Kèm với tiếng nói tàn khốc mà trầm mị của vệ Đình Quân, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy trước ngực bỗng dưng lạnh lẽo.
Áo tắm vốn nông rộng dễ dàng bị kéo ra, mảng lớn nõn nà trước ngực bị nhìn sạch sẽ không còn sót gì, da thịt trắng nõn mà nhẵn nhụi còn bị lấp đầy bởi dấu vết một tiếng trước, mỹ lệ mà mê người.
Hơi thở Vệ Đình Quân trầm xuống, nghiêng thân, môi lạnh như băng dừng ở chỗ gáy cô, ác ý cắn cắn, Cố Hướng Tinh giãy dụa muốn né tránh sự đụng chạm của anh, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống hốc mắt:
“Đừng! Anh đừng chạm vào tôi…Vệ Đình Quân…tên khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Đôi mắt đen sâu thẳm, Vệ Đình Quân nhìn cô, khóe miệng cười lạnh như ma quỷ: “Vậy cô hãy nhìn cẩn thận, để xem rốt cuộc tôi khốn kiếp thế nào.”
Cảm nhận dạt dào sâu sắc trong nháy mắt khiến cả khuôn mặt Cố Hướng Tinh đều nhăn lại.
“Ưm…”
Sau tất cả, tựa như nghi thức phát tiết tình yêu, Cố Hướng Tinh cắn răng thừa nhận sự va chạm đến từ Vệ Đình Quân, giống như anh đã nói…
Đây là một cuộc trả thù.
Dùng cách như này làm nhục cô, chính là cách anh trả thù cô.
Nhìn người phụ nữ dưới thân ngất đi, nắm đấm Vệ Đình Quân nện mạnh lên gối Cố Hướng Tinh, giờ phút này không có gì thỏa mãn, càng nhiều chính là nóng nảy và tức giận.
Nóng chính là bản thân lại không khống chế vì cô, giận chính là, cô yêu người khác.
Đúng như Đàm Minh nói, mọi người sẽ thay đổi, cô cũng vậy.
Rời khỏi phòng ngủ, Vệ Đình Quân đi đến thư phòng, trực tiếp bắt lấy tên quạ đen nào đó đang đắm chìm trong hương thơm mềm mại, lập tức mở một cuộc họp dài đến 3 tiếng.
4 giờ sáng, cuối cùng Đàm Minh cũng không chịu nổi.
“Vệ tổng! Vệ gia! Cậu có gì bất mãn với tôi, nói thẳng ra có được không? Đừng xâm chiếm cuộc sống về đêm của tôi như vậy…”
Vệ Đình Quân cười lạnh, độc miệng online: “Hàng đêm sênh ca, sớm hay muộn cậu cũng tinh tẫn người vong.”
Đàm Minh cảm thấy bị lão Thiết nhà mình hung hăng đâm một dao, càng cảm thấy thằng nhãi này không thích hợp.
Từ trước đến nay Vệ Đình Quân bình tĩnh kiềm chế, người có thể dễ dàng khơi mào cảm xúc của anh…
“Cố đại tiểu thư ngủ rồi à?”
Lạch cạch một tiếng, điện thoại bị chặn, Đàm Minh nhìn điện thoại bị chặn, hơi nhíu mày, được rồi, xem ra là bị nói trúng rồi.
Đầu này, Vệ Đình Quân tắt máy điện thoại, lúc này mới vừa lòng đứng dậy.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, nương ánh trăng, Vệ Đình Quân nhìn người nằm trên giường, giường to như vậy, thên thể bé bỏng, thậm chí không thể chiếm một phần tư cái giường.
Dáng vẻ vẫn giống như lúc anh bỏ đi, xem ra cô vẫn chưa tỉnh.
Nhấc chân muốn rời đi, lại nghe thấy một tiếng ưm lộ ra thống khổ truyền đến.
“Ưm…”
Bước chân Vệ Đình Quân ngừng lại, xoay người đến trước giường, lúc này mới thấy rõ người phụ nữ trên giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đỏ, cả người gần như rơi vào trạng thái nửa hôn mê, anh vươn tay dò xét trán cô, chạm vào cũng nóng bỏng.
Mày kiếm nhíu chặt, Vệ Đình Quân lại thầm mắng một tiếng, không nói hai lời bấm gọi cho Đàm Minh.
Đàm Minh vừa mới chuẩn bị ngủ, nhận điện thoại lại giở giọng ai oán: “Vệ gia, rốt cuộc cậu muốn làm gì thì nói một lời chắc chắn đi…”
Không đợi anh ta nói xong, Vệ Đình Quân đã không kiên nhẫn ngắt lời anh ta, giọng nói lãnh trầm mà đè nén: “Cô ấy phát sốt, trong vòng 15 phút, gọi một bác sĩ gia đình đến đây.”
“15 phút? Cho dù xuất phát từ bệnh viện gần nhất đến biệt thự của cậu cũng…” Đàm Minh còn chưa nói xong, chỉ nghe tít một tiếng, điện thoại lại bị ngắt.
Đàm Minh híp híp mắt, đây đã là lần thứ hai ngắt điện thoại của anh ta rồi.
Được rồi, đột nhiên anh ta cũng rất muốn nhìn thấy vị có thể khiến bạn tốt của mình không bình tĩnh như vậy.