Hai người ngồi yên lặng hồi lâu, Tôn Quỳnh Giao bỗng cất tiếng:
– Thiếu hiệp!
Cam Đường giật mình quay lại. Mục quang hai người chạm nhau lần nữa. Chàng run lên rồi tự hận mình sao lại ủy mỵ khiếp nhược đến thế?
Hai người cùng đỏ mặt lên. Cái đỏ mặt này đại biểu cho điều gì?
Tôn Quỳnh Giao hỏi:
– Tại sao thiếu hiệp không nói gì cả?
Cam Đường líu lưỡi đáp:
– Ủa! Tại hạ… không có điều gì mà nói.
– Thiếu hiệp! Ta nghe Tư Đồ đại thư nói thiếu hiệp có một cô biểu thư đẹp lắm phải không?
Cam Đường nhớ tới Lâm Vân rồi liên tưởng đến thân mẫu chàng là người bất trinh, những ý niệm phức tạp lại tiêu tan lần nữa. Chàng hỏi:
– Cô nương hỏi đến y làm chi?
Tôn Quỳnh Giao nở một nụ cười mê hồn. Má nàng đỏ hây hây như áng mây hồng.
Bằng một giọng rất dịu dàng, nàng hỏi lại:
– Thiếu hiệp yêu y lắm phải không?
Cam Đường không thể phủ nhận mình đã yêu Lâm Vân. Nàng đối với chàng có một mối ân tình rất sâu xa khó lòng báo đáp được. Nhất là từ khi chàng phát giác ra mình và Lâm Vân là biểu huynh biểu muội, thì bao nhiêu tình cảm chàng nguyện dâng cho nàng hết. Nhưng hiện giờ sự thực tàn khốc lại làm cho chàng biến đổi quan niệm.
Chàng không muốn kết hợp với nàng vì tấm thân chàng ô uế, mà còn yêu nàng là tiết mạn ái tình. Chàng cảm thấy mình không còn xứng đáng với Lâm Vân nữa.
Nghĩ vậy chàng buột miệng đáp:
– Không!
Tôn Quỳnh Giao ngạc nhiên trố mắt ra hỏi:
– Thiếu hiệp không yêu ư?
– Thực thế!
– Đó là thiếu hiệp tự dối lòng.
– Sao cô nương lại nói vậy?
– Thiếu hiệp tưởng lầm Tư Đồ Sương là y rồi đã biểu diễn một màn kịch sôi nổi!
– Cái lỗi vô tình tại hạ đã tạ tội với Tư Đồ cô nương rồi.
– Thiếu hiệp! Tấm thân thiếu nữ mà bị một chàng trai lạ Ôm lấy thì thiếu hiệp thử nghĩ xem thiếu nữ ấy có cảm tưởng gì?
Cam Đường nghe câu này, trong dạ rất băn khoăn. Chàng ngẩn ngơ đáp:
– Đã là nhi nữ trong võ lâm, tưởng không nên câu nệ tiểu tiết.
– Lý thuyết tuy như vậy, nhưng người trong cuộc lại có cảm nghĩ khác.
– Theo ý cô nương thì…
– Thiếu hiệp cứ yên tâm, y đã nguyên lượng cho thiếu hiệp rồi.
– Tại hạ rất lấy làm áy náy.
– Thiếu hiệp có biết tại sao y dẹp bỏ chuyện đó đi không?
– Tại sao?
Tôn Quỳnh Giao bẽn lẽn cười nói:
– Vì y thương ta.
Nàng nói xong cúi đầu xuống.
Cam Đường chỉ hiểu lờ mờ. Chàng tự hỏi:
– Nàng thương Tôn Quỳnh Giao thì sao lại lượng thứ lỗi lầm cho mình? Ý câu nói đó là thế nào?
Nhưng chàng suy nghĩ lại thái độ của đối phương thì hiểu ngay. Tư Đồ Sương thương Tôn Quỳnh Giao mà Tôn Quỳnh Giao lại yêu chàng nên Tư Đồ Sương mới hy sinh cho nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng chàng hoang mang. Tôn Quỳnh Giao là một mỹ nhân tuyệt thế, là một vị công chúa ở Đông Hải, mà nàng không giữ nê làm gái, tự động thổ lộ nỗi lòng bí ẩn của người xử nữ.
