Tiểu Hồng vừa cười vừa nói với Tiểu Thanh tiếp:
– Bây giờ tiểu muội đã giải thích rõ căn bệnh rồi, thì phải dùng thuốc để chữa. Vị thuốc thứ nhất mà chúng ta phải dùng tới đây là nhân sâm tinh. Thanh tỷ thử nghĩ xem, chúng ta có nên đưa Nghiêm tướng công đi Thiên Tâm Cốc để hai vị cô nương thấy người yêu chưa chết như vậy hai cô nương không còn lý do gì mà chán nản nữa.
Tiểu Thanh với Vi Ngã nhận thấy ý kiến này của Tiểu Hồng có lý, liền gật đầu tán thành.
Tiểu Hồng vuốt râu của Vi Ngã, mặt lộ vẻ đắc chí, vừa cười vừa nói tiếp:
– Vị thuốc thứ hai là tiểu muội muốn sử dụng Hà thủ ô thành hình, Thanh tỷ thử nghĩ xem nếu con của Nghiêm tướng công được cha dạy bảo cho, chả hơn là được hai cô nương dạy bảo là gì, huống hồ tính nết của cha như đứa trẻ con, nay được kết bạn với một đứa trẻ chả thích là gì?
Tiểu Thanh mừng rỡ gật đầu lia lịa, còn Vi Ngã tức giận kêu la om sòm. Tiểu Hồng vẫn vuốt râu và nói với Vi Ngã tiếp:
– Cha đừng có kêu la om sòm như thế vội, mà cũng đừng có hòng túm tóc con nữa. Con bị mắc một lần thôi, bây giờ con đã chuẩn bị rồi, con túm saün bộ râu này của cha, nếu cha túm tóc con, thì con giật râu cha liền.
Vi Ngã dù có tài ba thông thiên tới đâu, nhưng đối với nghĩa nữ điêu ngoa này thì đành chịu thua, liền nói:
– Hồng nhi đừng có vô lễ như thế, mau buông râu của cha ra để cha vạch rõ khuyết điểm lớn của con ra cho mà coi.
Tiểu Hồng buông tay ra cười khẩy đáp:
– Cha khỏi cần phải vạch rõ gì hết, con đã sớm biết kế hoạch của con có khuyết điểm như thế nào rồi, nhưng tập trung trí lực của ba cha con ta mà suy nghĩ, con thiết nghĩ thế nào cũng giải quyết nổi.
Tiểu Thanh thất cười hỏi:
– Ngoài hai môn linh được ấy, Hồng muội còn môn linh được nào nữa không?
Tiểu Hồng vội đỡ lời:
– Chỉ thiếu có một vị thuốc dẫn thôi, Lệnh Hồ cô nương chả dặn bảo Thanh tỷ là từ giờ trở đi, không được quay lại Thiên Tâm Cốc nữa là gì, bằng không sẽ chém giết không tha, dưới tình hình này, làm thế nào chúng ta đưa Nghiêm tướng công vào sơn cốc, như vậy chả phải thuốc chính đã có, mà thiếu thuốc dẫn là gì?
Tiểu Thanh kinh hãi đáp:
– Phải, khi Lệnh Hồ cô nương nói thái độ rất cương quyết, nên khó mà đưa tướng công được vào Thiên Tâm Cốc.
Tiểu Hồng nũng nịu cười và nói tiếp:
– Thanh tỷ cứ yên tâm, vẫn biết đó là quan ải rất khó mở thực, nhưng chúng ta đã có chìa khóa vạn năng, thì còn ngại ngùng gì nữa?
Tiểu Thanh mỉm cười hỏi tiếp:
– Hồng muội, chìa khóa vạn năng đó có phải là nói cha đấy không?
Tiểu Hồng ngã ngay người vào lòng của Vi Ngã vừa vuốt râu vừa cười khanh khách đáp:
– Thanh tỷ đoán không sai, cha già này của chúng ta có tài ba thông thiên tuyệt địa, việc gì cũng có thể…
Không đợi chờ Tiều Hồng nói dứt, Vi Ngã nói tiếp:
– Hồng nhi đừng có khen ngợi cha như thế, quả thực cha đưa được Mộ Quang vào Thiết Tâm Cốc và bằng lòng dậy bảo con của y.
Tiểu Hồng vỗ tay và nói với Tiểu Thanh tiếp:
– Thanh tỷ nghe thấy chưa. Cha đã nhận lời rồi thì bất cứ việc gì cũng dễ giải quyết hết.
Vi Ngã vội xua tay đỡ lời:
– Hồng nhi, cha đã nói xong đâu, cha vui lòng nhận như thế là phải có điều kiện kèm theo.
Tiểu Hồng cau mày lại đáp:
– Trời ơi, cha có tiếng là quái vật, điều kiện của cha đưa ra thế nào cũng khắt khe đáng sợ lắm.
Vi Ngã trợn mắt lên nhìn nàng, mỉm cười nói tiếp:
– Con nhãi này hư thân mất nết lắm, việc cũng vậy, người chỉ nghĩ đến mặt hư hỏng thôi. Sự thực điều kiện của cha không khắt khe và cũng không khó khăn chút nào, mà đó chỉ là một lời thanh minh đó thôi.
Tiểu Hồng nhìn Tiểu Thanh lắc đầu, vừa mỉm cười vừa nói tiếp:
– Thanh tỷ dù sao gừng già cũng cay hơn, hồ ly tinh cũng thế, càng già nua càng tinh quái hơn, tiểu muội cũng không đoán được cha giở trò gì ra?
Vi Ngã vừa cười vừa đỡ lời:
– Phải, ý nghĩ này của cha, hai con khó mà đoán ra được lời của cha thanh minh đây chỉ là chịu trách nhiệm khiến ba vợ chồng Mộ Quang đoàn tụ và dậy bảo đứa trẻ của Tố Mai thôi, chứ không tham. dự vào đại hội Bạch Long Đôi rất quan trọng vào tết Thanh Minh sang năm.
Thoạt tiên hai người rất kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút, hai người đã vỡ nhẽ ngay.
