên phải có cách.
Sầm Phong hoang mang :
– Cách nào?
Lão cười ngờ nghệch :
– Cũng như mọi nghi vấn vừa rồi, thiếu gia chỉ sẽ minh bạch nếu chấp thuận cùng lão đi xa một chuyến.
Sầm Phong lập lại câu đã hỏi :
– Đi đâu?
Lần này lão không hỏi ngược lại, chỉ hất hàm bảo :
– Cứ đi khắc biết. Nhưng xa đấy.
Sầm Phong đành nhún vai sau khi đã cân nhắc ngẫm nghĩ :
– Chỉ cần được đúng như lời lão nói, để báo thù cho mẫu thân dù phải đi xa đến đâu ta cũng chẳng ngại.
Lão Lẫn cho tay vào người, lấy ra một hoàn linh đan nhỏ như chu sa trao cho Sầm Phong :
– Vì cần phải kiêm trình cả ngày lẫn đêm, có được ăn uống đủ no hay không thật khó biết. Linh đan này sẽ bổ sức, giúp thiếu gia dù phải nhịn ăn mươi mười lăm ngày vẫn tạm thời vô sự. Thiếu gia cứ tin lão, dùng đi.
Sầm Phong nhận hoàn linh đan :
– Tin lão? Bây giờ ngoài lão ra ta còn biết tin ai?
Nhưng khi Sầm Phong vừa phục xong linh đan, lão Lẫn lại có thái độ bất ngờ như lần trước và lần này tệ hại hơn, đó là lão đột ngột chồm đến điểm tán loạn vào huyệt đạo Sầm Phong. Từ đấy, Sầm Phong hoàn toàn mê lịm, không còn biết gì nữa cả về không gian lẫn thời gian.
* * * * *
Dù toàn thân đang váng vất như thể đã trải qua nhiều ngày liền không được ăn uống nhưng Sầm Phong vẫn hoang mang bối rối lẫn kinh ngạc đến tự ngồi bật dậy khá nhanh :
– Lão nói sao? Lão đã đưa ta đi một mạch những hai mươi mấy ngày mới đến đây?
Lão Lẫn cứ ngờ nghệch, hất hàm chỉ cho Sầm Phong thấy một giỏ thức ăn đã được sắp đặt sẵn :
– Thiếu gia đang cần ăn. Lão đã trù liệu tất cả. Sao không để sau khi ăn xong chúng ta sẽ tha hồ luận bàn? Huống hồ đây là nơi ngoài lão, chỉ có thiếu gia là người duy nhất thứ hai được đặt chân vào. Chẳng ai khác có thể bất ngờ xuất hiện, phá khuấy hoặc làm gián đoạn câu chuyện sẽ diễn ra giữa chúng ta. Thiếu gia ăn đi.
Phát hiện lão Lẫn bỏ đi, Sầm Phong kêu kinh ngạc :
– Lão không cùng ăn?
Lão bước đi bằng những bước khề khà chậm rãi đã từng quá quen thuộc với Sầm Phong, lúc cả hai còn ở Huỳnh Phong trang ba năm trước. Lão cũng chậm rãi đáp lại sự quan tâm của Sầm Phong :
– Lão đã ăn, trước lúc giải huyệt cho thiếu gia hồi tỉnh. Nếu chẳng phải thế, sức đâu lão có được để chuẩn bị một bữa ăn đầy đủ cho thiếu gia? Lão sẽ quay lại ngay, có thể cũng vừa lúc thiếu gia ăn xong.
Lão Lẫn quá thần bí, khiến Sầm Phong chỉ còn biết làm theo lão và vừa ăn vừa quan sát một nơi nào đó tọa lạc giữa lòng một quả núi.
Sầm Phong dám có nhận định như thế vì vây quanh tứ bề lúc này dù nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn là những vách đá cao to sừng sững.
Và ở tận cùng bên trên, rất cao, cũng là một vòm đá hình dạng khum khum, tạm với những vách đá xung quanh tạo thành một gian thạch động thật to, thật huyền ảo.
Bảo là huyền ảo vì nếu không có chút ánh dương quang chiếu hắt vào từ phương hướng lão Lẫn vừa bỏ đi thì có thể nói đây là một nơi hoàn toàn tăm tối, khó ai phát hiện đâu là lối xuất nhập.
Nhưng vì ánh sáng chiếu rọi vào thì ít, trái lại gian thạch động thì quá to rộng, nên tạo thành một khung cảnh mờ ảo nửa thực nửa hư.
Lão Lẫn quá thần bí lại chọn đưa Sầm Phong đến một nơi chốn cũng thần bí không kém, khiến Sầm Phong thầm nghĩ trong dạ, một nhân vật như lão Lẫn tại sao không cố tình làm ra vẻ thần bí?
Và lão Lẫn đúng là thần bí vì chợt đột ngột xuất hiện trở lại như vừa từ chỗ nẻ nào đấy dưới nền đá chui lên :
– Thiếu gia vừa ăn xong?
Sầm Phong ngẩn người với nụ cười gượng gạo, dù không muốn vẫn xuất hiện trên môi :
– Lão quay lại như thế nào? Từ trên xuống, từ dưới lên hay từ ngoài bước vào?
Lão Lẫn cười ngờ nghệch :
– Kỳ thực lão không hề muốn làm thiếu gia bối rối. Được rồi, giờ thì thiếu gia muốn hỏi gì về lão?
Hỏi ư? Nhiều đấy, và vì có quá nhiều điều muốn hỏi, lại không biết hỏi câu nào trước câu nào sau nên chính Sầm Phong cũng cảm thấy bất ngờ khi nghe tự miệng mình đã đặt ra ngay một câu hỏi ngoài chủ ý :
– Đây là đâu?
Lão đáp ngay :
– Đây là nơi hoàn toàn yên tĩnh, rất phù hợp cho thiếu gia luyện công.
Câu chuyện đã bắt đầu dễ như thế và tự thân câu chuyện đã dẫn dắt Sầm Phong đi từ câu hỏi này sang câu hỏi khác, chứ không hề là do Sầm Phong dẫn dắt câu chuyện :
– Luyện công? Ai sẽ chỉ điểm ta cách luyện công?