Thân thế chàng và Lâm Vân tựa hồ hai dòng nước lạnh tưới vào óc chàng, làm cho luồng tư tưởng nóng hổi vừa bộc phát lại tắt ngấm.
Bóng người thấp thoáng, Tư Đồ Sương đã quay về sảnh đường.
Cam Đường ngấm ngầm thở phào một cái tưởng chừng như mình được giải vây, vì chàng đang lúng túng sợ câu chuyện tiếp tục kéo dài.
Tôn Quỳnh Giao ngẩng đầu lên nói:
– Đại thư! Đại thư lại phải một phen vất vả.
– Sao công chúa lại nói thế? Đó là việc bổn phận của tại hạ. Chà! Công chúa ơi!
Cơ cục này xem chừng có vẻ nguy nan. Đối tượng của Huyết Thiếp lại nhằm vào hành tung thiếu hiệp đây…
Tôn Quỳnh Giao liếc mắt nhìn Cam Đường, nàng nói:
– Dưới nhà hầm này rất an toàn.
Tư Đồ Sương cho là không đúng, nàng nói:
– Cái đó chưa chắc! Nếu đối phương lại thi hành thủ đoạn như ở hang Đại Phật…
– Phải chăng đại thư muốn nói là đối phương sẽ dùng chất nổ?
– Đúng thế!
– Ừ! Nếu thế thì đáng lo thiệt.
Cam Đường xoay chuyển ý nghĩ, chàng đứng dậy nói:
– Xin cô nương cho tại hạ cáo từ.
Vừa rồi chàng tỏ ý không muốn đi mà bây giờ xin rút lui. Hành động của chàng thiệt là đột ngột.
Tôn Quỳnh Giao ngẩn người ra. Cặp mắt nàng lộ vẻ quyến luyến, nhưng Cam Đường vờ như không thấy.
Hồi lâu Tôn Quỳnh Giao mới cất giọng buồn buồn nói:
– Thôi được! Thiếu hiệp bất tất phải lưu lại đây để chịu sự nguy hiểm. Tại hạ mong rằng có ngày tái ngộ.
Cam Đường buột miệng đáp:
– Tại hạ cũng mong như vậy.
Tôn Quỳnh Giao loanh quanh đứng dậy. Nàng quay ra bảo Tư Đồ Sương:
– Nhờ đại thư tiễn khách giùm cho.
– Xin vâng! Mời thiếu hiệp theo ta.
Cam Đường nhìn Tôn Quỳnh Giao chắp tay vái chào. Nhãn quang hai người ngẫu nhiên lại đụng nhau. Khóe mắt này đủ biểu lộ tâm tình. Nhưng Cam Đường chẳng dám đứng lâu. Chàng sợ mình không kiềm chế được nỗi lòng rồi sẽ đi đến hậu quả khó mà gỡ ra được.
Cam Đường vái chào xong trở gót đi theo Tư Đồ Sương ra khỏi sảnh đường. Phía sau chàng còn văng vẳng tiếng thở dài. Có khi hai cô cho là chàng vì sợ Bạch Bào quái nhân mà phải vội vã ra đi.
Quang cảnh nơi đây khác hẳn với lúc chàng đến. Mỗi một cửa ngách đều có võ sĩ canh giữ. Đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ sẵn sàng. Người nào cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
Ra khỏi nhà hầm, Tư Đồ Sương lạnh lùng hỏi:
– Thiếu hiệp! Chắc thiếu hiệp hiểu tâm ý công chúa rồi.
Cam Đường không khỏi nao nao trong dạ, nhưng chàng giả vờ không biết hỏi lại:
– Tâm ý Tôn cô nương thế nào?
– Đây là lần đầu tiên nàng đem lòng yêu một chàng trai.
– Ủa! Tôn cô nương…
– Chàng trai đó chính là thiếu hiệp.
Tư Đồ Sương nói huỵch toẹt ra khiến cho Cam Đường không thể ỡm ờ được nữa.
Chàng ngần ngừ, không biết trả lời thế nào. Nếu chàng thẳng thắn cự tuyệt tất làm cho Tôn Quỳnh Giao phải đau lòng.
Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
– Được công chúa có lòng quá yêu, tại hạ cảm kích vô cùng. Nhưng tại hạ e rằng công chúa sẽ phải thất vọng.
