Châu Châu học ở Thất Trung một tuần, liền an ổn ngồi ở vị trí hoa khôi. Không ai dám nghi ngờ về vẻ đẹp của nàng, bất kể nam nữ, ai cũng cho rằng Hạ Nhân cùng Ngô Vận Linh gộp lại cũng không bằng một phần mười của nàng.
Trong khi các nữ sinh khác da dẻ lúc nào cũng có vấn đề thì da Châu Châu như chi cao, mềm mịn đến không thấy lỗ chân lông. Khuôn mặt trắng mềm, ngón tay nhỏ dài trắng mịn, khiến người khác hâm mộ không thôi.
Hoa danh truyền khắp trường, Châu Châu liên tục thu được sự lấy lòng của các nam sinh, lớp nào cũng có, lại có phương thức khác nhau, phần lớn đều muốn biết QQ của nàng, đương nhiên ai nàng cũng không cho.
Mới đầu, nàng không thích ứng được nhiều gười khác phái lấy lòng mình như vậy. Học sinh nam ở tiểu học chỉ là thuần túy thích nàng, cho nàng kẹo cùng đồ chơi.
Sau đó cứ tiếp tục thế nên Châu Châu cũng không cảm thấy gì, đối với mọi người đều không nhìn hoặc từ chối, một điểm ám muội cũng không có.
Một mặt nàng muốn nghe lời Tỉnh Hành hảo hảo học tập, không kết giao cùng nhân loại. Mặt khác, trong lòng nàng vẫn lấy Tỉnh Hành làm người so sánh, các nam sinh đều không so được với Tỉnh Hành, nàng cũng không có hứng thú.
Cho dù là hotboy Phàn Dịch, so cùng Tỉnh Hành, cũng sẽ mất vầng sáng hotboy….
Không quan tâm chuyện tình cảm, Châu Châu không xao động bởi các nam sinh đang độ trưởng thành, không lãng phí thời gian cho việc này, đem toàn bộ tâm tư vào học tập. Nàng đang học lớp 11, còn phải bù kiến thức.
Cấp ba phổ thông chương trình không còn đơn giản như tiểu học, Châu Châu tự học cũng không dễ, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Mỗi ngày ngoại trừ học chương trình hiện tại cũng sẽ ôn lại bài cũ.
Vùi đầu bận rộn như thế, cũng đến kì thi đầu tiên của lớp 11.
Châu Châu trước đây đi học tiểu học vẫn chưa trải qua kì ti nào, nhưng cũng chỉ là tập hợp số, không thi không không sao, lão sư cũng không vì thế mà xếp thành tích. Vì thế nàng không có khái niệm về vấn đề này.
Đến tháng thi, được sự giúp đỡ của Tần Dao, chuẩn bị bút chì 2b, bút viết ký tên, … căng phồng xếp vào một hộp. Thật ra vào phòng thi cũng chỉ dùng đến hai loại bút.
Châu Châu ung dung, không nghĩ là chuyện gì căng thẳng. Chủ yếu là trước lớp 11 có những kiến thức nàng chưa học kịp, có thể lấy bài thi này để thể nghiệm.
Sau khi có kết quả học tập, nàng bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên nói chuyện, mới ý thức được, hình như chuyện thi thố này là vấn đề nghiêm túc. Nàng bất hạnh u mê đội sổ.
Buổi tối sau khi tự học xong, Châu Châu cầm tờ bài thi ra khỏi trường học, vẻ mặt ỉu xìu. Ngồi vào trong xe cũng không cao hứng, đưa bài thi cho Tỉnh Hành, rầu rĩ nói:
“Anh nhìn xem.”
Tỉnh Hành xem từng bài thi một, liền nở nụ cười, muốn trái lương tâm khen một chút nhưng không mở miệng được, lương tâm anh không cho phép…
Châu Châu thấy thế càng tức, thở phì phò:
“Tôi đội sổ, anh còn cười?”
Nói xong liền đổi vẻ mặt, nhỏ nhẹ giải thích:
“Tôi còn tưởng giống tiểu học đây, tôi thi thế nào cũng không sao, nào có biết lão sư còn có thể phê bình, nói tôi gây trở ngại. . . . . .”
Tỉnh Hành xem điểm, nhìn nàng nói:
“Rất bình thường, trước đây cô chương trình học toàn bộ không học, có thể thi như thế, đã rất tốt. Chờ học xong bài cũ, sẽ tốt đẹp. Lời của lão sư, không cần để ở trong lòng.”
Châu Châu không cao hứng, nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ cùng nàng nói chuyện , nghĩ đến những học sinh khuôn mặt tươi cười vì điểm tốt, nàng càng ngày càng bực mình, sau đó liền rầu rĩ nói:
“Thật mất mặt, tôi lần sau nhất định phải thi được!”
Tỉnh Hành xem xong , thu cẩn thận xếp lên đến để ở một bên, nhìn về phía Châu Châu:
“Ừ, có thể tiến bộ là được, điểm không quan trọng.”
Châu châu biểu thị:
“Tôi không muốn có thể tiến bộ là được, tôi muốn bọn họ mở rộng tầm mắt!”
Tỉnh Hành cười cười:
“Được, có chí khí.”
