Huyết Sử Võ Lâm

Chương 35 - Khói Mây Dĩ Vãng

trước
tiếp

Du Bội Ngọc thầm nghĩ :

– Người này thù hận người đời, chỉ muốn giết người, song lại không vọng sát kẻ lương thiện, chỉ nghĩ đến việc giết cướp giết hung cứu người thiện lương, kể ra cũng có hiệp khí đấy!

Trước đó, chàng khinh thường lão, bây giờ chàng có phần nào tôn kính lão.

Người bệnh bỗng trừng mắt nhìn chàng :

– Bây giờ các hạ có đoán ra, người bị nạn đó là ai chăng?

Du Bội Ngọc giật mình, một ý niệm vừa hiện lên, chàng kêu lên :

– Có phải người mang tin Đông Phương Mỹ Ngọc cho Nhật Nguyệt đảo chủ không?

Người bệnh lạnh lùng :

– Đúng vậy!

Đoạn lão tiếp :

– Các hạ đoán xem, hắn bị ai hạ độc thủ!

Du Bội Ngọc chưa kịp đáp, Quách Phiến Tiên buột miệng kêu lên :

– Đông Phương Đại Minh?

Người bệnh gật đầu :

– Chính lão ấy! Khi người khách thương đến Bất Dạ Thành tại Nhật Nguyệt đảo, trao phong thơ của Đông Phương Mỹ Ngọc cho lão xong, y chờ lão hậu tạ. Ngờ đâu, lão lại sát hại trọn nhân số trên thuyền gồm ba mươi bảy người. Chính y bị thương nặng, song tìm phương cách thoát đi. Chính y tiết lộ sự bí mật đó!

Du Bội Ngọc thở dài :

– Luật trời báo ứng rất công bình! Cho nên người khách thương còn sống sót để gặp được tiền bối!

Quách Phiến Tiên cũng thở dài :

– Nếu tại hạ là người khách thương đó, nhất định tại hạ chẳng mang thơ đến hải đảo. Phải biết, một sự bí mật như vậy, cha con Đông Phương Mỹ Ngọc khi nào để sống kẻ trung gian. Dù Đông Phương Đại Minh không giết y, khi trở về, Mỹ Ngọc cũng giết y! Y chết là phải lắm!

Người bệnh điềm nhiên tiếp :

– Phàm bọn thương khách vượt trùng dương hành nghề có tên nào lại ngu xuẩn?

Tự nhiên người khách thương đó phải hiểu như Các hạ vừa nghĩ, song y có tánh tham, đáng lý ra lãnh vàng và phong thơ của Mỹ Ngọc rồi, y vất phong thơ đi, rồi tìm một nơi nào đó, ẩn cư mà hưởng dụng, y lại muốn đến tận nơi để lãnh thù lao một lần nữa do Đông Phương Đại Minh tặng. Và cái điều đưa y đến tai nạn là tánh hiếu kỳ y muốn biết phong thơ chứa đựng sự bí mật gì, đến đỗi Mỹ Ngọc phải tốn nhiều bạc vàng nhờ y mang đi…

Du Bội Ngọc thở dài :

– Nếu tại hạ ở vào trường hợp người khách thương, tại hạ cũng không tránh khỏi hiếu kỳ như y!

Người bệnh lạnh lùng :

– Cho nên, y chết cũng chẳng oan uổng chút nào!

Ngân Hoa Nương cúi đầu, không dám nói gì.

Du Bội Ngọc lại hỏi :

– Vậy bức thơ ấy nói gì?

Người bệnh căm hờn :

– Tên súc sanh Mỹ Ngọc bảo rằng y bị Châu Mỵ bức hiếp, nhờ Đông Phương Đại Minh giải cứu cho y. Trong thơ y dặn Đại Minh nên trọng thưởng người khách thương, chỉ vì câu nói đó mà người khách thương phải vất vả tìm đến tận Bất Dạ Thành ngoài Nhật Nguyệt đảo.

Lão thở dài rồi tiếp :

– Mỹ Ngọc bảo phụ thân y thưởng người khách thương chừng một phần thưởng hưởng dụng suốt đời không hết! Trên thế gian này có tài sản nào hưởng dụng suốt đời không hết? Ngược lại, chỉ có những tài sản mà mình gom góp suốt đời không hết, gom không hết rồi lại phải chết trước khi gom hết! Chính đó là cái mà Mỹ Ngọc gọi là suốt đời. Hai tiếng suốt đời ngụ một cái ý sâu xa của Mỹ Ngọc, giống như hai tiếng tàn đời, tiêu đời!

Quách Phiến Tiên gật đầu :

– Đúng vậy! Mỹ Ngọc ngầm bảo phụ thân y sát hại người khách thương. Rất tiếc người đó quá tham, cứ tưởng vọng phần thưởng, quên mất suy ra cái lý ẩn tàng trong câu nói!

Người bệnh lại tiếp :

– Nào phải chỉ có mỗi một việc đó mà thôi? Đông Phương Mỹ Ngọc còn ức đoán người khách thương dọc đường thế nào cũng tìm cách xem lén phong thơ, do đó y mới thêm mấy câu, cốt khích động lòng tham của khách thương.

Lão thở dài, kết luận trường hợp của người khách thương :

– Tuy hắn chết là đáng đời, song dù sao thì thủ đoạn của Đông Phương Mỹ Ngọc cũng tàn độc lắm!

Du Bội Ngọc hỏi :

– Tiền bối nhận ra Mỹ Ngọc vô cùng ác độc, nên quay thuyền trở về định tìm cách sát diệt y, trừ hại cho người đời?

Người bệnh đáp :

– Nếu chỉ vì một điểm đó thì chưa hẳn tại hạ trở lại đất liền. Người khách thương trước khi chết có nói với tại hạ mấy lời, chính những lời đó làm cho tại hạ sôi giận, quay thuyền ngay!

Du Bội Ngọc chú ý :

– Người đó nói như thế nào?

Người bệnh chưa đáp ngay, lại hỏi :

– Dám đem điều bí mật quan trọng ủy thác cho người khách thương, hẳn Mỹ Ngọc có liên quan mật thiết với người khách thương chứ, có đúng vậy chăng?