– Thiếu hiệp! Trong thiên hạ một trang tài mạo song toàn như công chúa e rằng không kiếm đâu được người thứ hai.
– Đó là sự thực hiển nhiên, tại hạ thừa nhận điều đó.
– Thiếu hiệp không động tâm chút nào?
– Con người không phải là thần thánh, cũng không phải là gỗ đá. Tại hạ không động tâm thế nào được?
– Thế là thiếu hiệp đã yêu công chúa rồi còn gì?
– Không được!
– Tại sao?
– Tư Đồ cô nương! Mỗi người có một lập trường riêng lại có một hoàn cảnh đặc biệt, vì thế mà nhiều khi phải hành động trái với tâm nguyện.
– Tại hạ biết rồi! Vì các hạ đã yêu tha thiết lệnh biểu thư. Có đúng thế không?
Cam Đường nhăn nhó cười nói:
– Xin cô nương miễn thứ cho tại hạ khỏi trình bày về vấn đề này.
Tư Đồ Sương cười lạt một tiếng. Nàng vẫn không chịu buông tha, hỏi:
– Hình như thiếu hiệp đã nói là không yêu lệnh biểu thư?
– Đúng thế!
– Vậy thì làm sao lại không tiếp thụ tình yêu của công chúa?
– Cô nương! Cô nương nên biết cho rằng có một thứ mà người ta không thể miễn cưỡng. Đó là tình yêu.
Tư Đồ Sương chăm chú nhìn Cam Đường hồi lâu rồi nói bằng một giọng buồn buồn:
– Xin thiếu hiệp tùy tiện.
Cam Đường nghiêng mình đáp lễ:
– Xin cô nương quay trở lại.
Chàng rảo bước ra khỏi khu vườn hoang. Một cảm giác bén nhạy cho chàng biết là trong khu vườn này chỗ nào cũng có người mai phục và toàn là những tay cao thủ.
Cuộc phòng vệ nơi đây có thể nói là rất nghiêm mật. Còn bản lãnh Tôn Quỳnh Giao và Tư Đồ Sương thì chàng không biết thế nào mà phán đoán. Nhưng cứ lấy những tay cao thủ thông thường để đối phó với Bạch Bào quái nhân thì hậu quả có thể biết ngay được.
Tỷ như ở Thiên Tuyệt địa cung, nếu chàng không xuất quan kịp thời, thì dù cả tòa địa cung ra sức chiến đấu với Bạch Bào quái nhân cũng e rằng khó còn một người sống sót.
Bọn người che mặt, thủ hạ của Bạch Bào quái nhân, cũng toàn là những tay cao thủ hạng nhất võ lâm từng làm chấn động giang hồ. Cuộc chiến này hung kiết ra sao khó mà đoán trước được.
Cam Đường ra khỏi khu vườn hoang thì mặt trời đã xế về tây. Chàng tính ra cách giờ Huyết Thiếp đã hẹn không còn bao lâu nữa.
Bốn bề im lặng như tờ. Nhưng đây chỉ là cái im lặng trước một cơn giông tố hãi hùng.
Cách vườn hoang không xa có một khu rừng rộng chừng mấy mẫu. Cam Đường đảo mắt nhìn khu rừng, trong lòng chàng đã có tính toán sẵn rồi. Chàng liền gia tăng cước bộ đi về phía ngược chiều với khu rừng rậm. Đầu óc chàng vẫn hiển hiện hình ảnh con người tư dung tuyệt thế là Tôn Quỳnh Giao.
Hỡi ôi! Người đẹp như ngọc. Nhưng đáng tiếc là chàng không có phước hưởng thụ.
Bất giác Cam Đường liên tưởng đến Lâm Vân. Nàng bị kích thích quá mạnh bỏ đi.
Tình trạng nàng hiện nay ra sao chàng cũng không biết.
Bất thình lình, một bóng người lướt tới bên chàng.
– Thiếu chủ!
Cam Đường định thần nhìn lại thì người vừa xuất hiện rõ ràng là viện trưởng viện Thiên Oai Trình Kỳ. Chàng reo lên:
– Kìa Trình viện chúa!
– Cung hỷ thiếu chủ bình yên.
– Sao Trình viện chúa lại tới đây?