Tối về nàng chăm chỉ học bù nội dung trước đây. Nàng biết mặc dù thành tích không quan trọng, nhưng không chú ý thi cử, có ảnh hưởng thành tích nhưng nguyên nhân chủ yếu do nàng không có kiến thức.
Mà khi Châu Châu điều chỉnh tốt nhận thức, dự định hảo hảo bù đắp nội dung, lần sau thi có thể tại xếp hạng tốt ,trong trường học bát quái tin đồn, cũng có thể nói là lời đồn đãi chuyện nhảm.
Kể cả khi là trai sông hay làm người, thính lực nàng đều rất tốt. Nhưng bình thường, nàng sẽ không chú ý chuyện người khác. Nàng không chú ý, nhưng cũng không thể ngăn được âm thanh này.
Nhưng kể từ khi có kết quả học tập, thình thoảng đều có những ánh mắt lạ nhìn nàng, sau đó nhot giọng cười, hiểu được họ nói cái gì. Tập trung nghe, rất rõ ràng.
Không nghe thì không sao, nhưng nghe thấy, tâm tình không tránh khỏi ảnh hưởng.
Châu Châu không biết là ai truyền ra , cũng không biết là ai tự biên tự diễn mọi sự. Họ đồn, nói nàng chỉ là chỉ có khuôn mặt đẹp, kì thực là không thông minh, chỉ là cặn bã. Nàng là hoa khôi của trường, làm mất mặt Thất Trung.
Mà những lời này tự nhiên là có chứng cứ , cụ thể là nàng tháng thi kết quả học tập của nàng. Mặt khác chính là nửa chân thực nửa hư cấu , có người truyền ra nàng không phải mười sáu mười bảy tuổi, mà là đã mười chín hai mươi, học lại hai năm.
Bởi vì không thông minh, kết quả học tập thực sự quá kém, năm thứ hai học lại chỉ học nửa học kỳ, liền chuyển đến Thất Trung, trực tiếp học lớp 11, bởi vì sợ vẫn là thi không đậu , thi rớt. Chờ qua nghỉ hè lên tới lớp 12, đó chính là bắt đầu học lại năm thứ ba.
Học lại ba năm học thì đều là cặn bã, xinh đẹp thì có ích gì? Trong đầu một chút cũng không có, xinh đjep thì cũng chỉ là bình hoa, bị xem thường.
Vậy là thời điểm Châu Châu làm người lâu như vậy tới nay, lần thứ nhất có nhiều ác ý cùng xem thường như vậy. Nàng nhất thời không nghĩ ra, những người này nói cũng không nói với nàng, tại sao phải ác ý với nàng như vậy?
Người sợ nổi danh, heo sợ mập, đạo lý này nàng còn không hiểu đâu.
Trước đây vòng sinh hoạt của nàng là từ nhà tới vườn trẻ tiểu học lại tới kỳ bài thất, không xuất hiện những người như thế. Đột nhiên gặp chuyện như vậy, không ít người xem thường nàng, nàng rất bị ảnh hưởng.
Lời đồn truyền đến mấy ngày sau, Châu Châu cùng Tần Dao xuống nhà ăn, lại bị tấn công dữ dội. Hai người đi lấy cơm, vừa vặn gặp phải Ngô Vận Linh ở đối diện.
Ngô Vận Linh cố ý cười nói:
“A di, nghe nói ngươi dốc lòng muốn làm Trư Bát Giới? Ngẫm lại vẫn là thật không tệ, sẽ trở thành truyền kỳ Thất Trung được mỗi một giới học đệ học muội ghi nhớ nha. Cố lên đi.”
Châu châu trong lúc nhất thời không phản ứng được nàng ta có ý gì, mà Ngô Vận Linh cũng không cho nàng thời gian, nói xong cũng bưng khay thức ăn đi mất, đi theo phía sau nàng là tiểu muội. Mấy người đồng thời cười lên, phảng phất lường gạt một kẻ ngu si đắc ý như vậy.
Tiếng cười nghe rất chói tai, cùng Ngô Vận Linh nói”A di” cùng”Trư Bát Giới” thế khiến lòng người tức giận.
Châu Châu đứng tại chỗ, không đi ăn cơm cũng không cùng Ngô Vận Linh lý luận. Tần Dao nhìn sắc mặt của nàng, sợ nàng không vui, giơ tay nâng lên cánh tay của nàng, nói:
“Cái gì tố chất a? Đừng để ý tới các nàng, chúng ta đi ăn cơm.”
Châu châu vẫn là đứng không nhúc nhích, bộ dạng cam chịu một chút, nàng nhúc nhích ngón tay trong đồng phục học sinh một chút.
Sau đó hai giây, Ngô Vận Linh tay bưng thức ăn sắp đến bàn ăn, thân thể đột nhiên mất đi cân bằng, “oanh” một tiếng ngã trên mặt đất, cả khuôn mặt toàn bộ đập vào khay thức ăn….
Tần Dao cả kinh quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Vận Linh đã nằm trên mặt đất khóc. Sau đó các nữ sinh đi cùng liền thả mâm thức ăn xuống, vội vã kéo nàng, kéo lên, chỉ thấy mặt mũi nàng ta đầy cơm nước, chật vật đến cực điểm.
Châu Châu không quay đầu lại, đi thẳng về mua cơm.
Người vây xem nhiều như vậy, nhưng thiếu nàng.