Editor: Phi
–
Đến nửa đêm, giữa không trung xuất hiện một trận sấm rền, không lâu sau lập tức mưa xuống. Hạt mưa mới đầu còn thưa thớt, về sau càng ngày càng dày đặc, nặng trĩu, rơi xuống kính pha lê trong phòng mặt trời vang lên tiếng “thùng thùng”.
Sau khi mưa bắt đầu lớn hơn, trong phòng tựa như bị nước mưa cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Ngoài kia mưa rơi ầm ĩ, không cho thế giới này có một tia yên tĩnh, trong phòng lại vẫn cứ yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa nhè nhẹ bên ngoài.
Mưa lớn một trận, trai sông ở trong nước đến phát ngốc, tùy tiện hóa thành người.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy dài lúc trước, tay áo rộng phiêu dật trong không khí như tiên giáng trần, mái tóc thật dài rũ bên vai, ngồi bên cạnh cái ao, đôi chân bạch nộn đặt trong nước, nhẹ nhàng đá đá chơi đùa.
Cô mới vừa hóa hình được không lâu, lại giống như đứa con nít mới biết chạy xe đạp, cực kì nghiện cảm giác này, bình thường đều muốn đi chơi, nằm mơ cũng duỗi chân ra, vì cảm thấy rất mới mẻ.
Trai sông ngồi bên cạnh ao đá đá nước, bọt nước bắn đầy trên cẳng chân trắng ngần. Rõ ràng chỉ là một việc không hề thú vị, cô lại tự mình chơi cực kì vui vẻ, hoàn toàn không thấy chán, ngược lại cô còn cảm thấy bản thân có thể chơi như thế này một trăm năm.
Bàn chân cùng cẳng chân đạp mạnh dưới mặt nước làm bọt nước bắn lên khiến cho trai sông rất vui vẻ, lúc này lỗ tai đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân —— cách mấy bức tường, thanh âm rầu rĩ.
Có động tĩnh liền lóe người, đây tựa hồ đã là bản năng của đa số các loài động vật. Trai sông vừa nghe được tiếng bước chân lập tức lóe người lên, trực tiếp biến mất ở bên cạnh cái ao, ngược lại trong ao có thêm một cánh hoa sen trắng, giống như chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng phiêu trên mặt nước.
Tỉnh Hành chỉ là đi tiểu đêm, cũng không đi qua phòng khách hay vào phòng mặt trời bên này.
Chờ sau khi hắn đi tiểu đêm xong, ngủ lại một lần nữa, trai sông mới lại hóa hình, ngồi bên cạnh hồ tiếp tục nghịch nước. Cô vẫn còn nhớ kỹ giáo huấn lúc trước, không đi vào phòng ngủ của Tỉnh Hành.
–
Tỉnh Hành cũng xem như là an ổn ngủ một đêm, chỉ là nửa đêm bị âm thanh của nước mưa đánh thức, ngoài ra cũng không có gì khác. Buổi sáng khi anh thức dậy mưa cũng đã tạnh, ánh mặt trời từ phía Đông tỏa ra, chiếu sáng lên đám cỏ trong viện.
Bởi vì cần phải vội vàng rửa mặt ra ngoài, đi viện nghiên cứu ăn cơm sáng rồi còn đi làm, Tỉnh Hành tất nhiên cũng không có tâm tư đi xem video theo dõi tối qua.
Hắn vốn dĩ cũng không quá quan tâm tới chuyện này, mua cameras hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua nghe lão Đan kể chuyện xưa, nghe đến có chút ngốc. Hiện tại ngủ một giấc thanh tân đầu óc, tất nhiên lại cảm thấy mấy chuyện quỷ quỷ thần thần này quá mức vớ vẩn, căn bản không có khả năng.
Đến viện nghiên cứu bận rộn nửa ngày, giữa trưa sau khi cơm nước xong xuôi, thời gian nghỉ ngơi anh mới có tâm tư nhàn rỗi lấy điện thoại ra nhìn xem một chút. Trong lòng thật bình tĩnh, đại khái quét qua đêm qua, một đêm đều rất yên bình, không hề xuất hiện điều gì dị thường. Tiếp tục xem nửa ngày cũng chưa thấy thứ gì bất bình thường, mọi thứ đều giống như cũ.