– Thiếu chủ được người phái Đông Hải mời đến khu phế viên này, ty tòa hay tin sợ xảy ra chuyện bất trắc nên phải bố trí công cuộc đề phòng. Trước đây mấy giờ, đệ tử ty tòa phát hiện Huyết Thiếp trên cổng vườn, thì đoán là vụ này có liên quan đến thiếu chủ. Ty tòa đã đưa tin gấp kêu hơn trăm đệ tử hai viện Thiên Oai và Thần Võ. Hiện đã bày trận chung quanh khu vườn hoang rồi. Thiếu chủ chỉ thị cho ty tòa biết phải làm gì bây giờ?
Cam Đường trong lòng cực kỳ khích động. Chàng nghĩ mình giữ địa vị cao cả trong Thiên Tuyệt Môn. Nhưng thân thế chàng khiến chàng sẽ rời bỏ địa vị này. Hiện giờ chàng chưa hoàn thành tâm nguyện của Thái phu nhân, tạm thời còn phải giữ địa vị đó.
Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
– Tử Thần sẽ đến đây vào lúc huỳnh hôn, mục đích của hắn là đối phó với phái Đông Hải.
– Thiếu chủ! Món nợ bản môn có nên đòi hắn lúc này không?
– Dĩ nhiên phải đòi chứ.
– Xin thiếu chủ chỉ thị cho phải hành động thế nào?
– Ta sẽ dẫn dụ Tử Thần ra chỗ khác, còn đệ tử bản môn sẽ hiệp lực với phái Đông Hải chặt hết nanh vuốt của hắn.
– Thiếu chủ định một mình đối phó với Tử Thần hay sao?
– Trình viện chúa! Ta hành động như vậy là để giảm bớt số người bị tử thương một cách vô ích.
– Đúng thế! Ty tòa xin tuân lệnh.
– Nếu Tử Thần đến một mình thì đệ tử bản môn bất tất phải xuất hiện.
– Dạ!
– Thời giờ sắp đến rồi, ta hãy đi sớm một chút.
– Xin thiếu chủ tùy tiện.
Cam Đường thi triển khinh công vọt người đi như làn khói tỏa.
Chàng chạy một mạch và liệu chừng đã ra ngoài phạm vi thị tuyến của các trạm canh rồi mới theo vòng cánh cung trở lại, thần không hay quỷ không biết. Chàng bí mật đi vào khu rừng ở mé hữu cách khu vườn hoang chừng bảy chục trượng.
Cam Đường lựa một cây lớn cành lá rậm rạp mà thị lực không bị trở ngại để ẩn mình trong đó. Chàng nhìn thẳng về phía tòa phế viên cùng các nẻo đường giao thông.
Hết thảy đều nằm trong phạm vi thị tuyến của chàng.
Vầng thái dương chiếu ra những tia rực rỡ cuối cùng. Chim muông thoi thóp về rừng. Bốn bề khói bốc lên cuồn cuộn. Mục đồng cưỡi trâu, tiều phu gánh củi, nông phu vác bừa vừa cười nói vừa đi về làng. Thật là một quang cảnh tấp nập của chốn hương thôn về buổi chiều.
Ngờ đâu sau bức họa đồ yên vui này ẩn núp một luồng sát khí máu tanh ghê rợn.
Ráng chiều đã hết. Bức màn đêm từ từ buông xuống. Tòa thị trấn ở đằng xa đã lấp loáng ánh đèn.
Cam Đường ngồi trên cây đảo cặp mắt nhìn ra bốn phía. Chàng tính thầm:
– Nếu đêm nay mà trừ xong được Bạch Bào quái nhân thì có thể coi là phận sự mình đối với Thái phu nhân, Tôn Quỳnh Giao, và Tư Đồ Sương đã yên được một bề.
Mặt khác mình đã hết một phần thiên chức của con nhà võ. Chỉ còn một việc là quay về núi Thái Hàng để tìm Ma Mẫu bắt buộc mụ nói ra hung thủ đã sát hại nghĩa phụ cùng nghĩa huynh mình để thực hành nốt điều tâm nguyện của Thái phu nhân. Đoạn mình vĩnh biệt giang hồ để mặc người đời xỉ vả thân thế mình, không nghĩ gì đến nữa.
Bầu trời mờ mịt. Giờ ước hẹn của Bạch Bào quái nhân đã đến mà vẫn chưa thấy triệu chứng gì là hắn sắp xuất hiện. Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ Bạch Bào quái nhân còn có âm mưu gì khác?
