Cố Hướng Tinh yên lặng trong nháy mắt.
Quả nhiên suy nghĩ của Vệ Đình Quân rất khó đoán.
Rõ ràng một giây trước còn đồng ý cùng đi ăn tối với đối phương, sau lại kêu cô ném cái tách Cố Nhược Tuyết đã từng dùng?
Không phải là không cẩn thận uống nhầm cái tách của anh thôi sao.
Giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Hướng Tinh, Vệ Đình Quân nói thẳng: “Cô cho rằng cái tách người khác đã dùng, tôi còn dùng lại?”
Gần như là vô thức, Cố Hướng Tinh trực tiếp hỏi ngược lại: “Dù sao anh còn dùng cái muỗng của tôi ăn cháo của tôi mấy ngày trước ở biệt thự mà?”
Sau khi lời ra khỏi miệng, Cố Hướng Tinh cũng có chút hối hận, bởi vì cô thấy rõ hứng thú trong mắt người đàn ông biến mất.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, chỉ nghe Vệ Đình Quân mở miệng, giọng nói mập mờ: “Mới vừa rồi cô cũng chưa từng uống trà của tôi sao?”
Bỗng dưng trong đầu Cố Hướng Tinh xẹt qua cảnh tượng nửa giờ sau anh cưỡng ép đổ nước trà vào trong miệng của cô, lỗ tai nháy mắt nóng lên, bước nhanh đi tới bên cạnh khay trà, cầm tách trà lên, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Cô thề, kế tiếp nếu không cần thiết, cô tuyệt đối không muốn ở cùng trong một không gian với người đàn ông kia nữa.
Vệ Đình Quân nhìn Cố Hướng Tinh ra khỏi phòng làm việc giống như chạy trốn, ánh mắt vui vẻ, cho đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, sự vui vẻ trong tròng mắt đen kia từ từ lắng đọng thành nghiên cứu.
Anh không bỏ qua mới vừa rồi ánh mắt Cố Hướng Tinh nháy mắt sương lãnh nhìn Cố Nhược Tuyết.
Mặc dù ban đầu anh nói cho cô biết, chuyện đạo diễn An là Cố Nhược Tuyết âm thầm làm ở sau lưng, cô cũng chỉ khiếp sợ, chưa từng thấy cô có vẻ mặt lãnh lẽo tức giận với Cố Nhược Tuyết như vậy.
Anh không có hứng thú chút nào với Cố Nhược Tuyết, điều anh có hứng thú chính là, ánh nhìn sương lãnh của cô đối với Cố Nhược Tuyết kia, là vì cái gì.
Là hành động Cố Nhược Tuyết mời mình ăn cơm khiến cho cô không vui, hoặc là…bởi vì Cố Nhược Tuyết nhắc đến lỗi lầm cô đã làm mười năm trước?
Cố Hướng Tinh xử lý xong cái ly, đang chuẩn bị bắt đầu công việc quen thuộc ở Tinh Ảnh Thị, đã bị người khác kêu đi vào.
Vừa vào cửa, đã thấy Vệ Đình Quân đứng dậy sửa sang lại tây trang áo khoác trên người, tròng mắt cô sáng lên: “Anh muốn đi ra ngoài đúng không?”
Vệ Đình Quân nhìn cô: “Không, là cô phải đi ra ngoài.”
Cố Hướng Tinh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thái độ đoan chính: “Có chuyện gì cần tôi đi làm sao?”
Vệ Đình Quân tiếp tục nhìn cô: “Vừa rồi cô ném một cái tách của tôi, chẳng lẽ không tính đi chọn mua một cái khác cho tôi sao?”
“…”
Cố Hướng Tinh có thể khẳng định là, cô tuyệt đối là dính vào một ông chủ tương đối nhàm chán.
“Vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Cố Hướng Tinh nói xong muốn đi, Vệ Đình Quân lại gọi cô lại: “Tôi đi cùng với cô.”
Lúc ấy Cố Hướng Tinh lại kinh hãi: “Không phải là một ngày anh kiếm bạc tỷ sao? Loại chuyện nhỏ như chọn cái tách này…”
Vệ Đình Quân trực tiếp ngắt lời cô: “Chẳng lẽ cô biết tôi thích dạng tách nào?”
Nhất thời Cố Hướng Tinh không biết phải nói gì.
Anh là ông chủ, anh lớn nhất.
Thân kiêm hai thân phận Tổng giám đốc Tập đoàn IC và thành viên bam giám đốc quyết định sách lược của Tinh Ảnh Thị, hàng ngày Vệ Đình Quân phải bận rộn đến mức không có thời gian làm việc khác, là trợ lý của anh, ngay từ trước khi đến trình diện Cố Hướng Tinh đã chuẩn bị tinh thần bị ngược.
Nhưng, công việc trợ lý tư nhân trong tưởng tượng của cô, ít nhất không phải là giống như bây giờ.
Cô chọn lựa tách trà ở trước mặt, anh ở bên cạnh nhìn cô chọn tách trà.
“Xin chào tiểu thư, trên tay cô chính là tác phẩm mới nhất của A Phất Đại Sư, cho dù là sắc thái hay là thiết kế cũng đều do Đại Sư tự tay chế tạo, mỗi một cái đều là độc nhất vô nhị.”
Cố Hướng Tinh nghe thấy lời của người bán hàng, vô thức giơ cái ly trong tay lên với Vệ Đình Quân, không ngờ, Vệ Đình Quân cũng không thèm nhìn, trực tiếp vung tay: “Chọn tiếp.”
Cố Hướng Tinh có chút lúng túng, người bán hàng cũng có chút lúng túng, một giây kế tiếp, giống như là nhận ra được gì đó, nhất thời mặt người bán hàng rực rỡ chỉ vào tác phẩm bên cạnh.
“Tiên sinh, phu nhân, hoặc là hai người có thể xem thử bộ trà này, đây cũng là tác phẩm của A Phất Đại Sư, hơn nữa còn đặc biệt chế tạo cho vợ chồng tân hôn, một bộ có hai cái tách, tuyệt đối không tìm được tách trà thứ ba đồng bộ trên thị trường.”
Cố Hướng Tinh nghe đối phương kêu, đau cả đầu, vừa muốn mở miệng giải thích, bên kia, Vệ Đình Quân lại trực tiếp mở miệng ——
“Lấy, bọc lại.”