Giữa thạch thất âm u, những viên minh châu nhấp nháy trên vách rọi xuống một quái nhân gớm ghiếc.
Lục Siêu Quang chưa từng thấy một con người quái lạ như vậy bao giờ …
Ông lão này lùn tịt. Một bên đầu phủ mớ tóc trắng rối tung, bên kia xương sọ lòi ra trắng hếu.
Nửa phía mặt còn lại chỉ có con mắt sáng như đốm than hồng. Giữa mắt và mũi quái nhân lộ ra hai lỗ đen ngòm, bởi sống mũi đã mất. Hàm răng lão lòi ra ngoài, với phần mũi phập phều miếng thịt đỏ hỏn. Y phục trên thân lão rách bươm, toàn một màu đen. Quả là một người dị dạng đến ghê sợ.
Quái nhân cất tiếng ồm ồm:
– Tiểu tử, người mà ngươi muốn thấy chính là ta đây.
Nhìn thân thể bị tàn phá kia, Lục Siêu Quang xúc động, quên cả kinh sợ. Chàng dịu giọng:
– Thưa tiền bối, phải chăng những kẻ đại thù tiền bối vừa kể đã tàn phá thân thể tiền bối đến mức này?
Quái nhân cất giọng uất nghẹn:
– Đúng đấy tiểu tử.
Lời đáp của quái nhân khiến Lục Siêu Quang đau xót. Chàng không ngờ những kẻ tử thù của chàng còn hành động quá tàn độc với một ông lão tới mức này. Tội ác của bọn chúng thật ghê khiếp.
Chàng liền gằn giọng:
– Tiểu bối thề giết sạch bọn chúng, không chừa một mống.
Quái nhân xúc động bởi những lời nói chân thành và ý chí sắt đá của chàng trai.
Lão thụp mình xuống bên vách đá, trầm giọng:
– Tiểu tử, ngươi quả là người nghĩa khí.
Lục Siêu Quang nói nhanh:
– Tiểu bối và tiền bối, chúng ta cùng có ơn nghĩa với nhau. Vậy xin tiền bối cho biết đại danh là gì, để tiểu bối ghi nhớ.
Miếng thịt trên môi quái nhân phập phều:
– Tộc danh của ta chẳng nên kể làm gì. Bởi trên giang hồ chỉ biết ta với cái tên Phiêu Bồng Khách.
Ôi, choáng váng tinh thần, Lục Siêu Quang ôm chầm ngay lấy thân hình của quái nhân, chàng kêu lên:
– Thúc phụ, con tìm kiếm thúc phụ bao ngày, nào ngờ thúc phụ lại phải giam hãm nơi đây?
Con mắt như hai đốm lửa của quái nhân nhấp nháy:
– Thì ra ngươi là …
Lục Siêu Quang nghẹn ngào:
– Con là kẻ kế thừa duy nhất của Lục chưởng môn đây.
Đến lượt Phiêu Bồng Khách la lớn:
– Lục Siêu Quang, cháu đã trưởng thành, chú không thể nhận ra.
Chàng trai ôm lấy đôi bờ vai rung rung của ông lão:
– Thúc phụ ơi, cháu gặp Kình Ngạc Kiếm Khách Mã Chu Sa mới được biết thúc phụ đã bỏ Bát Kỳ Bang ra đi tìm thân phụ cháu. Ngờ đâu thúc phụ lại ở nơi này?
Phiêu Bồng Khách thở dài:
– Cháu ơi, chú nghe tin thân phụ cháu tuyệt tích sau khi lỡ tay khiến Dương chưởng môn tử thương. Bọn Vạn Độc Bá Giả và Tứ Độc Lão Quái thừa cơ hội triệt phá Hỏa Long Bang thì lòng đau như cắt. Chú vội bỏ Bát Kỳ Bang lên đường tìm thân phụ cháu. Giữa đường chú gặp bọn ma đầu. Một trận huyết chiến xảy ra. Chú đã thi triển võ công tuyệt học, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, bọn chúng đông như chồn cáo, dồn chú vào một khu rừng hoang. Tứ Độc Lão Quái vây chặt lấy chú, để Vạn Độc Bá Giả chém chú một gươm sạt hẳn một bên mặt. Chú vừa ngã xuống thì Ngọc Diện Hồ Ly chặt luôn một nhát, làm chú bất tỉnh bới xuất huyết quá nhiều. Có lẽ bọn chúng tưởng chú chết, nên bỏ đi. Lúc tỉnh lại, chú thấy mình nằm trong Bá Bàng Địa Huyệt này.
Lục Siêu Quang rung giọng:
– Chắc có bậc cao nhân nào đã cứu được thúc phụ?