Cam Đường trong lòng nóng nảy chờ đợi.
Bỗng thấy mấy chục bóng người áo trắng như ma quỷ hiện hình, băng băng vọt tới với một tốc độ kinh hồn.
Tiếp theo từ trong phế viên vọng ra những tiếng hú đinh tai.
Một tiếng… hai tiếng, ba tiếng.
Tiếng người la ó lẫn với tiếng sát phạt nổi lên ầm ầm.
Vô số bóng đen nhấp nhô. Tiếp theo là bóng trắng nhảy xổ vào khu vườn hoang.
Không cần nói cũng biết những bóng đen kia là đệ tử phái Thiên Tuyệt. Những tiếng rú rùng rợn bắt đầu vang lên. Chỉ trong chớp mắt đã có đến hơn chục người bị tử thương.
Giữa lúc ấy, Cam Đường rút ống Long Phụng Trúc Tiêu ở sau lưng ra. Chàng đề tụ chân lực thổi lên một hồi. Miệng thổi tiêu mà mắt chàng vẫn không rời khu vườn hoang.
Một bóng trắng lờ mờ bay vọt lại khu rừng rậm chỗ chàng ẩn mình.
Cam Đường thu ống tiêu lại, tung mình từ ngọn cây xuống. Đầu óc không khỏi hoang mang, chàng biết rằng sắp mở đầu một cuộc tranh đấu rùng rợn ít thấy trong võ lâm mà chàng phải đem toàn lực ra để đối phó. Đây còn là cuộc thí nghiệm đầu tiên sau khi công lực chàng lên đến tột độ. Độc đấu với Bạch Bào quái nhân là một vấn đề mà trước nay chàng chưa từng nghĩ đến.
Cơn gió lật phật thổi qua. Một tên Bạch Bào quái nhân bịt mặt đã đứng trước mặt chàng. Thân pháp hắn mau lẹ hơn là chàng đã tính trước.
Một trận cười hô hố khiến cho người nghe phải rung động tâm thần.
Cam Đường mắt sáng rực nhìn đối phương không chớp.
Bạch Bào quái nhân thu tiếng cười lại, lên giọng hung dữ nói:
– Hà! Thằng lỏi con! Bản lệnh chúa không ngờ mi lại lấy tiếng tiêu để trêu cợt bản lệnh chúa!
Cam Đường hỏi bằng một giọng lạnh như băng:
– Các hạ ngạc nhiên lắm phải không?
Bạch Bào quái nhân nghiến răng ken két tỏ ra căm hận đến cực điểm, hắn nói:
– Cái mạng của mi quả là lớn thiệt!
Cam Đường phì một tiếng rồi hỏi:
– Tại hạ biết xưng hô thế nào đây? Các hạ có tự ý bỏ tấm khăn che mặt ra không?
– Tiểu tử! Đêm nay mà bản lệnh chúa còn để cho mi trốn thoát thì từ đây quyết tuyệt giang hồ!
– Cái đó chưa chắc.
Giữa đêm tối mà Cam Đường vẫn thấy rõ Bạch Bào quái nhân mắt đỏ dường lóe lửa.
Bạch Bào quái nhân ngừng một lúc rồi lại nói:
– Bản lệnh chúa không ngờ mi lại liên lạc với phái Đông Hải. Vụ này bản lệnh chúa thua ngươi một điểm.
Cam Đường lạnh lùng nói:
– Bữa nay các hạ có thể thua cả bàn.
Hai bên không nói gì nữa, ngưng thần đối lập.
Trong khu vườn hoang, cuộc tranh đấu đang cực kỳ khốc liệt điên cuồng. Thiệt là một khúc nhạc rùng rợn, phá tan bầu không khí yên lặng lúc đêm khuya.
Ngoài khu rừng, Cam Đường cùng Bạch Bào quái nhân đem hết tinh thần chăm chú nhìn đối phương, chẳng ai dám nghĩ lảng sang chuyện khác.
Những tay cao thủ tuyệt đại tỷ đấu với nhau lại im lặng như tờ. Họ tỷ đấu bằng tinh hoa chứ không bằng chiêu thức náo nhiệt. Trường đấu không có vẻ rùng rợn. Cuộc sinh tử ngấm ngầm ở trong chỗ vô hình.