Anh có chút tùy ý, mới vừa xem xong video buổi sáng, điện thoại của Vương lão giáo sư gọi đến.
Ngón tay vuốt màn hình một chút, đặt bên tai, “Vương lão sư.”
Thời điểm Vương lão giáo sư không cố tình nghiêm túc, biểu tình luôn luôn cười cười, thanh âm cũng vui vẻ. Hắn ôn tồn nói: “Tôi vừa tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy, năng lực nghiệp vụ rất mạnh, phương thức liên hệ đều đã gửi sang cho cậu, cậu xem coi hôm nay có rảnh không, trực tiếp hẹn gặp cô ta là được.”
Tỉnh Hành rất phối hợp, “Được, cảm ơn ngài.”
Vương lão giáo sư kéo âm cuối thật dài, “Không cần đâu, cậu có thể sống tốt là được rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu. Được rồi, cậu cứ tiếp tục làm việc, tôi không quấy rầy nữa.”
Tỉnh Hành đáp một tiếng, cúp điện thoại mở wechat.
Anh dựa theo phương thức liên hệ mà Vương lão giáo sư cho, trực tiếp tìm đến wechat của nữ bác sĩ tâm lý, đơn giản hàn huyên hai câu, lập tức hẹn tối nay sẽ đi sang chỗ cô khám thử.
Buổi chiều anh đi sang trường học, chạng vạng ở trong nhà ăn của phòng học tùy tiện ăn một chút, vào thời gian đã hẹn trước lập tức rời đi tìm vị bác sĩ kia.
Vị này làm việc ở một phòng khám tư nhân, cols vấn tâm lý là một nữ nhân họ Vu. Cô rất khách khí tiếp đón Tỉnh Hành, sai trợ lý đi rót nước cho anh, lại cùng anh hàn huyên vài câu về Vương lão giáo sư.
Tỉnh Hành tới để xem bệnh, sau khi ngồi xuống cũng không nói gì nhiều, lập tức đi thẳng vào chủ đề, trật tự rõ ràng nói với bác sĩ: “Bị khoảng nửa tháng, ngay từ đầu chỉ là bóng đè, về sau trong lúc ngủ còn đụng phải người nào đó, cuối cùng còn xuất hiện ảo giác.”
Bác sĩ Vu thật hiếm thấy một người bệnh còn tích cực hơn cả bác sĩ, cô đã từng trị liệu cho không ít người, những người có vấn đề về tâm lý, hơn phân nửa đều sẽ bài xích trị liệu, bởi vì tự ti và các loại nguyên nhân khác không muốn phối hợp.
Cô nhìn Tỉnh Hành, “Trước đó có xảy ra chuyện gì không?”
Loại sự tình này Tỉnh Hành đã sớm tự mình nghĩ tới, nói thẳng: “Ngoại trừ áp lực công việc hơi lớn, còn lại không có gì đặc biệt.”
Vì tiết kiệm thời gian, anh không đợi bác sĩ hỏi, tự mình nói: “Tuổi thơ hạnh phúc, thuận buồm xuôi gió, gia đình hài hòa, không có quá khứ bi thảm, năng lực kháng áp từ nhỏ đã rất phi thường, rất vừa lòng với công việc và trạng thái sinh hoạt hiện tại.”
Bác sĩ Vu: “……”
Người này thật sự tới xem bệnh?
Cô thanh thanh giọng nói, bảo trì từ y giả bình tĩnh, “Tôi rõ rồi, thế có thể nói cho tôi một câu cụ thể, cậu đã nghe thấy gì, nhìn thấy gì không?”
