Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Chương 69 - Cá Cược

trước
tiếp

Bài kiểm tra của Châu Châu được truyền qua đám đông. Hầu như tất cả các học sinh trong lớp đều nhìn thấy điểm của cô bằng chính mắt mình, tất cả đều sốc. Vào lúc chuông reo và giấy kiểm tra được đặt lại trên bàn của Châu Châu, nó đã bị vò nát và một tờ đã bị rách.

Từ ngày Đặng Oánh Oánh đặt cược với cô, Châu Châu đã chuẩn bị tâm lý và biết rằng nhiều người sẽ chú ý đến kết quả sau kỳ thi, vì vậy cô đã quá lười biếng để lấy lại bình tĩnh sau khi lấy lại bài kiểm tra. Cô tìm băng dính để dán các bài kiểm tra bị hỏng và làm phẳng các giấy tờ nhăn.

Sau khi tiếng chuông của lớp học kết thúc, giáo viên chủ nhiệm Trương trực tiếp đến lớp để bật thiết bị đa phương tiện. Biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta vẫn như thường lệ, không biết là hài lòng hay không hài lòng với kết quả kiểm tra. Có lẽ không tệ, cho nên ông không đi thẳng vào lớp với khuôn mặt đen.

Sau khi thiết bị đa phương tiện được bật, ông ấy không vội tổng kết mà đứng giữa bục giảng cầm lấy một mẫu giấy. Sau khi nhìn vào nó, ông nhìn lên các học sinh trong lớp và đột nhiên nói:

“Tôi nghe nói các bạn đã đặt cược cho kỳ thi này đúng không?”

Các học sinh trong lớp đóng băng, phản ánh đúng những gì giáo viên đang nói.

Chủ nhiệm Trương cũng không để họ suy đoán, lại nói tiếp:

“Học sinh mới Châu Châu của chúng ta đã đặt cược trong kỳ thi giữa kỳ là có thể vào top mười của lớp không đúng không?”

Mọi người đều ngạc nhiên, quả nhiên là bọn học sinh đã lén lút làm chuyện khôi hài. Hầu như không có giáo viên nào không biết điều đó, chỉ là các giáo viên không muốn nói, nếu không ảnh hưởng gì thì họ đều mở một mắt, nhắm một mắt.

Vụ cá cược là một sự thật. Mọi người đều tự nhiên gật đầu với nhau. Có một nam sinh còn hét lên:

“Đặng Oánh Oánh đã kích động vụ cá cược và nói rằng nếu Châu Châu có thể được vào top mười của lớp, cô ấy sẽ đứng ngược trong ba mươi phút, gọi Châu Châu là tổ tiên.”

Sau tiếng hét này, tiếng cười thấp thoáng vang lên trong lớp, và mọi người nhìn vào Đặng Oánh Oánh. Sắc mặt Đặng Oánh Oánh hiện tại không tốt, quay đầu nhìn lại phía nam sinh kia:

“Thầy Trương cho cậu nói chuyện sao? Thật lắm chuyện.”

Nam sinh kia vẫn không buông tha, lập tức nói:

“Cậu quản được chắc?”

Đây là trong lớp, chủ nhiệm Trương giơ tay ra hiệu để bảo cả hai bên không ồn ào. Khi họ im lặng, ông ấy lắc tờ giấy trong tay hai lần và nói:

“Bây giờ kết quả đã có, và kết quả nằm trong tay tôi. Tôi nghĩ mọi người đã chờ đợi tiền thưởng trong một tháng, và tôi chắc chắn mọi người đều muốn biết kết quả ngay bây giờ … hãy để tôi thông báo cho mọi người? ”

Ngay khi nghe rằng kết quả sẽ được công bố, hầu hết các học sinh ngay lập tức căng thẳng, lo lắng niệm phật. Thông báo này không chỉ là một thông báo về hiệu suất của Châu Châu, nó còn thông báo thành tích của mọi người. Việc kiểm tra có tốt hay không phụ thuộc vào thứ hạng.

Họ thích buôn chuyện và ăn dưa, nhưng họ quan tâm nhiều hơn đến vấn đề của chính họ. Các vấn đề của người khác đều sẽ nhàm chán, điều quan trọng nhất là xem chính mình có làm tốt bài kiểm tra, có lùi xếp hạng hay không.

Giáo viên Trương lấy biểu đồ xếp hạng ngồi dưới bục giảng. Tại cuộc họp này, rất ít người có thể ngẩng đầu lên nhìn bục giảng. Bất kể họ cảm thấy thế nào về bài kiểm tra, hầu hết họ đều im lặng cúi đầu, chờ đợi kết quả.

