Editor: Kan Kudo
Không biết cô học từ đâu, Tỉnh Hành cũng không hỏi nhiều. Tóm lại mấy ngày nay cô có tiến bộ rất rõ ràng trong ngôn ngữ, cũng không mở miệng nói chuyện, có thể nghe hiểu rất nhiều câu nói, còn càng ngày càng dùng từ ‘sẽ’ nhiều hơn, đồng thời cũng vận dụng nhiều cú pháp.
Bây giờ Tỉnh Hành cũng kiên nhẫn kỹ càng tỉ mỉ mà dạy cho cô mặc quần áo, năng lực học tập của cô rất cao, đều học được kha khá, cũng có thể mặc đồ được. Đương nhiên mới bắt đầu làm thì học được kha khá cũng không phải là làm thuận tay. Không thuận tay cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần mỗi ngày kiên trì tự mình mặc, tất nhiên sẽ dần thuần thục.
Nhưng……
Việc cài móc của áo lót và kéo khóa kéo ở sau lưng lại là hai việc vô cùng khác nhau……
Tỉnh Hành suy nghĩ, cũng không còn cách nào tốt hơn, vậy thôi mình giúp cài cũng được……
Cứ giúp cài như thế thành thói quen luôn……
Mặc xong áo lót với áo đầm xong, Tỉnh Hành hạ mắt nhìn đôi chân trần của Châu Châu, lại đi đến phòng cất đồ, tìm cho cô một đôi xăng-đan.
Sau khi tìm ra xong, anh cầm theo đôi xăng-đan kéo Châu Châu ra ngồi ở sô-pha, anh quỳ xổm xuống tấm thảm trước sô-pha, mang giày cho Châu Châu.
Tiểu yêu trai sông, cả người vừa trắng vừa mềm, cả bàn chân và mũi chân cũng không ngoại lệ. Tỉnh Hành lúc cầm chân cô cũng có băn khoăn, nhưng mà nghĩ lại thì đã cài cả móc áo lót rồi, giờ chạm vào chân thì có là gì đâu, không do dự nữa, trực tiếp cầm chân cô mang giày vào.
Châu Châu chưa mang giày lần nào, khá là tò mò, nghiêm túc cúi đầu nhìn anh giúp mình mang. Đến khi anh mang xong cả hai chiếc cho mình rồi, cô phát biểu quan điểm của mình một mình:
“Cái này dễ mang quá.”
Tỉnh Hành gật gật đầu, đứng dậy từ trên thảm:
“Giày dễ mang vào hơn quần áo.”
Châu Châu còn đang cúi đầu nhìn chân mình, ngó trái ngó phải, càng nhìn càng cảm thấy đắc ý, cuối cùng liền vui sướng mà nói:
“Đẹp quá đi.”
Tuy rằng đã mặc váy mang giày cả rồi, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo đẹp mắt, nhưng Châu Châu cũng không thể mặc đồ như thế này ra ngoài, ít nhất cũng không mặc quần áo này, dùng diện mạo con người này mà ra ngoài. Tỉnh Hành đáp ứng cô, vẫn dùng phương thức dây chuỗi hạt mà đưa cô ra ngoài.
May là Châu Châu bây giờ vẫn không có mặc đồ mới đẹp xong rồi lại muốn trang điểm các thứ, cô chỉ đơn giản mặc những cái này vì là điều kiện của Tỉnh Hành. Cô học mặc đồ xong, cũng mặc xong đồ rồi, hơn nữa còn ăn mặc rất xinh đẹp, cho nên có thể cùng anh đi ra ngoài.
Tới giờ, Châu Châu cũng không muốn để Tỉnh Hành nói nhiều, bản thân đã chờ không nổi nữa mà tự chủ tự phát biến thành dây chuỗi hạt đen, trên dây chuỗi hạt vẫn có treo trai sông nhỏ màu tím nhạt, sau đó cuộn lên cổ tay Tỉnh Hành, nói giọng như người lớn: “Chúng ta đi thôi.”
Tỉnh Hành cười cười, cảm thấy này tiểu yêu càng ngày càng tốt hơn.
