Nhạc Nhạn Linh tuy lúc này chỉ còn bị ba người vây hảm, mặc dù muốn thoát khỏi vòng vây thì cũng khá là khó khăn, vội cất tiếng nói:
– Kim Cang, hãy lưu ý dưới nách!
Huyết Diện Kim Cang lúc này hai tay đang giơ cao, nghe vậy cả kinh, nhưng ứng biến đại khái còn kịp, chỉ nghe “bình” một tiếng, dưới nách đã bị trúng chưởng.
Huyết Diện Kim Cang bàng hoàng thầm nhủ:
– Thế là hết đời!
Nào ngờ chưởng ấy không hề khiến y thương tổn mảy may, trái lại người tấn công hai tay nhói đau, bất giác đứng thừ ra tại chổ.
Huyết Diện Kim Cang sững người, chợt nhớ tới chiếc áo đen mặt trên mình, liền mừng rỡ cười to:
– Ha ha… Trên cõi đời không ai đã thương được mỗ nữa rồi!
Dứt lời hai tay vươn ra, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tiếp theo là một tiếng rú thảm khốc, người bịt mặt đã bị xé đôi, máu tươi chảy lênh láng, chết thật thảm thiết.
Ba người đang giao chiến với Nhạc Nhạn Linh kinh khiếp đến toàn thân rụng rời, lại một tiếng rú thảm vang lên, thêm một người nữa hồn lìa khỏi xác dưới chưởng lực của Nhạc Nhạn Linh.
Huyết Diện Kim Cang vung tay ném bỏ hai mảnh thi thể hét to:
– Tiểu chủ nhân, hãy giao bọn này cho mỗ được rồi!
Dứt lời, hai tay vươn ra, tung mình lao bổ tới.
Lúc này y không còn lo lắng bất kỳ nhược điểm nào trên mình nữa, xông đến như vào chốn không người, song khốn nổi người y cao quá, hành động không được linh hoạt, nên chẳng sao chộp trúng được đối phương.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy liền thi triển thân pháp, ngăn cản không cho bọn người bịt mặt tránh né.
Quả nhiên liền có hiệu nghiệm, một người vừa bị Nhạc Nhạn Linh bức lui. Huyết Diện Kim Cang chộp trúng cổ y, quát to:
– Hãy lên đường đi thôi!
Rồi thì kéo mạnh ra sau, người ấy chỉ rú lên được nửa tiếng đã hồn lìa khỏi xác.
Giờ đây chỉ còn lại hai người, Nhạc Nhạn Linh bỗng hai tay cùng lúc vung lên, quát to:
– Hai ngươi nằm xuống đi thôi!
Hai người bịt mặt ngước mắt nhìn, lập tức kinh hoàng kêu to:
– Thiên Giáng Huyết Vũ…
Tiếp theo là hai tiếng rú thảm khốc. Hai người bủn rủn ngã người xuống đất, theo sau đồng bọn hồn quy địa phủ.
Huyết Diện Kim Cang sững sờ, lẩm bẩm:
– Võ công gì mà ghê gớm thế này?
Đoạn ngẩng lên nhìn, bất giác kinh hãi kêu lên:
– Ồ! Tiểu chủ nhân sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh mặt trắng bệch, uể oải nói:
– Hãy để Nhạc mỗ nghỉ ngơi một lúc!
Huyết Diện Kim Cang hít sâu một hơi không khí, thành khẩn nói:
– Để mỗ giúp công tử một tay!
Nhạc Nhạn Linh cười áo não:
– Không cần đâu! Ôi, trên đời không ai giúp Nhạc mỗ được cả. Lẽ ra Nhạc mỗ không nên bất tuân lời khuyến cáo của nàng, đã sử dụng chiêu ấy quá sớm, Phương muội mà biết được, nhất định sẽ rất tức giận.
Huyết Diện Kim Cang ngơ ngác:
– Công tử nói gì, mỗ chẳng hiểu gì cả!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
– Sau này huynh đài sẽ rõ, hiện trong ta đang ở trong đầm rồng hang hổ, nếu huynh đài không việc gì gấp, xin phiền hộ vệ cho Nhạc mỗ chốc lát được chăng?
Huyết Diện Kim Cang khom mình:
– Cả buổi trời mỗ mới tìm gặp công tử…
– Tìm Nhạc mỗ chi vậy?
Huyết Diện Kim Cang ngớ người:
– Công tử là tiểu chủ nhân của mỗ mà!
