Huyết Mỹ Nhân

Chương 10 - Cùng Kết Nghĩa Kim Lan

trước
tiếp

Vô Sầu thấy Sở Sở không hiểu lời nói của mình, liền giải thích rằng :

– Có phải lúc đầu cô nương tưởng Nghiêm đại hiệp với nhị muội của tôi, Hứa Linh Sa trùng phùng sau khi bị tai kiếp, nên cô nương đã cương quyết tự cắt đứt tơ tình, cam tâm rút lui. Bụng dạ của cô nương rất vĩ đại nhưng sự thực cô nương đã biết, Hứa Linh Sa có chồng có con rồi, và cô nương có thể yên trí tái tục tình duyên với Nghiêm đại hiệp. Như vậy chả có có ích cho mình là gì?

Sở Sở bẽn lẽn hỏi tiếp :

– Phu nhân nói rất đúng. Thế nhưng còn có ích cho người là ở điểm nào?

Vô Sầu đáp :

– Không phải ở trước mặt cô nương mà tôi bợ đỡ hay nịnh nọt cô nương đâu.

Sự thực, kể cả nhan sắc, phong độ, văn tài và võ học của cô nương, bất cứ phương diện nào cô nương cũng hơn nhị muội của tôi rất nhiều.

Sở Sở ngượng nghiu đến mặt đỏ bừng, khiêm tốn đáp :

– Phu nhân quá khen đấy thôi.

Vô Sầu đưa mắt liếc nhìn nàng, mỉm cười nói tiếp :

– Tuy Hứa nhị muội đã lấy phu quân của tôi và đã sinh con nhưng trong lòng thể nào cũng vẫn còn hổ thẹn với Nghiêm Mộ Quang, cho nên nàng mới không chiu thổ lộ tên thực cho người ngoài hay, để những người có liên can tới mình đều yên trí Nam Nhạc song xu đã cùng chôn xương vùi xác trong bãi sa mạc rồi.

Cau mày lại Sở Sở hỏi tiếp :

– Thạch nhị phu nhân làm như vậy, chỉ thích hợp đối xử với Nghiêm Mộ Quang thôi, chứ còn sư phụ của nàng, làm như vậy là rất sai lầm, vì tình thầy trò cũng như tình mẹ con…

Không đợi cho Sở Sở nói dứt, Vô Sầu đã đỡ lời :

– Cô nương nói rất phải, nên hôm nay cô nương tới đây, mong cô nương làm ơn đính chính hộ ý kiến sai lầm của Hứa nhị muội.

Đưa mắt nhìn Vô Sầu, Sở Sở lộ vẻ ngơ ngác không hiểu. Vô Sầu thấy thế vội nói tiếp :

– Cô nương thử nghĩ xem, vì Hứa nhị muội bỗng dưng được tin có một người đang đem lòng thương yêu Nghiêm đại hiệp, mà người đó lại là một người đẹp tuyệt và có tài ba xuất sắc như cô nương, thì tất nhiên nhị muội của tôi phải yên dạ, và trong lòng cũng không còn áy náy như trước nữa. Tôi nhận nhận xét như thế có đúng không?

Sở Sở nghe tới đây mới vỡ nhẽ, liền nghĩ bụng :

– “Nếu Hứa Linh Sa biết ta với Mộ Quang đã yêu nhau thì từ nay trở đi tất nhiên nàng mới yên lòng thờ chồng dạy con”.

Chỉ nhìn sắc mặt không thôi, Vô Sầu cũng biết Sở Sở đang suy nghĩ gì rồi, nên nàng vừa cười vừa nói tiếp :

– Nay cô nương đã tới đây và hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, không còn hiểu lầm như trước nữa. Đồng thời cô nương còn có thể làm cho Nghiêm đại hiệp với Hứa nhị muội từ nay yên tâm mà tạo hạnh phúc của mình, không phải bận bịu và áy náy trong lòng như trước. Như vậy có phải là có lợi cả cho mình lẫn cho người không?

Sở Sở gật đầu :

– Phu nhân cao minh thực, lời nói này đã làm cho Sở Sở tôi sáng suốt hẳn.

Vô Sầu rất an ủi đáp :

– Cho nên bữa tiệc tiếp phong ở Song Hồng Thủy Tạ tại Thiên Tâm trang, đôi bên có thể tận tình thổ lộ tâm sự, và ai ai cũng đều hoan hỷ, ngay cả phu quân của tôi Thạch Quân Bình cũng không còn u mê không hay biết một tí gì về sự bí mật của Hứa nhị muội như trước nữa. Cô nương thử nghĩ làm chồng mà không biết tên họ và lai lịch của vợ ra sao, như vậy phu quân tôi không tấm tức trong lòng sao được?

Tiểu Hồng đi cạnh Sở Sở nghe tới đó, mới biết Nghiêm Mộ Quang không hề bạc tình với chủ nhân của mình, liền bịt mồm khẽ cười và nói với Sở Sở rằng :

– Thưa cô nương, không ngờ câu chuyện này lại rắc rối lôi thôi, mà bên trong lại có xen lẫn nhiều chuyện hiểu lầm như thế. Cơn giận dữ khiển trách và tát Nghiêm tướng công một cái, như vậy thực là oan cho Nghiêm tướng công quá, đến giờ con nghĩ tới thực áy náy vô cùng.

Sở Sở cũng nghĩ tới khi mình đau nặng, ở trong rừng rậm cạnh hồ Ha Lập, có nghe thấy Tiểu Hồng nói phải giết chết Mộ Quang mới hả dạ, thì nàng lại nguýt Tiểu Hồng một cái, mặt làm ra vẻ tức giận.