Châu Châu nằm trên cổ tay Tỉnh Hành theo anh đi ra cửa, sau khi lên xe còn chủ động nói với Tỉnh Hành một câu:
“Con người đều sợ yêu, muốn bắt yêu đánh yêu, tôi nghe lời, tôi sẽ không nói chuyện.”
Tỉnh Hành cúi đầu liếc nhìn cô một cái, thầm nghĩ cô có ý thức rất cao, vì thế ngón tay vươn ra sờ cô một chút,
“Vậy cô phải biểu hiện thật tốt, tôi dẫn cô đi xem qua đại học, giờ thì chúng ta xuất phát thôi.”
Châu Châu đang vững vàng nằm, nghe được tiếng xe, lại nhìn xe chậm rãi rời khỏi cổng gara, cô hỏi Tỉnh Hành:
“Đại học là cái gì?”
Tỉnh Hành một bên quay vô lăng đi đến cổng lớn trước sân, một bên giải thích cho cô:
“Con người ai cũng phải đi học, ba tuổi thì đi nhà trẻ, sáu tuổi thì học tiểu học, mười hai tuổi thì lên sơ trung, sau đó là cao trung, đại học…… Cho dù là nhà trẻ, tiểu học, hay là sơ cao trung và đại học, thì đều là trường học, trường học ấy hả, chính là nơi để học tập đó.”
Châu Châu suy nghĩ:
“Tôi phải đi học sao?”
Vấn đề này hỏi ra lại khiến Tỉnh Hành sửng sốt, đúng thật là anh chưa nghĩ đến vấn đề này. Hai ngày gần đây anh quá bận bịu dạy cô các việc sinh hoạt, đánh răng rửa mặt tắm rửa ăn cơm nhận diện đồ vật các thứ, sau đó dạy cô nội dung của sách tranh ảnh dạy trẻ nhỏ.
Tỉnh Hành suy nghĩ vấn đề này một lúc, sách tranh ảnh dạy trẻ nhỏ chỉ là sách dạy vỡ lòng cho trẻ em thôi, chỉ học những câu chuyện xưa hay thường thức, không giống với tri thức thật sự. Nếu muốn thích ứng được với xã hội này như mọi người khác, vậy quá trình đi học này nhất định không thể thiếu.
Nhưng Châu Châu bề ngoài trông như người trưởng thành, trong thế giới con người cũng không có thân phận thuộc về riêng cô, cũng chính là không có gia đình hộ tịch và chứng minh nhân dân, cô thuộc về giới linh, không thuộc về khu dân cư, trong sinh hoạt ở hiện đại xã hội có rất nhiều chuyện làm không được.
Châu Châu thấy Tỉnh Hành không nói gì cả, lại hỏi:
“Tôi không được đi học sao?”
Tỉnh Hành hoàn hồn trở lại:
“Cô muốn đi học sao?”
Châu Châu trả lời anh:
“Tôi không biết đi học là cái gì.”
Cô căn bản không có khái niệm về chuyện đi học này, vì thế Tỉnh Hành cũng không nhiều lời. Cô mới vừa nếm thử làm người chưa được mấy ngày, còn có một đoạn quá trình thích ứng rất dài còn phải đi, suy xét đến vấn đề đi học còn sớm, nhưng vấn đề hộ tịch chứng minh nhân dân, thật ra có thể suy xét sớm hơn một chút.
Loại vấn đề này cũng không phải cứ muốn là sẽ có phương pháp giải quyết hoàn hảo, Tỉnh Hành nghĩ đến nửa đường thì không suy nghĩ nữa. Anh tùy tiện nói chuyện khác với Châu Châu, đều là những đề tài để dỗ ngọt trẻ con. Đến lúc tới trường dừng xe xuống xe, Châu Châu theo giao ước mà ngậm miệng, không nói chuyện nữa.
Sau khi đến trường học, Tỉnh Hành đến văn phòng trước, sau đó mới đến phòng học.