Sau khi nhìn thấy trạng thái chung của các học sinh, chủ nhiệm Trương không còn kéo dài thời gian và khiến họ lo lắng hơn nữa. Ông đưa mắt trở lại bảng xếp hạng trong tay, hắng giọng và nhẹ nhàng đọc:

“Vị trí đầu tiên, Châu Châu …”

Sau khi đọc, ông dừng lại và không đọc thêm nữa. Ánh mắt nâng lên nhìn các học sinh trong lớp. Thấy mọi người ngẩng đầu lên và nhìn giáo viên với một biểu hiện giống như nghe nhầm.

Lớp học im lặng trong bốn giây, và rồi có một tiếng động lớn. Mặc dù đã đọc điểm của Châu Châu trước khi đến lớp, biết rằng bài kiểm tra rất tốt, nhưng không bao giờ nghĩ cô ấy sẽ có được vị trí đầu tiên. Chỉ trong một tháng, điều này là hoàn toàn không thể.

Để mọi người nói chuyện một lúc. Chủ nhiệm Trương oằn người trên bàn bằng khớp ngón tay để trấn tĩnh mọi người rồi nói:

“Được rồi, im lặng một chút. Sau khi tôi đọc xong bảng xếp hạng, hãy cùng nhau nói về bài kiểm tra.”

Chủ nhiệm Trương rất bình tĩnh, không giống như các học sinh trong lớp, ông tiếp tục đọc với giọng điệu bình tĩnh.

” Vị trí thứ hai, Triệu Lộ, vị trí thứ ba, Hứa Á Thành … thứ ba mươi mốt, Lưu Tư Ngữ … thứ bốn mươi tám, Đặng Oánh Oánh. ”

Sau khi kết thúc bảng xếp hạng, tên của Đặng Oánh Oánh ở cuối cùng.

Cuối cùng, điều này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Mọi người đều quay sang nhìn Đặng Oánh Oánh. Nếu là người khác thì không nói, trước đó cô ta còn trêu chọc Châu Châu, kết quả thì hai bên lại đối lập nhau, thật sự thú vị.

Chủ nhiệm Trương không nói gì sau khi đọc bảng xếp hạng. Cuộc thảo luận trong lớp càng ngày càng lớn. Một số người nói rằng Châu Châu đạt được vị trí đầu tiên là điều không thể. Một số người thì kêu than về bài kiểm tra của mình, một số thì đang chê cười Đặng Oánh Oánh.

Chủ nhiệm Trương đập bàn để yêu cầu mọi người yên lặng, bình tĩnh hỏi:

“Đối với thành tích bảng xếp hạng lần này, ai có thắc mắc gì thì có thể nói.”

Một bạn cùng lớp thẳng thắn hỏi trực tiếp:

“Thầy có đọc nhầm giấy không? Thứ hạng này … hơi sai sai …”

Tất nhiên, chủ nhiệm Trương biết ý tứ này chính là đang nói Châu Châu. Khi nhìn thấy bảng điểm này, ông ấy cũng rất sốc và ngay lập tức nghi ngờ rằng đó là gian lận. Nhưng sau khi lật lại bài thi của Châu Châu, phát hiện ra rằng đây thực sự không phải là một bài kiểm tra gian lận.

Chủ nhiệm nhìn về phía nữ sinh kia:

“Các giáo viên bộ môn đã kiểm tra đối chiếu bài thi, trước mắt thì không có lỗi gì, nếu ai cảm thấy mình bị chấm sai thì có thể nói……”

Một nữ sinh khác thì thẳng thắn hơn:

“Không ai lừa dối sao? Chỉ trong một tháng, từ cuối bảng lên đầu bảng, nó quá khoa trương … Tôi chỉ nói sự thật, không có ác ý … ”

Ngay khi những lời này được nói ra, nhiều người đã nhìn sang Châu Châu. Đây thực sự là một nghi ngờ trong trái tim của nhiều người. Ban đầu họ nghĩ rằng Châu Châu có thể được vào top mười, nhưng cô ấy đã chiếm vị trí đầu tiên, điều này quá kinh người.

Biểu hiện của chủ nhiệm Trương vẫn bình tĩnh. Thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi, ông nhìn Châu Châu và nói với cô:

“Châu Châu, hãy đứng lên và chia sẻ với các bạn rằng làm như thế nào mà em đã tiến bộ rất nhiều chỉ sau một tháng? Thành thật mà nói, tôi cũng muốn biết. ”

Bị điểm danh trực tiếp, Châu Châu đã phải đứng lên. Có thể cảm nhận được những ánh mắt nghi ngờ xung quanh mình, cô không căng thẳng mà bình tĩnh nghiêm túc nói:

“Không có kỹ năng đặc biệt gì, chỉ là về nhà mỗi tối ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, buổi trưa ngủ chỉ mười lăm phút,”

Chủ nhiệm Trương nhìn cô, đôi mắt tràn đầy sự thoải mái và ngưỡng mộ, lại hỏi:

“Ngoài việc dành nhiều thời gian cho việc học, còn có lý do nào khác không? Nếu tôi đoán không sai thì chắc là có cao nhân hướng dẫn phải không? ”

Mọi người đều biết rằng Phàn Dịch đã giúp cô ôn bài, nhưng Phàn Dịch hoàn toàn không phải là một cao nhân, và cũng chỉ giúp cô ấy một khoảng thời gian ngắn. Châu Châu cảm thấy rằng giáo viên của lớp rất tốt, và cô thừa nhận điều đó, nói:

“Ừm, có một người rất lợi hại.”