Tiểu Hồng vội gượng cười nói tiếp :

– Xin cô nương đừng có tức giận nữa, lần này có gặp lại Nghiêm Mộ Quang tướng công, Tiểu Hồng sẽ quỳ xuống xin lỗi và yêu cầu Nghiêm tướng công đánh cho Tiểu Hồng một trận thực đau.

Nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, Sở Sở cũng phải phì cười. Thế rồi hai thầy trò cùng theo Vô Sầu đi tới Thiên Tâm trang.

Thầy trò Sở Sở không ngờ trong bãi sa mạc lại có một cánh đồng tươi tốt như vậy, nhất là Thiên Tâm trang vừa huy hoàng vừa đồ sộ, không khác gì một cung điện, nhất là ở giữa sơn trang lại có một cái ao sâu trước ao rất trong sạch, giữa ao có một cái nhà thủy tạ, hai bên có hai cái cầu đi vào trong thủy tạ, và đã thấy Quân Bình với vợ đang đợi chờ trong Song Hồng thủy tạ đón khách rồi.

Quân Bình với Linh Sa thấy thầy trò Sở Sở tới, vội chạy ra nghênh đón.

Sở Sở là người văn thao võ lược, môn nào cũng tinh xảo. Từ khi bước chân vào trong cửa trang đến giờ, nàng để ý đến từng ly từng tý, và thấy một nhà, một cửa, một cây, một cỏ cũng đều bao hàm Âm Dương diệu lý, bố trí theo trận pháp, huyền diệu vô cùng.

Thấy Thạch Quân Bình ra nghênh đón, Sở Sở mỉm cười nói :

– Thạch trang chủ, Thiên Tâm trang này của trang chủ xây dựng một cách vô cùng huyền bí, nếu nhân vật giang hồ nào mà dám tự tiện đột nhập, thể nào cũng sẽ tự đâm đầu vào lưới mà bó tay chịu trói. Quả thực là cao minh, khiến Lệnh Hồ Sở Sở tôi kính phục vô cùng.

Quân Bình lớn tiếng cười và nói tiếp :

– Lệnh Hồ cô nương không nên khen ngợi tôi một cách quá đáng như thế, Quân Bình chỉ là một tên phàm phu tục tử, không sở trường gì cả. Tất cả sự bố trí ở trong Thiên Tâm trang này là do đại muội của tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết xây dựng thành đấy.

Sở Sở nghe nói rất kính phục, nhìn Vô Sầu, vừa cười vừa khen ngợi :

– Phu nhân học rộng tài cao, có thể gọi là một nữ kiệt khoáng đại.

Vô Sầu vừa cười vừa đỡ lời :

– Cái trò kỳ môn trận pháp này có nghĩa lý gì đâu? Dưới mắt của người nhà nghề, thì quả thực không đáng một nụ cười. Hôm nay tôi còn mong Lệnh Hồ cô nương chỉ giáo cho là khác.

Sở Sở từ từ tiến vào trong thủy tạ, vừa đi vừa khiêm tốn đáp :

– Xin phu nhân hãy thâu hồi câu nói ấy, sự thực Sở Sở tôi chỉ là một con đom đóm, đâu dám ganh đua sáng với mặt trăng.

Vô Sầu vội đỡ lời :

– Sao cô nương cứ mở mồm là phu nhân thế, khiến tôi càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Nói tới đó, nàng liếc nhìn Quân Bình với Linh Sa, rồi lại tủm tỉm cười nói tiếp :

– Nếu cô nương nể mặt, thì cứ gọi chồng tôi là Thạch đại ca, tôi là Thạch nhị tỷ, và nhị muội của tôi là Hứa nhị muội.

Linh Sa thấy Thạch phu nhân gọi mình là Hứa nhị muội, liền giật mình đánh thót một cái, vội lui bước, mặt lộ vẻ hoài nghi nhìn thẳng vào mặt Vô Sầu, lời mà xưa nay nàng vẫn coi như thần minh, mặt lộ vẻ thắc mắc, vì không hiểu tại sao người chị này lại tiết lộ sự bí mật của nàng ở trước mặt chồng và khách lạ như thế?

Vô Sầu nhìn nàng, lộ nụ cười rất thần bí, rồi dắt tay tay nàng ra một góc khẽ nói vài lời.

Còn Lệnh Hồ Sở Sở thì rất đàng hoàng cung kính vái chào Quân Bình và gọi một câu “Thạch đại ca”.

Quân Bình mỉm cười, giơ tay ra mời ngồi, Sở Sở cũng không khách sáo ngồi ngay xuống, Tiểu Hồng thì đứng hầu cạnh.

Trong khi Linh Sa lắng tai nghe Vô Sầu nói, đôi mắt cứ liếc nhìn Sở Sở hoài.

Sở Sở trông thấy vẻ mặt và ánh mắt của Linh Sa, đã biết nàng đang nghĩ gì, nên nàng cũng hổ thẹn đến hai má đỏ bừng. Nhưng nàng không có quyền ngăn cấm Linh Sa ngắm nhìn mình, đành phải giả bộ làm như không hay mà quay sang chuyện trò những võ lâm điển cố với Thạch Quân Bình thôi.

Quân Bình vừa nghe Sở Sở nói vừa liếc nhìn Vô Sầu và cau đôi mày kiếm lại, gượng cười nói :

– Lệnh Hồ hiền muội du hiệp tứ hải đàn kiếm Trung Nguyên, đã gây được cái tên nữ hiệp, thực là hào phóng biết bao. Quân Bình cũng đã sớm muốn đi du ngoạn bát hoang ngũ nhạc, nhưng cứ bị Vô Sầu đại muội khuyên ngăn quản thúc ở ngoài sa mạc này, không cho ngu huynh bước chân vào Ngọc Môn quan nửa bước.