Sau khi anh tiến vào trạng thái làm việc, trông nghiêm túc hơn nhiều so với vẻ hơi hơi dịu dàng ngày thường, Châu Châu yên lặng cảm thụ được, cảm thấy anh quả thực như thay đổi thành người khác. Bởi vì anh đối xử với cô khá tốt, giờ thì lại không nở nụ cười nào với người khác cả.
Ở phòng học, Châu Châu nằm trên cổ tay Tỉnh Hành cảm nhận được vẻ nghiêm túc của anh, còn có ánh mắt học sinh, cứ tiếp thu hoài tiếp thu hoài thế là buồn ngủ, bởi vì lời của bọn họ cô chỉ có thể nghe hiểu linh tinh vài câu, phần lớn là nghe không hiểu.
Cứ nằm một hồi như thế rồi thật sự nằm ngủ luôn……
Mà trong phòng học có mấy học sinh khoái tám chuyện, nhằm vào chuyện trên cổ tay của thầy Tỉnh xuất hiện một dây chuỗi hạt mà nhỏ giọng thì thầm nguyên tiết còn chưa đủ, tiết sau còn tốn không ít thời gian mà bàn tán.
Đương nhiên tất cả đều đang hỏi rằng thầy Tỉnh bông đã có chậu rồi sao? Sao trên cổ tay lại có thứ mà nữ giới mới có chứ? Cái món kia nho nhỏ cute, tương phản vô cùng lớn với khí chất trên người anh, thật sự muốn không chú ý cũng khó.
Giáo sư Vương đến văn phòng gặp Tỉnh Hành, cũng vừa liếc mắt liền thấy trai sông nhỏ màu tím nhạt trên cổ tay anh, moe đáng yêu không phù hợp với khí chất của anh tí nào cả. Đương nhiên giáo sư Vương rất nhanh đã nghĩ ra, trực tiếp cười tủm tỉm hỏi anh:
“Đến trường cũng mang theo?”
Tỉnh Hành theo ánh mắt của giáo sư Vương mà nhìn xuống cổ tay mình, biết rõ ông đang nói về cái gì, lại nhìn về phía ông, cũng không nói dối phản bác với ông làm gì:
“Muốn đi theo, không có cách nào khác, phải mang theo.”
Giáo sư Vương vẫn cười, tháo mắt kính ra, ngồi xuống bàn ấn vào huyệt vị hai bên mắt, đột nhiên nâng cao giọng nói:
“Thầy Tỉnh sau này đã không còn là thầy Tỉnh của ngày hôm qua nữa dzồi ~~”
Tỉnh Hành quen cách nói chuyện của ông rồi, hoàn toàn bình tĩnh:
“Ông lại muốn nói gì đây?”
Giáo sư Vương xoa ấn xong rồi đeo mắt kính trở lại, còn chớp chớp đôi mắt hai mí của mình, làm căng to đôi mắt lên:
“Tôi đang muốn nói là, cậu giờ đã không còn là thầy Tỉnh lạnh như băng, trong đầu chỉ có nguyên tắc quy tắc kế hoạch tổng số nữa rồi.”
Bị chọc trúng tim đen, nhưng Tỉnh Hành cũng không thừa nhận, thu hồi ánh mắt, giọng nhàn nhạt:
“Làm gì có.”
Giáo sư Vương cười đến nội thương, tiếp tục trêu chọc anh:
“Úi cha ~ còn học được khẩu thị tâm phi cơ?”
Tỉnh Hành liếc giáo sư Vương:
“……”
giáo sư Vương vui vẻ cười ha ha hai tiếng, không nói giỡn với anh nữa, nghiêm túc hỏi anh:
“Rồi sao? Lát nữa có ăn cơm với nhau không? Muốn làm ván cờ không? Cậu này nghỉ phép mà cứ nằm dí trong nhà, kỳ cục.”
Vốn dĩ là mỗi tuần nếu trích ra được thời gian đều sẽ đi, Tỉnh Hành và giáo sư Vương cùng nhau ăn cơm chiều rồi lại đi đánh cờ thư giãn. Nhưng giờ lại có thêm một cô nhóc, chẳng lẽ muốn để cô nằm trên cổ tay hoài sao?
