Tính toán thời gian, còn có không đến một tháng chính là thanh minh rồi, nơi đó là hết thảy bắt đầu, khiến cho chính mình chờ đợi số mệnh số mệnh đã lâu.
Hứa Tiên quay đâu lại cười nói:
– Minh Ngọc, nhanh đến thanh minh rồi.
Phan Ngọc sững sờ, vẫn như cũ dung mạo kia, nhưng khí độ tựa hồ càng thêm tùy ý mà ôn hòa, gió đêm hơi lạnh, ánh trăng như nước, hắn trước mặt phảng phất tùy thời muốn theo gió mà đi đến Thiên cung, nàng không thể tưởng tượng chính mình không còn có năng lực giữ hắn lại nữa.
– Đúng vậy a, sắp đến thanh minh rồi!
Gió đêm màu đen vây quanh toàn thân làm cho người ta phảng phất đưa thân vào trong nước ấm, say đắm ở trong gió xuân. Hứa Tiên nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp có chút nặng trĩu của Phan Ngọc, trong óc ký ức hồn loạn, như cùng một mặt nước hiện lên từ dưới đáy hồ.
Thuyền hoa đi về phía nam, hai bờ sông oanh ca yến ngữ, Dương Liễu Thanh Thanh. Trường Giang ngọn núi hiểm trở, Giang Đào như tuyết, đây mới là xuân quang của Giang Nam. Gió xuân cũng càng phát ra ấm áp, lúc có mưa phùn theo thuyền mà đi.
Phan Ngọc lại bắt đầu trầm mặc, có đôi khi nàng muốn Họa Bích Linh Ẩn tự thật sự là chính mình! Không có mình tưởng tượng kiên cường, mà là đa sầu đa cảm sẽ vì hắn hậm hực cáo ốm, nhu nhược ngay cả mình đều đáng ghét.
Hứa Tiên nói:
– Này Minh Ngọc, phía trước vào Tây Hồ rồi! Gần đây như thế nào không có tinh thần ah!
Phan Ngọc cười nói:
– Đại khái là say tàu!
Hứa Tiên cũng nói:
– Không cần phải gấp gáp, ngựa cũng có thể lên bờ rồi.
Phan Ngọc thấp giọng lên tiếng, lại hận không thể lấy thuyền nhỏ vĩnh viễn phiêu đãng tại đây hồ nước bích lục này.
Hứa Tiên đương nhiên không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, lại nhớ tới tu luyện đầu thuyền. Hắn rốt cục có thể tại ban ngày tu luyện, Thủy Linh chi lực này là không phân ra ngày đêm nữa. Sắp tới thanh minh rồi, những ngày này hắn cũng tu luyện đặc biệt cần cù, ban đêm thì thu nạp thái dương chi lực cường hóa chủ tinh, ban đêm thì thu nạp Thủy Linh chi lực cường hóa viên phụ tinh. Những ngày này kiên trì xuống cũng phá kén công hiệu, tuy rằng Thái Dương tinh biến hóa không lớn, nhưng sao Thuỷ đã ổn định lại.
Phan Ngọc tự nhiên sẽ không tới quấy rầy hắn, những ngày này ngược lại cùng Thải Phượng cùng một chỗ. Chỉ là không có hắn tại bên người đàm tiếu, tâm tình cũng càng phát ra sa sút hơn.
Thuyền đi không lâu, gặp được cảnh sắc quen thuộc người tên thuyền đều hoan hô một hồi, bọn họ cũng đều biết sắp về đến nhà. Mà đúng lúc này, sóng nước bình tĩnh đột nhiên bọt nước lăn mình như đun sôi. Mà thấy xa xa còn là giống bình tĩnh. Mặt hồ thuyền hoa theo sóng phập phồng, người trên thuyền tim và mật muốn nứt, một màn kia Xích Bích đồng thời xuất hiện trong óc mọi người.
Hứa Tiên đứng ở đầu thuyền, cũng cảm thấy một hồi tim đập nhanh, lại cũng không phải bởi vì gợn sóng không phải bởi vì này này, không nói đến tu vi của hắn, chính là Long quân đưa hắn viên Minh Châu cũng có công hiệu tránh nước tránh nước. Hắn là cảm thấy Thủy Linh chi lực bên trong bên trong hồ nước này ngưng tụ, tất nhiên có đồ vật gì đó ở trong nước làm phép muốn làm cho chìm chiếc thuyền này. Hứa Tiên cũng tế ra Thủy linh châu, hắn gọi danh tự Minh Châu triệu tập linh lực, muốn dẹp loạn gợn sóng thuỷ vực này.
Mặt nước quả nhiên yên tĩnh, nhưng lập tức bốc lên càng thêm lợi hại, Hứa Tiên biết mình tu hành không, hơn nữa nếu là hắn đoán không lầm, muốn bằng mượn ngoại vật cùng Tinh Linh trong nước này tranh chấp, cơ hồ không thể nào.