Nhạc Nhạn Linh bỗng cảm thấy huyết khí nơi ngực lộn ngược, với lắc đầu nói:
– Huynh đài không nên nói vậy…
Từ từ nhắm mắt lại.
Huyết Diện Kim Cang thấy vậy liền động tâm thầm nhủ:
“Thái Phụng Tiên Tử nhất định bảo mình hộ vệ cho người này, hiển nhiên là bởi biết rõ trong người y có bệnh, nếu không võ công như y có lẽ còn phải trông lo cho mình nữa là!”
Ngay khi ấy, vách đá sau lưng Huyết Diện Kim Cang bỗng từ từ hé mở, một tiểu đồng áo đỏ từ trong bước ra.
Huyết Diện Kim Cang tai mắt linh mẫn, liền phát giác quay phắt lại nhìn, lòng thầm kêu khổ:
– Sao kẻ khác không đến, mà lại là gã độc đồng quái quỷ này nữa?
Gã độc đồng thấy Huyết Diện Kim Cang quay lại, không chút ngạc nhiên, lạnh lùng thấp giọng nói:
– Tông chủ bảo các hạ hãy ra khỏi đây ngay!
Huyết Diện Kim Cang trừng mắt:
– Y là tiểu chủ nhân của mỗ, mỗ sao thể rời xa y được?
– Đó là mệnh lệnh của chủ nhân tại hạ!
– Mỗ cũng phụng mệnh lệnh của chủ nhân!
Độc đồng cất bước tiến tới:
– Chủ nhân các hạ là ai?
Huyết Diện Kim Cang dựng đứng song chưởng quát:
– Đứng lại!
Đoạn đưa tay chỉ vào Nhạc Nhạn Linh quát:
– Y chính là tiểu chủ nhân của mỗ!
Độc đồng lạnh lùng quét mắt nhin Nhạc Nhạn Linh:
– Dường như y đang hành công, hẳn các hạ biết là người đang hành công chẳng thể để bị quấy nhiễu. Tuy nhiên, nếu các hạ không chịu lui ra thì chớ trách tại hạ bắt buộc phải động thủ.
Huyết Diện Kim Cang người tuy ngốc nghếch, nhưng từng trải rất nhiều kinh nghiệm giang hồ, sau một lúc suy nghĩ, bèn nói:
– Ngươi toàn thân đầy chất độc đương nhiên là nắm chắc phần thắng, nhưng chúng ta mỗi người vì chủ của mình, bắt buộc phải một phen sinh tử, Huyết Diện Kim Cang này cũng muốn đấu với ngươi một trận xem sao!
Độc đồng cười khảy:
– Tại hạ sẵn sàng hầu tiếp. Nào xuất thủ đi!
– Giao đấu tại đây khó khỏi ảnh hưởng đến chủ nhân mỗ, chúng ta đồng ý là mỗi người phải vì chủ nhân của mình, vậy thì trước khi phân ra sinh tử, đương nhiên phải lo cho sự an toàn của chủ nhân.
– Theo ý các hạ thế nào?
Huyết Diện Kim Cang đưa tay chỉ phía đối diện:
– Chúng ta hãy đến đằng kia!
Độc đồng cười thầm nhủ:
“Tốt lắm, thật đúng ý ta!”
Đoạn liền gật đầu, từ từ lui ra phía sau nói:
– Nào, hãy đến đây, tại hạ sẽ khiến các hạ tâm phục khẩu phục.
Thế là, hai người đi đến phía đối diện, Huyết Diện Kim Cang quay lưng về phía Nhạc Nhạn Linh để phòng độc đồng thừa cơ hạ thủ.
Ngay khi ấy, trên nóc động sau lưng Huyết Diện Kim Cang từ từ hạ xuống một phiến đá dày hơn trượng, im lìm không gây tiếng động khẽ.
Huyết Diện Kim Cang lạnh lùng nói:
– Chúng ta tỉ đấu bằng cách nào?
Độc đồng tạt sang phải hai bước, cười khảy:
– Không cần phải đấu nữa, các hạ hãy ở đây nghỉ ngơi đi thôi!
Dứt lời, chổ y đứng bỗng sụp xuống, người liền biến mất xuống đất, phiến đá tại đó lại trở về nguyên dạng.