Tiểu Thanh gật đầu trả lời trước:
– Con đã hiểu ý của cha, tại sao không dự vào Bạch Long Đôi rồi.
Vi Ngã vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Con hiểu cái gì, thử nói ra xem có đúng không?
Tiểu Thanh nhìn Vi Ngã mỉm cười đáp:
– Có lẽ vì thấy Công Tôn Độc Ngã đã chết, trong Đại hội Bạch Long Đôi không có người đối thủ, nên cha mới không thèm dự đại hội ấy phải không?
Vi Ngã gật đầu vừa cười vừa đáp:
– Thanh nhi thông minh thực, cha không muốn dự đại hội Bạch Long Đôi là có hai lý do…
Ông ta chưa nói dứt, thì Tiểu Hồng đã tủm tỉm cười và xen lời nói:
– Thưa cha, Thanh tỷ tuy thông minh nhưng Hồng nhi cũng không ngu xuẩn đâu Vi Ngã kêu ồ một tiếng, vội hỏi lại:
– Hồng nhi đã nói như vậy, chả lẽ lại biết được lý do thứ hai của cha rồi chăng?
Tiểu Hồng nghiêm nét mặt đáp:
– Giáng ma vệ đạo vốn dĩ là bổn phận của hiệp sĩ võ lâm, để cứu dân, để phù trì chính nghĩa cho giang hồ, sở dĩ cha không dự đại hội Bạch Long Đôi là sợ chúng con không chịu khó học hỏi võ công, cho nên cha mới quyết tâm không dự đại hội ấy để chúng con cố gắng học tập mà ra tay diệt trừ ma quỷ kia.
Vi Ngã thấy ý nghĩ của mình bị hai đứa con gái nuôi đoán biết hết, liền cười ha hả đỡ lời:
– Tâm sự của cha đã bị hai con đoán được hết, nhưng không hiểu hai con có tán thành ý định của cha không?
Tiểu Hồng vội đáp:
– Tán thành, tán thành, chỉ có trận đấu ngang tài nhau và công bằng thì đại hội Bạch Long Đôi mới lý thú.
Tiểu Thanh vừa cười vừa nói:
– Thưa cha, chúng con đồng ý cha không dự đại hội Bạch Long Đôi, nhưng cha cho chúng con biết cha sẽ dùng cách gì để Nghiêm tướng công với hai vị cô nương được cha con đoàn tụ, vợ chồng tương kiến?
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Hai con hãy đi khiêng Mộ Quang lại đây, làm cho y lai tỉnh lại rồi mới quyết định sau.
Tiểu Thanh với Tiểu Hồng vội vào trong hậu động khiêng Mộ Quang ra, Công Tôn Vi Ngã giải huyệt cho chàng tỉnh rồi Tiểu Hồng nói hết các việc, từ khi chàng mê man bất tỉnh tới giờ, sau đó mọi người bàn tán kế hoạch, rồi nhất thiết ai nấy chuẩn bị. Vi Ngã điều binh khiển tướng xong, một mình đi Thiên Tâm Cốc tức thì. Ông ta vừa đi tới cốc khẩu, ngấm ngầm vận thần công cười như điên như khùng và nói vọng vào sơn cốc rằng:
– Thạch Vô Cấu có ở trong sơn cốc không, mau ra đây gặp lão phu!
Sở Sở với Tố Mai ở trong sơn cốc luyện thuốc để tắm cho đứa con, bỗng nghe Vi Ngã nói kinh ngạc vô cùng.
Thoạt tiên Tố Mai ngạc nhiên hỏi trước:
– Sở tỷ, người này là ai?
Sở Sở ngạc nhiên đáp:
– Không hiểu nhân vật này là ai? Không những dám gọi thẳng tên Thiên Tâm Nữ Sỹ của Thạch tỷ tỷ, lại có vẻ vênh váo làm bộ làm tịch chân khí của y mạnh đến nỗi kinh người, hình như còn cao hơn chị em chúng mình một mức.
Nàng chưa noi dứt, thì ngoài sơn cốc lại có tiếng cười quái dị với tiếng nói rất lớn cua Vi Ngã vọng vào tiếp:
– Thạch Vô Cấu, lão phu mượn Thiên Tâm Cốc của ngươi để đánh nhau với người ta một trận, nếu có tổn thất gì, lão phu sẽ bồi thường, nếu ngươi không ra nghênh đón lão phu vào trong sơn cốc, thì lão phu phải đập vỡ hết những tảng đá lớn phong tỏa sơn cốc cho mà coi.
Quả nhiên lời nói vừa dứt, thì ngoài sơn cốc đã có tiếng kêu “ùm” thực lớn, hai nàng đoán chắc hòn đá nặng vạn cân phong tỏa sơn cốc đã bị người ta lật đổ.
Tố Mai trợn ngược đôi lông mày lá liễu lên nói với với Sở Sở rằng:
– Người này vô lý thực, Sở tỷ tỷ trông nom thằng bé, để tiểu muội ra ngoài cốc khẩu xem sao.
Sở Sở cảm thấy người ngoài sơn cốc quá ngang tàng, nên gật đầu đáp:
– Mai muội đi xem cũng được, nếu thấy đối phương quả thực là tay khó đối phó, Mai muội mau truyền thanh gọi ngu tỷ ra để cùng đối phó và trừng trị cho tên ấy một phen.
Tố Mai dùng giọng mũi kêu “Hừ” một tiếng cười khẩy đáp:
– Tiểu muội tung hoành trên giang hồ đã lâu năm, quả thực ngoài tỷ tỷ ra, chưa gặp một địch thủ nào ngang tài với mình, nên tiểu muội muốn ra ngoài cốc khẩu để xem đối phương có tài ba gì, mà lại dám ăn nói ngang tàng đến như thế.
Nàng vừa nói dứt, đã phi thân đi ra ngoài cốc khẩu ngay.
Sở Sở biết công lực của Tố Mai ngang với mình, nên không lo ngại gì hết, cứ ở trong sơn cốc mà trông nom đứa nhỏ thôi.