Nửa mái tóc bạc gật gù:
– Đúng thế, chú đã được Bá Bàng Thượng Nhân cứu về đây, chữa lành thương tích, còn truyền cho chú võ công tuyệt học và trao cho chú Thiên Lôi Thần Thủ. Mấy năm qua, chú ở nơi đây luyện võ qua ngày, nuôi mối hận thù trong thân hình quái gở.
Chàng trai vội hỏi:
– Thưa thúc phụ, Bá Bàng Thượng Nhân hiện ở đâu?
Phiêu Bồng Khách buồn rầu:
– Thượng nhân đã tịch diệt từ một năm qua rồi cháu ạ.
Lục Siêu Quang nắm lấy tay Phiêu Bồng Khách:
– Thúc phụ ơi, vậy ra chú chưa kịp tìm được tung tích của phụ thân cháu phải không?
Tia hồng quang nơi mắt còn lại của Phiêu Bồng Khách chợt như mờ đi, ông nói nhanh:
– Chú chưa kịp tìm phụ thân cháu, nhưng chú ngại trong lúc ông loạn trí vì lỡ tay hại bạn, thì bọn Bá Giả và Tứ Độc Lão Quái đã ám hại ông rồi …
Giật nảy mình, Lục Siêu Quang hỏi:
– Căn cứ vào đâu mà chú nghĩ thế?
Phiêu Bồng Khách đáp ngay:
– Bởi trong khi giao đấu, chú thấy Vạn Độc Bá Giả sử dụng mấy chiêu Hỏa Long Thần Chưởng, chú ngờ rằng bọn nó đã hại được cha cháu nên mới đoạt lấy Hỏa Long Bí Kíp …
Lục Siêu Quang nghiến răng ken két:
– Cháu thề sẽ giết hết bọn ma đầu để rửa hận.
Dòng lệ nóng ứa ra khóe mắt duy nhất của Phiêu Bồng Khách:
– Phải, cháu cần diệt trừ hết bọn chúng và đoạt lại bí kíp Hỏa Long. Theo chú nghĩ, Vạn Độc Bá Giả công tử không đủ trình độ luyện hết mười chiêu Hỏa Long Thần Chưởng, nhưng cháu sẽ luyện được …
Chàng trai ngạc nhiên:
– Có lẽ nào thúc phụ cho rằng võ công của cháu hơn được Bá Giả?
Phiêu Bồng Khách đáp:
– Ta không bàn chuyện hơn kém. Quan trọng là cháu luyện được Chân Dương Nội Khí để dung hòa cương nhu, sẽ luyện thành công cả năm chiêu Nhu Công và năm chiêu Cương Mãnh trong Hỏa Long Bí Kíp …
Chợt con mắt duy nhất của Phiêu Bồng Khách nhìn thẳng chàng trai trẻ:
– Tiểu điệt, trong lúc cháu vận công và xuất chiêu, chú nhận thấy cháu đã học được những tuyệt thức quái lạ, chẳng phải võ công của thân phụ cháu?
Lục Siêu Quang vội thuật chuyện mình bị Bá Giả công tử đánh văng xuống vực Ma Phong, lọt vào Linh Quân Biệt Phủ, và học được pho Hồng Huyết Kỳ Thư … chàng đã có ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh làm quần hùng khiếp mặt. Nhưng trong trận liên kết giữa các đại phái, chàng không cự nổi Toái Bi Chiêu của Liễu Phàm đại sư.
Phiêu Bồng Khách gật gù:
– Chú sẽ truyền Chân Dương Nội Khí của Bá Bàng Thượng Nhân cho cháu. Nội khí sung mãn, cháu sẽ phát huy được Hồng Huyết Chưởng và luyện thành công Hỏa Long Thần Chưởng. Những kẻ đại thù không thoát khỏi tay cháu đâu.
Chàng trai cúi đầu:
– Thúc phụ quá kỳ vọng ở cháu chăng?
Tiếng cười của Phiêu Bồng Khách sắc lạnh, rồi ông lại nghiêm giọng bảo:
– Chú thấy cháu là một thiếu niên có căn cốt tuyệt phàm, nhưng cháu cần phải tự tin để lập chí và luyện thân. Nhất định cháu sẽ hoàn thành nhiệm vụ diệt thù, và tiến tới đỉnh cao võ học.
Ông vỗ vai Lục Siêu Quang:
– Nội lực của cháu đã phục hồi, cháu tạm ở đây ăn nấm Bá Bàng, uống nước khe Thanh Thủy. Chú truyền lại cho cháu tất cả những gì đã thọ giáo từ Bá Bàng Thượng Nhân, cháu sẽ đủ sức tầm thù và luyện thêm nhiều kỳ chiêu tuyệt thức.