Kẻ nào ý chí bạc nhược một chút hay tinh thần vô ý giải đại là kẻ đó nhất định phải bại vong.
Hai bên đối lập trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, trán Cam Đường đã rướm mồ hôi. Còn Bạch Bào quái nhân thì có khăn bịt mặt nên không nhìn rõ thần sắc hắn thế nào.
Cả hai bên đều biết là đối phương phòng ngự rất cẩn mật. Bất luận là ai ra tay trước cũng bị một chiêu phản kích trí mạng.
Thời gian cực kỳ khẩn trương, từng giây một trôi qua. Một phân một khắc dài tựa một năm.
Cam Đường đã tụ tập được phép Công Lực Tái Sinh, chàng phát huy để diệu dụng vào lúc này rất thích hợp. Nội lực hao tổn mau thì khôi phục lại cũng mau.
Một lúc sau, Bạch Bào quái nhân thần trí giải đại một chút. Dù chỉ là cái sơ hở chớp nhoáng mà trong mắt tay cao thủ tuyệt thế cũng đủ nhận thấy để ra tay.
Bóng người thấp thoáng. Luồng kình khí bắn vọt ra bốn phía.
Sầm! Một tiếng nổ rùng rợn chưa dứt thì một tiếng rên nho nhỏ đã tiếp theo.
Bạch Bào quái nhân phải lùi lại đến bảy tám bước.
Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã đứng vững như tượng đá không nhúc nhích.
Một mảnh vạt áo ngực của Bạch Bào quái nhân rớt xuống. Trên áo lập tức xuất hiện một vết bàn tay đã làm thủng ra.
Thiên Tuyệt chưởng đã lưu được một tiêu ký lên mình tên ma đầu tuyệt đại giang hồ. Giả tỷ là một tay cao thủ khác mà công lực chỉ sút một chút thì phát chưởng đó đã làm cho táng mạng rồi.
Cam Đường từ từ di động bước chân về phía trước. Mỗi bước chân nặng có đến ngàn cân. Tuy người chàng chuyển động mà việc phòng thủ vẫn không hề giải đại chút nào!
Một bước! Hai bước…
Cam Đường tiến về phía trước tám bước, vẫn giữ nguyên khoảng cách như trước.
Trong bóng tối, bóng người nhấp nhô như quỷ mị tiến vào trường đấu nhưng cả hai người đều không phân tâm nhìn tới.
Trong khu vườn hoang cuộc chiến đấu khốc liệt đã đi tới màn chót. Khúc nhạc điên khùng dần dần lắng xuống.
Ầm ầm! Những tiếng vang rùng rợn xé bầu không khí vọng lên đến như tận mây xanh. Đó là tiếng thuốc nổ.
Tâm thần Cam Đường bị rung động một chút.
Binh!
Bạch Bào quái nhân vừa gầm lên vừa ra tay nhanh như điện chớp.
Hai bên xô vào nhau rồi lại xa ra. Xa ra rồi lại xáp gần vào…
Lá rụng tơi bời, kình phong lật phật. Những tiếng quát tháo, rên rỉ vọng lên không ngớt. Bóng người xa ra hơn hai trượng.
Cam Đường thân hình lảo đảo luôn mấy cái. Bạch Bào quái nhân cũng chân bước loạng choạng.
– Thiếu chủ!
Mấy bóng người đồng thời nhảy xổ vào trong trường…
Bóng trắng thấp thoáng.
Cam Đường thét lớn:
– Ngươi dám…
Cùng một lúc tiếng rú tiếng thét vang lên. Bạch Bào quái nhân bị hất ra ngoài ba trượng. Chớp mắt đã biến vào trong rừng.
Cam Đường đảo mắt nhìn người ngã ra bật lên tiếng la hoảng:
– Hoàng Mai! Nhược Lan cô nương!
Lại một bóng người thướt tha băng mình nhảy đến ôm lấy Hoàng Mai run run nói:
– Thiếu chủ! E rằng… y chết mất!
Cam Đường ruột gan tan nát, chàng nhảy xổ lại thì thấy Hoàng Mai vỡ một bên đầu. Máu tươi phúng ra như suối. Miệng vết thương trông rõ óc trắng lòi ra lầy nhầy.
Mặt nàng không còn chút huyết sắc. Ngực nàng nhô lên dẹp xuống không ngớt.