Du Bội Ngọc cau mày :

– Đông Phương Mỹ Ngọc đã ẩn cư rồi!

Người bệnh hừ một tiếng :

– Đại ẩn, ẩn cư giữa chợ, tiểu ẩn quy ẩn tại núi rừng, Các hạ biết cái lẽ đó chứ?

Quách Phiến Tiên vỗ tay :

– Đúng vậy! Nếu thật sự muốn ẩn cư, thì có ai cần vào rừng sâu lên non cao?

Và đừng tưởng ở ẩn những nơi đó, người ta không tìm ra được mình? Trái lại là khác.

Muốn tìm một người ở ẩn, thói thường người ta hay lên núi, vào rừng mà tìm! Như Châu cung chủ, nếu tìm một tiểu thị trấn nào đó, mà sống một đời sống thông thường an thân, cam phận, thì còn ai tìm ra nổi?

Du Bội Ngọc bỗng kêu lên :

– Năm xưa, Châu cung chủ ẩn cư tại thị trấn này?

Người bệnh thở dài :

– Trấn này không lớn, mà cũng không nhỏ, dân cư lại thuần lương, chất phát, tuyệt nhiên không hề dòm ngó đến sinh hoạt của người khác, ai có điều bí mật gì cũng chẳng sợ họ hiếu kỳ tìm hiểu. Tuy thỉnh thoảng khách giang hồ có đi ngang qua đây, song những người ấy là những tay tầm thường, chẳng khi nào dám sanh sự. Nơi đây đúng là một nơi ẩn cư lý tưởng. Nếu Đông Phương Mỹ Ngọc đừng có dã tâm, thì dù bà ta ở mãi tại đây bao nhiêu lâu cũng chẳng ai hay biết.

Du Bội Ngọc gật đầu :

– Đúng lắm!

Người bệnh tiếp :

– Khách thương họ Lý tên Mộng Đường, hắn là một thổ hào tại thị trấn này. Từ lúc nhỏ đã ly gia sống cái kiếp hải hồ, bỗng một hôm về quê thăm gia quyến, nhà của hắn lại cách không xa nhà của Châu cung chủ. Đông Phương Mỹ Ngọc dò xét, biết hắn sắp sửa ra đi, nên tìm cách kết giao.

Quách Phiến Tiên cau mày :

– Châu cung chủ là người thông minh, tại sao không lưu ý đến sự giao du của Mỹ Ngọc?

Người bệnh đáp :

– Châu Mỵ mới sanh con, dành hết thì giờ lo cho con, hà huống trong thôn xóm những gia đình lân cận thường lai vảng với nhau có điều gì lạ đâu?

Du Bội Ngọc lại gật đầu :

– Phải đó! Ai lại để ý đến sự nhỏ nhặt thông thường đó? Vả lại nếu không lui tới với những người lân cận, bà sẽ làm cho người ta chú ý đến bà, không có lợi gì cho bà. Ngoài ra, có thể bà nghĩ rằng Lý Mộng Đường là một người tầm thường chẳng bao giờ biết được lai lịch bà!

Người bệnh tiếp :

– Trong xóm, ai ai cũng khen ngợi bà ta là một người vợ hiền, siêng năng cần kiệm, hết lòng hết dạ tôn kính chồng…

Quách Phiến Tiên thốt :

– Hẳn lúc về nhà, Lý Mộng Đường có nghe gia quyến nói đến bà!

Người bệnh gật đầu :

– Cho nên, khi hắn xem phong thơ rồi, hắn hết sức kinh hãi. Hắn không tưởng nổi người hiền phụ đó lại là một ma nữ trá hình. Rồi cho rằng Mỹ Ngọc đối với vợ như thế là không tốt. Nhưng lương tri của hắn quá nhỏ bé, mà tham dục lại lớn mạnh, hắn nhắm mắt hành động theo như Mỹ Ngọc yêu cầu. Đến lúc biết mình phải chết, lương tâm hắn bừng dậy, hắn hối hận việc đã làm, nên hắn thuật lại cho tại hạ nghe tường tận!

Lão vung tay đập xuống chiếc ghế có bình trà đặt cạnh giường, song chiếc ghế đã bị lão đập nát, luôn cả bình trà rồi, thành ra tay lão vút xuống khoảng không, cánh tay chạm vào mép giường chuyển động suýt gãy.

Châu Lệ Nhi vội nâng cánh tay lão lên khuyên :

– Tam thúc hãy trầm tịnh cho khoẻ tâm thần!

Nâng một cánh tay của người khác là một cử động rất thông thường, nhưng Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên lấy con mắt võ thuật mà nhìn, nhận ra nó có một trình độ võ học cực cao. Do đó cả hai đều kinh ngạc, không tưởng nổ cô bé chỉ hơn mười tuổi đầu lại luyện được bản lĩnh ngang hàng cao thủ võ lâm.

Quách Phiến Tiên thầm nghĩ :

– Thì ra liễu đầu vừa tinh thông cái thuật mỵ người, vừa am tường võ học ghê gớm thật. Và võ học đó, ai truyền dạy nó? Chắc chắn là con người tàn phế thải nằm trên giường bệnh kia dạy nó rồi. Song dạy như thế, là dạy phần lý thuyết, chứ lão không còn đi đứng nữa, thì làm sao chỉ dẫn thực hành? Học lý thuyết mà tự mình lĩnh hội tinh tường, chuyển sang thực hành hữu hiệu như vậy, kể ra nó thông minh tuyệt đỉnh!

Quách Phiến Tiên đổ mồ hôi lạnh.

Người bệnh chừng như dịu bớt phẫn uất, thở dài thốt :

– Nghe Lý Mộng Đường nói, tại hạ vô cùng căm giận, bảo hắn chỉ rõ vị trí Bất Dạ Thành và phương hướng Nhật Nguyệt đảo. Hắn biết tại hạ sẽ đến đó báo thù cho hắn, nên hắn chỉ xong điểm một nụ cười rồi nhắm mắt tắt thở.