Huyết Diện Kim Cang cả kinh, liền động tâm nghoảnh lại nhìn, thấy phía sau cũng bị một bức vách đá chắn ngang, liền buông tiếng quát vang, vận hết toàn lực tung ra một chưởng.
“Ầm” một tiếng, đá vụn tung bay, nhưng vách đá không hề nhúc nhích, Huyết Diện Kim Cang liền cuống lên, mặt đẩm mồ hôi, quay lòng vòng không biết xử trí thế nào.
Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh, bức vách đá ngăn cản Huyết Diện Kim Cang tựa hồ có quan hệ liên đới với bức vách trước mặt Nhạc Nhạn Linh, khi bức vách kia vừa chạm đến mặt đất, trước mặt Nhạc Nhạn Linh cũng liền cất lên một bức vách đá khác, và một lão nhân râu tóc bạc phơ chậm rãi bước ra, qua buớc chân vững vàng và dáng vẻ ung dung, khiến người không sao nhận ra được lão ta có chút vẻ hốt hoảng của kẻ bị giam hãm.
Lão ta chính là Ngũ Nhạc thần quân lừng danh chốn Trung Nguyên.
Ngũ Nhạc thần quân bỗng nhìn thấy Nhạc Nhạn Linh đang ngồi xếp bằng, bất giác giật mình thầm nhủ:
“Tiểu tử này sống dai thật!”
Rồi liền ánh mắt sát cơ, song chưởng vận đầy công lực, lướt đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, giơ chưởng toan bổ xuống.
Song lão chợt lại nghĩ:
“Hiện một hành động của mình đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của kẻ khác, nếu ả ta mà không tạo ra cơ hội này thì mình làm sao có thể gặp được Nhạc Nhạn Linh?”
Nhưng rồi lại nghĩ:
“Ả ta trông thấy cũng chẳng hề gì, mình đã danh lừng võ lâm Trung Nguyên từ lâu, mọi người cũng sẽ chẳng tin lời ả ta, mình chẳng những có thể trừ khử hậu hoạn mà còn giá họa cho kẻ khác, dại gì không làm kia chứ?”
Càng nghĩ càng thêm đắc ý, ánh mắt căm thù nhìn chốt vào gương mặt dần hồng hào của Nhạc Nhạn Linh, lẩm bẩm:
“Tiểu tử, lẽ ra ngươi không nên quá tự cao ngạo mạn, không biết tự lượng sức mình, cả gan dám nhắm vào lão phu báo thù.”
Đoạn hai tay vung lên, vừa định giáng xuống.
Ngay khi ấy, vách đá sau lưng Nhạc Nhạn Linh vang lên “boong” một tiếng khẽ, có lẽ Huyết Diện Kim Cang lại vung chưởng bổ vào.
Ngũ Nhạc thần quân giật mình, vội thu chưởng thầm nhủ:
“Mình với tông chủ Tây Tạng như nước với lửa, lẽ nào ả lại cho cơ hội mình diệt trừ hậu hoạn thế này? Hừ, lão phu biết rồi, hẳn là ả ta chờ mình vừa giết xong Nhạc Nhạn Linh, liền mở cửa cho mọi người vào đây chứng kiến, như vậy nhất định mọi người sẽ phẩn nộ, bác bỏ tư cách lãnh đạo quần hùng của mình, mưu kế này thật là độc đáo.”
Ngũ Nhạc thần quân nghĩ đoạn, lạnh lùng nhìn Nhạc Nhạc Linh, lẩm bẩm:
– May mắn cho ngươi đấy!
Đoạn quay người bỏ đi, bỗng nghe một giọng sắc lạnh nói:
– Chẳng rõ ai mới là kẻ may mắn?
Ngũ Nhạc thần quân giật nảy mình, song vẫn thản nhiên tiến tới hai bước rồi mới quay lại, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
– Nếu lão phu nhận xét không lầm, hiện giờ công lực của ngươi kém hơn lúc giao thủ với lão phu trước đây.
Nhạc Nhạn Linh đứng phắt dậy, nghĩ nhanh:
“Lão này thật là thâm hiểm, vừa rồi lão định hạ thủ giết mình, so với bộ mặt giả nhân giả nghĩa khi đứng trước công chúng thật hoàn toàn khác biệt.”
Đoạn với giọng sắc lạnh nói:
– Lão thất phu, lão không hề nhận xét lầm!
