“Người con gái anh yêu… anh xin lỗi.”
Mạc Thuần Uy nhẩm lại câu nói đó thêm một lần nữa, anh đứng thẳng người dậy muốn quay người đi ra. Bàn tay anh lại bị kéo ngược lại khiến anh bất ngờ mà đứng không vững suýt ngã trên người Hiểu Thiên.
Hai mắt cô vẫn nhắm chặt, thì ra là cô nắm lấy tay anh trong vô thức.
Vậy mà trong một khoảnh khắc đó, lòng anh đã nhảy lên vui sướng.
“Anh nói yêu xong lại xin lỗi muốn bỏ đi là sao? Gieo tình yêu cho người ta rồi lại rũ bỏ trách nhiệm chăm sóc người ta sao?” Hiểu Thiên mở mắt ra, hàng lông mi cong dài khẽ động như cánh bướm, cánh môi nhợt nhạt thốt ra hai chữ: “Lưu manh.”
Nói xong cô dùng sức kéo mạnh anh về phía mình, Mạc Thuần Uy vẫn đang ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt cô đang tươi cười mà không để ý rằng môi mình và môi cô đang chạm vào nhau.
Một giây…
Hai giây…
Máu anh bỗng dưng sôi trào, toàn thân anh nóng bừng như lửa đốt, nhịp tim không thể kiểm soát mà đập nhanh liên hồi như trống gõ.
“Thuần Uy… này! Anh nghe em nói gì không Thuần Uy???”
Mạc Thuần Uy lúc này giật mình nhìn Hiểu Thiên. Anh khẽ kho khan một tiếng, hắng giọng nói: “À…ừ…”
“Sao mặt anh đỏ thế?”
“À… thực ra… ừm…”
“Anh bị sốt sao? Chết thật, vậy vừa rồi em hôn anh có bị lây không?” Hiểu Thiên vẫn giương ánh mắt ngây thơ vô tội ra nhìn anh, con ngươi linh động long lanh, cái miệng nhỏ không ngừng trêu chọc anh càng khiến cho hai má Mạc Thuần Uy đỏ lên.
Anh… bối rối quá!
Làm ơn có ai tới cứu anh đi! Tim anh sắp nổ tung đến nơi rồi!
“Lỡ như anh bị sốt thật thì…”
Hiểu Thiên đang nói, cánh tay bỗng dưng bị anh kéo, cả người cô ngã vào lồng ngực anh. Nụ cười lanh lợi trên môi cô tắt đi, thay vào đó là một độ cong mãn nguyện hàm chứa cả hạnh phúc.
Cảm nhận được tay anh đang siết chặt lấy cô như bảo vật sợ bị người khác cướp đi, cô nhắm hai mắt lại, ghé sát má vào lồng ngực rộng lớn của anh, lắng nghe từng nhịp tim đang đập mạnh, môi cô cong lên, tay cô đưa ra vòng sau lưng anh, ôm lấy eo thon chắc của anh.
“Đồ ngốc. Đã sợ mất đi như thế thì phải giữ chặt chứ sao lại muốn buông? Tên lưu manh đại ngốc!”
Đã ai nói chưa? Nếu như hạnh phúc bất chợt ghé qua vào khoảng không gian màu đen của đêm thì đó cũng là lúc cảm giác như hạnh phúc của toàn thế giới đang dồn hết vào mình vậy.
Mùi hương của tiết trời cuối thu nhẹ đem những làn gió lành lạnh bay vào phòng, thổi bay tấm rèm cửa mỏng manh. Ánh trăng bàng bạc soi qua ô cửa, kéo dài một dải ánh sáng loang lổ trên sàn nhà.
Nơi chiếc giường trắng có hai thân ảnh đang ôm lấy nhau, không khí như lưu chuyển, nhẹ nhàng bao bọc lấy cả hai.
Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, mùi hương trên tóc cô thoảng bay vào mũi, mùi hương hoa nhàn nhạt mà tinh khiết như sương mai.
“Đau em đấy.” Hiểu Thiên nhăn mày, khịt khịt mũi nói.
Cảm thấy bản thân mình đúng là đang siết cô quâ chặt, lực tay của Mạc Thuần Uy lúc này mới hơi nới lỏng ra một chút. Nhưng bạc môi của anh lại bất ngờ cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào nhạt của Hiểu Thiên.
Hành động quá đột ngột khiến Hiểu Thiên không kịp thích ứng nên có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh chóng khẽ mở miệng, để lưỡi anh luồn vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, Mạc Thuần Uy tựa hồ như hổ đói ngàn năm tìm được con mồi, anh ngấu nghiến lấy từng tấc ngõ ngách trong miệng cô, càn quấy cắn mút lấy môi cô, nuốt lấy vị ngọt đầu lưỡi cô.
Ở chiếc giường bên cạnh, có một thân ảnh to lớn mặc quần áo bệnh nhân đang nằm bất động, áo hắn bị cởi ra lộ rõ phần thân trên đang được bao bọc rất kỹ bởi lớp băng trắng toát.
Bàn tay của hắn cũng được bó bột lại cẩn thận hơi nhúc nhích. Hắn đang nằm hướng khuôn mặt tuấn mỹ về phía hai người. Nhưng sau một khắc, hắn quay người về hướng ngược lại, cảm giác đau buốt đến tận xương tuỷ khiến hắn khó cử động hơi nhíu mày.
Hắn quay lưng về phía hai người, cánh môi mỏng nhẹ cong lên.
Có lẽ, đây là kết thúc tốt nhất đối với hắn. Được nhìn thấy người phụ nữ hắn yêu hạnh phúc.
Thật tốt khi anh ta yêu em như thế, cô gái của tôi.
Miệng Ngân Kính cười, hắn mãn nguyện vì điều đó. Khoé mắt Ngân Kính rơi ra một giọt chất lỏng, lần đầu tiên hắn biết nước mắt là gì, là lần đầu tiên hắn biết hoá ra trên đời này còn có một nỗi đau mang tên cam tâm.
Ngân Kính khẽ mở mắt ra, trước mặt hắn lại là khuôn mặt của Địch Mẫn Nhu. Cô ta đang nằm đối diện với hắn, bốn mắt nhìn nhau, Địch Mẫn Nhu mỉm cười, hắn liền lập tức nhắm mắt lại.
Gì vậy? Cười nhìn gớm chết đi được!