Vi Ngã thấy trong sơn cốc có một giai nhân mặc tang phục đang phi thân ra, ông ta bất chấp đối phương là Lệnh Hồ Sở Sở hay Âm Tố Mai đã cười giọng quái dị hỏi:
– Con nhãi kia, ngươi có phải là Thiên Tâm Nữ Sỹ Thạch Vô Cấu đấy không?
Tuy đang giận dữ phi thân ra, nhưng Tố Mai là người có võ công tuyệt học, chỉ thoáng trông một cái, cũng đã nhận xét ra được Công Tôn Vi Ngã là một vị quái khách xuất kỳ rồi, nên nàng phải cố nén lửa giận mà lắc đầu đáp:
– Tiểu bối không phải là Thiên Tâm Nữ Sỹ Thạch Vô Cấu. Thạch tỷ tỷ đã dọn đi nơi khác rồi, không ở trong sơn cốc này nữa.
Vi Ngã kêu “Ồ” một tiếng, cười giọng quái dị nói tiếp:
– Lão phu đã sớm biết Thạch Vô Cấu dọn đi chỗ khác ở rồi, nên chẳng cần phải hỏi han ai hết, lão phu cứ đợi chờ tên đương đầu trẻ tuổi đến đây tỷ thí cung tên với lão phu.
Nghe thấy Vi Ngã nói tỷ thí cung tên, Tố Mai liền động lòng đứng nhìn Vi Ngã một hồi rồi hỏi tiếp:
– Cụ quý tính đại đanh là gì?
Vi Ngã cười giọng quái dị đáp:
– Mỗ là Công Tôn Vi Ngã, tên tuổi của mỗ chắc các ngươi còn nhỏ chưa có thể biết được.
Tố Mái thất kinh, vội hỏi tiếp:
– Thế ra cụ là Công Tôn lão tiền bối, người có ba biệt hiệu là Trường Tiếu Thiên Vương, Hận Địa Vô Hoàn Quỷ Kiến Sầu và Thiên Ảnh Thần Ma phải không?
Vi Ngã ngắm nhìn Tố Mai ngạc nhiên hỏi:
– Con nhỏ này tuổi hãy còn trẻ mà sao lại biết rõ được lai lịch của lão phu như thế? Tên họ của ngươi là gì?
Tố Mai đã biết rõ lai lịch của đối phương, không dám coi thường nữa, vội chắp tay vái chào và cung kính đáp:
– Tiểu bối họ Âm tên là Tố Mai.
Vi Ngã vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Ngươi là U Minh Quỷ Nữ, người thứ tám của nhóm Thế Ngoại Bát Hung phải không?
Tố Mai lắc đầu đáp:
– Tuy tiểu bối trước kia có biệt hiệu là U Minh Quỷ Nữ thực, nhưng đã đoạn tuyệt với Thế Ngoại Bát Hung. Không hiểu Công Tôn lão tiền bối hẹn ước với ai ở đây thế?
Vi Ngã cười giọng quái dị đáp:
– Đối phương là một thằng nhỏ trẻ tuổi, lão phu không biết tên họ của y. Y hẹn lão phu đến Thiên Tâm Cốc tỷ thí ba môn tuyệt nghệ.
Tố Mai rất kinh ngạc, vội hỏi tiếp:
– Trong những nhân vật tuổi trẻ, người nào mà lại có đủ tư cách dám so tài với lão tiền bối như thế?
Vi Ngã xua tay lia lịa và trả lời rằng:
– Cổ nhân đã có câu:
“Anh hùng xuất tự thiếu niên”, võ công của thằng nhỏ ấy cau siêu lắm, bản lãnh cũng xuất kỳ, chưa chắc lão phu đã thẳng nổi y.
Tố Mai thấy Vi Ngã nói như vậy, càng ngạc nhiên thêm và hỏi tiếp:
– Công Tôn lão tiền bối, chả hay thiếu niên đó định đấu ba môn tuyệt kỹ gì với tiền bối thế?
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Môn thú nhất là tỷ thí cung tên, môn thứ hai là tỷ thí kiếm, môn thứ ba là thi đua âm nhạc.
Tố Mai nghe thấy thi đua cung tên, thi đua kiếm, mặt đã biến sắc, lại nghe thấy nói tỷ thí âm nhạc nữa, nàng không sao cầm lòng được vội giọng run run hỏi:
– Tỷ thí âm nhạc gì? Có phải là tỷ thí về tài thổi sáo đấy không?
Vi Ngã giả bộ làm ra vẻ kinh ngạc, nhẩy bắn người lên, với giọng quái dị hỏi:
– Âm cô nương, sao cô nương lại đoán đúng như thế? Thiếu niên ấy có một cây sáo thổi rất hay, lão phu tự tin chưa chắc đã thẳng nổi y là do trận tỷ thí thổi địch sau cùng, ngoài ra y còn có một thanh đoản kiếm với mười hai mũi tên cong, nhưng dù thằng nhỏ ấy lợi hại đến đâu, về mặt hỏa hầu vẫn còn kém lão phu xa.
Tố Mai lại hỏi tiếp:
– Công Tôn tiền bối không biết tên họ và lai lịch của thiếu niên ấy, nhưng còn mặt mũi và hình dáng…
Vi Ngã không đợi chờ nàng nói dứt, đã nhanh nhẩu đỡ lời:
– Y năm nay chừng hăm tám hăm chín, mặt mũi quái dị vô cùng.
Tố Mai trố mắt lên hỏi tiếp:
– Xin lão tiền bối cho biết mặt mũi của thiếu niên ấy quái dị như thế nào?
Vi Ngã nhanh nhẩu đáp:
– Mặt của y nửa bên phải đẹp như Tống Ngọc, mà nửa bên trái lại xấu xí như Sơn tinh, như vậy chả quái dị là gì?
Tố Mai cau mày lại hỏi:.
– Bộ mặt âm dương ấy của người đó là đo trời sinh ra như vậy hay là do bị người ta ám hại mà nên?
Vi Ngã thấy đối phương đã trúng phải kế của mình rồi, đắc trí thầm, bèn mỉm cười đáp:
– Mặt của y là bị người khác ám hại.