Chủ nhiệm Trương mỉm cười với giọng điệu nửa đùa:

“Tôi có thể thấy rằng trình độ có lẽ còn tốt hơn tôi. ”

Châu Châu không phủ nhận điều đó vì cô nghĩ Tỉnh Hành thực sự tốt hơn chủ nhiệm Trương. Nếu Tỉnh Hành không giúp cô học mỗi tối, dĩ nhiên cô sẽ không thể đạt được số điểm như vậy. Ước tính cô chỉ có thể lọt vào top 10, đó là ước tính về khả năng tự học của cô.

Sau khi chủ nhiệm Trương hỏi, Châu Châu ngồi xuống và hỏi các học sinh khác:

“Các bạn có câu hỏi nào không?”

Các học sinh khác nói rằng điều này hơi quá đáng. Cảm giác như giáo viên chủ nhiệm là người dạy học cho Châu Châu. Chỉ cần một vài từ mơ hồ, liền muốn thuyết phục mọi người sao? Tại thời điểm này, Châu Châu rất chăm chỉ học tập, nhưng làm việc chăm chỉ không phải là điều kiện đủ để có thể được vị trí đầu tiên.

Thấy mình sắp bị đứng lộn ngược và gọi Châu Châu là tổ tiên, Đặng Oánh Oánh cuối cùng cũng giãy dụa nói:

“Mọi người không tin cậu ấy có thể đạt điểm cao như vậy. Điều gì có thể chứng minh rằng cậu ấy đã tự mình làm điều đó? Tôi không tin đây là bài kiểm tra của cậu ấy. ”

Chủ nhiệm Trương không nói gì thêm, trực tiếp chiếu bài thi toán của Châu Châu lên bảng, chủ nhiệm Trương dạy toán, nên có thể để cho mọi người trực tiếp xem bài làm của Châu Châu.

Bài làm của Châu Châu được chiếu trên bảng, các câu hỏi và câu trả lời rất rõ ràng, và các bước để giải quyết các câu hỏi lớn cũng rất rõ ràng.

Ý tưởng giải quyết các câu hỏi của Châu Châu là rất tốt. Đề bài ban đầu rất khó nhưng cô đã từng bước giải quyết được tất cả một cách đơn giản.

Chủ nhiệm Trương tin rằng Châu Châu không sao chép vì không có chỗ nào để sao chép. Có một số ý tưởng giải quyết vấn đề mà ngay cả chủ nhiệm Trương cũng chưa nghĩ đến.

Một số học sinh kém sẽ không hiểu lắm, nên chủ nhiệm Trương liền nói:

“Có một số bạn sẽ không hiểu rõ, Châu Châu em lên đây đi, đem bài thi này giảng lại cho các bạn. ”

Châu Châu ngẩn người, hơi không thích ứng được với loại chuyện này, nhưng vẫn đi lên. Cô đã không lo lắng lắm, cũng không biết phải nói như thế nào, vì vậy cô đã học cách giảng của chủ nhiệm Trương và giảng bài cho mọi người.

Bởi vì nói nhanh, cho dù mọi người có hiểu hay không, sau khi nói xong thì còn chưa tới giờ tan học. Khi cô ấy về chỗ ngồi, chủ nhiệm Trương lại bước lên bục giảng để làm một số công việc trả lời cuối cùng.

Các bài kiểm tra giữa kỳ đã hoàn tất. Chủ nhiệm Trương hỏi lại:

“Có câu hỏi nào không?”

Bây giờ không còn ai để hỏi nữa, và một vài người trả lời:

“Không có ạ …”

Nhìn vào đồng hồ treo tường ở cuối lớp, đã đến giờ tan học, chủ nhiệm Trương đã làm một bản tóm tắt nhỏ về bài kiểm tra. Điểm tổng thể của lớp khá tốt, vì vậy ông ấy có tâm trạng tốt và không chỉ trích người khác quá nhiều.

Tiếng chuông tan học reo lên, chủ nhiệm Trương cũng không bỏ đi ngay lập tức mà nói thêm:

“Nói một chút về chủ đề không liên quan đến kỳ thi. Mọi người đến trường để học, đừng làm rối tung mọi thứ. Đừng nghĩ rằng giáo viên không biết. Tôi nghe tin đồn rằng Châu Châu là một học sinh học lại, và đã học lại trong hai năm. Hôm nay tôi giúp em ấy làm sáng tỏ một chút, bởi vì thân thể không tốt nên không thể đi học, em ấy phải tạm nghỉ học hai năm, không có chuyện học lại, từ nay về sau đừng nói bậy bạ.”