Thấy chồng thốt ra những lời lẽ bực mình ấy, Vô Sầu liền cùng Linh Sa đi tới gần, mỉm cười đỡ lời :

– Thôi đại ca đừng có tức giận nữa, từ nay trở đi tôi không dám quản thúc đại ca như trước nữa, tha hồ đại ca muốn đi đâu thì đi.

Xưa nay đối với vị Phu nhân này vừa kính, vừa yêu vừa nể sợ, nay thấy vợ nói như thế, Quân Bình lại tưởng nàng không vui liền gượng cười đáp :

– Vô Sầu đại muội…

Vô Sầu xua tay ngắt lời :

– Đại ca đừng có giải thích nữa, tôi tức giận gì đâu? Đó là tôi nói chân thực đấy. Từ mai trở đi, tôi sẽ để đại ca cùng Hứa nhị muội đi vào Trung Nguyên, lên thăm Nam Nhạc trước.

Tội nghiệp cho Quân Bình đã có con rồi, đến ngay hôm nay mới biết rõ tên họ của nhị phu nhân của mình, nên chàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, hớn hở hỏi :

– Có thực đại muội để cho tôi với nhị muội vào Trung Nguyên ngao du đấy không?

Không sao nhịn được cười, Vô Sầu đáp :

– Đại ca nói như vậy, làm như xưa nay tôi vẫn quản thúc đại ca rất nghiêm ngặt. Để cho đại ca vào Trung Nguyên du lịch là chuyện rất thường, sao đại ca lại còn nghi ngờ tôi nói dối hay đánh lừa như thế?

Rất cao hứng, Quân Bình mỉm cười hỏi tiếp :

– Đại muội đã hứa để cho tôi vào Trung Nguyên du ngoạn, tại sao lại cứ chỉ định chúng tôi phải đi Nam Nhạc trước?

Vô Sầu vừa cười vừa đáp :

– Hứa Linh Sa nhị muội là một người trong đôi Nam Nhạc song xu, sư tôn của nhị muội là Nam Nhạc Thần Âu Thôi lão tiền bối. Đại ca với nhị muội đã vào Trung Nguyên du lịch, chả lẽ không nên tới Nam Nhạc Hằng Sơn để tham kiến ân sư trước hay sao?

Đến lúc này Quân Bình mới vỡ nhẽ, liền gật đầu, mỉm cười đỡ lời :

– Ra là thế đấy. Nên lắm! Nên lắm!

Nói tới đó chàng ta bỗng ngạc nhiên hỏi :

– Xưa nay Linh Sa nhi muội vẫn giấu lai lịch và tên tuổi, sao ngày hôm nay lại để cho Đại muội được tuyên bố một cách đàng hoàng như thế?

Vô Sầu mỉm cười đáp :

– Vì Lệnh Hồ cô nương tới thăm chúng ta.

Quân Bình vẫn thắc mắc nhìn Lệnh Hồ Sở Sở một hồi, rồi hỏi Vô Sầu tiếp :

– Đại muội như giam giữ tôi vào trong Kỳ Môn Bát Quái Trận, làm cho tôi thắc mắc không hiểu gì hết. Lệnh Hồ cô nương tới đây thăm chúng ta thì có liên quan gì đến Hứa nhị muội đâu?

Vô Sầu tức cười đáp :

– Đại ca đã vì việc này mà tấm tức trong lòng từ lâu rồi. Thôi lại đây, hãy để cho Hứa nhị muội được nói chuyện với Lệnh Hồ cô nương, và tôi cũng xin nói rõ cho đại ca hay về câu chuyện bí mật mà đại ca vẫn thắc mắc bấy lâu nay nhé.

Quân Bình mừng rỡ khôn tả, xin lỗi Sở Sở, rồi cùng Vô Sầu đi ra ngoài thủy tạ để nghe Vô Sầu kể chuyện Hứa Linh Sa và Sở Sở…v v…

Linh Sa ngồi vào ghế của Quân Bình vừa ngồi, trố mắt lên ngắm Sở Sở hoài.

Xưa nay là người rất đàng hoàng, không hiểu sao lúc này Sở Sở thấy Linh Sa nhìn mình như thế, nàng không sao giữ được thăng bằng mà cứ hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.

May thay, Tiểu Hồng đứng cạnh ở phía sau đã giải vây hộ. Nàng liền mỉm cười hỏi Linh Sa rằng :

– Thạch nhị phu nhân nhìn cô nương chúng tôi như thế làm chi? Theo thiển ý của Tiểu Hồng tôi thì hai vị tuy mới gặp nhau nhưng sự thực hai vị đã có liên hệ với nhau từ lâu rồi, và cũng là tuyệt đời hồng trang cân quốc nữ hiệp, nếu kết làm chị em có phải là hay biết bao không?

Lời nói của Tiểu Hồng rất hợp ý với ý muốn của hai nàng, nên cả Sở Sở lẫn Linh Sa đều nhìn nhau mà tủm tỉm cười.

Cái cười ấy đã đả thông tình cảm của hai nàng chả cần phải dùng lời lẽ thương thuyết gì nữa.

Linh Sa vừa cười vừa đáp :

– Ý kiến của Tạ cô nương rất hay, nhưng theo ý của tôi thì muốn kết nghĩa chúng ta phải lôi kéo cả Vô Sầu đại tỷ vào nữa. Có thế mới gom đủ số Đào viên kết nghĩa.