Du Bội Ngọc hỏi :

– Rồi tiền bối đến ngay Bất Dạ Thành?

Người bệnh gật đầu :

– Phải! Rất tiếc, khi tại hạ đến nơi, Đông Phương Đại Minh đã rời đảo, không gặp lão ấy, tại hạ phá hủy trọn tòa thành. Tại hạ lại nghĩ, có thể Đại Minh đi tìm người tiếp trợ, như vậy là phải mất nhiều thì giờ, chưa đến Lý Độ Trấn tức khắc. Tại hạ liền nảy sanh ý định tìm Châu Mỵ báo tin cứu mạng bà ta. Ngờ đâu, về đến nơi, thì sự việc đã rồi! Tại hạ chậm chân một chút!

Quách Phiến Tiên và Ngân Hoa Nương lấy làm lạ, nghĩ rằng lão ấy đã thù hận thế nhân, hẳn phải thù luôn Châu Mỵ, thì tại sao lão lại cứu Châu Mỵ? Mà Châu Mỵ lại là người có một dĩ vãng bất hảo, chứ nào phải hạng gương mẫu gì đáng sống trên đời cho thiên hạ tôn kính!

Do nguyên nhân nào, lão định cứu Châu Mỵ?

Riêng Du Bội Ngọc lại nghĩ :

– Suy ra khẩu khí của lão, ta có thể đoán lão là con người đa tình, bị tình phụ nên sanh ra hận đời. Lão trở về, chưa chắc gì định cứu Châu Mỵ, mà có lẽ để giết Mỹ Ngọc.

Người bệnh nhắm mắt, thở mệt.

Lão mệt chẳng phải vì nói nhiều, mà chính vì câu chuyện xa xưa khích động mạnh, làm thương tổn tinh thần lão.

Du Bội Ngọc muốn hỏi lão như thế này :

– Châu Mỵ chết như thế nào? Có thật bà ấy chết rồi chăng? Còn Đông Phương Mỹ Ngọc, sau đó ra sao? Bọn Đông Phương Đại Minh đều chết hết, tại sao tiền bối thọ thương?

Nhưng thấy lão quá mệt, chàng không mở miệng hỏi được.

Châu Lệ Nhi thốt :

– Cháo đã chín từ lâu, chắc các vị đói, để tôi mang lên cho các vị dùng.

Quách Phiến Tiên mỉm cười :

– Đâu dám làm nhọc lòng cô nương!

Châu Lệ Nhi lau khô lệ, bước qua ngang mặt y, xuống lầu.

Ngân Hoa Nương run run giọng nói :

– Châu cô nương! Hãy thương xót tôi, cứu tôi với!

Châu Lệ Nhi không quay đầu lại, lạnh lùng đáp :

– Lấy được bí kiếp của ta là nhập môn thọ giáo với ta rồi. Lành dữ họa phúc là do ta định, trái lời ta thì táng mạng.

Những tiếng nó vừa nói là bài kệ khắc trên vách trong Tỏa Hồn cung. Những lời di ngôn của Cung chủ.

Du Bội Ngọc và Kim Yến Tử vào trước, dọn đường mở lối. Ngân Hoa Nương vào sau, chẳng phí chút công phu nào, nhặt được quyển bí kiếp. Nàng y theo bí kiếp, tập luyện ngày đêm, kết quả rất chóng.

Như vậy, dù muốn dù không, nàng cũng là môn đệ của Tỏa Hồn cung chủ, tại sao nàng không thừa nhận?

Không thừa nhận là phản sư, là vong bổn, có táng mạng cũng chẳng oán hận được ai.

Nàng nhớ lại bài kệ do Châu Lệ Nhi vừa nhắc, bất giác biến sắc. Quá sợ hãi, nàng bủn rủn tay chân, ngã nhào xuống sàng nhà.

Châu Lệ Nhi đã trở lên.

Ngân Hoa Nương đổ mồ hôi lạnh, đẫm ướt mình.

Nhưng Châu Lệ Nhi không nhìn nàng đến nửa mắt, nó lại nhìn sang Quách Phiến Tiên gằn từng tiếng :

– Vị cô nương ở dưới đó là chi của các hạ?

Quách Phiến Tiên giật mình cười gượng :

– Bằng hữu của tại hạ đó cô nương!

Châu Lệ Nhi cười lạnh :

– Chỉ sợ còn trên bằng hữu một bậc.

Quách Phiến Tiên cười khổ :

– Cô nương có nhãn lực khá lắm!

Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :

– Nếu vậy, sao các hạ bỏ mặc một mình nàng ở dưới!

Quách Phiến Tiên thở dài thầm nghĩ :

– Nàng ra thân thế đó là do các vị, bây giờ cô nương lại quan tâm đến nàng!

Song y làm gì dám nói ra ý nghĩ đó!

Y cười vuốt, đáp :

– Tại hạ sợ mang nàng lên đây có chỗ bất tiện cho nên phải để nàng ở dưới đó!

Châu Lệ Nhi hừ lạnh :

– Thì ra, các hạ là một người có cái tâm phụ bạc rõ rệt!

Phụ bạc!

Quách Phiến Tiên nghe toàn thân mọc ốc, không dám nói gì nữa, chạy bay xuống lầu bế Chung Tịnh trở lên.

Châu Lệ Nhi dã dọn cháo ra, song chẳng một ai còn lòng dạ nào nghĩ đến cái ăn.

Bỗng người bệnh thốt :

– Có người đến!

Lúc đó, chẳng có một tiếng động nào, gió cũng ngừng thổi cây rũ táng im lặng, đường vắng bóng người, nhà nhà đều đóng cửa.

Người bệnh nghe gì, mà cho rằng có người đến?

Du Bội Ngọc nghĩ là lão mất hẳn bình tĩnh, thần kinh dao động từng cơn, thành ra tai lùng bùng, thính giác không còn tinh tế nữa.

Nhưng không lâu lắm, có tiếng gõ cửa vang lên bên dưới. Tiếng gõ cửa đúng ba lần, tiếng gõ vô cùng quái dị, như dùng mỏ mà gõ vào cửa.