Tỉnh Hành không có dấu diếm, miêu tả lại toàn bộ những việc mình trải qua. Chủ yếu là anh muốn ổn định lại trạng thái tinh thần của bản thân, tuy rằng hiện tại không cảm thấy có vấn đề gì lớn, nhưng nếu cứ vẫn luôn gặp ảo giác ảo giác như vậy, ngày nào đó trực tiếp tinh thần phân liệt thì sao?
Bác sĩ Vu nghe xong, như suy tư điều gì, cúi đầu viết viết vẽ vẽ một trận, gác xuống bút ngẩng đầu nhìn về phía Tỉnh Hành lại hỏi: “Có thể nói một chút về sinh hoạt của cậu không? Từ nhỏ đến lớn, tùy tiện nói một chút đi.”
Cái này cũng không có gì đáng nói, Tỉnh Hành nói thẳng: “Ở trường học học tập, sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu công tác.”
Bác sĩ Vu ngây người một chút, “Sau đó thì sao?”
Tỉnh Hành nói đơn giản, “Ăn cơm đi ngủ.”
Bác sĩ Vu lại ngây ngốc một chút, “…… Hết rồi?”
Tỉnh Hành: “Hết rồi.”
Bác sĩ Vu: “……”
Bác sĩ Vu vẫn kiên trì hỏi hết tình huống đại khái của anh, tuy rằng sau khi hỏi hết liền phát hiện ra con người anh đơn giản đến mức không có gì để hỏi, không có chuyện xưa cũng không trải qua chuyện gì, phảng phất như một cổ máy học tập và nghiên cứu không có cảm tình.
Loại người cứ như hoàn toàn không có thất tình lục dục này, còn bị bệnh về tinh thần, cũng thật hiếm thấy.
Hiếm thấy thì hiếm thấy, kết quả vẫn nên nói ra.
Bác sĩ Vu nói: “Ảo giác bình thường sẽ có quan hệ với dục vọng của bản thân, sẽ xuất hiện người mà bản thân muốn gặp, đồ vật hoặc sự tình. Tỉnh tiên sinh, tôi hỏi nhiều một câu, cậu có phải thích người nào, nhưng người đó lại không thích cậu hay không……”
Tỉnh Hành biết lời này của cô là có ý gì, chính là yêu nhưng không được, tương tư thành bệnh. Không cần bác sĩ Vu giải thích quá rõ ràng, anh trực tiếp trả lời, “Không thích ai cả, cô gái xuất hiện lúc đó tôi không hề quen biết.”
Bác sĩ Vu hơi khó chịu, nghĩ thầm nếu không phải anh ta là do Vương lão sư giới thiệu sang, đều cảm giác anh ta tới gây chuyện. Một chút cũng không giống người có vấn đề về tinh thần, ý nghĩ và trật tự còn rõ ràng hơn cả cô.
Thấy anh cũng không giống đang nói dối, bác sĩ Vu cũng không kiên trì truy vấn, suy nghĩ một chút, nhìn anh nói: “Tỉnh tiên sinh, căn cứ vào phán đoán của tôi đối với bệnh của cậu, tôi cảm thấy, có thể cậu đang cần một người bạn gái, cậu tìm một cô thử xem.”
Tỉnh Hành tỏ vẻ, “Tôi không cần.”
Bác sĩ Vu nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí hơi ngạnh, “Cậu cần!”
Tỉnh Hành: “……”
Giằng co một hồi, anh chịu thua, “Được rồi……”
Cả thế giới đều cảm thấy anh thiếu một cô bạn gái, chỉ có chính bản thân anh không thấy vậy, khả năng anh thật sự có vấn đề rồi.
–
Thời điểm Tỉnh Hành về đến nhà sắc trời cũng không còn sớm nữa, sau đó lại nhận được điện thoại của Vương giáo sư, vì thế cũng nói đại khái một chút tình huống lúc nãy cho hắn.
Vương lão giáo sư sau khi nghe xong cười nói: “Xem ra tôi nói cũng không sai, quả thật cậu nên có bạn gái rồi.”
Tỉnh Hành vẫn cứ là câu nói cũ, “Tận lực thôi.”