Tố Mai lại hỏi tiếp:
– Y bị ai ám hại?
Vi Ngã là người rất tinh quái, lên cau mày lại, mà xua tay đáp:
– Việc này lão phu không được rõ lắm, nghe nói hình như y bị sư phụ y làm hại bộ mặt thì phải.
Tố Mai rú lên một tiếng ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Sao sư phụ lại hại đồ đệ? Trên thiên hạ này làm gì có chuyện quái dị đến như thế, khiến tiểu bối không dám tin hẳn lời nói của lão tiền bối nữa.
Công Tôn Vi Ngã cười giọng quái dị đáp:
– Cô nương không nên không tin, việc trên thiên hạ này quái dị như thế nào cũng có. Thằng nhỏ mà lão phu nói đó không những nửa mặt trái bị hủy trong tay của sư phụ y, mà nghe nói y đã chết một lần rồi.
Tố Mai tiến lên hai bước, thất kinh hỏi tiếp:
– Chàng ta… còn chết qua một lần ư? Một người có thể chết được bao nhiêu lần rồi.
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Nghe nói thằng nhỏ ấy vừa đẹp trai vừa phong lưu, đã hưởng tận diễm phúc, rồi không nghĩ gì cầu tiến, vì thế sư phụ y tức giận mới hủy bộ mặt đẹp của y đi, để cho y vĩnh viễn dứt tuyệt mối tình duyên kia và còn làm một ngôi mộ giả cho y, để hai con nhỏ vẫn theo đuổi y đừng có nghĩ đến y nữa.
Tố Mai nghe nói tới đây vội lui về sau mấy bước, trong lòng rất khích động, chân tay mình mẩy run lẩy bẩy.
Công Tôn Vi Ngã thấy thế vội hỏi:
– Tại sao Âm cô nương lại tức giận đến như vậy? Chả lẽ cô nương có quen biết thiếu niên ấy hay sao?
Tố Mai không trả lời câu hỏi đó, mà chỉ hỏi tiếp:
– Lão tiền bối bảo thiếu niên ấy tuổi trạc hăm tám hăm chín, trước kia là người đã mang nhiều tình duyên, kết quả y bị sư phụ hủy bộ mặt đi, rồi lại xây một ngôi mộ giả cho chàng, tuyên bố với người ngoài là chàng đã chết?
Vi Ngã gật đầu đỡ lời:
– Phải, chính thế!
Tố Mai nghiến răng mím môi, cau mày hỏi tiếp:
– Tiền bối bảo chàng ta biết sử dụng đoản kiếm, biết thổi sáo và lại còn biết sử dụng mười hai mũi tên cong gì đó phải không?
Vi Ngã đáp:
– Phải, phải, nhưng sao Âm cô nương lại quan tâm đến việc của y như thế?
Tố Mai vẫn không trả lời lại hỏi tiếp:
– Thiếu niên ấy đính ước với lão tiền bối từ lúc nào? Chàng sẽ tới Thiên Tâm Cốc này vào hồi nào?
Ngửng dầu nhìn trời một hồi, Vi Ngã đáp:
– Bảy ngày trước đây ở Bạch Long Đôi, y đã hẹn ước với lão phu, có lẽ chỉ nửa tiếng đồng hồ nữa là thế nào y cũng tới nơi.
Tố Mai đảo tròn đôi ngươi một vòng, liền chắp tay vái Vi Ngã và nói tiếp:
– Công Tôn tiền bối cứ ở đây chờ đợi nhé, tiểu bối có việc cần phải cáo lui giây lát.
Vi Ngã đáp:
– Cô nương có việc gì cứ. tùy tiện, nếu lát nữa có rảnh, thì cứ đến đây xem lão phu đấu ba trận với thiếu niên ấy cũng không sao.
Tố Mai vái chào một lạy, không nói năng gì nữa, vội quay người đi vào trong son cốc. Tới khi nàng gặp Sở Sở, mừng rỡ khôn tả, định kể hết những chuyện vừa rồi cho Sở Sở hay nhưng khi gặp Sở Sở, nàng lại chỉ nói được có một câu:
“Lệnh Hồ tỷ tỷ”… thôi, chứ không sao nói tiếp được nữa.
Thấy thái độ cua Tố Mai kỳ dị như vậy, Sở Sở rất ngạc nhiên vội hỏi:
– Mai muội làm sao thế?
Tố Mai lấy khăn tay lau chùi nước mắt ấp úng mãi mới nói được như sau:
– Sở tỷ tỷ tiểu muội… đã lượm được một tin…. rất là bí mật…
Sở Sở khẽ thở dài hỏi tiếp:
– Sao Mai muội lại khích động đến như thế? Chúng ta đã chán sự đời, ẩn tính nơi đây…
Tố Mai xua tay vội đỡ lời:
– Chắc tỷ tỷ không ngờ tro tàn mà có thể cháy lại được, cây khô lại mọc mầm, Nghiêm Mộ Quang chưa chết đâu tỷ tỷ ạ!
Sở Sở nghe nói thất kinh, cứ trố mắt nhìn, Tố Mai bèn kể chuyện vừa rồi cho Sở Sở hay.
Vì câu chuyện này quá ly kỳ, Sở Sở cũng bán tín bán nghi aüm thằng nhỏ vội dắt tay Tố Mai đi ra ngoài cốc khẩu ngay.
Lúc ấy Mộ Quang đã theo sự sắp đặt của Vi Ngã và đã tới cốc khẩu rồi.
Vi Ngã biết Lệnh Hồ Sở Sở với Âm Tố Mai thế nào cũng cùng tới một lúc và đang ẩn núp ở trong bóng tối để nghe trộm liền hỏi Mộ Quang rằng:
– Nhỏ kia, trước khi chúng ta chưa đấu ba môn tuyệt nghệ với nhau, ngươi hãy nói cho ta biết sư môn và lai lịch trước đã.
Mộ Quang thở dài đáp:
– Tiểu bối là người đang đau lòng, tiền bối hà tất cứ phải hỏi rõ tên tuổi và lai lịch của tiểu bối làm chi?