– Lão.
– Lão? Bản lãnh thật của lão là thế nào chứ?
– Không chỉ đủ cho thiếu gia báo thù, trái lại, lão còn muốn đào luyện thiếu gia thành một cao thủ xuất chúng.
– Bản lãnh cao minh đến thế sao? Cũng có nghĩa là lão tự hào là thiên hạ đệ nhất nhân?
– Không phải lão, mà chính là thiếu gia sau này.
– Tại sao chỉ là ta? Lão là sư phụ ta, lý nào ta sẽ có lúc cao minh hơn cả lão?
– Lão không thể là sư phụ của thiếu gia. Lão không muốn, cũng không có tư cách đó. Bất quá chỉ là người chỉ điểm thiếu gia cách luyện công mà thôi.
– Không bái sư? Vậy giữa ta và lão liệu sẽ có mối quan hệ như thế nào?
– Vẫn như bây giờ.
– Là chủ bộc?
– Sai. Thân phận trước kia của lão chỉ là giả.
– Giả? Ý lão nói nhờ thân phận đó nên lão đã dễ dàng dò xét từng nội tình của Huỳnh Phong trang?
– Không sai. Kỳ thực là dò xét lệnh tôn.
– Sao vậy? Lão có cừu thù với Sầm gia?
– Sai. Vì dò xét là dò xét, không hẳn chỉ vì nguyên nhân cừu thù.
– Lão dò xét điều gì?
– Thái độ, lập trường và nhất là bản lãnh võ học thật sự của lệnh tôn.
– Tại sao?
– Thiếu gia có hay biết về nhân vật từng gây chấn động khắp võ lâm nhờ vào chất độc “Tý Ngọ Thụy Tiên Vong”?
– Sao? Biết. Mà không phải hoàn toàn biết, chỉ là ta có nghe qua mà thôi.
– Lão có mối thù với nhân vật này. Nhưng từ lâu vì y thất tung, lão chỉ còn mỗi một cách là lẳng lặng dò xét, hy vọng sẽ có lúc phát hiện nơi y ẩn thân.
– Và kẻ đó chính là…
– Không phải lệnh tôn, nếu đó là điều thiếu gia đang muốn hỏi.
– Không phải?
– Đúng vậy. Có chăng, thoạt tiên lão cũng như khá nhiều người, cảm thấy nghi ngờ về thái độ lẫn cung cách sống quá bình lặng của lệnh tôn, điều đó khiến lão phải bỏ công dò xét. Kết quả, lệnh tôn không phải nhân vật lão muốn tìm.
– Vậy là ai? Chính gia mẫu đã vong mạng cũng vì chất độc này.
– Đó là điều đã làm lão quyết định, chọn thiếu gia làm trợ thủ sau này, cùng nhau truy tìm cũng một nhân vật đã và đang là thù nhân của hai chúng ta.
– Lão đã biết gia mẫu chết vì chất độc ấy?
– Dĩ nhiên. Và còn biết thiếu gia đã có bí đồ Hồng Ma bảo trong tay.
– Lão không quan tâm đến bí đồ, đến những tuyệt kỹ có thể vẫn còn đó, trong Hồng Ma bảo?
– Lệnh tôn đã không quan tâm dù đã có bí đồ. Tại sao lão phải quan tâm?
– Quả vậy. Tại sao gia phụ dù đã có bí đồ, từ lâu, có lẽ thế, nhưng sao không dựa theo bí đồ để tiến vào Hồng Ma bảo?
– Có thể vì lệnh tôn không thích phá vỡ cuộc sống đã quá quen với bình lặng? Cũng có thể lệnh tôn do nghi ngờ đó chỉ là bí đồ giả nên dù có vẫn không muốn thử mạo hiểm?
– Giả ư?
– Rất có thể. Lão chỉ đoán thế thôi, với bằng chứng là lệnh tôn nếu đã ngấm ngầm tiến vào Hồng Ma bảo và đắc thủ nhiều tuyệt kỹ thì tại sao cho đến tận lúc này lệnh tôn vẫn an phận thủ thường tại một nơi hẻo lánh là Huỳnh Phong trang, thay vì dùng tuyệt kỹ đó để xưng bá võ lâm?
– Vậy là bí đồ giả? Thảo nào gia phụ dù phát hiện bí đồ đã bị gia mẫu do có nỗi nghi ngờ hoàn toàn oan khuất cho gia phụ nên đã lẻn lấy đi, thế mà gia phụ vẫn tỏ ra dửng dưng, như thể chỉ xem đó là phế vật?
Nói đến đây chợt lão nghiêm giọng :
– Thiếu gia nếu muốn được lão truyền thụ cách luyện công thì phải hứa tuân thủ với lão hai điều.
Sầm Phong chợt bắt gặp bản thân đang hít vào một hơi dài nhè nhẹ, đáp ứng ngay lời của lão Lẫn, chứng tỏ đã hoàn toàn tin ở lão :
– Lão cứ nói. Sầm Phong này nguyện mãi mãi tuân thủ và quyết không sai lời.
Lão Lẫn có lẽ do bản tính nên cứ khề khà chậm rãi :
– Thứ nhất, không được tùy tiện tìm hiểu lão là ai, cho dù bằng bất kỳ phương cách nào. Ngược lại, kể từ lúc này lão cũng không màng hỏi, hoặc cật vấn bất kỳ điều gì sẽ do thiếu gia đơn phương tự thực hiện. Vì mối quan hệ giữa hai chúng ta kể từ bây giờ trở đi chỉ là trợ thủ của nhau. Lão trợ giúp thiếu gia luyện công. Và mai hậu, nếu có chuyện cần, lão sẽ tùy thời tùy lúc nhờ thiếu gia hỗ trợ. Chỉ có thế mà thôi, sao?
Sầm Phong dù có phần áy náy vẫn đáp ứng :
– Lão thi ân cho ta nhưng lại không đòi hỏi sự báo đáp. Được, ta hứa, không chỉ có thế, sau này, bất luận lúc nào lão cần, ta dù chết quyết không quản ngại việc giúp lão.
