Âu Dương Phương hỏi:
– Ủa! Tại hạ xin hỏi cao danh quý tánh.
Lão áo đen đáp:
– Lão phu cứ vào ra mắt lệnh tôn là tự nhiên người sẽ nhận ra.
Âu Dương Phương nói:
– Xin cho hay danh huý để tại hạ biết đường xưng hô.
Lão áo đen đáp:
– Không cần. Hội chủ tạm thời kêu lão phu bằng các hạ là được.
Âu Dương Phương chau mày nói:
– Vậy xin hỏi các hạ đến đây…
Lão áo đen ngắt lời:
– Ô hay! Bữa nay không phải là ngày mừng thọ lệnh tôn lên bảy mươi tuổi ư?
Âu Dương Phương đáp:
– Phải rồi, phải rồi! Nhưng…
Người khách nói ngay:
– Lão phu đi cả ngày đêm để đến mừng thọ. Tiện đây đưa một phần lễ thọ để tỏ lòng cung kính.
Âu Dương Phương đưa mắt nhìn lễ thọ bên cạnh quái nhân tự hỏi:
– Không hiểu lễ thọ này là vật gì?
Hắn liền hỏi:
– Các hạ ban cho lễ hậu không hiểu là vật kỳ trân gì?
Lão áo đen cười khanh khách đáp:
– Lễ thọ này kỳ thì có trân thì không.
Âu Dương Phương đưa mắt nhìn tên đệ tử đứng bên cạnh bảo gã:
– Ngươi hãy đón lễ thọ…
Lão áo đen xua tay nói:
– Hãy khoan !
Âu Dương Phương hơi biến sắc hỏi:
– Theo ý các hạ thì…
Lão áo đen nói:
– Phần lễ thọ này không phải tầm thường mà cần chính “Ông Thọ” thân tự kiểm điểm rồi mới thu nhận.
Âu Dương Phương ngơ ngác:
– Các hạ…
Lão áo đen hỏi:
– Lão phu đến mừng thọ. Chẳng lẽ hội chủ bắt lão phu cứ đứng ngoài cổng này mãi hay sao?
Âu Dương Phương ngẩn người ra một chút rồi chắp tay nói:
– Xin mời các hạ vào.
Lão áo đen đưa mắt nhìn bốn tên khiếu hóa tử khiêng lễ vật lên rồi nói:
– Xin hội chủ dẫn đường cho.
Âu Dương Phương liền trở gót đi trước. Lão già cùng bốn tên khiếu hóa khiêng lễ theo sau.
Lễ thọ vào cổng rồi xuyên qua nhà rạp tiếp khách, khiến cho tân khách hơi nhớn nhác nhìn ra tự hỏi:
– Lễ thọ này là vật chi vậy? Lão áo đen lai lịch thế nào? Lão đã được hội chủ thân ra đón tiếp thì chắc là nhân vật khác thường?
Số đông tân khách chẳng một ai nhận ra lão. Lễ thọ đưa vào đến trước nhà dại sảnh lão áo đen lớn tiếng hô:
– Đặt xuống rồi các ngươi lui ra!
Lão áo đen cười khanh khách nói:
– “Ông Thọ”! Tại hạ đến mừng chậm xin “ông Thọ” tha lỗi cho.
Âu Dương Phương lật đật đi vào sảnh đường đến thẳng chỗ phụ thân là Âu Dương Chí rỉ tai mấy câu rồi hai cha con ra cửa sảnh đường.
Đoạn Mệnh Nhất Đao Âu Dương Chí chau mày một cái rồi gượng cười ha hả hỏi:
– Xin miễn thứ cho lão phu láo mắt. Ông bạn là cao nhân phương nào?
Lão áo đen lớn tiếng đáp:
– Tại hạ Huyết Sách Tam Kiếm.
Một tiếng la “Úi chao” vang lên.
Cả sảnh đường nhốn nháo. Bốn chữ “Sách Huyết Tam Kiếm” khiến cho quần hào nghĩ tời hai vị chưởng môn Võ Đương và Tứ Hải bang. BỊ Sách Huyết Tam Kiếm hạ sát trên công nghĩa đài.
Cha con Âu Dương Chí tái mặt không nói nên lời.
Lão áo đen này không cần nói cũng biết là Ngô Cương đã hóa trang rồi.
Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành kỳ bí rung rợn.
Những tân khách địa vị tôn cao trong sảnh đường lúc này đã rời chiếu tiệc tới tấp ra đứng ngoài cửa.
Ngô Cương lạnh lung nói:
– “Ông Thọ”! Xin “ông Thọ” thu nhận chút lễ bạc này.
Chàng nói xong thò tay kéo tấm đoạn màu hồng phủ bên trên ra.
– Úi chao!
Lại một tiếng la hoảng nổi lên như sấm dậy.
Một chiếc quan tài sơn đen hiện ra trước mắt quần hào.
Âu Dương Phương da mặt co rúm lại gầm lên quát:
– Khinh người thái quá!
Lão nhảy xổ về phía Ngô Cương.
Ngô Cương quát lên:
– Không được nhúc nhích.
Đoạn Mệnh Nhất Đao Âu Dương Chí tung mình nhảy lên rồi nắm lấy Âu Dương Phương.
Mấy chục đệ tử trong Thần Đao hội rẽ mọi người đi ra.
Bầu không khí càng khẩn trương vô cùng.
Âu Dương Phương bị phụ thân nắm lấy. Người y run bần bật. Hai mắt căm hận muốn toé lửa.
Âu Dương Chí không hổ là một nhân vật nổi tiếng giang hồ lâu nay. Lão trấn tĩnh Âu Dương Phương rồi trầm giọng hỏi:
– Ông bạn có điều chi dạy bảo?
Ngô Cương cất tiếng lạnh như băng đáp:
– Tại hạ tới đây một là để mừng thọ, hai là đòi một món nợ.
Âu Dương Chí trợn mắt lên hỏi:
– Đòi nợ ư? Lão phu cùng ông bạn có biết nhau bao giờ đâu…
Ngô Cương ngắt lời:
– Âu Dương Chí. Chúng ta có mối liên hệ rất sâu xa rồi ông bạn sẽ biết…
Tân khách trong sảnh đường kéo ùa ra hành lang. Ngoài sân, dưới hiên chỗ nào cũng đông nghẹt người.
Ngô Cương đảo mắt nhìn quanh không khỏi chấn động tâm thần. Phía sau cha con Âu Dương Chí chàng đã ngó thấy bộ mặt quen thuộc như Lã Thục Viên và thư sinh áo lam cũng có mặt trong đám này. Ngoài ra còn một hán tử mình mặc áo xám. Hiển nhiên là Hoa Bất Phương. Gã này đã gây thù với Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi vì gã đã cướp người vợ có nghén của họ Hồ. Bên gã là một phụ nhân diêm dúa đầu bịt khăn lụa. Không cần hỏi cũng biết đó là Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương. Đã có một lần mụ hóa thân làm ni cô. Còn ngoài ra chang không biết ai nữa.
Huỳnh y thục nữ Lã Thục Viên sắc mặt xám xanh trợn mắt nhìn Ngô Cương.
Âu Dương Chí cất giọng run run hỏi:
– Xin ông bạn cho biết lai lịch?
Ngô Cương nhắc lại:
– Tại hạ là Sách Huyết Tam Kiếm.
Âu Dương Chí nói:
– Lão phu không quen biết các hạ.
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi! Tại hạ chỉ nói một câu là ông biết ngay.
Thư sinh áo lam phe phẩy cây quạt hỏi xen vào:
– Giữa các hạ và Sách Huyết Nhất Kiếm có mối liên hệ thế nào?
Ngô Cương mắt chiếu ra những tia hàn quang lạnh lẽo đáp:
– Y là bạn đồng môn.
Hoa Bất Phương rẽ mọi người tiến ra nói:
– Này ông bạn Võ Minh cấm chỉ những cuộc tư đấu.
Ngô Cương bốp chat ngay:
– Hoa Bất Phương! Nơi này không phải là chỗ tôn giá nhúng miệng vào.
Hoa Bất Phương bị chàng nói huỵch tẹt tên họ thì chấn động tâm thần không thốt nên lời nữa.
Bọn đệ tử Thần Đao hội đều nghiến răng căm tức nhơn nhơn chỉ chực xông vào.
Bầu không khí hoan lạc bị cụt hứng để thay vào bằng một làn mây sầu khủng khiếp. Âu Dương Chí cất giọng run run hỏi:
– Ông bạn đòi nợ gì?