Vi Ngã đáp:
– Nhỏ ngươi thử nghĩ xem, già này là người có thân phận lai lịch như thế nào, có bao giờ lại thèm ra tay đấu với một người không biết tên tuổi và lai lịch như thế này đâu.
Bất đắc dĩ Mộ Quang phải gượng đáp:
– Tiểu bối là Nghiêm Mộ Quang, là môn hạ đệ tử của Lãnh Trúc tiên sinh!
Lúc ấy Sở Sở với Âm Tố Mai đã nghe thấy rõ ràng và chứng minh là Mộ Quang chưa chết thực.
Theo ý của Sở Sở thì định aüm đứa con nít hiện thân ra gặp chàng ta ngay, nhưng Tố Mai xua tay khẽ bảo nàng:
– Sở tỷ tỷ, chàng đã chưa chết thì hà tất phải vội gặp chàng ngay làm chi, cứ núp ở trong bóng tối này để xem chàng có còn tâm ý gì với chị em chúng mình không?
Sở Sở nghe nói thất cười đáp:
– Mai muội, từ khi chúng ta hóa địch thành bạn đến giờ, coi nhau không khác gì là chi em ruột, sao hiền muội…
Mặt đỏ bừng, Tố Mai bẽn lẽn đáp:
– Sở tỷ tỷ chớ nên hiểu lầm, đó là…
Nàng vừa. nói tới đó, thì Vi Ngã lại lớn tiếng hỏi Mộ Quang tiếp:
– Nghiêm Mộ Quang, ngươi đã là đệ tử của Trà Nhất Minh, môn phái của ngươi cũng chính đại lắm, tại sao ngươi lại bảo là ngươi có chuyện thương tâm như vậy?
Mộ Quang rầu rĩ đáp:
– Tiểu bối say sưa học võ, nghiên cứu tuyệt nghệ, nên đã phụ lòng hai người bạn thân hồng nhan đã có tình nghĩa nặng như núi Thái Sơn với tiểu bối.
Nghe thấy chàng nói hai người bạn hồng nhan và tình nghĩa nặng như núi Thái Sơn, Sở Sở với Tố Mai càng an ủi thêm, nhưng cũng không kém gì đau lòng, cả hai không ai bảo ai cùng ứa nước mắt ra.
Vi Ngã vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Trước kia vì say mê võ học ngươi đã phụ lòng rồi, bây giờ ngươi đã học xong võ nghệ, sao không đi kiếm họ ngay?
Mộ Quang thở dài một tiếng lắc đầu đáp:
– Có phải tiểu bối không muốn đi kiếm hai nàng ấy đâu? Phần vì thấy mà bên trái xấu xí như thế này tự cảm thấy hổ thẹn…
Vi Ngã vội xua tay đỡ lời:
– Ngươi nghĩ như thế không đúng, nếu hai người bạn thân hồng trang đó mà thật lòng yêu ngươi, thì không khi nào họ quản ngại bộ mặt xấu đẹp của ngươi đâu.
Huống hồ vết đen trên má trái của ngươi có phải là không chữa khỏi đâu?
Sở Sở nghe nói tới đó khẽ bảo Tố Mai rằng:
– Lão già này lý thú thật, lời nói của y với Mộ Quang câu nào cũng như lão nói hộ chị em mình vậy.
Tố Mai tủm tỉm cười chưa kịp trả lời thì đã nghe Mộ Quang nói tiếp:
– Hơn nữa, chân trời mênh mông, góc biển mênh mang, tiền bối bảo tiểu bối biết đi đâu mà tìm thấy tung tích của nàng?
Vi Ngã lại hỏi tiếp:
– Tên họ của hai người đó là gì?
Mộ Quang đáp:
– Một vị là một mỹ nhân gặp ác ma như rắn rết, còn đối với quân tử thì rất hiền lành, biệt hiệu là Xà Khiết Mỹ Nhân, họ Lệnh Hồ tên là Sở Sở, còn một vị vì giao du không cẩn thận đã bị mang ác danh chứ sự thực thì sai hẳn với bổn tính của nàng, biệt hiệu của nàng ta là U Minh Quỷ Nữ họ Âm tên là Tố Mai.
Âm Tố Mai nghe chàng nôi như thế mới yên tâm, khẽ nói với Sở Sở rằng:
– Sở tỷ tỷ nghe xem, dù vắng mặt chúng ta, Mộ Quang không hề chửi rủa chúng ta nửa lời, như vậy chàng vẫn có đôi chút lương tâm..
Sở Sở nghe thấy Mộ Quang bảo mình gặp ác ma như rắn rết, đối với quân tử như mỹ nhân, nàng liền nghĩ tới khi mình hóa danh làm Gia Cát Lang cùng chàng đi xa hàng ngàn dặm v.v… Nàng lại rầu rĩ gượng cười một tiếng.
Vi Ngã biết đã tới thời cơ rồi, liền nháy mắt ra hiệu cho Mộ Quang rồi vội hỏi:
– Thằng nhỏ này diễm phúc thực, một mình được chiếm cả hai hồng phấn ma đầu, nhưng dầu sao cũng cớ người hơn người kém chứ? Theo ý ngươi thì giữa Sở Sở và Âm Tố Mai, ai là người đối xử với ngươi tử tế hơn và đáng yêu hơn?
Hai câu nói này không khác gì đại biểu cho Sở Sở và Tố Mai hỏi Mộ Quang, nên hai người nghe thấy thế trống ngực đập rất mạnh và cố ý lắng nghe để xem Mộ Quang trả lời như thế nào.
Nếu Mộ Quang đột nhiên nghe người ta hỏi tới vấn đề ấy, thì quả thực chàng không biết trả lời như thế nào cho phải, nhưng chàng đã được người chỉ điểm rồi, cho nên chàng lớn tiếng dõng dạc đáp:
– Một người.tình nghĩa hậu như trời, một người ân tình sâu như biển, tiểu bối đối với hai nàng không sao phân biệt nặng nhẹ, thân sơ được. Nếu thiếu một nàng thì tiểu bối sẽ bị tương tư chết đi được.