Tiếp theo đó, một âm thinh vang lên sang sảng :

– Trên lầu có ai không? Vãn bối là Điền Tế Vân, mang thơ đến đây!

Châu Lệ Nhi cau mày :

– Mang thơ? Thơ gì? Điền Tế Vân? Hắn là ai?

Nàng chạy ngay xuống lầu.

Người bệnh trầm giọng thốt :

– Người đó có thuật khinh công rất cao, mà nội công cũng phi thường, chừng như y cũng luyện được môn Đại Ưng Trảo Công, nếu ngươi không ngăn trở nổi y, thì cứ để cho y lên đây!

Châu Lệ Nhi gật đầu :

– Tôi hiểu, Tam thúc!

Giọng nó nghe hậm hực quá, có lẽ nó bất phục.

Du Bội Ngọc biết rõ, người bệnh suy qua tiếng gõ cửa và âm thinh của Điền Tế Vân đoán ra võ học của người.

Còn như họ Điền đến đây, chân bước không gây nên một tiếng động khẽ, như vậy là thuật khinh công của y rất cao.

Du Bội Ngọc trầm ngâm một chút, đoạn thốt :

– Tại hạ xin xuống đó xem một chút.

Châu Lệ Nhi đã xuống đến bên dưới rồi, nó mở cửa ra. Ánh dương quang bên ngoài lùa vào, nó chớp chớp mắt cho hết chóa, đoạn nhìn người gõ cửa.

Người đó đứng thẳng, dáng nghiêm trang, vận chiếc áo màu tím, có đôi mày lưỡi kiếm, đôi mắt tròn và sáng như điểm sao, tuổi độ trên dưới hai mươi.

Châu Lệ Nhi lạnh lùng hỏi :

– Ngươi mang thơ đến? Thơ đâu?

Điền Tế Vân nhìn nó từ đầu đến chân, cười nhạt :

– Phong thơ đó tại hạ không thể trao cho tiểu cô nương. Tại hạ lên thẳng trên lầu được chăng?

Châu Lệ Nhi thấy thiếu niên nhìn nàng với vẻ ngạo nghễ, nhếch môi cười lạt, thốt :

– Kẻ mang thơ đâu được phép xâm nhập gia cư? Nếu ngươi không thể trao cho ta, thì cứ về.

Điền Tế Vân mỉm cười :

– Tiểu cô nương lanh lợi quá! Chẳng rõ tiểu cô nương có tiếp nhận nổi phong thơ của tại hạ chăng?

Y thốt xong, lấy phong thơ trong tay áo, rồi cầm hai tay đưa tới cung cung kính kính như đệ trình.

Du Bội Ngọc đã xuống đến nơi, thấy hai bàn tay y hơi co lại, chứng tỏ y đang dồn kình lực vào hai tay đó.

Tuy nhiên, thần sắc của y an tường vô cùng, hơi thở lại điều hòa, toàn thân y chẳng biểu lộ một điểm nào khiêu khích cả.

Nếu Châu Lệ Nhi hấp tấp đưa tay tiếp nhận phong thơ, chắc chắn nó phải khổ.

Du Bội Ngọc định bước tới, song Châu Lệ Nhi đã lạnh lùng cất tiếng :

– Ngươi đặt phong thơ xuống đất đó cho ta!

Điền Tế Vân chớp mắt, cười nhẹ :

– Tiểu cô nương không dám cầm phong thơ à?

Châu Lệ Nhi cười lạnh :

– Ta xem ngươi có cái chất thư văn, vậy mà ngươi chẳng hiểu câu nam nữ thọ thọ bất tương thân. Nghĩ cũng thương hại cho ngươi lắm!

Điền Tế Vân cười lớn :

– Lợi hại quá! Thảo nào mà chẳng có nhiều người táng mạng dưới tay tiểu cô nương.

Y nhích động hai bàn tay, phong thơ bay sang Châu Lệ Nhi.

Thơ là bằng giấy mỏng, bay đi lại có mãnh lực như thép cứng.

Châu Lệ Nhi ung dung lánh mình sang một bên, đoạn quát khẽ :

– Ta bảo ngươi đặt nó xuống đất, sao ngươi lại quăng sang cho ta?

Một tiếng gió rít vang lên, Điền Tế Vân đã vèo mình tới, qua ngang mặt Châu Lệ Nhi, chỉ cách độ nửa thước.

Y đảo người lao mình vào trong cửa.

Châu Lệ Nhi toan ngăn chận, song chẳng còn kịp nữa.

Điền Tế Vân lại bật cười thốt :

– Tiểu cô nương nói phải đó, nam nữ thọ thọ bất tương thân, tại hạ xin mang thơ thẳng lên lầu vậy.

Một người trầm giọng tiếp nối :

– Các hạ bất tất lên trên đó, cứ trao đây cho tại hạ cũng được.

Điền Tế Vân ngưng bật tiếng cười, nhìn ra thấy một mỹ thiếu niên đang đứng chắn lối tại thang lầu.

Thiếu niên đẹp còn giữ nụ cười trên môi.

Từ bao lâu, y tự phụ mình là một mỹ nam tử, trên đời chẳng có một thanh thiếu niên nào sánh bằng. Bây giờ, trông thấy dung mạo của đối tượng, bất giác giật mình mỉm cười hỏi :

– Thế ra, các hạ là chủ nhân tòa tiểu lâu này?

Du Bội Ngọc điềm nhiên :

– Chủ nhân đang ngủ. Còn các hạ…

Điền Tế Vân mỉm cười :

– Các hạ không là chủ nhân, thì nhận thơ thế nào được?

Hai tay y vươn tới, như đã làm đối với Châu Lệ Nhi. Nhưng Du Bội Ngọc không né tránh, đưa tay đón ngay. Chàng xuất thủ nhanh vô cùng.

Điền Tế Vân cau mày quát khẽ :

– Các hạ muốn tiếp nhận phong thơ! Liệu có tiếp nổi không?

Y búng ngón tay, phong thơ bị bắn trở vào trong tay áo, đoạn y đưa hai tay tới, chụp xuống.

Du Bội Ngọc đưa tay lên.