Ngô Cương đáp cộc lốc:
– Nợ máu.
Hai tiếng nợ máu khiến người nghe ớn lạnh xương sống.
Âu Dương Chí không chấn tĩnh được nữa, xẵng giọng hỏi:
– Nợ máu nào?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ sẽ nói cho các hạ biết.
Âu Dương Chí nói:
– Trước đây năm năm lão phu đã rửa tay gác kiếm lùi ra khỏi giang hồ…
Ngô Cương ngắt lời:
– Nhưng việc thiếu nợ vẫn phải trả.
Âu Dương Phương đứng lên ưỡn ngực ra nói:
– Sách Huyết Tam Kiếm! Bản hội chủ muốn tiếp các hạ vài chiêu.
Ngô Cương đáp:
– Hội chủ không thể đón tiếp tại hạ được.
Âu Dương Phương hỏi:
– Sao không được? Phụ trái tử hoàn chứ?…
Ngô Cương cười đáp:
– Nếu tính cả hội chủ chỉ thêm vào món lợi tức thôi.
Âu Dương Phương nổi giận nói:
– Đừng khóac lác vội! Có nghề gì hãy giở ra đi.
Âu Dương Chí giơ tay lên nói:
– Ngươi hãy lui ra.
Âu Dương Phương nghiến răng nói:
– Gia gia! Thanh danh của lão nhân gia có lý đâu…
Âu Dương Chí gạt đi:
– Đừng nhiều lời nữa.
Lã Thục Viên đột nhiên hỏi xen vào:
– Xin hỏi các hạ Sách Huyết Nhất Kiếm hiện giờ ở đâu?
Ngô Cương động tâm hỏi lại:
– Cô nương tìm y có việc gì?
Lã Thục Viên đáp:
– Để đòi nợ.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ lãnh thay cho y cũng được.
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Không được! Phải chính bản thân hắn mới xong.
Ngô Cương nói:
– Hiện giờ y đang ở trên đường đi Tân Dã.
Lã Thục Viên ngơ ngác hỏi:
– Gã đến Tân Dã ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế.
Lã Thục Viên hỏi:
– Gã đến Tân Dã làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Cũng đi đòi nợ.
Lã Thục Viên hỏi:
– Giết người phải không?
Ngô Cương đáp:
– Sao cô nương hỏi nhiều thế?
Giữa lúc ấy một lão già áo đen mắt to mày rậm hốt hoảng tiến vào nhìn Âu Dương Chí vẫy tay nói:
– Đại ca! Tiểu đệ xin đi trước một chút.
Âu Dương Chí gật đầu nói:
– Lão đệ! Xin lỗi nhé! Vì chuyện bất ngờ rắc rối khiến lão đệ mất vui.
Lão kia đáp:
– Đại ca! Đại ca đừng hiểu lầm là tiểu đệ có ý giữ thân không hiểu đạo nghĩa bỏ đi giữa lúc đại ca lâm sự. Thực tình…
Lão nói tới đây liếc mắt nhìn Ngô Cương rồi không nói nữa.
Hiển nhiên Ngô Cương vừa nói chuyện Sách Huyết Nhất Kiếm đến Tân Dã đã làm lão chấn động hãi hùng.
Âu Dương Chí nói:
– Lão đệ! Tiểu huynh biết rồi. Lão đệ cứ việc tuỳ tiện.
Lão kia đáp:
– Để ngày khác tiểu đệ xin đến đây từ tạ.
Âu Dương Chí cười ha hả nói:
– Lão đệ! Nếu chúng ta còn sống sẽ có ngày trùng hội.
Lão kia sắc mặt biến đổi mấy lần rồi trở gót ra đi.
Âu Dương Chí nói theo:
– Miễn cho tiểu huynh không tiễn chân được.
Lão kia đã biến vào đám đông có tiếng người cất lên hỏi:
– Phải chăng lão đó là Liên Vân bảo chúa Chu Oai? Không ngờ lão nhút nhát đến thế?…
Ngô Cương động tâm thần tự nghĩ:
– Chuyến này mình đến đây Tân Dã hành động theo mục tiêu thứ ba, đối tượng là Liên vân bảo chúa Chu Oai, không ngờ chưa biết mặt hắn để hắn đi mất rồi. Nhưng thôi thế cũng được. Việc báo thù cần theo thứ tự mà làm.