Sở Sở rất kính mến Vô Sầu, nghe thấy Linh Sa nói như thế vội đỡ lời :

– Vô Sầu đại tỷ không khác một vị thần tiên không biết chị ấy có chịu kết giao với tục nữ giang hồ này…

Nàng chưa nói dứt, đã nghe thấy tiếng nói của Vô Sầu vọng tới rằng :

– Nhị muội hãy hỏi rõ tuổi tác của Lệnh Hồ cô nương trước, ngu tỷ nói chuyện với đại ca xong, sẽ trở vào thủy tạ kết nghĩa với hai vị ngay.

Sở Sở cả mừng, liền cho Linh Sa biết tuổi của mình, khi hỏi tuổi của mình Linh Sa với Vô Sầu, nàng mới biết, Vô Sầu lớn nhất, mình thứ hai còn Linh Sa là em út.

Sau khi ba nàng đã kết nghĩa kim lan với nhau rồi, tình của ba người lại càng khăng khít hơn trước nhiều, Linh Sa liền nói với Vô Sầu rằng :

– Đại tỷ, hình như đại tỷ nên tặng cho nhị tỷ một món quà kiến diện làm vật kiến diện mới phải?

Sở Sở vội xua tay, đỡ lời :

– Sa muội…

Vô Sầu cướp lời nói :

– Nhị muội chưa hiểu tâm ý của tam muội đấy thôi. Tam muội đòi ngu tỷ tặng quà kiến diện cho hiền muội tức là tam muội cũng muốn đòi hiền muội phải tặng quà kiến diện cho đấy.

Sở Sở kêu “Ối chà” một câu, nhìn thẳng vào mặt Linh Sa, mỉm cười nói :

– Sa muội, trong lúc đi xa, ngu tỷ không mang theo vật gì quý báu đâu, nên phải nói trước, bằng không hiền muội lại tưởng ngu tỷ hà tiện.

Linh Sa đỡ lời :

– Nhị tỷ có vật rất quý đem theo. Chỉ e nhị tỷ tiếc của không chịu ban cho tiểu muội đấy thôi.

Sở Sở rất thông minh, nghe thấy Linh Sa nói như vậy đã hiểu ý ngay liền gật đầu đáp :

– Sa muội sắp đi cùng đại ca vào Trung Nguyên ngao du, và đi Nam Nhạc tham kiến sư phụ. Trong khi đi đường không thể nào tránh khỏi gặp những sự bất bình mà ra tay can thiệp. Vậy ngu tỷ xin truyền thụ cho tam muội pho Đầu La Vô Tượng Thần Pháp, tuyệt học của cửa Phật, có tất cả bốn mươi chín thức, để phòng thân và coi như là quà kiến diện. Chẳng hay tam muội có bằng lòng không?

Vô Sầu cả cười, xen lời nói :

– Tam muội tinh khôn hơn cả ma quỷ. Lời nói này của nhị muội thực đánh trúng vào tâm sự của cô bé này, không sai tý nào.

Quân Bình đã tới nơi, liền xen lời nói :

– Chả hay nhị muội có vui lòng dạy cả cho ngu huynh pho thân pháp ấy không?

Sở Sở gật đầu đáp :

– Đại ca đi cùng tam muội vào Trung Nguyên, tất nhiên tiểu muội phải truyền thụ cả một lúc.

Quân Bình rất cao hứng, nhìn Vô Sầu hớn hở cười và hỏi :

– Đại muội, cổ nhân đã dạy: “Có đi có lại mới toại lòng nhau”. Lệnh Hồ nhị muội đã nhận lời truyền thụ cho thân pháp tuyệt học của cửa Phật cho Hứa tam muội làm món quà kiến diện rồi, chả hay đại muội đã định tặng món quà gì cho Lệnh Hồ nhị muội chưa?

Vô Sầu vừa cười vừa đáp :

– Tiểu muội đã có cách rồi, nhưng còn đại ca là trang chủ của Thiên Tâm trang cũng không nên tỏ vẻ hà tiện mới được.

Quân Bình cười ha hả trả lời :

– Ngu huynh đã sớm biết đại muội thể nào cũng nói như vậy rồi.

Nói tới đó, y giơ tay vẫy ra bên ngoài thủy tạ một cái đã có một thư đồng rất anh tuấn tay bưng cái khay bạc bước vào cung kính vái chào.

Quân Bình cầm một vật gì ở trong khay như vải mà không phải là vải màu tía nhạt đưa cho Sở Sở và nói :

– Nhị muội. Đây là Thiên Tầm Ty (tơ thiên tằm) dùng để quấn quanh ngực và lưng, che lấp các yếu huyệt, sẽ tránh khỏi đao kiếm chưởng lực và các môn ám khí ác độc. Phiền cô nương chuyển tặng vật này cho Nghiêm huynh.

Sở Sở biết đây là một vật dị báu rất hiếm có trong võ lâm, nên nàng rất mừng thầm hộ Mộ Quang, nhưng mồm vẫn cứ cám ơn liên tiếp.

Quân Bình lại cầm hai con dao găm ở trong khay lên đưa cho Tiểu Hồng và nói :

– Thanh, Hồng nhị nữ ở cạnh Lệnh Hồ nhị muội đã danh trấn giang hồ, ngu huynh xin tặng cho hai nàng hai thanh dao găm này. Tạ cô nương nhận lấy một thanh, còn một thanh xin chuyển giao cho Nhiếp cô nương.

Tiểu Hồng cung kính vái lạy và ngỏ lời cảm ơn.