Tỉnh Hành thu hồi ánh mắt nhìn trai sông nhỏ trên cổ tay:
“Châu Châu thì tính sao?”
Giáo sư giáo sư Vương nhìn theo ánh mắt của anh, cũng nhìn cổ tay anh. Nhìn xong, cầm lấy bình giữ ấm rồi lấy ra một cái ly, cười đến tự nhiên nói:
“Mang theo thôi, còn có thể làm sao bây giờ?”
Tỉnh Hành nghĩ lại:
“Thời gian quá dài, sợ cô ta ngộp ngạt đến chết.”
Giáo sư Vương lão uống miếng nước, đặt bình giữ ấm xuống, còn dư lại hương vị của lá trà, sau đó mở miệng:
“Cậu này, để người ta làm đồ trang sức đưa người ta ra ngoài, cũng không nên để người ta ngộp ngạt muốn chết chứ? Ý của tôi là, để tiểu Châu Châu biến thành người, cùng nhau đi.”
Biến thành người đi cùng nhau?
Tỉnh Hành vẫn không yên tâm lắm:
“Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Giáo sư Vương lại hoàn toàn không lo lắng,
“Có vấn đề gì được chứ? Cậu không thấy cô ta nghe lời hiểu chuyện như thế sao? Làm dây chuỗi mấy giờ đồng hồ không nói tiếng nào còn được, mà làm người thì không được? Cậu cũng phải cho cô ta có cơ hội thử tiếp xúc với người a, bằng không cả đời làm vòng đeo tay cho cậu à?”
Thấy Tỉnh Hành còn đang băn khoăn, giáo sư Vương làm một bộ dạng “tôi hiểu cậu” rồi tiếp tục nói:
“Cái cậu này thiệt tình, quan tâm quá mức rồi, suy tư nghĩ ngợi quá nhiều, cẩn thận quá mức. Cậu đừng căng thẳng như thế, phải tin tưởng Châu Châu, cho cô ta cơ hội. tôi biết cậu muốn suy nghĩ sao cho chu toàn không chút sai sót, nhưng mà cậu cũng đâu phải Châu Châu, không cho cô ta đi thích ứng, làm sao xác định được thế nào là không chút sai sót?”
Tỉnh Hành nghe giáo sư Vương nói đến dao động, nhìn chằm chằm trai sông nhỏ trên cổ tay. Trai sông nhỏ không biết đang làm gì, không có chút động tĩnh nào cả. Anh đưa tay gẩy gẩy trai sông nhỏ hai cái, không biết đang nói chuyện với ai, chỉ nói:
“Cũng đúng.”
Giáo sư Vương hoàn toàn thả lỏng, vẫn là giọng điệu khi nói chuyện phiếm:
“Vậy đêm nay chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Trước tiên để Châu Châu hóa thành hình người, thích ứng một chút với thế giới bên ngoài, ăn xong lại mang cô đi chơi cờ, tiếp xúc thêm nhiều người hơn. Chỉ cần cô có thể khống chế không dùng đến pháp lực, vậy thì không thành vấn đề.
Tỉnh Hành không có ý kiến, đáp ứng, cùng giáo sư Vương rời khỏi văn phòng đi lấy xe. Lúc này vẫn chưa bảo Châu Châu biến người, anh chở giáo sư Vương ra khỏi cổng trường học, mới nói với Châu Châu:
“Châu Châu, mang cô đi ra ngoài ăn cơm, cô hóa thành hình người, ngồi ở phía sau, được không?”
Giáo sư Vương nghe thấy giọng dỗ con nít vô cùng thuần thục của anh, chỉ lặng lẽ thấy buồn cười, không chớp lấy cơ hội trêu chọc Tỉnh Hành. Anh yên lặng suy nghĩ, thời gian mấy ngày nay, trai tinh nhỏ thật đúng là làm được chuyện lớn, khiến thầy Tỉnh lão sư trong một vài lúc cứ như thay đổi thành người khác vậy.
