Editor: Huyền Phi
–
Phàn Dịch được mấy huynh đệ đưa về, đưa đến trước cửa nhà thì giao cho mẹ của cậu, mấu huynh đệ lập tức thối lui. Mà Phàn Dịch say đến bất tỉnh nhân sự, mẹ cậu miễn cưỡng đưa cậu vào nhà rửa chân một cái rồi đặt cậu lên giường ngủ.
Một giấc này ngủ đến mức quên cả trời đất, đất tận hai giờ chiều hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cực kì khó chịu. Thấy trên tủ đầu giường có ly nước, cậu nhắm mắt nhắm mũi cầm lại uống đại, uống xong lại nằm xuống.
Nằm được vài phút lại nghĩ rới cái gì, cậu lập tức mở mắt, lung tung loạn xạ tìm điện thoại. Vốn là muốn tìm người nào đó hỏi xem tối hôm qua cậu đã làm gì, ai ngờ cừa mở điện thoại đã thấy mấy anh em gửi cho cậu một video.
Anh click mở video, trong lúc chờ phát nghĩ thầm đây là cái gì, ai ngờ video vừa bắt đầu, cậu lập tức ngây người. Người trong video chính là cậu, đang ngồi bệt dưới đất bắt lấy tay Châu Châu khóc lóc thảm thiết, khóc cực kì bi thương.
Phàn Dịch: “……”
Mẹ nó, đây là ai???
Phàn Dịch hoàn toàn khôg nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ký ức cực kì mơ hồ thác loạn, chỉ nhớ bản thân đã cùng bạn trai của Châu Châu phân cao thấp, từ đấu võ mồm đến chơi trò chơi đến uống rượu, sau đó cậu uống đến ngốc……
Xem xong video, cậu thật sự muốn nhảy lầu, trực tiếp vứt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Hít sâu mới vừa giải quyết được một chút cảm giác khó chịu, kết quả lo lắng lại chậm rãi nổi lên.
Vốn dĩ vừa tỉnh lại, trong đầu có hơi mơ hồ, sau khi xem xong video chỉ là tức giận, nghĩ thầm ai mẹ nó quay lại thời khắc điên loạn này của cậu. Tối hôm qua cậu uống không ít, không quay lại cậu căn bản không nhớ rõ, cũng sẽ không thấy mất mặt.
Tức giận xong, bắt đầu thấy đau đớn.
Từng cơn đau nhè nhẹ lan tràn khắp lồng ngực, Phàn Dịch mở to mắt, lại cầm điện thoại lên nhìn nhìn. Lên QQ click mở khung thoại của Châu Châu, muốn hỏi xem có phải hôm qua đã dọa tới cô rồi không, đánh một hàng dài, cuối cùng vẫn không có gửi đi.
Cậu lại buông điện thoại ra suy nghĩ một hồi, ngón tay dừng trên nút nguồn, nhẹ nhàng ấn tắt, sau đó đứng dậy tắm rửa, tìm chút cơm lấp đầy bụng. Mặc kệ là buông bỏ hay bị tổn thương, cậu đều đã có đáp án.
–
Châu Châu buổi sáng thức rất sớm, ăn sáng xong liền ngồi trên sofa ôm đồ ăn vặt xem TV. Hiện tại cô hoàn toàn thanh thản, không phải học tập, cũng không cần làm mấy chuyện khác, chỉ còn lại chơi đùa.
Tỉnh Hành ngủ đến giữa trưa, sau khi thức cũng thấy choáng váng khó chịu. Uống xong bát canh giải rượu dì Vưu làm cho, rửa mặt chải đầu sạch sẽ ngồi xuống phòng khách, vẫn còn thấy hơi choáng váng
Anh không có uống đến ngu người, tối hôm qua rất nhiều chuyện anh đều nhớ rõ, bao gồm Phàn Dịch bắt lấy Châu Châu khóc lóc, anh đứng ngay cửa quán bar ôm lấy Châu Châu, về đến nhà còn ấn cô xuống sô pha……
Hồi ức đến cuối cùng, anh quay đầu lại nhìn Châu Châu……
Châu Châu tựa hồ biết anh đang nghĩ gì, tay cầm một miếng khoai tây chiên cho vào miệng, nghênh đón ánh mắt của Tỉnh Hành, vẻ mặt có tật giật mình, cũng không nói chuyện……
Tỉnh Hành nhìn cô:
“Tối hôm qua……”
Châu Châu không đợi ang nhiều lời, lập tức nói:
“Em không có cố ý!”
Ánh mắt Tỉnh Hành nghiêm túc lên:
“Em làm gì anh rồi?”
Châu Châu lại bỏ vài miếng bánh vào miệng, nhai nhai nuốt xuống rồi mới nói:
“Em….không cẩn thận dùng pháp lực……đánh anh hôn mê……”
Tỉnh Hành: “……”
Khó trách ký ức của anh đột nhiên bị cắt đứt.
Xác định bản thân không có làm ra chuyện gì quá phận, Tỉnh Hành cũng yên tâm rồi. Anh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, để đại não mệt mỏi có thời gian thả lỏng. Bởi vì đã đói, thuận tiện ăn đồ ăn vặt của Châu Châu.
Trong lúc Châu Châu ăn nhớ tới Phàn Dịch, nhớ lại cậu ta say thành như vậy, khóc đến tê tâm liệt phế, liền do dự mà hỏi Tỉnh Hành một câu:
“Em có nên….hỏi tình hình của Phàn Dịch không?”
Tỉnh Hành đương nhiên biết cô là bạn thân của Phàn Dịch, muốn quan tâm cậu ta một chút. Nhưng hiện tại Phàn Dịch đã thổ lộ, vì không để cậu ta có thêm bất cứ hi vọng gì, Tỉnh Hành cảm thấy:
“Vẫn là đừng hỏi.”
Châu Châu suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
–
Kế tiếp Châu Châu không cần tiếp tục học tập, Tỉnh Hành cũng không để cô nhàn rỗi. Chuyện điền nguyện vọng cũng không còn nhiều thời gian, xác định rõ phương hướng rồi, điền nguyện vọng cũng chỉ là một dòng chữ.
Tỉnh Hành cho Châu Châu đi báo danh ở một nơi gần nhà, để cô lợi dụng khoảng thời gian nghỉ hè này học lái xe. Tóm lại kĩ năng sống cần thiết mà con người nên có, Tỉnh Hành đều cho Châu Châu học.
Châu Châu cũng rất phối hợp, mấy chuyện Tỉnh Hành an bài cô đều nghiêm túc làm. Từ lúc bắt đầu học bằng lái, trên người cô luôn đem theo một bình nước. Cô không sợ bị phơi đen, nhưng cơ thể dễ thiếu nước, nên lúc nào cũng phải bổ sung.
Châu Châu mắt sống tay sống, bằng lái khảo đến cũng thực thuận lợi, ở khai giảng phía trước liền bắt được. Sau đó Tỉnh Hành cho nàng mua chiếc bình thường xe con, mỗi ngày đều mang theo nàng lên đường luyện một đoạn thời gian, đến khai giảng nàng cơ bản cũng là có thể chính mình khai.
Bởi vì thân phận cô đặc thù, Tỉnh Hành cũng không muốn cho cô ở trường học. Mỗi ngày sống chung với nhau, rất khó để người khác không phát hiện ra dị thường. Dì Vưu ở bên cạnh bọn họ lâu ngày có thể phát hiện, người khác cũng thế.