Sở Sở với Tố Mai nghe tới đây đều nhìn nhau mỉm cười nhưng tới lúc đó đứa nhỏ ở trong lòng Tố Mai bỗng kêu oe một tiếng.
Vi Ngã nhìn vào chỗ hai nàng ẩn núp mỉm cười nói:
– Tai kiếp tiêu tan tình gắn bó, lương duyên đã hết mọi gian truân. Lệnh Hồ cô nương với Âm cô nương đã nghe đủ chưa? Hai cô nương phải mau ra dây xem Mộ Quang, người đã ốm tương tư hai nàng bao lâu nay và cũng nên để cho y được xem mặt đứa con…
Sở Sở với Âm Tố Mai biết tông tích của mình đã bị lộ, không thể nào giấu diếm được nữa, đành phải aüm con đang khóc bước ra.
Mộ Quang trông thấy hai nàng đã cảm động vô cùng, ứa nước mắt ra ngay.
Ba người cùng ứa nước mắt ra một lúc, thì Tiểu Thanh với Tiểu Hồng cũng ở trong bóng tối hiện thân ra, cả hai đều ngã vào lòng Sở Sở khóc sướt mướt.
Vi Ngã thấy thế cười ha hả nói:
– Các ngươi năm người khóc, một mình lão phu cười. Lệnh Hồ cô nương uất ức hơn ai hết, cứ việc lớn tiếng khóc to cho thỏa chí đi. Hãy đưa đứa nhỏ cho lão phu để lão phu xem gân cốt của nó ra sao, xem nó có cứng để lão phu tạo nó nên người không?
Sở Sở nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vội đưa đứa nhỏ cho Vi Ngã và nói:
– Công Tôn lão tiền bối lại chịu tốn tâm huyết để tạo đứa con của chúng tôi thành người ư?
Tiểu Thanh bèn kể lại sự quyết định của mấy người đã bàn với nhau do Vi Ngã phụ trách dậy đứa nhỏ, nhưng không dự đại hội bạch Long Đôi, với Mộ Quang và Tiểu Hồng các người đã từng trải sự bi hoan, ly hợp như thế nào, nhất nhất đem ra nói cho Sở Sở và Tố Mai nghe.
Sở Sở nghe xong tất nhiên cảm khái vô cùng, nhưng Tố Mai ngẫm nghĩ một hòi, rồi mỉm cười nói:
– Công Tôn tiền bối, nếu theo ý kiến của Tố Mai tôi thì lão tiền bối vẫn nên dự đại hội Bạch Long Đôi thì hơn.
Vi Ngã cười giọng quái dị, vội hỏi lại:
– Âm cô nương muốn lão phu đấu với ai? Có phải đấu với Ngọc Phiến Chân Nhân Tiêu Khứ Trần phải không?
Tố Mai lắc đầu đáp:
– Đừng nói Khứ Trần không xứng đấu với lão tiền bối, ngay tiểu bối với Sở tỷ tỷ vì cùng nghiên cứu Huyết Thần Kinh đã có đội chút thành tựu, mà cũng không sọ Ngọc Phiến Chân Nhân ấy, cho nên tiểu bối muốn mời tiền bối dự đại hội Bạch Long Đôi là có dụng ý khác.
Sở Sở đưa mắt nhìn nàng một cái và vội nói:
– Mai muội có cao kiến gì thế?
Tố Mai mỉm cười đáp:
– Công Tôn lão tiền bổi, Quang đại ca, Sở tỷ tỷ với Thanh Hồng tiểu muội, Tố Mai tôi xin thỉnh giáo các vị một câu:
Trong đại hội Bạch Long Đôi chúng ta nhận thấy chúng ta nên diệt sạch quần tà hơn, hay là cảm hóa quần tà hơn?
Sở Sở không do dự nhanh nhẩu đáp:
– Trời có đức hiếu sinh, người ác nên để cho họ hướng thiện, nếu tiêu diệt hết quàn tà là hạ sách và dùng đức cảm hóa quần tà mới là thượng sách.
Tố Mai lại nói tiếp:
– Nếu vậy…
Nàng chưa nói dứt, đằng xa đã có tiếng người nói vọng tới:
– Con quỷ xấu xí, con quỷ xấu xí…
Vi Ngã, Sử Sở, Tố Mai và Tiểu Thanh thắc mắc không hiểu, chỉ có Mộ Quang với Tiểu Hồng là biết chuyện thôi.
Mộ Quang nhìn Tiểu Hồng nói:
– Xin mừng cho Hồng muội, Diệp Nguyên Đào, người yêu của Hồng muội đã tới, Hồng muội mau ra gặp y, để cho y được mừng rỡ và hai người ca khúc đại đoàn viên đi.
Tiểu Hồng nhìn quần hiệp và nũng nịu cười nói:
– Diệp Nguyên Đào là một hòn ngọc chưa điêu khắc và cũng là một nhân tài rất có tương lai, nhưng tính rất kiêu ngạo. Ngày hôm nay phải để cho y trải qua đôi chút mài giũa, để y bớt tính kiêu ngạo và cũng để tiện đây thử xem tình ý của y đối với Tiểu Hồng tôi có được chân thành không?
Nói xong, nàng bèn nói diệu kế của mình đã định cho quần hiệp hay.
Vi Ngã mỉm cười gật đầu, lớn tiếng nói vọng ra ngoài sơn cốc rằng:
– Diệp Nguyên Đào, ngươi muốn tìm con quỷ xấu xí thì mau vào đây, y đang ở trong Thiên Tâm Cốc chờ người đấy.
Ông ta gọi luôn ba tiếng như vậy, rồi quần hiệp tìm chỗ ẩn núp và chỉ để một mình Tiểu Thanh đứng chờ y thôi.
Một lúc sau quả nhiên Nguyên Đào đã vào tới trong sơn cốc.
Vì Tiểu Hồng nói sẽ cùng mình thờ một chồng, nên Tiểu Thanh vừa trông thấy Nguyên Đào trống ngực đã đập rất mạnh ngay. Nàng ngắm nhìn Nguyên Đào và nhận thấy chàng đẹp trai hơn Mộ Quang một chút, nên nàng cũng yên lòng.