Linh Sa thấy trong khay không còn gì nữa, liền lên tiếng hỏi Quân Bình rằng :

– Đại ca không có vật gì tặng cho nhị tỷ hay sao?

Quân Bình mỉm cười đáp :

– Lễ vật tặng cho Lệnh Hồ nhị tỷ của hiền muội để cho đại tỷ của hiền muội ban cho, vì đại tỷ của hiền muội xưa nay vẫn rộng rãi hơn ngu huynh.

Sở Sở nghe nói lên xua tay, nói với Vô Sầu rằng :

– Thạch đại tỷ, tiểu muội đội ơn đã nhiều rồi, xin đại tỷ đừng có tổn phí như thế nữa.

Vô Sầu mỉm cười đáp :

– Lệnh Hồ nhị muội chớ nên nghe lời của Thạch đại ca. Chính ngu tỷ là người rất hà tiện, dù có tặng quà cho hiền muội cũng chỉ có một chút xíu, như quà của tú tài nghèo xác xơ thôi.

Linh Sa vỗ tay vừa cười vừa xen lời nói :

– Hay lắm! Hay lắm! Chính tiểu muội đang muốn nói hộ Lệnh Hồ nhị tỷ, xin đại tỷ ban cho món quà như của tú tài nghèo mà đại tỷ vừa mới nói ấy.

Sở Sở biết món quà này ắt không phải là thứ quà thường, nhưng nàng không sao nghĩ là món quà gì mà lại bảo là của tú tài nghèo.

Vô Sầu mỉm cười nhìn Linh Sa và khẽ dặn nữ tỳ hầu cận rằng :

– Ngươi đi lấy cái chậu bạc múc một chậu nước ra đây, để ta rửa tay thắp nhang. và đem cả hộp thẻ bói với văn phòng tứ bảo ra đây nữa.

Sở Sở thấy Vô Sầu dặn bảo nữ tỳ như vậy, mới sực nhớ ra, người chị này rất sở trường về bói toán, chắc thế nào nàng ta cũng bói cho mình một quẻ cũng nên.

Nữ tỳ bưng chậu nước ra, Vô Sầu rửa tay thắp hương, hai tay cầm hộp quẻ bói, ngắm nhìn Sở Sở một hồi rồi mới nhắm mắt lại.

Sở Sở biết động tác này của Vô Sầu là đang tĩnh tâm khấn vái hộ mình.

Vô Sầu mở mắt ra, lắc hộp quẻ ba lần mới tung ra ba đồng tiền ở trong hộp xuống tờ giấy trải ở trên bàn. Làm như vậy ba lần, nàng mới bỏ ba đồng vào trong hộp và nhắm mắt suy nghĩ.

Tiểu Hồng thấy thế liền cười thầm, nhưng khi đưa mắt nhìn Quân Bình với Linh Sa. Thấy thái độ của hai người rất thận trọng, nàng cũng phải kinh ngạc nghĩ bụng :

– “Chẳng lẽ vị Thạch đại phu nhân này có tài tiên tri thật chăng?”

Vô Sầu ngẫm nghĩ giây lát, liền cầm tờ giấy kim tuyến lên trái ra bàn, rồi cầm cây bút viết một hồi.

Viết xong, nàng đưa Sở Sở và nói :

– Nhị muội, đây là thiên tiên dịch số của ngu tỷ. Quẻ ngữ tuy không dược linh nghiệm cho lắm nhưng du hiệp giang hồ thì cần phải trồng phúc tích đức, nhị muội nên nhớ từ nay trở đi trong lúc tế dân diệt trừ kẻ ác hãy cố hết sức làm việc thiện và cần phải khoan hồng nữa, thì dù có gặp phải hung hiểm gì cũng sẽ nhân họa đắc phúc.

Thấy Vô Sầu nói như vậy, Sở Sở giật mình đánh thót một cái, vì nàng đoán chắc tương lai mình thế nào cũng có nhiều tai kiếp.

Nàng vừa kinh ngạc vừa đỡ tờ giấy lên xem, thấy trên đó có tất cả tám câu như sau :

“Hiệp cốt san san

Sở nguyện thiên nan

Kim mai ngộ tuyết

Canh tiến xuân hàn

Hồng sấu lục phì

Thận phòng thiên lão

Lịch tận gian nguy

Lưỡng tình chung hảo”

Tạm dịch :

“Trông căn cốt rõ giòng hiệp nghĩa

Nét thướt tha thêm vẻ đào tơ

Lòng kia ao ước đâu ngờ

Khó khăn thêm lệch bao giờ cho xong

Thấy mai trắng bỗng lòng kinh sợ

Nhìn mai bay mà ngỡ tuyết bay

Xuân hàn giới thiệu càng hay

Đỏ càng gầy ốm, xanh này mập ra

Nên gìn giữ, trời già đáng ngại

Vững bước chân đầu dãi gian nguy

Gian nan đã hết một khi

Đôi tình vẹn đẹp xá chi việc đời”

Đọc xong tờ giấy đó, tuy Sở Sở thấy có nhiều câu rất khó hiểu, có lẽ phải đến lúc gặp việc ấy mới vớ nhẽ, nhưng câu cuối cùng “Lưỡng tình chung hảo” cũng đủ làm cho nàng yên tâm.