Lão Lẫn gật đầu, phần nào hài lòng :
– Điều thứ hai là thiếu gia không được tùy tiện đề cập đến lão với bất kỳ ai, kể cả đối với lệnh tôn cũng thế. Vì lão có lý do để cần giữ thật kín mọi hành tung. Thế nào?
Sầm Phong thật sự áy náy :
– Sao phải giấu luôn gia phụ? Nhỡ sau này, lúc gặp lại nhau, gia phụ ngờ về bản lãnh võ học ta đột nhiên có và hỏi đến, ta liệu biết đối đáp thế nào?
Lão Lẫn không chỉ thần bí mà còn chứng tỏ có nhiều tâm cơ mưu mẹo, không hề ngờ nghệch như kiểu cười lão đang bộc lộ trên môi miệng :
– Không chỉ lệnh tôn sau này sẽ hỏi, mà còn nhiều, nhiều nhân vật nữa vì quá ngạc nhiên cũng sẽ hỏi về xuất xứ võ học của thiếu gia. Do đó, lão đã chọn sẵn cho thiếu gia cách trả lời, hãy đáp rằng đã gặp kỳ tích, tình cờ được một cao nhân ẩn thế chỉ điểm võ công. Và đã là cao nhân ẩn thế thì có ai lại tự ý xưng rõ tính danh? Thiếu gia đáp như thế không hẳn là nói dối. Vậy thì cứ an tâm, do vẫn tuân thủ đúng lời hứa vớ lão hôm nay. Đúng không?
Sầm Phong thán phục :
– Đúng vậy. Vì ai nào biết rõ lão là ai? Chứng tỏ lão đúng là hạng cao nhân ẩn thế như được cao xanh an bài sẵn để xuất hiện đúng lúc giúp đỡ ta.
Lão vẫn giữ cái cười ngờ nghệch :
– Vậy là thiếu gia đã hứa?
Sầm Phong gật đầu :
– Quyết không sai lời.
Lão cũng gật đầu :
– Hảo. Giờ thì đến những quy định nghiêm ngặt tuyệt đối phải tuân giữ ở đây cho tới khi thiếu gia luyện xong thân thủ thượng thừa.
Biết đã đến lúc bắt đầu, Sầm Phong đáp :
– Lão cứ nói.
– Thứ nhất, không được tùy tiện ly khai khỏi thạch động này, cho dù chỉ bước ra ngoài tìm thanh thản sau thời gian luyện tập công phu thật gian khổ.
Sầm Phong kinh ngạc :
– Vậy còn chuyện ăn uống và mọi sinh hoạt khác?
– Đã có lão sắp đặt sẵn. Việc của thiếu gia chỉ là luyện công và luyện công.
Sầm Phong lo âu :
– Bao lâu? Ý ta muốn biết sẽ phải tuân giữ quy định này đến khi nào?
– Sẽ có lúc quy định đó tự tỏ ra không cần thiết. Đó là lúc thiếu gia tự hoàn thiện xong phần luyện công một mình và bắt đầu cần một đối thủ thật sự để cùng luyện. Còn khi nào ư? Đều tùy vào tư chất và công sức cố tự khổ luyện của thiếu gia. Nhưng theo lão đoán có nhiều lắm cũng phải ngoài ba năm dài khổ luyện không bị gián đoạn.
Sầm Phong giật mình :
– Ba năm? Sau đó còn phải kéo dài bao lâu nữa mới gọi là đạt thân thủ thượng thừa để ta được xuất sơn tự truy tìm hung thủ sát hại gia mẫu?
Lão khề khà bảo :
– Thiếu gia nay chỉ mới mười bốn mười lăm, đúng không? Ví thử có phải mất mười năm khổ luyện thiếu gia cũng phải cố nhẫn nại cam chịu. Huống hồ khi ấy thiếu gia vẫn chỉ có độ tuổi hai mươi lăm, thời gian còn lại để tung hoành ngang dọc, hô phong hoán vũ hãy còn dài, rất dài. Lo gì chứ, một khi lão cao niên đến thế này lại còn không lo nữa là.
Sầm Phong thở dài nhẫn nhịn :
– Thì đành phải vậy thôi. Còn quy định nào nữa? Cứ nói hết một lần cho xong.
Lão ngờ nghệch cười :
– Dĩ nhiên còn. Đó là lúc nào lão cho ăn thì ăn, không được tùy tiện đòi hơn, cũng không được tự ý tìm kiếm vật thực khác thay vào. Kể cả giấc ngủ cũng vậy. Vì sẽ có lúc dù buồn ngủ thế mấy thiếu gia cũng chưa được ngủ nếu lão chưa chấp thuận.
Sầm Phong phàn nàn :
– Làm như thế để đạt được điều gì?
– Khổ luyện là thế. Trừ phi thiếu gia không muốn có thân thủ thượng thừa thì lão đây cũng chẳng phải chịu cực khổ với thiếu gia làm gì. Hãy quyết định đi.
Sầm Phong ngao ngán :
– Còn quy định nào nữa không?
Lão Lẫn lắc đầu :
– Tạm thời chỉ có thế.
Sầm Phong thở ra khoan khoái :
– Bây giờ luyện công được chưa? Hay để mai?
– Sớm một khắc, lợi một khắc, phải luyện ngay. Đầu tiên là tâm pháp nội công, thiếu gia hãy lắng nghe thật kỹ khẩu quyết. Vì sau này tùy theo lĩnh hội, thiếu gia sẽ tự luyện phần nội công cho riêng mình, thâm hậu hay không đều khởi đầu từ khẩu quyết nội công. Nghe đây!
* * * * *
Lão Lẫn không hề nói đùa hoặc nói ngoa về mọi quy định của lão.
Bằng chứng là lão đã bắt đầu buộc Sầm Phong riêng chuyện luyện nội công không thôi cũng phải nhiều phen mệt mỏi ngỡ đã ngất đi và chết cho khỏe thân.