Mà ngoài miệng nói tận lực, trên hành động lại một chút tận lực cũng không thấy. Mỗi ngày thời gian của hắn chỉ có nhiêu đó, căn bản không rảnh để dành thời gian cho sinh vật mang tên bạn gái này. Hôm trước vừa thân thân mật mật, sau khi tách ra thì không còn quan hệ.
Không phải anh không muốn quan tâm, chỉ là ngày thường thật sự quá bận, thời gian xem di động vốn dĩ đã không nhiều lắm, anh lại còn không có thói quen nói chuyện phiếm với người khác, đã quên cũng để cho quên luôn.
Treo điện thoại, Tỉnh Hành đứng cạnh cái ao trong phòng mặt trời, ánh mắt dừng trên người con trai sông lớn dưới đáy nước. Lúc anh nghe điện thoại không tự chủ bước vào, sau đó một bên gọi điện thoại một bên theo bản năng nhìn chằm chằm con trai sông lớn.
Nhìn nó một hồi, khoảnh khắc vừa cúp điện thoại, trong đầu anh đột nhiên toát ra một suy nghĩ —— nếu bạn gái có thể yên tĩnh như con trai này, anh đại khái cũng có thể nuôi một cái.
Cứ đứng nhìn một lát như thế, bốn bề vắng lặng, xung quanh một mảnh an tĩnh, Tỉnh Hành lại không khống chế được bắt đầu lẩm bẩm, tâm tư rục rịch, nhịn không được nhớ đến cô gái lần trước gặp ở phòng ngủ, liên hệ với trai sông.
Nhưng loại suy nghĩ này chỉ vừa mới toát ra một chút, đã bị chính anh vứt bỏ. Anh bỏ qua suy nghĩ này ra khỏi phòng mặt trời, tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa. Sau khi tắm xong cả thân hình thoải mái lại quay lại, trong tay không cầm điện thoại, nhưng có thêm vài quyển sách.
Anh ngồi lên một chiếc ghế trong phòng mặt trời, trong tay chỉ chừa ra một quyển sách, mấy quyển còn lại đặt trên cái bàn tròn bên cạnh, ở bầu không khí yên tĩnh bắt đầu đọc sách.
Đêm càng sâu xung quanh càng an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng ngón tay cọ qua trang giấy rất nhỏ và âm thanh lật giấy.
Trong cái ao bên cạnh ghế dựa, hoa sen lẳng lặng mà mở ra.
Trai sông lớn bình tĩnh di chuyển từ lá sen ra ngoài, từ dưới nước nhìn lên, nhìn đến góc nghiêng của Tỉnh Hành. Lại nhìn lên một chút, xuyên thấu qua cửa kính pha lê trong phòng mặt trời, có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, ánh sáng lập lòe.
Trai sông lớn thích cảm giác hiện tại cực kì, “dẫm” lên đá cuội chậm rãi bò sang cạnh ao rồi dừng lại, bắt đầu vùi đầu vào đống cát.
Trong phòng mặt trời an an tĩnh tĩnh, trai sông lớn ở cạnh cái ao cách Tỉnh Hành gần nhất, một lát nhìn nhìn Tỉnh Hành, một lát lại ngắm bầu trời đầy sao phía trên, cảm thấy mỹ mãn thì cúi đầu xoáy cát, làm không biết mệt.
Cô lợi dụng hết linh thức mà bản thân sở hữu, cảm thấy bản thân có thể tưởng tượng ra cuộc sống tốt đẹp nhất của một con trai, đại khái chính là như vậy —— ở một nơi đẹp nhất, an tĩnh nhất trong thế giới nhỏ bé, yên lặng ở bên người chủ nhân Tỉnh Hành, Tỉnh Hành bận làm việc của anh, nó cũng làm việc riêng của mình, xoáy cát nghịch nước, mấy trăm năm cũng không chán.
Mà Tỉnh Hành ngồi ở bên cạnh cái ao, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn cái ao một chút, nhìn trai sông từ dưới đế sen bò sang cạnh hồ nước, nhìn nó vội vàng bào hạt cát, nhìn nó trương xác phun bong bóng……