Âu Dương Chí đảo mắt nhìn tân khách đứng vây quanh xúc động nói:
– Các bạn đã vì tình đồng đạo mà quan tâm, đáng lý Âu Dương Chí này phải tiếp đãi niềm nở. Nhưng hiện tình hình lão phu không bồi tiếp được chu đáo, vậy kính xin các vị tuỳ tiện. Nếu Âu Dương Chí này còn sống sót thì bữa này sang năm sẽ mở yến tiệc thiết liệt vị bằng tất cả thành ý để tạ lại điều khiếm khuyết bữa nay.
Mọi người nhốn nháo lên một hồi, nhưng không ai bỏ đi.
Một lão già mặt đỏ dáng điệu uy mãnh rẽ đám đông tiến ra nhìn Ngô Cương chặp tay hỏi:
– Ông bạn! Ông bạn nghe tại hạ một lời được không?
Ngô Cương hỏi lại;
– Các hạ là ai?
Lão mặt đỏ đáp:
– Lão phu là Đông Phương Minh.
Ngô Cương hỏi:
– Có phải người đời thường kêu các hạ là Quan Đông đại hiệp…
Đông Phương Minh ngắt lời:
– Không dám! Đó chỉ qua là các bạn hữu giang hồ quá yêu mà đề bạt.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ có điều chi dạy bảo?
Đông Phương Minh đáp:
– Người võ lâm ân oán phân minh, còn chuyện sống chết là không đáng kể. Ông bạn lựa bữa nay để đến đây đòi rửa hận lại đem theo quan tài làm lễ mừng thọ như thế không sợ quá đáng ư?
Ngô Cương hỏi lại:
– Phải chăng các hạ cũng có ý bất bình?
Quan Đông đại hiệp Đông Phương Minh sa sầm nét mặt đáp:
– Có thể nói như vậy. Song tại hạ có ý làm theo Lỗ Trọng Liên.
Lão hiệp này đã nổi tiếng, Ngô Cương từng được nghe danh nên chàng ráng nhẫn nại hỏi:
– Đông Phương đại hiệp có biết tại hạ và Âu Dương lão bảo chủ có chuyện gì không?
Đông Phương Minh đáp;
– Vụ này có thể đem ra công khai để hỏi công luận…
Ngô Cương ngắt lời:
– Không thể công khai được.
Đông Phương Minh hỏi:
– Tại sao vậy?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ bất tất phải giải thích.
Đông Phương Minh nói:
– Việc mà chẳng thể giải thích với mọi người được?
Ngô Cương đáp:
– Cái đó khó mà đoán được.
Đông Phương Minh nói:
– Trừ khi là việc xấu xa lắm mới không dám đưa ra trước quần chúng.
Ngô Cương lửa giận bốc lên bùng bung xẵng giọng nói:
– Im miệng đi! Tại hạ sỡ dĩ tôn kính các hạ là vì thanh danh trong sạch. Vã lại các hạ không làm điều gì tàn ác nên tại hạ nhường nhịn mà thôi. Việc báo cừu tuyết hận thì trừ đương sự ra, người đệ tam không được hỏi tới. Đó là luật giang hồ. Chẳng lẽ các hạ không hiểu ư?
Quan Đông đại hiệp lớn tiếng:
– Đúng thế! Nhưng bữa nay tại hạ là tân khách, theo đạo nghĩa chẳng thể ngồi yên.
Đoạn Mệnh Nhất Đao Âu Dương Chí chắp tay nói:
– Đông Phương lão đệ hoài bão tấm lòng nghĩa hiệp tiểu huynh kích vô cùng. Bữa nay trên tiệc toàn là đồng đạo. Trước khi chưa rõ đầu đuôi, xin lão đệ hãy tạm thời giữ địa vị trung lập nên chăng?
Quan Đông đại hiệp Đông phương Minh lùi sang bên mé.
Âu Dương Phương quát hỏi:
– Sách Huyết Tam Kiếm! Ngươi trả thù gì, đòi nợ nào? Nói đi.
Ngô Cương sát khí lộ ra ngoài mặt hai mắt đỏ ngầu quắc mắt ra nhìn Âu Dương Chí trầm giọng:
– Âu Dương Chí! Lão hãy nghe đây.
Âu Dương Chí nghiến răng đáp:
– Mời các hạ nói đi.
