– Chuyện đã giải quyết thế nào?
Hứa Tiên cười nói:
– Cũng không tệ lắm, việc này làm nàng hao tâm tổn tri rồi.
– Ngươi cẩn thận chút, lão nhân có chút cổ quái.
Hứa Tiên cười nhạt một chút, bỗng thở dài noi:
– Quả nhiên là quốc chi tướng vong, tất có yêu nghiệt, các loại yêu nghiệt hàng hoành thiên hạ.
Vương triều bị diệt nhiều, không thể trấn áp vận số, nhiều loại kỹ xảo thuật số xâm nhập triều đình.
Con mắt Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào lão đầu mặt đỏ, lão đầu mặt đỏ đang nhàn nhã ngồi trên ngựa, một âm thanh như lôi đình vang lên trên đầu của hắn:
– Yêu nghiệt phương nào dám tới đây hàng hoành, thật sự là chán sống mà.
Lão đầu mặt đỏ cả kinh, ghìm ngựa lại nhìn chung quanh, nói:
– Ai? Là người phương nào?
Đám hộ vệ xao động, tay cầm vũ khí nhìn bốn phía, chung quanh không có ai cả.
Lão đầu mặt đỏ hoảng sợ, nhìn bốn phía thở dài nói:
– Thượng tiên tha mạng, ah!
Một tiếng kêu đau vang lên, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống dưới ngựa.
Một đám người Hồ vội vàng chạy tới, dùng tiếng Hồ nói với nhau.
Doãn quận chúa đần độn ngồi ở trên xe ngựa, trong hai mắt đờ đẫn, từ khi từ trong điện nhìn thấy lão đầu người Hồ thì nàng muốn phản kháng cũng không nói nên lời, cho đến sát na vừa rồi, một đạo thiểm điện xé rách lo lắng này.
Đông mắt của nàng khôi phục thanh tỉnh, vốn đang kinh ngạc khó hiểu, sau đó giật thì phát giác xe dừng lại, nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài xem thế nào, trong xe lại nhiều hơn một người.
Hứa Tiên ngồi đối diện với Doãn quận chúa, vừa cười vừa nói:
– Cách ăn mặc của ngươi thật đẹp!
Chỉ thấy lông mày của Doãn quận chúa được vẽ rất đẹp, đang mặc đỏ trang phục đỏ thẫm lộng lẫy, càng lộ ra nét quyến rũ động lòng người, đẹp đẽ quý giá phi phàm.
Doãn quận chúa kinh ngạc nói:
– Tại sao ngươi ở đây?
Hứa Tiên nói:
– Ngươi bị một đám ma quỷ bắt về làm áp trại phu nhân.
Nhớ tới hai lần trước cứu giúp, giống như đều được như nguyện.
Doãn Hồng Tụ lúng túng một hồi, chợt cảm thấy khó chịu, ủy khuất muốn rơi lệ.
Hứa Tiên ngược lại có chút luống cuống tay chân, bất đắc dĩ nói:
– Ngươi khóc cái gì, ngươi là tiểu hài tử sao?
Bỗng nhiên xe ngựa chấn động, lại bắt đầu rời đi, thân hình Doãn Hồng Tụ bất ổn, ai nha một tiếng rồi ngã ra phía sau.
Thân hình Hứa Tiên nhoáng một cái, tiếp được nàng.
Doãn Hồng Tụ chóng mặt, có chút si ngốc nhìn qua Hứa Tiên, từ khi hắn rời đi tới bây giờ không có cải biến gì, nhưng lại làm cho tâm thần của nàng không kiềm chế được, có lẽ bởi vì nguyên nhân nào khác.
Hứa Tiên dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng, lại không cẩn thận lau đi trang điểm, phẩy tay áo một cái khôi phục trang điểm, thì thầm:
– Ngươi trang điểm thật đẹp, xứng với chí tôn.
Nghe hắn khen thì bộ dạng của Doãn Hồng Tụ có vui mừng và ngượng ngừng, không ngừng suy nghĩ hàm nghĩa trong đó, chí tôn đương nhiên được dùng để xưng hô hoàng đế, nhưng lời cổ nhân “Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu làm thể cương “, chẳng lẽ muốn nàng làm vợ ông trời sao? Nàng có thể không muốn, trong trường hợp đó nằm tựa trong cánh tay của hắn thì nàng thích hơn nhiều, trở nên vô cùng mềm mại, lại hận tâm chí của mình không kiên định.
Trong khoảng thời gian ngắn, vừa vui sướng hắn tới, vừa hận hắn, vừa hận chính mình. Biểu hiện trên mặt cũng biến ảo ngàn vạn, khi thì nhu tình, khi thì giận dỗi, khi thì chán ghét.
Hứa Tiên không biết một câu nói của mình lại làm cho nàng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói:
– Xem ra đời này của ta nhất định làm người tốt rồi.
Doãn Hồng Tụ lầm bầm nói:
– Cái gì chuyện tốt.