Kể cả việc ăn uống cũng thật sự thất thường. Mãi rồi Sầm Phong không cả nhớ đến bữa ăn trước đã có từ lúc nào, đã kéo dài bao lâu cho đến bữa ăn tiếp theo sau.
Còn chuyện ngủ nghỉ thì hầu hết là ngủ ngồi và là ngủ lơ mơ. Phải nói đó là vì Sầm Phong bị kiệt lực quá nên cứ thế ngồi ngủ gà ngủ gật với tư thế như vẫn ngồi tọa thiền khổ luyện nội công.
Nhưng vì tự hiểu, muốn sau này có thân thủ thượng thừa thì lúc này không thể không khổ luyện, nên mãi rồi Sầm Phong cũng tự nghiêm khắc với bản thân. Thà như thế còn hơn là để lão mắng, sau đó vẫn phải tự khép vào khuôn khổ.
* * * * *
Lão Lẫn lần đầu tiên xuất hiện với vẻ mặt hài lòng :
– Thiếu gia đã có đôi chút thành tựu. Có nội lực rồi, dù ít thì vẫn đủ để bắt đầu chuyển qua luyện các công phu khác. Thoạt tiên hãy bắt đầu bằng kiếm quyết của một vài pho kiếm pháp thông dụng. Nghe đây.
Lão đọc kiếm quyết, đọc đến đâu giảng giải đến đấy. Sau cùng thì dùng tay thay kiếm để hiển thị kiếm quyết qua từng chiêu kiếm.
Sau đó lão vẫn để Sầm Phong tự luyện, cho đến khi lão thấy đạt mới chuyển qua kiếm quyết khác của pho kiếm pháp khác.
* * * * *
Nhờ không phải chuyên luyện mỗi một tâm pháp nội công, trái lại thời gian đã được chia ra để còn tự luyện nào là quyền, chưởng, đao, kiếm, khinh công… nên hôm nay không phải là lần đầu Sầm Phong tự cho phép bản thân được tư do suy nghĩ đôi chút về những công phu khác, không do lão Lẫn truyền thụ khẩu quyết và chỉ điểm cách luyện.
Và tuy chỉ dám suy nghĩ không thôi nhưng càng nghĩ Sầm Phong càng cảm thấy hứng thú với những ý niệm cứ tự đưa đến.
Đồng thời Sầm Phong cũng có nhiều loại công phu khác để tự ngẫm nghĩ. Nào là Thiên Long Mê Tung Bộ của lão ngụy tăng Thiên Khởi, nào là những công phu có ghi chép trong quyển võ kinh của lão Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh. Nhưng trên tất cả là thuật dị dung đã được cao thủ thượng thừa về thuật này là Thiên Biến Vạn Diện Đoan Mộc Lý từng trao truyền cho Sầm Phong.
Thoạt tiên Sầm Phong chỉ nghĩ, thọ ân người mà không báo đáp sao đáng là nam nhi đại trượng phu. Nhưng để báo đáp thì tốt nhất vẫn là làm sao tìm cách dò biết, thậm chí chỉ cần một ít về gia thế lẫn xuất thân của lão Lẫn. Có như thế, Sầm Phong tự hiện minh, ắt sẽ có khi Sầm Phong tùy thời và lập tức để trợ giúp mà không ngại bị lão phát hiện.
Muốn như vậy, Sầm Phong càng lúc càng nung nấu một dự tính, sẽ phải làm sao luyện dị dung thuật đến mức thật cao minh. Khi đó, với một nhân dạng hoàn toàn khác, nhờ thuật dị dung, nếu Sầm Phong có thêm một vài công phu hoàn toàn khác, có từ sở học của lão Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh chẳng hạn, thử hỏi lão Lẫn làm sao nhận biết kẻ trợ giúp chính là Sầm Phong? Vậy thì Sầm Phong sẽ dễ dàng báo đáp đại ân mà không sợ phạm vào điều đã hứa với lão Lẫn.
Nhưng vì không thể luyện những loại công phu đó ở đây, ắt sẽ bị lão Lẫn phát giác, nên Sầm Phong đành tự hài lòng bằng cách cứ tha hồ nghiền ngẫm tất cả ở trong đầu.
Nghiền ngẫm càng nhiều càng lĩnh hội nhiều và mai hậu, một khi có cơ hội khởi luyện, Sầm Phong lo gì không sớm luyện đến đắc thành.
Sầm Phong đã lẻn làm như thế. Và lão Lẫn trừ phi biết cách đọc mọi ý nghĩ trong đầu kẻ khác mới mong phát giác được những gì Sầm Phong đang lẻn tiến hành với dụng ý chỉ muốn báo đáp lão sau này mà thôi.
Và lão Lẫn vẫn không hay biết gì thật. Bởi, có một hôm lão cũng bất ngờ xuất hiện theo cung cách thần bí lão luôn có.
Lão gật đầu tán thưởng một cách chung chung :
– Người có nguyên do thôi thúc để khổ luyện công phu quả nhiên mau chóng đạt kết quả hơn so với bất kỳ ai khác chỉ luyện cho có luyện. Mức tựu thành của thiếu gia dù không ngoài dự liệu của lão vẫn khiến người có công chỉ điểm là lão đây cũng kinh ngạc. Đã đến lúc thiếu gia không cần lưu lại thạch động này nữa. Hãy mau theo lão ra ngoài.
Sầm Phong thoạt nghe cũng bắt giật mình :
– Nói như thế, không lẽ đã ba năm trôi qua? Nhanh đến thế sao?
Lão Lẫn cứ khề khà chậm rãi bước đi ở phía trước. Lão nói với Sầm Phong đang bước theo ở phía sau :
– Mới chỉ hai năm thôi. Tuy vậy, chính nhờ thiếu gia mải mê khổ luyện, mất hết mọi khái niệm về thời gian, đó là nguyên do khiến thiếu gia mau chóng tựu thành ngoài ý muốn.