Cả hai tương trì như thế một lúc. Cả hai cùng kinh hãi, không tưởng là đối phương có thần lực phi thường.

Cả hai cùng đổ mồ hôi trán.

Điền Tế Vân hối hận, lỡ tỷ công lực với chàng rồi, còn biết làm sao nữa?

Châu Lệ Nhi bước đến sau lưng y, thốt :

– Hai vị ở đây đấu lực với nhau, còn phong thơ trao cho tôi!

Nàng đưa tay tới, ung dung mò trong tay áo Điền Tế Vân tìm phong thơ.

Nếu lúc đó Điền Tế Vân tránh né, hoặc lách cánh tay một chút, thì phải bị áp lực của Du Bội Ngọc dồn qua, y phải ngã liền.

Hà huống, Châu Lệ Nhi đưa tay mò phong thơ, còn tay hữu đặt nơi lưng y, dồn công lực sẵn sàng, đánh vào tâm mạch của y.

Du Bội Ngọc cau mày, thầm trách Châu Lệ Nhi thừa cơ nguy của người mà hạ thủ. Song chàng làm sao ngăn chận nàng được? Nếu rút tay về, hẳn chàng phải bị kình lực của Điền Tế Vân áp đảo ngay.

Bỗng một tràng cười vang lên, Điền Tế Vân nhảy vọt lên không liền.

Du Bội Ngọc đứng tại chân thang lầu. Điền Tế Vân nhảy vọt lên dùng khoảng trống đầu thang trên, thành ra sự chắn lối của chàng vô ích.

Chàng và Châu Lệ Nhi hết sức kinh ngạc, không ngờ Điền Tế Vân có thuật khinh công cao tuyệt như vậy.

Điền Tế Vân vừa lên đến nơi, liền cất tiếng :

– Vãn sinh là Điền Tế Vân, mang thơ đến đây, cầu tiền bối chỉ giáo!

Người bệnh nhìn hắn, điềm nhiên hỏi :

– Ai sai ngươi đến đây?

Điền Tế Vân đáp :

– Tiền bối xem thơ, tức khắc hiểu ai sai!

Y hai tay trao thơ, đôi mắt nhìn đăm đăm người bệnh. Nơi chân mày, sát khí bốc bừng.

Châu Lệ Nhi vừa trở lên, thét lớn :

– Tam thúc đề phòng, bàn tay của hắn…

Người bệnh khẽ phất bàn tay.

Chẳng rõ tại sao phong thơ từ tay Điền Tế Vân bay sang tay lão.

Điền Tế Vân biến sắc, lùi lại ba bước, nghiêng mình :

– Vãn sinh đã làm tròn nhiệm vụ, xin phép cáo từ!

Y lại lùi thêm mấy bước nữa.

Y lùi đến đầu thang lầu, y bước xuống, bất thình lình y xuất thủ chụp vào mạch môn Châu Lệ Nhi.

Châu Lệ Nhi không tài nào tránh kịp, cổ tay vừa bị chụp, thân hình nhũn lại, nó rút lên thất thanh :

– Tam thúc…

Điền Tế Vân trầm giọng :

– Nếu các vị lo ngại cho sự an toàn của vị tiểu cô nương này, thì tuyệt đối không nên vọng động. Bất quá tại hạ đưa cô nương đến gặp một người, đến nơi rồi, tại hạ sẽ đưa trở về đây!

Y vừa thốt vừa xuống thang.

Không ai dám nhích động.

Nhưng người bệnh dửng dưng như thường, điềm nhiên hỏi :

– Ngươi đưa nó đến gặp ai?

Điền Tế Vân đáp :

– Gia sư…

Người bệnh cười lạnh :

– Nếu sư phó ngươi muốn gặp nó, thì cứ đến đây!

Bỗng lão tung bổng người bay khỏi giường.

Điền Tế Vân biến sắc, thét lớn :

– Tiền bối không muốn cho cô nương này…

Câu nói không dứt tròn ý, người bệnh đã đáp xuống đầu y, bàn tay đã chụp vào yết hầu y.

Điền Tệ Vân cảm thấy một đạo kình phong từ bên trên áo xuống, áp lực nặng nề vô tưởng, y hầu như không thở nổi, không khí tựa hồ bị dồn ép kết tinh lại thành khối.

Trong vòng áp lực đó, y không còn chạy kịp, đành đưa hai tay lên chống đỡ.

Lúc y đưa tay lên, người bệnh còn lơ lửng trên đầu y. Bàn tay chụp xuống, vội biết thế ngay, thay vì chụp vào yết hầu y, lại chụp vào mạch môn.

Bọn Du Bội Ngọc kinh khiếp phi thường.

Họ biết rõ, người bệnh có một lai lịch bất phàm. Họ biết rõ lão có võ công tuyệt cao, nhưng mức cao còn trong chỗ tưởng tượng của họ.

Giờ đây, thấy lão xuất thủ, họ nhận ra võ công của lão vô lường, trên xa chỗ tưởng của họ.

Vô luận địch sử dụng môn học của phái nào, lão hóa giải rất dễ dàng, cầm như trò đùa trẻ con.

Quách Phiến Tiên thầm nghĩ :

– Tiểu tử đó tự mình làm khổ lấy mình! Hắn đã bị nắm như vậy, chỉ sợ công lực của hắn phải chuyền sang cho lão ta mất!

Người bệnh quát khẽ :

– Trẻ con ngông cuồng, cậy tài vô lễ, ta trừng trị để cảnh cáo, không nỡ xuống tay nặng. Cút đi cho đỡ bẩn mắt ta!

Lão nhấc bổng Điền Tế Vân lên, vẩy nhẹ bàn tay. Điền Tế Vân bị lão quăng ra ngoài, lâu lắm mới nghe một tiếng bình.

Người bệnh trở lại giường thở mạnh.

Một lúc sau, Điền Tế Vân từ bên ngoài, thốt vọng vào :

– Tiền bối có võ công cao diệu, một ngày nào đó, vãn sinh trở lại lãnh giáo!

Tiếng cuối vang lên ngoài mấy mươi trượng.

Không gian trở lại trầm tịnh như trước.