Hứa Tiên cắn răng một, đem Thủy linh châu đặt ở trong miệng, từ đầu thuyền nhảy xuống, rào một tiếng chui vào trong hồ nước bích lục. Tiếng thét chói ta từ trên thuyền truyền vào mặt nước không có trở nên bén nhọn, mà ngược lại vì bóp méo thanh âm mà trở nên buồn cười. Nhưng Hứa Tiên lại biết, lại chờ một lát nữa thì người trên thuyền sẽ phải đi uống trà với đầu tinh linh đang tác quái này.
Đem Thủy linh châu ngậm tại trong miệng. Quả nhiên hô hấp không ngại, hơn nữa dưới tác dụng của Thủy Linh chi lực, chỉ cần nhẹ nhàng khoát tay chen chân vào có thể mạnh mẽ bơi đi một mảng lớn. Vốn Hứa Tiên là một tay bơi lội hảo thủ, giờ phút này càng linh hoạt như là cá.
Tây Hồ Cổ đại sâu như vậy sao?
Hứa Tiên còn đang bồi hồi thì một ý niệm trong đầu xuất hiện, hắn cảm giác mình đã trọn vẹn lặn xuống hơn mười thước, lại vẫn không tới đáy hồ, hay là nói đây chính là một huyệt động.
Ánh mặt trời đã truyền không đến chỗ sâu như vậy, trong nước chỉ có một tầng quang mang nhạt. Lỗ tai Hứa Tiên sớm đã nghe không được tiếng kêu cứu trên thuyền, cũng chỉ có tiếng nước chảy nhấp nhô trong tai.
Đột nhiên một đôi con ngươi màu vàng tại đây trong hồ nước Hắc Ám sáng lên, Hứa Tiên cảm thấy một cỗ uy áp lớn lao, loại uy áp này không phải bất luận cái gì pháp thuật, mà là sinh vật cấp thấp đối mặt với sinh vật cấp cao có bản năng sợ hãi long uy.
Trong mắt Hứa Tiên kim quang lóe lên, rốt cục thấy rõ sinh vật bên trong nước.
Sừng hươu tuyết sắc, Sư tông màu trắng, vẩy cá màu bạc thân rắn dài mấy chục mét uốn lượn linh xảo ở trong nước, Long – một đầu long chính thức. Giờ phút này hai quả cầu kim loại y hệt con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, tựa hồ có chút kích động, tựa hồ còn đang do dự. Nhưng quan không được nhiều như vậy, Cự Long mở ra miệng rộng, mạnh mẽ hướng Hứa Tiên đánh tới.
Nước chảy vội ùa, Bạch Long mau kinh người. Hứa Tiên trong nháy mắt minh bạch, ở trong nước cùng sinh vật cáp cao tranh đấu là tự đi tìm chết. Chính mình như là bị nước chảy cuốn lấy, còn đối với phương lại phảng phất không có bất kỳ trở ngại, còn được gợn nước trợ lực khiến nó nhanh tới kinh người.
Hứa Tiên chỉ tới kịp hô một câu:
– Ngươi còn muốn ăn bánh bao không?
– Bánh bao?
Cái từ này phảng phất mang theo lực lượng kỳ diệu, trong mắt Bạch Long chợt lóe sáng, thân thể linh xảo thon dài uốn éo, vòng quanh Hứa Tiên vài vòng, một đầu rồng nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên nho nhỏ phát ra thét lên một tiếng kinh hãi:
– Hứa Tiên! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hứa Tiên cảm giác thân thể buông lỏng, vừa rồi nước bên người phảng phất đọng lại siết chặt hắn trong làn nước, hắn lau mồ hôi nói:
– Được cứu trợ rồi.
Có quỷ mới biết rõ trong nước ở đâu ra đổ mồ hôi mà lau.
Hứa Tiên tuy rằng đã xác định thân phận đầu tiểu long đang đói này, nhưng vẫn do dự gọi một tiếng:
– Tiểu muội muội?
Ặc! Gọi một sinh vật lớn hơn mình gấp mấy chục là muội muội, ngay cả hắn cũng tự cảm thấy kì quái.
Mà giờ khắc này mặt nước lại bình tĩnh một chút, tuy rằng vẫn sóng cả mãnh liệt, cũng không giống như vừa rồi tùy thời có nghiêng thuyền. Phan Ngọc miễn cưỡng cân đối lấy thân thể, la lớn:
– Hán Văn, Hán Văn!
Nhưng không nghe thấy Hứa Tiên trả lời.
Ngược lại bên cạnh có mấy người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, dường như là nhảy xuống, cũng thật giống là té xuống rồi, dù sao đã không có ở trên thuyền, người nói chuyện còn trương ra bộ mặt cơ hồ muốn nói bốn chữ: cố nén bi thương! Thủy thế như vậy, măc kệ ngươi biết bơi hay không đều khó thoát khỏi cái chết.