Sầm Phong có một chút bỡ ngỡ :
– Hai năm? Dù không nhiều bằng ba năm như ta vừa hồ nghi hỏi, nhưng nghe lão nói thế ta vẫn cảm thấy khó tin là đã hai năm dài trôi qua. Mất khái niệm về thời gian, phải chăng đây là cách luyện công phu hiệu quả tốt nhất vì được lão nghĩ ra nên cố tình lưu ta ở một thạch động tối tăm âm u khó thể phân biệt ngày và đêm?
Lão không đáp, cũng không giải thích gì thêm. Trái lại, lão vẫn chầm rãi đi trước dẫn đường đưa Sầm Phong từ thạch động này sang một thạch động khác, vẫn chưa thoát khỏi những vách đá vây kín xung quanh để đặt chân ra ngoài theo lời lão vừa nói.
Đã thế, hiện tình còn tệ hại hơn lúc Sầm Phong nhận ra đã vừa chuyển từ một thạch động quá rộng để lọt vào một thạch động khác quá nhỏ hẹp.
Những toan hỏi lão về nguyên do chọn thạch động như thế này, Sầm Phong chợt thấy lão dừng lại và nghe tiếng lão bảo :
– Để luyện công thu được hiệu quả tốt nhất nào phải người luyện chỉ cần để mất đi khái niệm về thời gian mà thôi. Không những thế, tất cả mọi ý niệm khác liên quan đến thất tình lục dục, mọi cảm xúc cũng như mọi cảm giác đều phải tạm thời giạt bỏ.
Thiếu gia sẽ tự hiểu nguyên nhân sau khi tự giam mình vào gian thạch thất nhỏ hẹp này trong một quãng thời gian dài nhất định. Xin đừng hỏi lão quãng thời gian đó dài như thế nào. Tất cả đều tùy thuộc vào tư chất, vào mọi lĩnh hội cũng như mọi nỗ lực khổ luyện tự thân của thiếu gia. Bất quá lão chỉ có thể gợi ý, nêu cho thiếu gia một bí quyết để vận dụng hầu mau chóng thu ngắn quãng thời gian tự giam trong gian thạch động này. Đó là chỉ lưu lại cho bản thân mỗi một khái niệm duy nhất, chính là khái niệm sinh tử. Trong đó, người phải bằng mọi cách giữ sao cho bản thân mình được sống chính là thiếu gia. Vì nếu thiếu gia để mất mạng thì kể như hết. Sẽ không còn cơ hội báo phục mẫu thù, cũng không mong có ngày luyện được một thân thủ thượng thừa như thoạt đầu lão đã hứa. Rõ rồi chứ? Nếu đã rõ, giờ là lúc lão có thể quay lại, đành tạm thời để thiếu gia ở lại đây một mình. Hãy cố gắng tự bảo trọng.
Tuy không dám nói là đã rõ nhưng vì Sầm Phong đã quá quen cung cách thần bí của lão Lẫn nên thay vì hỏi lại, Sầm Phong tự trấn an, thà cứ để sự việc diễn tiến xem sao. Sau đó nếu muốn hỏi thì lo gì không còn cơ hội gặp lại lão để hỏi.
Nhưng sự việ diễn ra càng lúc càng không như Sầm Phong nghĩ hay chờ đợi.
Thoạt tiên là lối dẫn vào thạch động nhỏ hẹp này đã đột ngột tự phong bế lại kín mít, ngay khi lão Lẫn đã bỏ đi. Khiến thạch động này đã nhỏ hẹp giờ lại càng thêm ngột ngạt tù túng một cách kỳ quái, khó hiểu.
Tiếp theo đó, đang khi Sầm Phong cố tự trấn an, thầm bảo là không có gì đáng để hốt hoảng, và đang tự dùng đởm lược để bắt bản thân đi vòng quanh dò xét địa hình của gian thạch động thì thính lực bất chợt bắt được một loạt thanh âm kỳ dị vừa đột ngột vang lên.
“Phì… phì…”
Thanh âm tuy nhỏ, tuy gián đoạn nhưng vẫn cứ vang lên không ngớt, khiến Sầm Phong càng nghe càng bồn chồn nghi hoặc.
Để minh bạch hư thực và cũng là để xóa tan cảm xúc nghi hoặc đang cứ lớn dần trong lòng, đầu tiên Sầm Phong cố vận dụng thính lực lẫn mục lực hầu dò xét xem chuỗi thanh âm vừa nghe được xuất phát từ đâu và từ loài quỷ quái gì?
Những vách đá ở đây không hoàn toàn liền kín như ở gian thạch động to lớn Sầm Phong từng hai năm dài lưu ngụ luyện công. Trái lại, chúng có nhiều kẽ hở. Đôi khi những kẽ hở này vì tồn tại và hiện hữu liền kề với nhau thành một dải, nên vách đá ở đấy cứ lỗ chỗ như tổ ong.
Có không ít những chỗ tương tự như thế. Và một trong số đó quả nhiên vẫn tiếp tục phát ra chuỗi thanh âm phì phì kỳ quái.
Loài quỷ quái gì đây? Sầm Phong tự hỏi khi dừng lại và toan xem xét chỗ nào vẫn phát ra các thanh âm đó. Chợt…
“Vù…”
Đã có một vật từ trong đó phóng ra, lao thật nhanh vào giữa mặt Sầm Phong.
Quá đỗi bất ngờ, Sầm Phong chỉ kịp có mỗi một phản ứng là nghiêng đầu lách tránh, dù không đủ nhanh nhưng vẫn vừa vặn để vật nọ lao sượt qua sát ngay bên mặt, lưu lại vào khứu giác của Sầm Phong một mùi tanh hôi nồng nặc.
“Quái xà?”
Sầm Phong vừa có ý niệm này thì vật nọ đã lao sượt qua mặt Sầm Phong nhưng ngay sau đó không hiểu bằng cách nào hoặc đã diễn ra như thế nào mà có một vật trơn lạnh chợt quật khá mạnh vào một bên mặt Sầm Phong.
“Chát!”
Thoáng giận, Sầm Phong xoay người lùi lại khá nhanh và lo rùn bộ thủ thế, bao nhiêu thính lực và mục lực đều được vận dụng bằng hết.
