Kim Vạn Thành gật đầu nói:
– Nhưng sáu viên bảo thạch này thực sự không phải là dùng để bán, lão phu vì chuẩn bị ra biển, đầu tư quá lớn, có chút giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi mới nghĩ tới tu bổ cái lỗ hổng ở Hàng châu. Nếu là mấy vạn vài chục vạn thì đã không nói làm gì, nhưng ba triệu lượng bạc dù sao không phải con số nhỏ. Ta cũng muốn thay người suy nghĩ, nhưng muốn lão đầu tử ký tên đồng ý, viết cái biên lai mượn đồ lại thật là gánh không nổi người này, suy nghĩ dùng sáu viên kim cương làm bằng chứng, Lại không nghĩ rằng truyền đi thì biến thành này một viên giá trị 50 vạn lượng.
Hứa Tiên sững sờ mới hiểu được, đây là khí phách của đại thương nhân cổ đại, Hành Chi thiên hạ chỉ nhờ hai chữ thành tín, mà không công văn bằng chứng. Lúc vay tiền chỉ lấy miếng ngói tách làm hai nửa, mượn tiền song phương đều cầm một nửa, tương lai lúc trả tiền đem mái ngói một đôi cho ghép lại. Ngươi không tin được ta, liền không cần cho ta mượn, tin được cũng không cần viết cái gì bằng chứng, loại khí phách này của thương nhân Kim Vạn Thành nửa đời chìm nổi được thể hiên đặc biệt rõ ràng.
Hứa Tiên cười khổ, sáu viên kim cương bị lục đạo thảo khấu tới cướp bất quá chỉ có giá trị như một tấm ngói mà thôi. Giá trị chính thức ba triệu lượng chính là thành tín của lão giả này cùng chiêu bài vài thập niên hắn tạo ra mà thôi. Hắn đã nắm giữ loại công nghệ này, đương nhiên tương lai sẽ tạo ra nhiều kim cương còn tốt hơn, lần này mang theo sáu viên Hắc Toản sợ cũng có ý tứ tuyên truyền. Nếu đi so sánh với những thứ trên thì mấy viên kim cương này lại có giá trị cực nhỏ.
Lúc này mũi tên lông vũ trên người kỵ sĩ bị cắt bỏ đoạn rút ra, khám nghiệm tử thi nói một mũi tên xâm nhập vào nội tạng đã đột tử tại chỗ, lại có thể cưỡi ngựa tới nới này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Hai người nhìn qua một nửa đoạn tiễn mang máu nhất thời không biết nói gì.
Cái thế giới này có loại vật này loại nội lực có thể áp chế thương thế trí mạng, nhưng mà trong lòng cần có ý niệm kiên trì, có thể để cho hắn đến nơi đây đối với Hứa Tiên nói ra sứ mạng của mình, ai cũng không ngờ tới.
Thi thể tẩm liệm thỏa đáng, hai người đều thở dài một hơi. Hứa Tiên cùng Kim Vạn Thành cáo biệt, Kim Vạn Thành nói:
– Lần này đa tạ Hứa công tử tương trợ, vốn nên có chút lễ mọn dâng lên, lại sợ bôi nhọ công tử.
Người đọc sách lợi nghĩa chi phân đã tranh luận ngàn năm nhưng tóm lại vẫn xấu hổ khi bàn luận.
Hứa Tiên cười nói:
– Ta nói ra có lẽ lão nhân gia ngài không tin.
Kim Vạn Thành ngạc nhiên nói:
– Cái gì!
– Cứ phóng ngựa tới mà bôi nhọ ta đi.
Quân tử ái tài, vô tư ngay thẳng. Kim Vạn Thành nghe xong cũng hiểu ý cười cười, cảm thấy Hứa Tiên không giống người đọc sách tầm thường, lão vỗ vỗ bả vai hắn nói:
– Ngày sau đến Kim Lăng, hãy để lão phu tận tình làm địa chủ cho ngươi a.
Hứa Tiên cười chắp chắp tay, đột nhiên rời đi.
Kim Vạn Thành lại đứng trong chốc lát, một người tuổi còn trẻ vội vàng tới nói:
– Cha, đêm lạnh rồi, trở về đi!
Kim Vạn Thành gật gật đầu, hỏi:
– Học chính đại nhân đưa trở về chưa?
– Đưa trở về rồi, chúng ta lo lắng hãi hùng, hắn lại ngủ như heo chết.
Kim Vạn Thành trừng mắt:
– Nói bậy bạ cái gì đó, ngươi nếu như có một nửa đức hạnh giống như Hứa Tiên thì ta đã an tâm.
Đây đại khái là bất luận thời đại nào, mặc kệ thân phận như thế nào, gia trưởng đều không đổi được tật xấu.