Bỗng nhiên giật mình nói:
– Nhanh cho xe dừng lại.
Những người Hồ kia đề phòng đêm dài lắm mộng, trực tiếp đem lão đầu người Hồ đặt lên xe rồi đi tiếp.
Hứa Tiên nói:
– Xe lại đi một thời gian ngắn, ta cũng nên tạm thời rời đi rồi.
Doãn Hồng Tụ biến sắc, nói:
– Ngươi muốn đi đâu?
Hứa Tiên an ủi vỗ vai của nàng:
– Quay trở lại kinh thành, chắc hẳn cô cô của ngươi đã tỉnh táo lại rồi, sẽ cải biến mệnh lệnh này.
Doãn Hồng Tụ có chút bất an, nói:
– Nhưng mà miệng vàng lời ngọc của hoàng thượng, nếu không phải…
Hứa Tiên buông tay nói:
– Vậy ngươi không cần làm quận chúa, chỉ có thể đi theo ta lăn lộn thôi.
Nói xong liền rời xe, nhìn Phan Ngọc nói một tiếng, biến mất ở phía chân trời.
Doãn Hồng Tụ buồn vô cớ, ôm gối đầu nhỏ giọng lầm bầm:
– Ai muốn đi theo ngươi chứ, chẳng lẽ ta phải đi theo người chắc, suy nghĩ khá lắm.
Thời điểm này Hứa Tiên đã giục ngựa tiến vào thành Trường An, rồi sau đó móng ngựa không ngừng đi thẳng vào hoàng cung đại nội.
Trong nội cung, hiện nay đang có một người mặc đạo bào, dò hỏi:
– Nương nương cảm thấy như thế nào?
Hoàng hậu nương nương ngồi trên ghế, khẽ vuốt cái trán:
– Ai gia cảm thấy đỡ hơn thật nhiều, đa tạ Thiên Sư!
Mặc dù nàng không thích những kỳ nhân dị sĩ này, nhưng đạo sĩ kia cung kính làm cho nàng thỏa mãn.
Tuy đạo sĩ trẻ tuổi, lại thanh mục tuấn lãng, hiện ra vẻ ông cụ khí độ trầm ổn.
– Long Hổ Sơn chúng ta thụ hoàng ân, những chuyện này nằm trong bổn phận, chỉ là pháp thuật của yêu nhân, bần đạo cũng thấy có chút khó giải quyết, không biết sao đột nhiên biến mất, lần này chỉ sợ là có người giải quyết yêu nhân rồi, mới phá được tà pháp này.
Hắn là người của Long Hổ Sơn, nhưng chính là chưởng môn nhân Thiên Sư đạo hiện giờ.
Tiểu hoàng đế cau mày nói:
– Những người Hồ này thật lớn mật, lại dám phái yêu nhân tiến cung làm loạn, chẳng lẽ Thiên Sư không cách nào ngăn cản?
Trương Thiên Sư thầm nghĩ, nếu là trước kia đừng nói là những yêu thuật nho nhỏ, cho dù là Quỷ Đế Quỷ Vương làm sao dám như thế, nhưng mà lời lẽ vận số đã tận không thể nói lung tung.
Cho dù là hiện tại cũng không có mấy người tu đạo làm như vậy, dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Trước cái nhìn của hàng vạn người thì không thể nói, không biết yêu nhân này học tà pháp ở đâu, lại không biết sống chết dàm làm như vậy.
Trương Thiên Sư cỏi ngọc bội xuống đưa cho cung nữ.
– Ngọc này là báo vật tương truyền nhiều thế hệ của Long Hổ Sơn, chỉ cần treo nó vào nội cung, tà ma tầm thường không thể xâm nhập.
Tiểu hoàng đế tiếp nhận ngọc bội, chỉ thấy phía trên có khắc hai chữ “Chính nhất”, biết là bảo vật không tâm thường, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:
– Nếu yêu ma lợi hại thì sao?
Trương Thiên Sư mỉm cười nói:
– Nếu có yêu ma lợi hại nhìn thấy mà chấp mê bất ngộ, đó chính là khinh thường tổ sư chúng ta.
Tiểu hoàng đế cùng hoàng hậu nương nương nhìn nhau, tổ sư này bọn họ có biết. Chính là tổ sư đầu tiên của Thiên Sư đạo Trương Đạo Lăng, là Thần Tiên chính thức, có được bảo đảm này bọn họ cũng yên tâm..
Tiểu hoàng đế nói:
– Mẫu hậu, đã như vầy thì nhi thần liền hạ lệnh, cho người tới chỗ người Hồ đoạt Hồng Tụ tỷ tỷ quay về.
Hoàng hậu nương nương trầm ngâm, dù sao “Tử không nói quái lực loạn thần…” Nếu như chuyện ma quái này truyền đi, một khi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, người trong thiên hạ sẽ cho rằng người hoàng gia bội bạc, đến lúc đó dẫn phát đại chiến thì càng bất lợi.