Nhưng vật Sầm Phong ngỡ là quái xà không hiểu đã chạy biến đi đâu mất dạng, không một tiếng động nào phát ra, cũng không còn một vật tanh hôi nào tìm cơ hội cấn công Sầm Phong nữa.
“Thật quái dị!” Sầm Phong hoang mang thầm nghĩ vì không biết liệu đây có phải cách luyện công mới do lão Lẫn nghĩ ra và dành cho Sầm Phong chăng?
Và Sầm Phong nhớ lại, lão đã một lần nói sẽ có lúc lão không để Sầm Phong luyện công một mình, trái lại cần phải có đối thủ thật sự để cùng luyện.
“Vậy vật vừa rồi, dù có là quái xà hay không thì vẫn cứ là đối thủ lão muốn ta cùng luyện? Tốt thôi, luyện thì luyện, ta sẽ không để lão thất vọng nếu tỏ ra vô dụng”.
Từ đó, Sầm Phong luôn đặt bản thân vào tư thế cảnh giác, cứ đứng bất động như hóa đá, dùng thính lực chực chờ phát hiện từng động tĩnh của vật đối đầu nọ nếu có.
Mãi thật lâu, vì không phát giác bất kỳ điều gì khả nghi, Sầm Phong dù không thay đổi tư thế đứng nhưng để tâm trí bớt phần khẩn trương, đang tự cho cho phép mình được quyền nghĩ lảng sang chuyện khác.
Và còn chuyện gì để nghĩ nếu không là những môn công phu lâu nay vẫn quen ngẫm nghĩ nhưng chưa một lần có cơ hội vận dụng. Trong đó khó lĩnh hội nhất chính là Thiên Long Mê Tung Bộ của lão tăng Thiên Khởi. Bởi đây là công phu duy nhất Sầm Phong chỉ nhìn thấy lão tăng Thiên Khởi diễn luyện đôi ba lượt, trái lại đã bỏ qua không nghe lão đọc khẩu quyết.
Sầm Phong đang nghiền ngẫm nhớ lại cách thức lão tăng Thiên Khởi dịch chuyển theo Mê Thiên Bộ Thiên Long, chợt có một tiếng vù phát ra và rít xoáy vào tai Sầm Phong thật nhanh.
Sầm Phong giật mình, toan lách tránh, chợt chát một tiếng và có một vật trơn lạnh quật đúng vào vai Sầm Phong.
“Bộp!”
Quá giận, Sầm Phong liền xoay ngang người, quay mặt về phía vừa có một mùi tanh hôi lướt qua mũi, chỉ xoay trên một chân trụ duy nhất, đồng thời vươn tay, nhắm áng chừng vào vật đó chộp mạnh vào :
– Để xem ngươi là vật quỷ quái gì cho biết! Hừ!
Nhưng Sầm Phong chỉ chộp vào khoảng không. Vật nọ một lần nữa đã chui biến đi đằng nào mất dạng.
Sợ lại bị công kích bất ngờ, Sầm Phong thu chân về, đứng yên, lắng nghe và chờ mọi động tĩnh.
Được một lúc, Sầm Phong lại để tâm trí nghĩ ngợi lan man, do không đủ định lực để bắt bản thân lúc nào cũng khẩn trương cảnh giác. Nhờ đó, Sầm Phong chợt phát hiện tư thế đang đứng sao lại giống cách thức lão tăng Thiên Khởi từng đứng, lúc lão dừng lại không diễn luyện Thiên Long Mê Tung Bộ nữa.
Cảm thấy lạ về điều này, Sầm Phong lập tức cố nhớ lại, xem bản thân vừa rồi có những động thái như thế nào để lúc này đã tình cờ đứng như thể vừa ngẫu nhiên di chuyển đúng theo Mê Tung Bộ Thiên Long của lão tăng Thiên Khởi.
Và điều nhớ lại khiến Sầm Phong thầm hồ nghi về công năng diệu dụng của cái gọi là Thiên Long Mê Tung Bộ.
“Trừ phi lão ngụy tăng Thiên Khởi đã dối gạt, chỉ điểm cho ta không phải công phu Thiên Long Mê Tung Bộ. Vì nếu đúng, sao ta đã vận dụng và vẫn bị vật quỷ quái nọ quật trước? Hay do ta thiếu khẩu quyết nên thực hiện sai? Chà… vậy thì việc nên luyện Thiên Long Mê Tung Bộ hay không ắt cần cân nhắc lại. Kẻo chỉ hao phí thời gian và công sức mà chẳng thu kết quả gì”.
“Vù…”
Tiếng động do vật quỷ quái nọ tạo ra lại bất chợt vang lên.
Sầm Phong bị giật mình, đã theo bản năng tự kéo xệch thân hình qua một bên, lần này là khá nhanh.
Nhưng…
“Bộp!”
Vẫn một vật trơn lạnh vừa quật vào Sầm Phong khá đau.
Càng thêm giận, Sầm Phong quyết báo hận và phải phát tác cho hả bớt cơn giận.
Vì thế, thay vì chỉ dịch chuyển chộp với theo vật quỷ quái nọ một lần như vừa rồi, Sầm Phong lại dịch chuyển liên tiếp khá nhiều bước chân và hung hăng chộp hết tay này đến tay nọ vào phương vị tin chắc là đang có vật quỷ quái nọ ở đấy.
“Vù… vù…”
Tuy nhiên, kết quả vẫn không có gì khả quan, vì vật quỷ quái đã lại chui vào đâu đó mất dạng, khiến Sầm Phong chỉ chộp vào quãng không. Dầu vậy, lúc miễn cưỡng dừng chân thu tay, một lần nữa Sầm Phong lại phát hiện bản thân không chỉ đang đứng theo tư thế như lão ngụy tăng Thiên Khởi từng đứng trụ mà kể cả những lần dịch chuyển vừa rồi còn là mọi dịch chuyển theo Thiên Long Mê Tung Bộ. Điều phát hiện này khiến Sầm Phong kêu thầm: “Không ổn rồi. Ta vì nghiền ngẫm mãi thành ra nhập tâm, đến nỗi hễ dịch chuyển là vận dụng theo bộ pháp ta đã bỏ nhiều công sức nghiền ngẫm. Giả như lúc này vô tình để lão Lẫn phát hiện, chuyện ta lẻn luyện theo công phu khác, không do lão chỉ điểm cách luyện, cho dù không can dự gì đến mọi chuyện của riêng ta, thì sau này, thử hỏi nếu ta muốn thay hình đổi dạng để ngấm ngầm trợ giúp lão, chẳng phải chính bộ pháp này sẽ giúp lão phát hiện ra thân phận thật của ta sao?