Nói xong, chỉ nhiệm Trương thu thập đồ đạc và rời đi. Ngay khi ông rời đi, lớp học lập tức bùng nổ, và một cách tự nhiên, danh hiệu Châu bát giới của Châu Châu đã bị xóa ngay lập tức. Cuộc phản công trực tiếp và mạnh mẽ chính là cô ấy đã vượt qua bài kiểm tra, và giáo viên lớp cũng giúp làm rõ. Điểm nhạo báng của Châu Châu đã biến mất, vậy liệu khuôn mặt của những người chế nhạo cô ấy có đau không?

Một nam sinh ngồi xuống bàn ở hàng ghế sau của Đặng Oánh Oánh và hỏi cô một cách đùa cợt:

“Này, này, vị trí nhất bảng ơi, thua cuộc rồi thì nên thực hiện lời hứa đi chứ nhỉ?”

Khuôn mặt của Đặng Oánh Oánh tối sầm, cô ta tức giận và la mắng giận dữ:

“Cậu có thể tránh xa ra một chút không, tôi cá cược với cậu à. Chết tiệt!”

Nam sinh vẫn mặt dày không rời đi mà còn cười nói:

“Nhất bảng đếm ngược thì cũng là nhất bảng mà? Cậu cá rằng cậu ấy không thể lọt vào top 10. Kết quả là, cậu ấy đã ở vị trí nhất bảng, ha ha ha, giết chết tôi đi, tôi sẽ cười tới năm thứ ba mất …… ”

Đặng Oánh Oánh tức giận hất hết tất cả sách vở trên bàn xuống,

” Cút đi! ”

Nam sinh hành động nhanh nhẹn ngay lập tức nhảy ra khỏi bàn để trốn, cuốn sách của Đặng Oánh Oánh rơi xuống đất. Nam sinh vẫn ồn ào và thét lên một tiếng to:

“Mọi người có muốn xem Đặng Oánh Oánh đứng chổng ngược và gọi tổ tiên không?”

Tiếng thét này thu hút không chỉ học sinh trong lớp, mà cả học sinh ngoài lớp. Bởi vì nhiều người rất quan tâm đến tình hình kỳ thi của Châu Châu, vừa tan học liền chạy tới hỏi thăm.

Dù sao thì nhiều người rất thích xem náo nhiệt. Khi ai đó thét một câu như vậy thì tất nhiên họ liền đồng tình:

“Có!”

Đặng Oánh Oánh tức giận với những người này đến nỗi muốn xé nát tay. Vì nhiều người nên cô ta không thể làm gì, chỉ có thể thấp giọng nói:

“Một lũ ngu ngốc.”

Và nhóm người bị Đặng Oánh Oánh mắng này thực sự trông rất bận rộn và không quan tâm lời này lắm. Họ chỉ thúc giục cô tôn trọng vụ đặt cược. Sau bữa tối, khi cô có đủ thời gian trong lớp, cô bị mọi người vây xem mình đứng lộn ngược ở phía sau lớp học và nghiến răng gọi tổ tiên hàng trăm lần.

Đám đông có vẻ hưng phấn hơn Châu Châu, đồng thanh đếm:

“Một, hai, ba ……, hai mươi ba, năm mươi …… ……”

Đặng Oánh Oánh lúc đầu vẫn có thể chống ngược được, nhưng lúc sau chịu đựng không nổi , liền để hai em gái của cô ta giữ chân của mình. Cô ấy thực sự muốn thoát khỏi nó, nhưng rất nhiều người đã có những video cá cược của cô khi cô ấy chế nhạo Châu Châu. Cô ấy không thể thoát khỏi nó bây giờ và chỉ có thể nghiến răng thực hiện.

Ba mươi phút sau khi nghiến răng, hai cánh tay của cô hoàn toàn bất tỉnh, và cô cảm thấy đau tê tái, nhưng cô tiếp tục nghiến răng mà không khóc. Cô hối hận về điều đó đến nỗi cô ta sẽ không nói về nó trong tương lai!

Sau khi Đặng Oánh Oánh hoàn thành thỏa thuận cá cược của mình, video đứng chổng ngược được lan truyền giữa các nhóm lớn của trường và nó trở thành tin đồn lớn nhất ở trường trung học gần đây.

Tất nhiên, cuộc phản công mạnh mẽ của Châu Châu từ cuối bảng đến người đầu bảng trong lớp cũng được lan truyền ở trường trung học, mọi người đều rất ngưỡng mộ về tinh thần học của Châu Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.