“Quả nhiên bà đã nhận ra tôi.” Cô cười, mái tóc đen chảy dài như dòng suối, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc trước mặt, bàn tay thon dài trắng muốt đưa lên vén làn tóc ra phía sau vành tai càng làm cho hình ảnh của cô lúc này thêm vạn phần hư ảo.
Đẹp như một nàng tiên nữ…
“Đứa cháu ngu ngốc của ta… aizz… thật đáng thương. Từ nhỏ đã bị tổn thương quá nhiều, một lần tưởng như sẽ trao hết tình cảm của mình cho một cô gái thì có lẽ lại là lần cuối cùng nó có thể giao tình cảm của mình cho ai đó.”
“Bà đừng ở đó mà cuồng ngôn. Về chuyện của James tôi sẽ xử lý sau, nhưng ngay lúc này đây tôi phải xử lý bà.” Hiểu Thiên nói, đáy mắt hằn lên thù hận, bàn tay nắm lấy con dao dí sát cổ nữ hoàng. Lưỡi dao sắc nhọn cứa vào, trên chiếc cổ trắng ngần như tuyết lập tức chảy ra một dòng chất dịch mau đỏ tanh tưởi.
“Đau sao?” Hiểu Thiên nhếch miệng: “Tôi sẽ cho bà chết từ từ, để bà biết như thế nào mới gọi là đau.”
Vệ sĩ hoàng gia chĩa súng, vẻ mặt căng thẳng được giấu sau tay bắn.
Ngón tay đặt lên cò súng.
Con dao cứa qua kéo lại trên chiếc cổ.
Quai hàm xinh đẹp của nữ hoàng bạnh ra vì hai hàm răng nghiến chặt lại.
Không gian như lắng đọng trên từng hạt phân tử không khí.
Máu chảy xuống.
Cò súng… kéo mạnh.
ĐOÀNG!!!!
Phập!
Máu tuôn ra…
Tóc… tách…
Hai con mắt của Hiểu Thiên mở lớn nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình.
Máu trên người anh đang chảy ra, bắn ra vô vàn giọt đỏ dính trên một vùng áo khoác bông màu trắng. Màu đỏ nổi bật đến chói mắt.
Anh ngã xuống, đôi môi vẫn mỉm cười nhìn cô ấm áp.
“Cô bé ngốc này, sao lại làm loạn vậy chứ?”
Há miệng nhưng lại không thể thốt ra nổi lời nào, cô chỉ biết nhìn hình ảnh to lớn trước mắt ngã phịch xuống, cô lắc đầu như không thể tin nổi.
Không… không thể nào.
Anh ấy… Lý Nhận Trình – người anh trai song sinh của cô vẫn còn sống?
“ANHHHHH…….”
Đúng lúc này tiếng cánh cửa kéo ra, Mạc Thuần Uy, Lục Mộ Ca và cả Paul Khải Ân đều mang theo gương mặt hoảng hốt chạy vào.
Tiếng thét như ai oán, như tủi hận, như có cả tang thương vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong cung điện Hoàng Gia. Tiếng súng lạch cạch vang lên, chĩa về phía người con gái đang quỳ trên mặt đất với nước mắt.
Nữ hoàng đưa tay ra ám chỉ không được bắn.
Mạc Thuần Uy đứng thẳng người, cúi đầu xuống trước mặt bà, như để chào hỏi, cũng là như để gửi lời cảm ơn đến bà.Hiểu Thiên quỳ hai gối xuống đất, run rẩy sờ lên khuôn mặt trắng bệch của người đang nằm trên đất.
Không thể sai, Khuôn mặt này, hàng lông mi rậm, đôi mắt xanh lam và mái tóc đen này, là của Lý gia, là dòng máu Lý gia cô đang mang.
“Anh… em… em…”
“Bé con, lại mít ướt rồi? Mau cứu James thiếu gia trước đã.”
Giọng nói của Lý Nhậm Trình khản đặc, gắng gượng nói chuyện với đứa em gái giống mình tựa như hai giọt nước.
Hiểu Thiên quẹt nước mắt: “Hu… James không sao, anh ấy chỉ bị hôn mê thôi… huhu… sao anh không tìm em? Em tưởng anh chết rồi. Hu…”
Lý Nhận Trình mỉm cười, xoa đầu Hiểu Thiên: “Nín nào, ngoan. Thuần Uy lại cười cho bây giờ.”
Nghe Lý Nhậm Trình nói xong, cô mới để ý tới trước cửa đang có người đứng đó.
Nước mắt trong hốc mắt nóng bừng trào ra, tuôn rơi thành một hàng dài.
Đáy mắt cô, in rõ hình ảnh của một người đàn ông!
***
Bầu trời vào cuối hè thật trong, xanh thẳm như vô tận.
Nhìn lên cao, Hiểu Thiên khẽ nheo mắt
“Anh là người của hoàng tử Paul Khải Ân vậy mà em tìm kiếm thế nào cũng không ra.”
Nằm tựa trên chiếc giường trắng, dù mặc quần áo bệnh nhân nhưng nhìn phong thái của Lý Nhận Trình vẫn vô cùng khí chất.
“Em nghĩ hoàng gia Anh chỉ là cái tên gọi thôi sao?” Lý Nhận Trình lắc đầu mỉm cười.
“Không được cười em ngu ngốc.” Hiểu Thiên mím môi tức giận: “Ra ngoài đi, em dẫn anh đi dạo.”
Lý Nhậm Trình nhìn cô như sinh vật lạ: “Em dẫn anh? Vậy ai là người hôm qua đi lạc vào phòng cấm của Paul lúc đang…”
“Khụ… anh à. Đó là em tò mò.”
“Vậy ai là người hôm trước ngồi rưng rưng vì lạc anh hả?”
“À há… đó là em giả vờ yếu đuối.”
Gõ đầu cô một cái: “Hay quá ha. Này thì giả vờ yếu đuối này.”
“Ui da đau, em sẽ mách với Thuần…” đang nói bỗng nhiên Hiểu Thiên ngừng lại. Sắc mặt liền trở nên không tốt.
Nụ cười trên mặt Lý Nhậm Trình cũng tắt đi: “Em không định cho cậu ấy cơ hội sao?”
Hiểu Thiên ngước mắt lên trời: “Em nợ James.”