Ngũ Nhạc thần quân vẫn điềm nhiên cười:
– Hôm nay chúng ta gặp gỡ tại đây, hẳn là không tránh khỏi một cuộc chiến, đúng chăng?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
– Đúng vậy, nơi đây không có người, lão không cần phải làm bộ làm tịch.
Ngũ Nhạc thần quân cười phá lên:
– Đúng vậy, ngụy trang cũng phải tùy theo lúc, hiện nay giới võ lâm Trung Nguyên chẳng ai là không căm thù ngươi, ngươi biết đó là do sức của ai không?
– Nhạc mỗ chẳng bận tâm đến điều ấy!
– Đó chính là sức mạnh của ngụy trang!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày:
– Lão đã chuẩn bị xong chưa?
Ngũ Nhạc thần quân lắc đầu:
– Theo ý lão phu, chúng ta không nên đấu thí tại đây, hẳn ngươi chẳng đến đỗi không biết hiện chúng ta đang ở trong sự giám sát của kẻ khác.
Nhạc Nhạn Linh cười phá lên:
– Ha ha… Lão muốn hợp tác với Nhạc mỗ chứ gì?
Ngũ Nhạc thần quân trịnh trọng gật đầu:
– Võ công như lão phu với ngươi hợp thì sống, chia rẽ thì chết, đó không kể được là hợp tác, mà chỉ là mỗi chúng ta tự tìm lối sống mà thôi.
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, nghĩ mình không còn sống được bao lâu nữa, hôm nay nếu bỏ qua cơ hội báo thù này, chỉ sợ rồi đây sẽ ngậm hờn nơi chín suối.
Ngũ Nhạc thần quân thấy Nhạc Nhạn Linh có vẻ do dự, tưởng là chàng đã động lòng, liền bổ sung:
– Đó chính là nguyên nhân khiến lão phu vừa rồi đã không hạ thủ giết ngươi.
Nhạc Nhạn Linh mắt ánh hàn quang:
– Chỉ vậy thôi ư?
– Đương nhiên, lúc nào lão phu bị giam hãm dưới đáy cốc, ngươi đã buông tha cho lão phu một con đường sống, đó cũng là một nguyên nhân.
– Ngoài ra không còn điều gì khác nữa ư?
Ngũ Nhạc thần quân lắc đầu:
– Lão phu không nghĩ ra được còn nguyên nhân nào khác nữa!
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng:
– Nguyên nhân chủ yếu lão chưa nói ra.
– Nguyên nhân chủ yếu gì?
Nhạc Nhạn Linh cười vang:
– Ha ha… Lão thất phu, hai ta điều nằm trong sự giám sát của ả yêu nữ Tây Tạng, sỡ dĩ ả ta để cho lão vào đây, mục đích đương nhiên là muốn lão hạ sát Nhạc mỗ, nhưng lão mà giết chết Nhạc mỗ thì phải theo về với ả ta, đó mới là nguyên nhân chủ yếu, đúng không nào?
Ngũ Nhạc thần quân rúng động cõi lòng, song vẫn bình tỉnh cười khảy nói:
– Ngươi không thấy ngươi đã tự đánh giá mình quá cao hay sao?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
– Đó là sự bắt buộc!
Ngũ Nhạc thần quân vờ ngơ ngẩn:
– Lão phu không biết trên cõi đời này, ai có thể bắt buộc được lão phu?
– Lão thất phu đừng giả vờ ngốc nghếch, lão mà hạ sát thiếu gia, yêu nữ kia nhất định sẽ thả quần hùng Trung Nguyên vào đây ngay, để khiến lão bị phơi bày bộ mặt thật xấu ác mà lão đã cố sức che đậy trước nay, lúc ấy lão chẳng những mất đi ngôi báu lãnh đạo quần hùng, mà còn bị quần hùng công kích, lão không theo về với ả ta được chăng? Nhưng lão quá ư thâm hiểm, đã nghĩ đến điều ấy ngay trong thời điểm quyết định, nên mới không hạ thủ, đó không phải là nguyên nhân chủ yếu là gì?
Ngũ Nhạc thần quân mặt bỗng lướt qua sát cơ, thầm nhủ:
“Tiểu tử này chẳng những võ công kinh người mà tâm cơ cũng không kém hơn mình, nếu không diệt trừ, mình ắt sẽ không bao giờ có ngày yên ổn nữa.”