Trai tinh nhỏ ngủ một giấc trên cổ tay Tỉnh Hành, đến lúc ra khỏi cổng trường đại học mới tỉnh. Nghe được Tỉnh Hành nói như vậy, cũng không biết tại sao lại thành ra thế này. Thấy trên xe có giáo sư Vương không cần phải phòng bị, liền hỏi:
“Biến thành người sao?”
“Ừm.”
Tỉnh Hành lên tiếng trả lời, lặp lại lần nữa:
“Ngồi ở chỗ ngồi phía sau.”
Châu Châu từng ngồi ở phía sau rồi, lập tức hiểu đó là ý gì. Nhận được mệnh lệnh, cô cũng không hề do dự, trực tiếp một làn gió thơm thoáng qua hóa thành người, ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Trên người là chiếc váy lụa mỏng dài, vòng eo khít sát vô cùng thon
Giáo sư Vương thấy cô ra, liền quay đầu lại nhìn cô, cười chào hỏi cô:
“Hello, tiểu Châu Châu……”
Châu Châu không nghe hiểu, ánh mắt ngây ngốc nhìn giáo sư Vương không nói chuyện, làm cho ông có chút xấu hổ, lời nói ra bị ánh mắt của Châu Châu ngưng tụ lại trong không khí trong xe, mãi không tan đi.
Tỉnh Hành vịn tay lái cười khẽ,
“Cô ta không hiểu.”
Giáo sư Vương liếc nhìn anh một cái,
“Còn không phải là do cậu không dạy bảo đàng hoàng.”
Nói xong lại tiếp tục quay đầu về phía sau, bắt đầu kiên nhẫn mà dạy Châu Châu chào hỏi là sao, cũng bảo cô, về sau nếu cô chính mình nhận thức, thì phải chào hỏi người ta. Khi tạm biệt cũng phải chào hỏi.
Châu Châu học rất nhanh, học xong thì ở chỗ ngồi phía sau làm cho giáo sư Vương xem, dùng lời nói của từng loại tình cảnh tiếp đón với ông, thỉnh thoảng còn phối hợp đưa tay vẫy vẫy, như đang trả bài vậy, nhưng nhìn qua lại trông như đang act cute ——
“Hello, Vương gia gia……”
“Xin chào, Vương gia gia……”
“Vương gia gia, tên tôi Châu Châu……”
“Bái bai, Vương gia gia……”
……
Nhìn cô biểu diễn vô cùng nghiêm túc, còn phối hợp một ít động tác nhỏ, hoàn toàn giống như người máy nhỏ đang nói lời thoại từng câu từng câu đâu ra đấy. Không có cố ý act cute, lại cute đến mức khiến người ta không nhịn cười nổi, chỉ muốn pha trò mãi cho cô chơi.
Giáo sư Vương quay đầu lại nhìn cô, vừa nhìn vừa cười, nói với Tỉnh Hành:
“Cậu ngày nào cũng chơi với cô ta mà không thấy vui đến chết luôn à? Lớn lên xinh đẹp thật là tốt, làm cái gì khiến người ta thích thú vui vẻ, tôi nói thiệt luôn là tim tôi tan chảy thành nước đường hết trơn luôn rồi……”
Tỉnh Hành thỉnh thoảng nhìn Châu Châu qua kính chiếu hậu, cả chân mày khóe miệng đều treo đầy ý cười, muốn kiềm lại cũng không được. Kỳ thật hiện tại không giống anh, anh hoàn toàn không thể như thế, mặc kệ chính mình nhìn cô cười.
Có bị tiểu yêu này làm cho ngọt ngào hay không, đều lộ hết trên mặt rồi.
Cứ một đường vui vẻ như thế đến tiệm cơm, bầu không khí trong xe cũng không tệ. Ba người cùng nhau xuống xe, giáo sư Vương mặt đầy ý cười, Tỉnh Hành cũng sắc mặt ôn hòa nở nụ cười. Châu Châu tò mò về thế giới bên ngoài, liên tục nhìn ngó khắp nơi.
Vào tiệm cơm, ngồi xuống ghế lô, Tỉnh Hành và giáo sư Vương gọi đồ ăn. Châu Châu xem không hiểu thực đơn, cũng không biết những món ăn đó là gì, vốn chả biết gì hết, nên dĩ nhiên không gọi món.