Lúc ấy bắt đầu vào bàn tiệc, ai nấy đều chuyện trò vui vẻ ăn nhậu, riêng có Sở Sở bề ngoài vẫn ung dung cười nói, nhưng trong bụng lại thổn thức không yên, tất nhiên cũng vì Mộ Quang mà thôi. Hiện giờ Mộ Quang ở đâu? Nàng đã quan tâm từ trước rồi, bây giờ lại thấy bài thơ trong quẻ bói có xen lẫn chữ “hung hiểm”

nàng càng lo âu thêm. Nhất là nàng đọc thấy trong đó có câu: “Kim mai tạ tuyết”

nàng tưởng ngay tới U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai liền.

Cổ nhân vẫn thường nói: “Anh hùng biết anh hùng” thì tất nhiên mỹ nhân phải biết mỹ nhân chứ. Khi gặp nhau ở cạnh bờ hồ Ha Lập tuy đôi bên không hẹn mà nên, đã cùng đeo khăn lụa đen che mặt, nhưng căn cứ vào phong độ cử chỉ và lời lẽ ăn nói của Tố Mai. Thì Sở Sở đã biết U Minh Quỷ Nữ này không những muốn so tài cao thấp với mình bằng võ công mà cả sắc đẹp cũng vậy, có lẽ nàng ta thể nào cũng là một vưu vật tuyệt thế, có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Mộ Quang đã thất tình với Hứa Linh Sa, sau lại thất tình vì mình, chắc chàng phải nản chí lắm. Dưới hoàn cảnh ấy rất dễ tiếp nhận một sự an ủi thương yêu thành thực của kẻ khác. Nếu dưới hoàn cảnh đó mà Tố Mai gặp Mộ Quang, và nếu nàng lại có lòng yêu vị hiệp sĩ tuấn này thì…

Nghĩ tới đó Sở Sở không dám nghĩ tiếp nữa, sắc mặt của nàng đã hơi biến đổi mà nàng không tự hay.

Quân Bình phát giác trước, liền cười và hỏi :

– Lệnh Hồ nhị muội, trông sắc mặt của nhị muội hơi kém, không biết có phải là trong khi phóng ngựa trên sa mạc đã nhiễm phải gió lạnh…

Trang chủ chưa nói dứt, đã thấy Linh Sa nguýt mình một cái nên vội câm miệng luôn. Linh Sa liền đỡ lời :

– Bình đại ca không nên đoán bậy như thế. Lệnh Hồ nhị tỷ là người có nội công hỏa hầu luyện tới mức thượng thừa rồi, đừng nói là mới đi có vài ngày đường và dầm mưa dãi nắng có bấy nhiêu hôm trôi. Bây giờ dù có giam giữ nhị tỷ ở trong núi băng hồ tuyết năm bữa nửa tháng, gió lạnh ở trong đó cũng chưa chắc đã làm gì nổi người chị thứ hai này của nhị muội đâu.

Nghe giọng nói của Linh Sa, Quân Bình hiểu ý vội quay đầu lại nói với Vô Sầu rằng :

– Không phải tôi nói bậy đâu, quá thực sắc mặt của nhị muội, hơi khác hẳn hồi nãy. Đại muội mau lấy Vạn Ưng Bảo Linh Đơn.

Vô Sầu móc túi lấy một lọ ngọc đưa Quân Bình, lắc đầu đáp :

– Sao ngày hôm nay đại ca có vẻ kém hoạt bát như thế, như vậy đại ca làm sao mà vào được trong Trung Nguyên đối phó với bọn ma quỷ của giang hồ, nếu không có tam muội đi cùng, thì tiểu muội nhất định không để cho đại ca vào Ngọc Môn quan đâu.

Quân Bình ngơ ngác không hiểu mình kém hoạt bát ở điểm nào. Vô Sầu thấy thế cũng phải phì cười và nói tiếp :

– Đại ca còn chưa hiểu ư, thực là hồ đồ một cách rất tức cười. Sắc mặt của Lệnh Hồ nhị muội như vậy, chả lẽ đại ca lại còn không hiểu hay sao? Nhị muội có sắc mặt như thế không phải là bị bệnh gì đâu, mà là người ở sa mạc còn trái tim thì đang ở Trung Nguyên, và đang lo ngại Nghiêm đại hiệp ngộ hiểm đấy.

Quân Bình kêu “Ồ” một tiếng, như nằm mơ thức tỉnh.

Vô Sầu lại an ủi Sở Sở rằng :

– Lệnh Hồ nhị muội, vừa rồi trong lúc tôi bói quẻ có phát hiện Nghiêm đại hiệp gặp nhiều tai nạn, bên trong phần nhiều là gặp ma kiếp phấn son. Nhị muội cũng nên sớm trở về Trung Nguyên để trông nom Nghiêm đại hiệp đi.

Nói tới đó, nàng đưa cái lọ ngọc đựng thuốc cho Sở Sở và nói tiếp :

– Lọ thuốc này là Vạn Ưng Bảo Nguyên Đơn, có thể trừ được các thứ bệnh phong hàn cảm thử hay chướng khí độc vân vân, nhị muội đem theo trong người, may ra có lúc phải dùng tới nó. Đồng thời nhị muội cũng truyền thụ ngay Đẩu La Vô Thượng Tâm Pháp cho đại ca với Tam muội đi. Dạy xong nhị muội có thể lên đường trở về Trung Nguyên tìm kiếm Nghiêm đại hiệp luôn, cơ duyên của chi em chúng ta còn nhiều dịp may được gặp gỡ lại, nhị muội khỏi cần phải áy náy gì hết.

Thấy Vô Sầu nói như thế, Sở Sở càng lo ngay ngáy thêm, đỡ lấy lọ thuốc Bảo Nguyên Đơn, cám ơn xong vội truyền thụ ngay Đẩu La Vô Thượng Tâm Pháp cho Quân Bình với Linh Sa luôn.