Đoạn cười khảy nói:
– Nhạc Nhạn Linh, lẽ ra ngươi không nên nói ra những điều ấy, để khiến lão phu nhận thấy cái đáng sợ của ngươi không phải là ở võ công.
Nhạc Nhạn Linh thò tay vào lòng, lấy ra thanh đoản kiếm, tuốt bao kiếm đi, lạnh lùng nói:
– Nhạc mỗ thấy rằng lão biết cũng không hề gì!
Ngũ Nhạc thần quân mắt rực lên nhìn vào thanh đoản kiếm trong tay Nhạc Nhạn Linh, buộc miệng nói:
– Tru Tiên kiếm, quả là tiên cổ thần binh!
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cười khảy, cất bước tiến đến gần Ngũ Nhạc thần quân.
Ngũ Nhạc thần Quân liền trở tay rút thanh trường kiếm trên lưng xuống, cười khảy nói;
– Nhạc Nhạn Linh, vậy lão phu chiếm phần hơn về kiếm rồi!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày quát:
– Chớ nói nhiều, hãy tiếp chiêu!
Dứt lời đã thi triển chiêu Lan Giang Tiệt Đẩu tấn công Ngũ Nhạc thần quân.
Ngũ Nhạc thần quân từ lúc nhìn thấy Tru Tiên kiếm của Nhạc Nhạn Linh, hai mắt cứ nhìn chốt vào thanh kiếm, hiển nhiên lão ta đã động lòng tham.
Nhạc Nhạn Linh vừa xuất chiêu, Ngũ Nhạc thần quân đâu dám khinh xuất, vội nghiêng người tạt sang bên, trường kiếm trong tay với chiêu Khôi Tinh Điểm Đẩu (Sao To Chọi Sao Bé) điểm vào thân kiếm của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh cười khảy, xoay cổ tay quát:
– Trúng!
Chỉ nghe “keng” một tiếng, trường kiếm của Ngũ Nhạc thần quân đã bị tiện mất hơn hai tấc.
Ngũ Nhạc thần quân tung mình lùi sau hơn hai trượng, cười to nói:
– Quả là một thanh bảo kiếm! Nhạc Nhạn Linh, chúng ta hãy bàn điều kiện, thế nào?
Nhạc Nhạn Linh một chiêu đắc thủ, hùng tâm bừng dậy, cười khảy nói:
– Chớ mà mơ tưởng!
Đoạn tung mình lao tới, vung kiếm tấn công.
Ngũ Nhạc thần quân mắt tựa hào quang, thanh kiếm vung lên, thi triển chiêu Nguyệt Lạc Tinh Hi (Trăng Lặn Sao Thưa), chỉ thấy ánh bạc lấp lóa, Nhạc Nhạn Linh bị đẩy lùi bốn năm bước.
Ngũ Nhạc thần quân cười khảy nói:
– Nhạc Nhạn Linh, ngươi nên thức thời vụ là hơn!
Nhạc Nhạn Linh một chiêu không đả thương được Ngũ Nhạc thần quân mà còn bị bức lùi, biết ngay võ công mình khó có thể nào giành được phần thắng, bèn vận toàn công lực chuẩn bị tung ra một đòn sau cùng, mặc dù chàng biết rõ nếu chiêu này không thành công thì mình chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Ngũ Nhạc thần quân thấy Nhạc Nhạn Linh không đáp, biết là chàng đang vận công chuẩn bị tung ra đòn quyết định, bèn cười sắc lạnh nói:
– Nhạc Nhạn Linh, ngươi đừng mong kéo dài thời gian, hãy tiếp chiêu!
Nhạc Nhạn Linh vì đòn quyết định sau cùng nên không muốn tiêu hao công lực, đành tung mình thoái lui tránh né.
Ngũ Nhạc thần Quân võ công cao thâm dường nào, Nhạc Nhạn Linh vừa tung mình, chỉ nghe “soạt soạt” hai tiếng, y phục đã bị chém toác hai đường dai hơn ba tắc, nhưng chưa thương tổn đến da thịt.
Ngũ Nhạc thần quân đắc ý cười ha hả nói:
– Nhạc Nhạn Linh, đó chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ không còn…
Lão chưa kịp nói dứt, bỗng thấy Nhạc Nhạn Linh nhướng mày, tung mình lao tới và quát:
– Lão cũng thử tiếp thiếu gia một kiếm…
Ngũ Nhạc thần quân kinh hoàng la lên:
– Ô! Thiên Giáng Huyết Vũ!