Trong thời gian chờ thức ăn, Tỉnh Hành cùng giáo sư Vương trò chuyện.
Giáo sư Vương thấy biểu hiện của Châu Châu rất tốt, tuy rằng đối lập với tuổi tác bên ngoài, chỉ số thông minh rõ ràng theo không kịp, nhưng cái gì nên hiểu đều hiếu hết, cũng có thể nhớ rõ, ít nhất thì cũng sẽ không có chuyện khi gặp rắc rối sẽ làm bại lộ hình dạng. Đi đường khá tốt, pháp lực cũng thu lại hết.
Sau khi quan sát xong, ông nói với Tỉnh Hành:
“Đêm nay mang ra ngoài thử một đêm, còn chưa yên tâm đâu, đêm mai tôi lại lần nữa, chờ cho cậu nắm chắc trong lòng rồi, thì kêu ông Phùng và tiểu Vưu trở về, cậu cũng nhẹ bớt việc.”
Tỉnh Hành bưng ly lên uống miếng nước:
“Được.”
Đề tài này không có gì để nói nhiều, nói hai câu đã bỏ qua, lại nói chuyện khác, đều là nghĩ gì nói đó.
Cứ như vậy cũng không biết cho tới khi nào, giáo sư Vương cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên muốn kể truyện cười cho Tỉnh Hành, nói với anh:
“Tôi ngày hôm qua nhìn thấy một đoạn nói chuyện trên mạng, cười đi vệ sinh, kể cho cậu nghe nè.”
Tỉnh Hành máy móc phối hợp,
“Ông nói đi.”
Giáo sư Vương như đang khoe của quý, còn ấp ủ một hồi cảm xúc, cảm xúc vừa đúng liền nhìn Tỉnh Hành hỏi:
“Có tiểu Hỏa này muốn tìm vợ, lớn tuổi một chút, càng lớn tuổi càng tốt, cậu biết tại sao không?”
Tỉnh Hành rất nghiêm túc:
“Không biết.”
Anh có đi tìm vợ bao giờ đâu, ai biết lớn tuổi nhỏ tuổi khác nhau chỗ nào.
Giáo sư Vương vừa khéo tự hỏi tự đáp, còn kiềm lại biểu cảm, vẻ mặt đứng đắn nói:
“Bởi vì…… Nữ lớn ba, ôm gạch vàng; nữ lớn ba mươi, tặng giang sơn; nữ lớn ba trăm, tặng tiên đan……”
Nói xong câu cuối ông không nhịn được, cười “Ha ha ha” không ngừng.
Tỉnh Hành không biết ông đang cười cái gì, ông cười như chưa từng thấy. Tỉnh Hành thì không cười, chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm giáo sư Vương, theo bản năng mà suy nghĩ nguyên do trong đầu, nghĩ thầm —— ý của cái lão già này là gì vậy?
Trong lúc suy nghĩ thì Tỉnh Hành sẽ không nói chuyện, khiến bản thân giống như đụng phải tâm tư không nên đụng, nói ra chính là lạy ông tôi ở bụi này, tự mình bán mình.
Anh còn chưa nói gì, rốt cuộc Châu Châu bên cạnh lại đột nhiên nghiêm túc mở miệng:
“Vương gia gia, tôi không có tiên đan, tôi chỉ có yêu đan……”
Giáo sư Vương vừa nghe lời này đột nhiên không cười nữa, ngớ người một hồi nhìn về phía Châu Châu, lại nhìn về phía Tỉnh Hành.
Dưới hai ánh mắt nhìn chằm chằm của Châu Châu và Tỉnh Hành, ông đương nhiên đã nghĩ đến tất cả những gì có thể nghĩ tới. Trời đất chứng giám a, ông cũng thật sự không có ý định ám chỉ cái gì, vì thế ông hắng giọng đứng phắt dậy từ trên ghế, vừa rời đi vừa nói:
“Tạm biệt! Tôi đi gọi thêm đồ ăn cái!”