Người trẻ tuổi có chút không phục:
– Nhìn cũng không có gì đặc biệt ah!
– Ngươi ngoại trừ nhìn kỹ nữ còn có thể nhìn cái gì? Bên người bạn nhậu một đống, một kẻ đứng đắn cũng không có. Thôi, những lời này ta nói cũng vô dụng, sẽ có một ngày ngươi hiểu rõ. Ngươi không phải muốn làm điếu văn sao? Đi tìm mấy cái huynh đệ của ngươi ghi ra đi.
Người trẻ tuổi lầu bầu nói:
– Ta không viết được, xui xẻo lắm.
Kim Vạn Thành dừng bước lại, quay đầu lại gắt gao theo dõi hắn, dường như thật sự nổi giận:
– Hắn chết là vì nhà họ Kim chúng ta đấy!
Nếu là đệ tử có lẽ lúc này đã bị dọa tới mức phải quỳ xuống đất, nhưng lúc này người trẻ tuổi cũng không chịu thua, hắn quay người lại lí sự:
– Ngài còn không phải lợi dụng người ta sao?
Kim Vạn Thành lắc lắc đầu nói:
– Ngươi không hiểu.
Có thế không mượn thì không thể bước đi tới một bước này như hắn. Nhưng có người chết cũng không bi thì càng không đi đến một bước này. Chân tình giả ý, nhân tâm vô cùng phức tạp cho tới bây giờ cũng không phải là hai chữ thiệt giả có thể đơn giản phán đoán suy luận.
– Ngươi không muốn viết cũng phải viết, không ghi cũng phải ghi.
– Ta viết là được.
Người trẻ tuổi ứng tiếng, trong lòng cũng âm thầm nhớ kỹ danh tự của Hứa Tiên.
Hứa Tiên tại trước cửa Huyền Cơ quan gõ cửa, chỉ chốc lát sau Duẩn nhi mở cửa, nhwung chỉ mở ra cái khe mà nói:
– Sư thúc ah.
– Làm gì đó, để cho ta đi vào.
– Sư phó muốn bế quan, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ Duẩn nhi ai cũng không muốn gặp.
Vẻ mặt của Duẩn nhi rất xấu xa nói.
Hứa Tiên thò tay đi vào búng vào trán nàng:
– Ngươi hắc hắc cái gì hả, vô duyên vô cớ bế cái gì quan chứ?
Duẩn nhi lập tức chẳng quan tâm giữ cửa nữa, nàng ôm đầu muốn dùng ánh mắt giết chết Hứa Tiên.
Hứa Tiên tự nhiên bỏ qua ánh mắt của nàng công kích, đang muốn đi vào trong thì thanh âm sâu kín của Ngư Huyền Cơ truyền đến:
– Sư đệ, những ngày này ta muốn bế quan tu hành, ngươi cũng không cần đến, những gì ta có thể dạy đã dạy hết rồi. Ngươi hảo hảo tu luyện là được.
Hứa Tiên sững sờ, hắn cười khổ nghĩ: lần này giống như đắc tội người ta rồi. Bất quá lại có chút không cam lòng, ngươi muốn ta chạy, mà giờ còn không muốn gặp ta. Bất quá tóm lại là hắn chiếm được đại tiện nghi, lúc này chỉ có thể chuyển chân đi ra ngoài nói:
– Ngày mai ta lại đến nữa.
Trong đình viện xuất hiện một tiếng thở dài thật sâu, nó quanh quẩn như không muốn tán đi, vì sao lại cảm thán như thế chứ?
Đứng ở đại môn Huyền Cơ quan, Hứa Tiên thở dài một hơi, thời gian lâu như thế mà vẫn còn bế quan sao?
Bất quá chỉ cõng thôi mà, không phải chỉ là một khối thịt thôi sao? Hứa Tiên lẩm bẩm.
Ngoài cửa tuyết rơi nhiều, đã ba ngày tuyết rơi như thế rồi. Ai ngờ thời tiết đột nhiên chuyển biến tạo ra tuyết lớn như vậy.
Hứa Tiên nuốt một ngụm lãnh khí, cảm thấy lòng dạ mát lạnh, hắn cao giọng khen:
– Tuyết thật lớn a.
Nói đoạn Hứa Tiên hướng về phía Tây Hồ bước đi, trên đường người hiếm, bên Tây Hồ lại càng vắng lặng, chỉ có tuyết rơi xuống ngày càng nhiều. Nhưng điều đó không làm giảm hứng thú dạo chơi của hắn, vòng qua Tây Hồ một đoạn đã thấy bên bờ có một chiếc thuyền đang cắm sào.