Du Bội Ngọc nhận ra thiếu niên đó hiên ngang, can đảm quật cường, đáng mặt làm trai, làm chàng bỗng có ý tiếc rẻ, thở dài :

– Một hảo hán đáng ngợi! Chẳng rõ sư phụ hắn là ai?

Người bệnh trầm giọng :

– Lượng bọn Du Phóng Hạc làm gì đào tạo nổi một môn đồ cỡ đó!

Du Bội Ngọc gật đầu :

– Đúng vậy, tiền bối! Hắn không thể là môn hạ của bất cứ môn phái nào trong mười ba môn phái đương thời. Cho nên tại hạ hết sức kinh ngạc, tự hỏi hắn đến từ đâu…

Người bệnh nhắm mắt, lắc đầu không nói gì nữa.

Châu Lệ Nhi hiếu kỳ hỏi :

– Tại sao Tam thúc buông tha hắn?

Người bệnh lạnh lùng :

– Hai nước giao tranh, không có lệ chém giết sứ giả. Song phương khai chiến, sát hại người liên lạc thế nào được. Hà huống ta muốn nhân hắn vô lễ, xem thử thực học của hắn như thế nào?

Châu Lệ Nhi cau mày :

– Nhưng tôi nghĩ, hắn đến đây không chỉ vì một việc mang thơ mà thôi đâu!

Hắn đến để xem hư thực của chúng ta đấy! Hắn thấy Tam thúc còn bệnh, thế nào hắn cũng đưa người đến sanh sự.

Người bệnh nổi giận :

– Đưa người đến đây rồi sao? Ta dù có phải chết cũng không thể làm được việc hèn hạ để cầu sống!

Châu Lệ Nhi cúi đầu :

– Tam thúc nói phải!

Du Bội Ngọc thầm phục lão vô cùng.

Quách Phiến Tiên trầm ngâm một lúc, mỉm miệng cười đoạn hỏi :

– Tiền bối muốn tha hắn thì tìm chết cũng là một đại ân huệ rồi, sao không mượn công lực của hắn để sử dụng?

Người bệnh nhìn y với ánh mắt sắc lạnh, trong ánh mắt có vẻ khinh miệt rõ ràng. Lão không đáp.

Châu Lệ Nhi cười lạnh :

– Tam thúc chỉ mượn công lực của ai cam tâm tình nguyện. Có như vậy, người bị mượn không còn oán hờn được. Chẳng khi nào Tam thúc cưỡng bức ai cả.

Quách Phiến Tiên rùng mình, không dám nói nhiều. Từ bao lâu, y hay cho mình cao minh lắm, bây giờ thấy là mình còn kém thiên hạ quá xa. Chẳng qua y chưa có dịp tiếp xúc với kỳ nhân dị khách, nên chưa thấy những hành động phi phàm.

Lâu lắm, y lại hỏi :

– Cô nương nói đùa đấy chứ? Trong thiên hạ, có ai chịu khổ học võ công để rồi đem cho người khác mượn? Có ai cam tâm tình nguyện lạ kỳ như thế chứ?

Châu Lệ Nhi nhìn thoáng qua Ngân Hoa Nương, lạnh lùng thốt :

– Vậy mà vẫn có người cam tâm tình nguyện như thường. Bởi có người nên sự việc chẳng còn lạ nữa!

Ngân Hoa Nương chẳng hiểu tại sao nó nhìn nàng rồi thốt ra cấu đó. Nàng nghe rợn xương sống, cố gắng tìm một câu ướm thử sự tình.

Nàng hỏi :

– Phong thơ đó nói gì?

Mở miệng hỏi như vậy rồi, nàng lại hối hận. Nàng nghĩ là có ai chịu nói cho nàng biết đâu mà hỏi? Hỏi, không ai đáp đã vô ích, còn làm cho người ta cho nàng tò mò, rất có thể người ta giận, bất lợi cho nàng.

Ngờ đâu, người bệnh trao phong thơ cho Châu Lệ Nhi bảo :

– Đọc cho các vị nghe!

Châu Lệ Nhi mở phong bì, lấy thơ ra, xem qua một thoáng, rồi đọc lớn :

– Lão tiền bối túc hạ, bọn tôi từ lâu ái mộ bậc cao tài, tưởng trọn kiếp này không có dịp được bái kiến tôn nhan. Ngờ đâu, tiền bối lại đến ẩn cư nơi đây! Giả như bọn tôi muốn đến lãnh giáo, chắc một người hào hiệp như tiền bối không nỡ khước từ.

Vậy xin được phép vào giờ Tý đêm nay, đích thân đến tận quý cư gặp bậc cao hiền, cho thỏa lòng khát vọng. Được tiền bối chấp nhận, bọn Du Phóng Hạc mười hai người lấy làm vinh diện vô cùng.

Phong thơ được viết trong lúc vội vàng, nên ngôn từ có phần nào bất nhã, bất quá cộc lốc, nên tỏ rỏ cái ý khiêu khích rõ ràng.

Nhưng Châu Lệ Nhi đã cố ý bỏ sót ba chữ. Ba chữ đó là đầu câu, hẳn là Du Phóng Hạc nêu danh hiệu của người bệnh.

Du Bội Ngọc thầm nghĩ :

– Nó không muốn mình biết được lai lịch của Tam thúc nó!

Cuối phong thơ, còn một câu phụ Châu Lệ Nhi đọc luôn :

– Bọn tôi nghĩ, chẳng khi nào tiền bối lại cố ý che chở cho giòng máu của yêu nữ được mãi mãi tươi hồng. Giòng máu đó sau này sẽ lôi cuốn bao nhiêu sanh mạng vào đường hủy diệt như cái nguồn phát sinh ra nó!

Dĩ nhiên ai cũng hiểu câu đó ám chỉ Châu Lệ Nhi.

Người bệnh vụt cười lạnh :

– Du Phóng Hạc mười hai người! Hừ! Bọn đó lại dám ước hẹn giờ khắc đến gặp tại hạ!

Châu Lệ Nhi thấp giọng :

– Nếu chỉ có những người đó thôi thì họ làm gì dám ước hẹn như vậy? Hẳn họ có một viện thủ nào, và người giúp họ phải là tay phi thường trên họ mấy bậc!

Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên thán phục Châu Lệ Nhi có sự suy luận rất xác đáng.

Du Bội Ngọc thầm nghĩ :

– Viện thủ của Du Phóng Hạc có phải là sư phụ của Điền Tế Vân chăng?

Bất giác, chàng lo ngại cho người bệnh.

Người bệnh trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ thốt :

– Chúng đã dùng lễ đưa thơ, tại hạ phải giữ lễ đáp thơ. Lệ Nhi ngươi đến cho chúng hay, ta ở đây chờ chúng…

Quách Phiến Tiên cười lạnh nghĩ thầm :

– Lão nói nghe thanh thoát quá, chứ thực ra lão muốn biết thực lực của địch như thế nào! Nhất là xem con người trụ cột của bọn Du Phóng Hạc là ai!

Nào hay, Châu Lệ Nhi lắc đầu :

– Tôi không đi đâu, Tam thúc!

Người bệnh cau mày :

– Ngươi không đi?

Châu Lệ Nhi liếc sang Quách Phiến Tiên và Ngân Hoa Nương một thoáng, đoạn cúi đầu :

– Tôi muốn ở lại đây hầu hạ Tam thúc! Tôi không muốn đi đâu cả!

Du Bội Ngọc biết rõ nó không tin tưởng Quách Phiến Tiên và Ngân Hoa Nương, nếu nó bỏ đi rồi, hai người đó thừa dịp hãm hại Tam thúc nó.

Như vậy, là khí lực người bệnh hiện tại chẳng đủ đối phó với hai người đó. Nếu không đối phó nổi Quách Phiến Tiên và Ngân Hoa Nương thì làm sao đối phó với bọn Du Phóng Hạc? Nói chi đến sư phụ của Điền Tế Vân?

Chàng liền thốt :

– Nếu Châu cô nương muốn ở lại đây hầu hạ tiền bối, thì tại hạ xin đi thế cho!

Người bệnh mở to đôi mắt :

– Các hạ muốn đi?

Du Bội Ngọc mỉm cười :

– Tiền bối liệu tại hạ làm nổi việc đó chăng?

Người bệnh nhìn sững chàng một lúc, bỗng gọi :

– Các hạ lại đây!

Chung Tịnh im lặng từ lúc đầu, bây giờ nghe lão gọi Du Bội Ngọc, nàng biến sắc khoát tay nhanh.

Ai cũng biết là nàng ngăn chận Du Bội Ngọc bước tới.

Song, Du Bội Ngọc vẫn bước tới như thường.

Chàng hỏi :

– Tiền bối có điều chi phân phó?

Người bệnh vẫy tay. Chàng cúi sát đầu xuống. Chung Tịnh trố mắt nhìn. Người bệnh thì thầm bên tai chàng một lúc lâu.

Chẳng ai nghe rõ lão nói gì, chỉ thấy Du Bội Ngọc lộ vẻ hân hoan ra mặt.

Bỗng chàng nghiêng mình thốt :

– Đa tạ tiền bối!

Người bệnh hỏi :

– Các hạ đã minh bạch rồi chứ?

Du Bội Ngọc nhắm mắt, suy nghĩ một lúc, vụt đưa hai tay lên không, vẽ khơi khơi mấy đường, chừng như chàng vẽ lên những đoạn lôi thôi.

Không ai biết chàng ngụ ý gì qua những hình vẽ vô hình đó, nhưng Quách Phiến Tiên biết. Y kinh hãi.

Một đường vẽ vừa ngay, vừa vòng, vừa ngoằn ngoèo đó hàm súc một chiêu thức sát thủ cực kỳ lợi hại.

Du Bội Ngọc càng phút càng vẽ nhanh, rồi từ từ, rồi ngừng tay. Đoạn chàng thở một hơi dài, gương mặt trở nên hồng nhuộm.

Chàng nghiêng mình lượt nữa :

– Có đúng vậy không, tiền bối?

Người bệnh ra vẻ hài lòng, gật gật đầu :

– Tốt lắm rồi! Thôi các hạ đi đi!

Du Bội Ngọc cúi chào lão, đoạn quay mình bước đi.

Quách Phiến Tiên biết ngay người bệnh sợ bọn địch làm nhục kẻ mang thơ, nên truyền cho Du Bội Ngọc mấy chiêu tuyệt học, giúp chàng đối phó với họ.

Y hối hận, phải chi y lãnh mang thơ, thì làm gì lại chẳng học được mấy chiêu kỳ bí đó!

Y hối hận, mà y cũng kỳ quái, nghĩ :

– Lão chỉ nói mấy câu, Du Bội Ngọc lại tập được! Làm sao hắn tập nhanh chóng thế?

Y biết đâu người bệnh có mắt xem người? Lão biết võ học của Du Bội Ngọc có chỗ giống với võ học của lão, lão chỉ cần giảng sơ qua là chàng lãnh hội được ngay.

Huống chi, chàng lại thông minh tột độ.

Người bệnh thở đều đều, như ngủ liền sau khi Du Bội Ngọc ra đi. Chừng như lão muốn ngủ, là ngủ được, muốn thức là thức ngay, thức bao lâu cũng được, ngủ bao lâu cũng được.

Châu Lệ Nhi lộ vẻ ảm đạm, lẩm bẩm :

– Đêm nay! Giờ Tý! Còn không mấy khắc thời gian nữa!

Nó nhìn quan Ngân Hoa Nương, lạnh lùng thốt :

– Trong mấy khắc thời gian đó, chỉ sợ cô nương sẽ…

Ngân Hoa Nương vụt thụp xuống, lạy nó :

– Xin cô nương niệm tình đồng môn, cứu tôi thoát nạn!

Châu Lệ Nhi hỏi :

– Bây giờ cô nương mới thừa nhận là người trong bổn môn?

Ngân Hoa Nương cúi đầu :

– Tôi… tôi… phải!

Châu Lệ Nhi cười lạnh :

– Cô nương có thấy là quá muộn chăng?