Nguyên Đào vào tới sơn cốc đưa mắt nhìn chung quanh một vòng rồi chắp tay chào Tiểu Thanh và hỏi:
– Xin hỏi cô nương, đây có phải là Thiên Tâm Cốc không?
Tiểu Thanh mỉm cười đáp:
– Phải, người muốn kiếm ai thế?
Nguyên Đào đáp:
– Tại hạ muốn kiếm con quỷ xấu xí, nửa mặt bên phải rất đẹp trai, còn nửa mặt bên trái thì xấu xí như quỷ sứ…
Tiểu Thanh không đợi chờ Nguyên Đào nói dứt đã giả vờ giận dữ quát bảo:
– Bậy nào, đó là đại ca của bổn cô nương, nếu ngươi còn ăn nói vô lễ như thế nữa, thì bổn cô nương phải cho ngươi một bài học mới được.
Nguyên Đào cau mày lại hỏi Tiểu Thanh tiếp:
– Vừa rồi ai ở trong sơn cốc này lên tiếng gọi tại hạ thế?
Tiểu Thanh nhanh nhẩu đáp:
– Người đó là gia phụ, người hỏi làm chi?
Nguyên Đào rất thắc mắc vội hỏi tiếp:
– Cha của cô nương sao lại biết tại hạ là Diệp Nguyên Đào?
Tiểu Thanh tủm tỉm cười đáp:
– Gia phụ thần thông quảng đại, việc gì của trần gian cũng đều biết hết, nên việc biết tên người là Diệp Nguyên Đào không lấy gì làm lạ cả, vả lại là việc rất nhỏ mọn làm gì mà người ngạc nhiên đến như thế?
Nguyên Đào vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, lại hỏi:
– Cha của cô nương có một bản lãnh cao cường đến như thế ư?
Tiểu Thanh vội đỡ lời:
– Gia phụ có tài thông thiên triệt địa, thần quỷ khôn lường và công lực của gia phụ có thể nói là vô địch thiên hạ.
Nguyên Đào nghe nói kêu “Hừ” một tiếng, mặt lộ vẻ không phục.
Tiểu Thanh thấy thế trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn lại chàng ta lại hỏi:
– Người kêu hừ như thế làm chi? Chẳng những thế, ta còn hai vị tỷ tỷ cùng với một vị đại ca cũng là người vô địch của võ lâm đương thời.
Nguyên Đào lắc đầu cười như điên khùng, nói rằng:
– Cô nương khéo nói khoác lắm, tại hạ không tin một tý nào cả.
Tiểu Thanh giả bộ hờn giận quát bảo:
– Không tin thì người cứ việc chờ xem. Bổn cô nương là người yếu nhất trong gia đình cũng đủ làm cho người một bài học rồi.
Vừa nói xong nàng đã ra tay tấn công Nguyên Đào ngay.
Cười khẩy một tiếng Nguyên Đào đã xoay người tránh né và chìa hai ngón tay ra nhanh như gió, định điểm vào yếu huyệt ở cổ tay của Tiểu Thanh.
Không ngờ Tiểu Thanh liên hoàn tấn công luôn ba thế một lúc, Nguyên Đào kinh hoảng đến thất sắc, vội lui ra phía sau hai ba trượng.
Từ khi Tiểu Thanh được Vi Ngã truyền thụ võ công và nội lực cho, tuy về chân lực hơi kém Nguyên Đào một chút, nhưng thế thức thì lại hơn Nguyên Đào một mức, nhất là lúc này Nguyên Đào lại đang khinh thường, nên mới bị nàng tấn công luống cuống cả chân tay vội lui bước lia lịa ngay.
Vừa lui bước, vừa kinh hoàng và hổ thẹn vô cùng, Nguyên Đào ngấm ngầm vận công lực vào hai bàn tay, chỉ đợi chờ Tiểu Thanh thừa thắng tấn công tiếp, thì y ra tay phản công luôn.
Ngờ đâu Tiểu Thanh rất khôn ngoan, tự biết nội lực của mình kém hơn, nên thắng thế rồi, vội lui ngay về phía sau những tảng đá lởm chởm, chứ không tấn công tiếp nữa.
Nguyên Đào thấy thế tức giận khôn tả vội quát bảo:
– Con nhãi, đừng có đào tẩu vội, có giỏi thì ở lại đây đấu với ta trăm hiệp!
Tiểu. Thanh không thèm đếm xỉa tới, chỉ cười vẻ rất đắc chí rồi ẩn thân vào trong rừng đá mà biến mất dạng.
Nguyên Đào không sao nhịn được, và cũng muốn tìm kiếm Mộ Quang, nên y rú lên một tiếng thật lớn, rồi nhảy xổ vào chỗ Tiểu Thanh vừa ẩn khuất.
Ngờ đâu, y vừa tung mình nhảy lên, thì trong đống đá lởm chởm đó đã có một cái bóng người mặc ác trắng phi ra. Người đó chính là Âm Tố Mai, nàng ở trong đống đá phi thân ra, khi còn ở trên không nàng đã giơ chưởng ra chống đỡ chưởng thế của Nguyên Đào tức thì.
Chưởng của hai người va đụng nhau, Nguyên Đào bị đẩy lui năm sáu thước.
Chàng vừa hạ chân xuống kinh ngạc khôn tả, chàng trợn tròn xoe đôi mắt nhìn lại Tố Mai và nghĩ bụng:
“Mỹ nữ xinh đẹp này ở đâu ra mà sao lại có nội gia chân lực mạnh như thế”?
Tố Mai vốn dĩ là người có tuyệt nghệ hãn thế, lại được cùng Sở Sở luyện tập pho Huyết Thần Kinh, nên nội lực của nàng lại mạnh thêm, nàng thấy chưởng của mình đẩy lui được Nguyên Đào, nhưng nàng cũng phải khen ngợi đối phương thật là một mỹ chất trời sinh, sau này thế nào cũng phải trở thành một anh hùng cái thế và cũng đáng được làm chồng Tiểu Thanh và Tiểu Hồng.