Giờ phải làm sao che giấu hoặc bỏ hẳn luôn, không luyện theo bộ pháp này nữa? Làm sao đây? Làm sao đây?”
Chỉ có mỗi một cách là Sầm Phong phải luôn tự kiểm soát được bản thân, luôn tự chế và luôn luôn ở trong trạng thái cảnh giới phòng bị. Để mai hậu, tùy thời tùy lúc, chỉ khi thật sự cần và thật sự muốn thì Sầm Phong mới được quyền vận dụng từng loại công phát hiện theo chủ ý.
Tự minh định đó là phương cách duy nhất nếu muốn sau này có thể giữ kín hành tung khi cần thiết, Sầm Phong bắt đầu tự nhủ, phải luôn làm chủ bản thân, phải tập luyện sao cho luôn biết bản thân lúc nào muốn gì hoặc lúc nào khác nữa muốn gì.
Và để tập luyện một bản năng như thế, Sầm Phong đành tự khép vào khuôn khổ, đầu tiên là không cho phép tâm trí nghĩ vơ vẩn nữa, thay vào đó là dùng định lực, lắng nghe từng động tĩnh, quyết không để vật quỷ quái nọ có thêm cơ hội nào nữa công kích và làm cho Sầm Phong bất ngờ.
Lần này thì thành công.
“Vù…”
Vật quỷ quái đã xuất kích.
Sầm Phong phát hiện kịp, tự bảo bản thân đừng tránh, trái lại thử một lần đối đầu xem sao. Vì thế, Sầm Phong có ngay cơ hội xuất thủ đánh trực diện vào vật quỷ quái nọ :
– Lần này ngươi chậm rồi. Đỡ!
“Vù…”
Bị kình lực của Sầm Phong ngăn chặn, vật quỷ quái tuy chưa lộ rõ là vật gì nhưng từ nó vụt phát ra mấy loạt tiếng khè khè giận dữ, kèm theo là từng luồng uế khí tanh hôi cứ thổi phả vào mặt Sầm Phong. Không chỉ có thế, nó còn linh hoạt chuyển hướng tấn công, bỗng trầm xuống và lao cuộn vào phần hạ bàn của Sầm Phong, khí thế thật lợi hại.
“Ào…”
Sầm Phong cũng trầm tay xuống, vận dụng toàn lực vào việc phát kình ngăn chặn.
Chợt ở giữa mặt Sầm Phong xuất hiện thêm một vật lao quật vào cực mạnh.
“Ào…”
Sầm Phong kinh hoảng thối lùi và càng thêm kinh hoảng hơn khi phát hiện dù lùi vẫn không sao thoát tình cảnh bị uy hiếp cùng lúc ở hai phương vị. Và do tình thế quẫn bách, Sầm Phong đành vận dụng tột độ Mê Thiên Bộ Thiên Long giờ đã rõ vì nghiền ngẫm mãi nên đã nhập tâm. Sầm Phong chuyển dịch thật nhanh cả hai chân, di chuyển mà không nhận thức bản thân đã di chuyển như thế nào.
Dầu vậy, có lẽ nhờ thế nên Sầm Phong thoát được, vật quỷ quái đã lại chui biến đâu mất dạng.
Cứ như thế, song phương đã giằng co, chực chờ lẫn nhau, không biết đã trải qua bao lâu mà nói.
Sau cùng, phần vì sợ làm lão Lẫn thất vọng, phần vì chợt nhớ lại lời nói sau cùng lão dặn, liên quan đến khái niệm sinh tử, Sầm Phong chợt hiểu: “Ý lão mong ta tận lực diệt trừ đối phương? Giữa ta và vật quỷ quái phải có một chết. Đấy là vật quỷ quái. Còn nếu xảy ra điều ngược lại, chính ta phải chết, thì đúng như lão nói, thế là hết. Ta sẽ chẳng có cơ hội báo thù cho mẫu thân. Muốn vậy, ta chỉ còn cách là vận dụng toàn bộ sở học đã được lão chỉ điểm cách luyện. Tránh là hạ sách. Vì càng giằng co, giả như ta là người kiệt lực trước, cái chết đến với ta sẽ là điều không tránh khỏi. Phải đánh thôi.
Phải tận lực mà đánh thôi”.
Tâm đã định, ý đã quyết, Sầm Phong thu người thủ bộ chờ đợi sẵn.
“Vù…”
Sầm Phong vội lách người qua một bên và không vội phát chiêu, vì quyết chờ đợt công kích thứ hai cùng lúc có lẽ vẫn do vật quỷ quái phát động.
Điều đó xảy đến thật nhanh. Một vật trơn lạnh đã cuộn đến, ngay khi vật nọ tấn công đầu tiên phát ra mùi tanh hôi đã được Sầm Phong lách tránh.
“Vù…”
“Đúng lúc rồi!”
Sầm Phong nghĩ thế và bật quát :
– Đánh!
“Ào…”
Lực đạo của Sầm Phong và vật trơn lạnh chạm nhau gây thành tiếng vang.
“Bung!”
Sau đó, vật quỷ quái thay vì tìm chỗ chui mất dạng, như bao lần trước đó đã xảy ra, thì nó chợt quay lại tấn công tiếp, đồng thời phát ra chuỗi tiếng kêu khè khè giận dữ.
“Ào…”
Sầm Phong quyết phải thắng, lập tức lách người và chờ vật trơn lạnh thế nào cũng ào đến, như trước đó vẫn thế.