Ngân Hoa Nương mềm nhủn người, cơ hồ muốn rủ xác tại chỗ. Dù nàng có thể hí lộng tất cả nam nhân trên đời, nàng vẫn thua một cô bé! Trước mặt nó, nàng chỉ là một con mồi, chờ nó làm thịt.

Nàng chờ Châu Lệ Nhi tỏ thái độ.

Mãi một lúc lâu, Châu Lệ Nhi vụt thốt :

– Nếu cô nương muốn sống…

Ngân Hoa Nương hấp tấp hỏi :

– Thì sao?

Châu Lệ Nhi điềm nhiên :

– Chẳng phải không có cách!

Ngân Hoa Nương sáng mắt :

– Cách gì?

Châu Lệ Nhi lạnh lùng :

– Cô nương không nghĩ ra à?

Ngân Hoa Nương nghiến răng, mắng thầm :

– Nếu ta nghĩ ra phương pháp, cần gì phải cầu khẩn ngươi, liễu đầu khả ố thật!

Nhưng làm sao nàng dám mắng công khai? Nàng cố gượng cười thốt :

– Tôi ngu lắm, cô nương ạ! Bởi ngu, nên tôi đắc tội với cô nương, đã ngu thì làm sao nghĩ ra được cách tự cứu! Xin cô nương rộng ơn cứu nạn…

Châu Lệ Nhi đã quay mặt nơi khác, như không muốn nghe nàng nói gì.

Ngân Hoa Nương khẩn trương tưởng chừng có thể điên lên được. Nếu có thể, nàng mắng cho bằng thích, nàng xé xác cô bé cho bằng thích.

Quách Phiến Tiên từ từ thốt :

– Phương pháp đó, tại hạ đã hiểu!

Ngân Hoa Nương giật mình kêu lên :

– Các hạ đã hiểu?

Quách Phiến Tiên gật đầu :

– Hiểu!

Ngân Hoa Nương hừ một tiếng :

– Đã hiểu tại sao các hạ không nói ra?

Quách Phiến Tiên lạnh lùng :

– Tại sao phải nói ra?

Ngân Hoa Nương lại giật mình, biến sắc mặt liền liền, thoạt xanh thoạt trắng thoạt đỏ. Nàng đang sợ, hận, lo ngại, nhiều ý niệm chợt hiện trong tâm tư, chợt biến, làm nàng muốn điên đầu.

Bỗng nàng nghiến răng, rồi cười duyên :

– Nói đi! Các hạ! Vĩnh viễn tôi ghi ơn các hạ!…

Quách Phiến Tiên thấy rõ vẻ man trá của nụ cười, rùn vai :

– Tại hạ không muốn cô nương ghi ơn vĩnh viễn.

Ngân Hoa Nương bồi thêm một đòn tâm lý :

– Chẳng những tôi ghi nhớ mãi mãi ơn trọng của các hạ mà các hạ muốn gì, tôi sẵn sàng đáp ứng. Đáp ứng là do khẳng khái, chứ chẳng phải trả ơn đâu!

Quách Phiến Tiên chớp mắt :

– Vô luận như thế nào?

Ngân Hoa Nương cúi đầu :

– Phải!

Có tiếng cạch cạch vang lên bên cạnh.

Thì ra Chung Tịnh đang đập hai hàm răng vào nhau. Thay vì nghiến, nàng lại đập bởi nàng giận rung người. Câu hỏi của Quách Phiến Tiên chứa đựng nhiều ý nghĩa quá!

Vô luận như thế nào? Y muốn gì mà hỏi như vậy, hỏi một thiếu nữ kiều diễm!

Quách Phiến Tiên cười nhẹ :

– Vừa rồi, Châu cô nương có nói, nhiều người can tâm tình nguyện cho vị tiền bối đó mượn võ công, tại hạ không tin. Bây giờ thì tại hạ hiểu. Đã hiểu, tất phải tin!

Ngân Hoa Nương suýt ngất xỉu. Mồ hôi lạnh xuất ra đầm ướt mình nàng.

Quách Phiến Tiên tiếp :

– Nếu cô nương bằng lòng cho vị tiền bối kia mượn võ công thì chất độc trong người của cô nương sẽ bị tiền bối hút mất, cô nương thoát nạn, sẽ sống được như thường.

Ngân Hoa Nương rung bắn người lên :

– Nhưng… làm thế thì… vị tiền bối bị trúng độc?…

Nàng tin chắc là Quách Phiến Tiên không đáp được câu vặn lý của nàng.

Nếu có người đáp được, người đó chỉ là Châu Lệ Nhi.

Và Châu Lệ Nhi lên tiếng ngay :

– Chất độc đó, đối với cô nương thì cô nương không chịu nổi, song đối với Tam thúc thì chẳng có nghĩa gì!

Ngân Hoa Nương lại đổ mồ hôi hạt.

Nàng nhìn người bệnh, rồi nhìn bàn tay, bỗng kêu lên :

– Tôi bằng lòng!

Châu Lệ Nhi cười lạnh :

– Cô nương bằng lòng là phần cô nương, còn chúng tôi có chấp nhận hay không lại là một việc khác nữa!

Ngân Hoa Nương biến sắc :

– Cô nương… vậy ra cô nương muốn tôi phải làm thế nào?

Châu Lệ Nhi lại cười lạnh, không đáp.

Quách Phiến Tiên thở dài :

– Người ta không chấp nhận, chẳng lẽ cô nương không biết van lơn cầu khẩn à?

Ngân Hoa Nương chết điếng trong lòng, lâu lắm nàng cất giọng run run :

– Cầu cô nương, trăm ngàn cầu cô nương…

Nàng chiều lòng, nàng hạ mình, nàng uất ức đến nghẹn ngào.

Chung Tinh khoái trá vô cùng. Nàng thầm nghĩ :

– Thì ra ngươi cũng chẳng hơn gì ta!

Châu Lệ Nhi cười nhạt :

– Cô nương nên nhớ là cầu xin nơi tôi đấy nhé! Chẳng có ai bức bách cô nương đấy nhé!

Ngân Hoa Nương nhào xuống sàn lầu, khóc thét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.