Truyền thụ xong, Sở Sở còn đích thân đấu thử với vợ chồng Quân Bình cho tới khi thấy hai người đã thuộc lòng, rồi dẫn Tiểu Hồng đi ngay.

Vô Sầu sai tráng đinh lựa hai con ngựa thực tốt tặng cho hai thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở, nhưng Sở Sở lắc đầu đáp :

– Cám ơn đại tỷ, tiểu muội với Hồng nhi đã đi bộ quen rồi, chả cần phải dùng ngựa…

Vô Sầu vội đỡ lời :

– Ngu tỷ biết hiền muội với Tạ cô nương đều có khinh công còn hơn cưỡi ngựa nhiều, nhưng khi Nghiêm đại hiệp chia tay lại không nói rõ là đi về phía nào.

Trời đất mênh mông như thế này muốn tìm kiếm Nghiêm đại hiệp không phải là chuyện dễ, nếu không có ngựa cưỡi thì thế nào cũng thấy mệt nhọc. Hai con ngựa này không phải là ngựa thường đâu, hiền muội nên nhận lấy đi, đừng có chối từ nữa.

Sở Sở không dám chối từ thêm, liền cầm lấy cương ngựa do tráng đinh trao cho. Lúc này mới phát giác sau yên ngựa không những có đủ thức ăn uống rất chu đáo, mà thậm chí cả tiền bạc cũng đủ để cho mình đi xa hàng vạn dặm, trong một thời gian rất lâu để tìm kiếm Mộ Quang.

Từ khi ân sư của Lệnh Hồ Sở Sở viên tịch đến giờ, nàng du hiệp bốn bể nay đây mai đó chưa từng gặp một người nào thương yêu mình như chị em ruột thịt như thế này, nên nàng rất cảm động chân thành nói :

– Đại tỷ thương yêu tiểu muội quá, thực là chu đáo…

Nàng mới nói tới đó nước mắt đã ứa ra, cổ họng nghẹn ngào không sao tiếp được nữa.

Vô Sầu dắt tay Sở Sở và tiễn nàng lên ngựa mới mỉm cười dặn bảo tiếp :

– Nhị muội không nên coi trọng sự ly biệt như thế. Phật đã nói: “Muốn hợp mình phải chia ly trước, không có sự chia ly thì không thể nào hợp lại được”. Ngu tỷ chả nói rồi là gì, chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp lại nhau. Chưa biết chừng lần tái ngộ tới, hiền muội sẽ cùng Nghiêm đại hiệp ra ngoài Thiên Tâm Trang này tìm kiếm ngu tỷ cũng nên.

Sở Sở gượng cười nói :

– Chỉ mong lời nói của đại tỷ được linh nghiệm, ngoài ra tiểu muội còn khuyên đại ca chuyến đi Trung Nguyên này nên đi nhanh về nhanh, chứ đừng để cho đại tỷ ở một mình ngoài sa mạc này ngày đêm nghiền ngẫm tương tư với oán hận gió Đông.

Nói xong, nàng cùng Tiểu Hồng chắp tay vái chào ba vợ chồng Quân Bình rồi phóng ngựa đi luôn.

Nhìn theo một hồi, Quân Bình lắc đầu thở dài nói :

– Trước kia ngu huynh cứ tưởng trên thế gian này, ngoài đại muội với tam muội ra, khó mà kiếm được một vị cân quốc kỳ nhân nào khác, ngờ đâu.

Linh Sa vội đỡ lời :

– Ngờ cái gì? Có phải đại ca không ngờ phong độ và sắc đẹp của Lệnh Hồ nhị tỷ lại còn hơn đại tỷ với tiểu muội nhiều phải không?

Quân Bình vừa cười vừa đáp :

– Tam muội không nên ghen như thế, chưa chắc Lệnh Hồ nhị muội đã hơn được muội, nhưng…

Linh Sa xua tay và đỡ lời :

– Đại ca đừng có nói tiếp nữa, tiểu muội xin nói câu này. Thực đấy Lệnh Hồ nhị tỷ không hơn được đại tỷ nhưng lại hơn tiểu muội nhiều. Tiểu muội là người rất kiêu ngạo, bình sinh không chiu phục ai bao giờ, nhưng với đại tỷ và nhị tỷ thì tiểu muội chịu phục hết sức nói.

Quân Bình nhìn Vô Sầu mỉm cười hỏi :

– Đại muội, ngu huynh thấy mặt của Tạ Tiểu Hồng đầy sát khí, hình như con nhỏ ấy có tai kiếp rất lớn, thậm chí sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Trong quẻ bói mà đại muội tặng cho nhị muội có câu “Lục phì Hồng sấu” có phải là chỉ con nhỏ ấy không?

Vô Sầu gật đầu vừa cười vừa đáp :

– Thực không ngờ Bình đại ca giờ lại hiểu cả tướng pháp…

Quân Bình nói tiếp :

– Suốt ngày gần Chi Lan, thì dù là tục cốt cũng phải được thơm tho lây chứ?

Nói tới đó, vị trang chủ ấy bỗng cau mày thở dài nói tiếp :

– Kể ra thì Tiểu Hồng cũng là một bông hoa kỳ lạ của võ lâm, nếu con nhỏ mà chết yểu như vậy thì thực đáng tiếc…

Vô Sầu vội ngắt lời chồng nói tiếp :

– Tuy ngày ngày tiểu muội nói chuyện tướng pháp, đại ca đã hiểu được khá nhiều về môn ấy, nhưng đại ca chỉ biết được chút lông lá bên ngoài thôi.