Và vật đó cũng cuộn đến thật.
“Ào…”
Sầm Phong phát ngay chưởng kình :
– Ta đã chờ sẵn ở đây. Đỡ!
“Vù…”
Lại một tiếng chạm kình vang lên.
“Ầm!”
Tiếng chạm kình quá lớn khiến Sầm Phong nghĩ ngay vật trơn lạnh đó quyết không nhỏ.
Và đúng như thế thật, khi vật quỷ quái công kích lần thứ ba, ba lần liên tiếp, và không chịu chui lẩn đi như những đợt công kích trước đó, Sầm Phong ngay khi phát kình đối kháng đã tung thêm tả trảo chộp vào vật trơn lạnh :
– Trúng!
“Ào…”
Nhờ đó Sầm Phong lần đầu tiên chộp được vào một phần thân của đối thủ vô hình.
“Bộp!”
Vật quỷ quái bị chộp giữ lập tức vùng vẫn tìm cách thoát, và phát ra càng lúc càng nhiều những tiếng khè khè giận dữ.
Sầm Phong quyết không tha, chộp luôn hữu thủ vào vật trơn lạnh vừa tròn vừa to kéo dài thêm về hai phía. Nhận thức đó làm Sầm Phong sững sờ, suýt nữa buông tay vuột khỏi phần thân trơn lạnh đã mất nhiều công sức mới chộp được.
“Nó là một con quái xà? Chao ôi, quái xà này chắc phải to lắm và dài lắm. Vì phần thân của nó dù ta đang chộp giữ bằng hai tay vẫn không sao nắm giáp quanh thân tròn của nó. Phải gọi là đại quái xà mới đúng”.
Do sững sờ nên Sầm Phong tuy không đến nỗi để đại quái xà vuột mắt nhưng ngược lại đã tạo cơ hội cho đại quái xà bất chợt cuộn siết vòng thân to lớn của nó quanh người Sầm Phong.
“Ào…”
Sầm Phong tức giận, vội vận lực vào hai tay cố bấu càng lúc càng mạnh vào phần thân của đại quái xà vẫn đang còn chộp giữ :
– Ngươi định siết đến chết ta sao? Không dễ như thế đâu, đại quái xà. Vì chính ta sẽ phải giết ngươi. Ta phải giết ngươi. Ha ha…
Bị Sầm Phong bấu đau, thấu cả xương cốt, có lẽ thế nên toàn thân đại quái xà đang cuộn siết vào Sầm Phong liền từ từ nới lỏng ra.
Nhận ra điều đó, Sầm Phong dù vẫn tận lực bấu mạnh vào phần thân đại quái xà nhưng lại tìm cách lần dần hai tay dọc theo thân hình to dài của đại quái xà, cho đến khi chạm đến đầu của nó.
“Đánh rắn phải đánh đằng đầu”.
Sầm Phong vì biết đạo lý này nên thay vì chộp giữ đầu đại quái xà bằng cả hai tay, thì lại chỉ giữ bằng một tay, dùng tay còn lại nện liên hồi kỳ trận vào đầu đại quái xà :
– Ta giết ngươi, ta giết ngươi, ha ha…
“Bộp! Bộp!
Sầm Phong chỉ dừng tay khi phát giác đầu của đại quái xà đã mềm nhão, mềm đến độ có nện nữa cũng chỉ như nện vào lớp giẻ bông không có lực phản hồi.
Đắc ý vì biết đối thủ đã chết, Sầm Phong cất cao giọng gọi lão Lẫn :
– Ta đã thắng rồi, lão đầu tử. Lão có thể cho ta ra được chứ?
Không có hồi âm, Sầm Phong kinh ngạc gọi nữa, gọi nữa.
Tuy vậy, lão thần bí này cứ như đại quái xà khi nãy, không hiểu đã chui biến đi đằng nào mất dạng. Sầm Phong đành ngồi chờ, ắt sẽ có lúc lão tự đánh tiếng vì đã quay trở lại.
Thời gian chờ thật dài, thế nhưng, Sầm Phong chỉ càng chờ càng mòn mỏi và đói bụng, trái lại chẳng có chút tăm hơi nào của lão. Và Sầm Phong vẫn chờ, chờ trong thất vọng lẫn hậm hực tức giận.
“Lão đâu rồi?”
Sầm Phong đã tự hỏi như thế không biết bao nhiêu laàn cho đến khi tự nhận ra một điều có thể bảo là rất hệ trọng.
“Lão dặn ta phải dẹp bỏ mọi cảm xúc, mọi khái niệm, chỉ lưu lại mỗi một khái niệm về sinh tử mà thôi. Phải chăng để ta nhịn đói nhịn khát cũng là cách lão giúp ta khổ luyện? Ta sẽ chết nếu không tự tìm thấy vật thực? Đấy cũng là một trong những thử thách liên quan đến chuyện sinh tử của chính ta? Lão muốn thế chứ gì? Muốn ta tự vượt qua từng thử thách một như thế này chứ gì?”
Sầm Phong tỉnh ngộ và hiểu lão chỉ để Sầm Phong ra khỏi gian thạch thất này khi nào tự Sầm Phong có thể tìm được cách sinh tồn. Quả là cách khổ luyện quá kỳ quặc.
Nhưng vì vẫn muốn tồn tại, muốn tự vượt qua cảnh ngộ quá khắc nghiệt này, Sầm Phong đành phải tìm thích ứng.
Để thỏa cơn đói khát, Sầm Phong phải chấp nhận dùng máu và thịt của đại quái xà vừa hạ sát xong thay cho vật thực. Tuy khó ăn nhưng nếu không ăn thì chết, Sầm Phong vì thế phải cố gắng vượt qua.
Gian thạch động nhỏ hẹp cứ như thế giam hãm Sầm Phong mãi trong đó. Không ánh sáng, không thức ăn, không cả nước uống. Chỉ có mỗi một mình Sầm Phong với bóng đêm, kèm theo là nhiều nguy hiểm luôn chực chờ xuất hiện đồng lõa với bóng đêm đen vĩnh hằng…