Nguyên Đào thấy Tố Mai đang ngắm nhìn mình, hổ thẹn đến đỏ bừng mặt, giọng hơi hờn giận hỏi:
– Cô nương với tại hạ không quen biết nhau bao giờ, tại sao lại ra tay tấn công tại hạ như thế?
– Người với đại muội của bổn cô nương có quen biết nhau đâu, sao người lại ra tay hà hiếp cô ta như thế?
Nguyên Đào lắc đầu đáp:
– Tại hạ có bắt nạt cô nương ấy đâu, chính cô nương ấy bắt nạt tại hạ đấy chứ.
Tố Mai cười khẩy nói tiếp:
– Người này bậy thực, chính người đã tự tiện vào Thiên Tâm Cốc nơi của chúng ta đang ở quấy nhiễu…
Nguyên Đào cau mày lại, vội đỡ lời:
– Có phải tại hạ vô cớ đến quấy nhiễu đâu, tại hạ đến đây kiếm người đấy chứ.
Tố Mai cười khẩy nói tiếp:
– Trong Thiên Tâm Cốc này chỉ có bảy người là cha, anh, chị, đại muội, nhị muội, con của bổn cô nương và bổn cô nương thôi, ngoài ra còn bốn con hổ cái dùng để cho con của bổn cô nương ăn sữa. Chẳng hay người đến kiếm ai, ai là kẻ đương đầu của người, hay là đồng loại của người một con thú nào?
Nguyên Đào nói:
– Tại hạ kiếm đại ca của cô nương.
Tố Mai nghe nói vội hỏi tiếp:
– Đại ca của bổn cô nương tên là gì?
Nguyên Đào thấy nàng ta hỏi như vậy ấp úng một hồi, không sao trả lời được và chỉ nói được hai chữ như sau:
– Y… y…
Tố Mai giả bộ hờn giận quát bảo tiếp:
– Đến cả tên của đại ca bổn cô nương là gì, người cũng không biết, thế tại sao người lại bảo đến đây kiếm đại ca của bổn cô nương, chắc người hãy còn trẻ tuổi có tính ngông cuồng và thiếu đứng đắn, thấy nhan sắc của đại muội và nhị muội của bổn cô nương…
Nàng chưa nói dứt, thì bỗng Sở Sở bước ra mỉm cười nói với Tố Mai rằng:
– Mại muội, người này là ai, sao hiền muội lại tranh chấp và cãi vã với người ta làm chi?
Tố Mai lớn tiếng đáp:
– Tỷ tỷ mau lại đây, thiếu niên này trẻ tuổi ngông cuồng và thiếu đứng đắn, cứ đuổi theo đại muội hoài…
Nguyên Đào nghe nói càng tức giận thêm và quát lớn rằng:
– Cô nương không được nói đụng đến nhân cách của mỗ, lòng của mỗ đã lạnh ngắt, đời này quyết không tái hôn, sao cô nương lại dám bảo mỗ đuổi theo đại muội của cô nương và có những cử chỉ với hành vi thiếu đứng đắn như thế? Lệnh Hồ Sở Sở đi tới trước mặt Nguyên Đào ngắm nhìn một hồi, rồi vừa cười vùa hỏi:
– Người là một thiếu niên trẻ tuổi rất được lòng con gái, tại sao trái tim đã lạnh, đời này quyết không tái hôn nữa, thế là nghĩa lý gì? Hay là hoa rụng hữu ý, nước chảy vô tình, mà người đã bi thất tình rồi chăng?
Nói đúng tâm sự của mình, Nguyên Đào ứa nước mắt ra thở dài một tiếng, lắc đầu đáp:
– Không phải là thất tình mà là tử biệt. Cũng không phải là hoa rụng hữu ý, gióng nước chảy vô tình, mà là trăng khuyết không sao tròn được, hoa tàn không thể nào bổ cứu nổi.
Sở Sở thất cười nói tiếp:
– Không ngờ ngươi lại là người chung tình đến như thế. Nhưng người bạn ấy của ngươi tên họ là gì?
Lấy tay áo chùi nước mắt xong, Nguyên Đào lớn tiếng đáp:
– Nói thực cho các người biết cũng không sao, tên nàng là Tiểu Hồng.
Tố Mai kêu ủa một tiếng và la lớn:
– Lạ thực, sao trên thiên hạ này lại có những chuyện ngẫu nhiên trùng hợp đến như thế, nhị muội của nhà cũng tên là Tiểu Hồng.
Sở Sở đưa mắt nhìn Nguyên Đào mỉm cười nói tiếp:
– Điều thứ nhất, tính ta xưa nay hay giúp người khác nên vợ nên chồng, hai là thầy nhân phẩm của người cũng khá, ba là vì thấy người yêu đã khuất núi của người lại đồng danh với nhị muội của nhà ta, nên ta muốn giúp người được trăng khuyết lại tròn, hoa tàn lại nở đẹp như trước.
Nguyên Đào vội xua tay la lớn:
– Không lấy! Không lấy!
Có vẻ không vui, Sở Sở hỏi tiếp:
– Tại sao lại không lấy? Nhị muội Tiểu Hồng của nhà ta rất xinh đẹp, có thể nói là không kém gì Hằng Nga trên Nguyệt điện, Ngọc Nữ ở Giao Trì.
Nguyên Đào lớn tiếng đáp:
– Dù người có làm mai cho Hằng Nga trên Nguyệt điện thực, tại hạ cũng không lấy, tất cả những thiếu nữ trên thế gian này gom lại cũng không bằng một sợi tóc của Hồng muội của tại hạ Càng tỏ vẻ không vui Sở Sở nói tiếp:
– Người yêu của người là Tiểu Hồng, nhị muội của ta cũng là Tiểu Hồng, như vậy có phân biệt gì đâu? Ta đã quyết định làm rồi thì cấm ngươi cự tuyệt, thế nào ta cũng phải khiến cuộc nhân duyên này hoàn thành một cách mỹ mãn mới được.