Thấy Vô Sầu nói như vậy, biết bên trong thế nào cũng ẩn ý nghĩa sâu sắc gì.

Quân Bình mỉm cười hỏi :

– Có phải hiền muội bảo Tạ Tiểu Hồng không thể chết được phải không?

Vô Sầu gật đầu đáp :

– Tuy mặt của Tiểu Hồng lộ đầy sát khí, nhưng những nét hung chưa hiện lên, tai kiếp nặng không sao tránh khỏi được, nhưng tiểu muội dám chắc con nhỏ không bị chết yểu đâu. Tiểu muội đã khuyên hai thầy trò họ từ nay trở đi, trương kiếm giang hồ phải hết sức khoan hồng và đi tới đâu tu tâm tích đức tới đó thì sẽ hết tai nạn ngay.

Bây giờ hãy không nói đến thầy trò Sở Sở phóng ngựa rời khỏi sa mạc quay trở về phía Đông vội. Mà hãy tả chuyện xảy ra ở trong Băng Hồn cốc trên núi Kỳ Liên đã.

Thì ra Tố Mai mời Mộ Quang trở về Băng Hồn cốc rồi, suốt ngày tiếp chàng nhậu nhẹt thưởng thức phong cảnh ở trong bể tuyết rừng mai.

Mộ Quang theo Tố Mai về đây, mục đích là muốn dò xét căn bản lai lịch của nàng, đồng thời cũng muốn biết U Minh Quỷ Nữ này hung ác đến mức độ nào.

Ngờ đâu tha hồ cho chàng để ý nhận xét, mà chỉ nhận thấy mặt mũi, võ công và thái độ của Tố Mai đặc biệt hơn người thôi, chứ không thấy có chút gì tàn ác bên trong hết. Ngay cả vấn đề chàng đoán chắc thế nào nàng ta cũng giở trận tiêu hồn với cạm bẫy phấn son ra đối phó mình mà cũng không thấy nàng giở ra chút nào.

Trong mấy ngày liền, mắt của chàng trông thấy, lòng chàng cảm giác thấy, mồm của chàng nếm thấy chỉ có một chữ “đẹp” thôi. Mắt chàng trông thấy bộ mặt tuyệt đẹp của Tố Mai với cảnh sắc thanh u của Băng Hồn cốc, trong lòng cảm thấy Tố Mai có tình ý rất đẹp đẽ, hầu hạ mình rất tươm tất, mồm chàng thì được nếm Lãnh Ngọc Hương Lộ của Tố Mai đích tay ngâm và những của ngon vật lạ, người có phải là Thái Thượng đâu mà không có tình, huống hồ Mộ Quang được kết giao với ba vị hồng nhan tri kỷ thì Linh Chi đã chết, Linh Sa đã kết hôn, Lệnh Hồ Sở Sở cũng vậy. Chàng liên tiếp bị thất tình, trái tim nát vỡ ấy đang cần có sự an ủi.

Dưới hoàn cảnh ấy, lại có tâm tình như vậy, Tố Mai lại như mừng như hờn và có bộ mặt khuynh quốc khuynh thành như thế, tất nhiên hình bóng của nàng phải chiếm ngay được một địa vị tương đương ở trong trái tim của Mộ Quang.

Thời gian trôi chảy rất nhanh Mộ Quang làm khách ở trong Băng Hồn cốc, trong bảy ngày đó, Tố Mai hết sức chiều chuộng chàng mà không lộ ra một tý vẻ gì là dâm đãng hết.

Bổn tâm của Mộ Quang chỉ muốn ở lại chơi một đôi ngày là đi ngay, ngờ đâu bị sợi dây tình của Tố Mai cột chặt, nên không nỡ bỏ đi ngay.

Đêm hôm thứ bảy, Tố Mai có việc phải tạm trở về thạch động của nàng, để lại một mình Mộ Quang ở trong rừng mai đối ẩm với trăng.

Mộ Quang mới uống được có nửa chén Lãnh Ngọc Hương Lộ, chàng lên ngửng lên nhìn trên không, thấy trăng đêm nay vừa sáng vừa đẹp. Vừa rót thêm một chén rượu để thưởng thức trăng đẹp thì chàng bỗng rùng mình đến thót một cái và nghĩ bụng :

– “Khi ta tới Băng Hồn cốc ở núi Kỳ Liên này, trăng còn như lưỡi liềm, mà bây giờ trăng đã tròn rồi”.

Thì ra trong lúc chàng đau đớn rầu rĩ, đột nhiên gặp được tri âm, vì vậy chàng mới quên cả giờ, nay thấy trăng đã được bảy ngày. Chàng bỗng cảm thấy mặt đỏ tía tai và nghĩ bụng :

– “Hình như ta đã ngã vào lưới tình của Âm Tố Mai rồi, tuy Tố Mai là người rất nho nhã hiền lành, trông không có vẻ gì là hung ác hay dâm đãng, nhưng vì nàng ta liệt danh vào trong nhóm Thế Ngoại bát hung, dù sao cũng là người bàng môn tả đạo. Hơn nữa “họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm” đôi bên mới kết giao được có vài ngày, mình không nên giao hảo với nàng quá thâm sâu như vậy”.

Nghĩ tới đó chàng cảm thấy bao nhiêu sự hào hứng đã đi tiêu tan hết, liền quyết tâm từ biệt Tố Mai quay trở về Lãnh Trúc Bình, kể lại những chuyện dĩ vãng cho ân sư nghe, rồi từ nay trở đi chuyên tâm khổ luyện thần công, gạt bỏ hết ma chướng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.