Quần hào có mặt tại hiện trường, chú ý lắng nghe xem Sách Huyết Tam Kiếm nói gì, nhưng chàng vẫn chưa mở miệng.
Giữa lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì sắc mặt Âu Dương Chí thay đổi mấy lần. Người lão loạng choạng, mắt lộ vẻ kinh hãi miệng lớn tiếng la:
– Hỏng rồi!
Nguyên Ngô Cương đã dùng phép truyền âm nhập mật nói rõ thân thế cho lão nghe.
Quần hào đều kinh hãi biến sắc, nhưng không một ai hay chỗ ngoắt ngoéo.
Âu Dương Phương cất tiếng run run gọi:
– Gia gia!
Âu Dương Chí quát lên:
– Ngươi hãy lui ra.
Âu Dương Phương nghe cha quát bất giác lùi lại một bước.
Tình trạng này khiến cho quần hung nhớ đến tình trạng Sách Huyết Nhất Kiếm đã quyết đấu với Võ Đương chưởng giáo và Tứ Hải bang chúa trên Công Nghĩa đài trong lòng ai nấy đều rung sợ.
Âu Dương Chí vẻ mặt xám xanh lớn tiếng:
– Tiểu lão có lời kín cẩn cáo lỗi và xin các vị đồng đạo lập tức lên đường.
Câu này vừa thốt ra, quần hào la ó ầm lên. Ai nấy tự hỏi:
– Chẳng lẽ Âu Dương Chí đã làm điều gì sai quấy nên bị người ta tìm đến nhà nên mới có thái độ khác thường như vậy.
Quan Đông đại hiệp Đong Phương Minh chau mày hỏi:
– Âu Dương Chí huynh! Tiểu đệ đã kết giao với đại huynh mấy chục năm nay. Xin miễn cho tiểu đệ lỗ mãng hỏi một câu: Vụ này là thế nào đây?
Âu Dương Chí khoé mắt lộ ra những nỗi đau khổ vô cùng, nhăn nhó cười đáp:
– Lão đệ! Đây là việc riêng của tiểu huynh. Xin lão đệ đừng hỏi tới.
Đông Phương Minh lẳng lặng không nói gì nữa, nhưng cũng như mọi người, đầy ngờ vực. Mọi người không chịu bỏ đi, dường như muốn phanh phui ra vụ này.
Âu Dương Chí buông tiếng thở dài quay sang nhìn Ngô Cương cất giọng hỏi:
– Món nợ đó thanh toán bằng cách nào?
Ngô Cương lạnh lùng nói:
– Vay sao trả vậy.
Âu Dương Chí da mặt co rúm lại loạng choạng người đi, cất giọng run run nói:
– Lão phu xét món nợ này nếu bàn đến nguyên nhân…
Ngô Cương giơ tay lên chận lời đối phương nói:
– Tại hạ sẽ đem sự thật công khai tuyên bố.
Âu Dương Chí ngẩn người ra hỏi:
– Lão phu đã bảy chục tuổi có chết cũng chẳng non yếu gì nữa, chỉ xin cho một mình lão phu gánh hết trách nhiệm được không?
Ngô Cương đáp:
– Không được.
Âu Dương Chí hỏi:
– Chẳng lẽ ông bạn định tru diệt hết bản trang chăng?
Câu nói sặc mùi máu tanh khiến cho quần hào xao xuyến trong lòng. Ai cũng ý thức được nội tình rất nghiêm trọng.
Âu Dương Phương nắm lấy tay phụ thân rú lên hỏi:
– Gia Gia! Vụ này là thế nào đây.
Âu Dương Chí hất mạnh tay con ra quát lên:
– Ta không cho ngươi hỏi nữa.
Hoa Bất Phương lạnh lùng xen vào:
– Sách Huyết tam Kiếm! Bản nhân lấy danh nghĩa Võ Minh có lời trung cáo cho các hạ nên nghĩ kỹ rồi hẳn làm và nên tuân theo công ước Võ Minh…
Ngô Cương nói:
– Câm họng đi! Ngươi không đáng.
Hoa Bất Phương cũng lớn tiếng:
– Rồi ngươi sẽ phải hối hận cũng không kịp nữa.
Ngô Cương quát lên:
– Hoa Bất Phương! Khép cái mồm của ngươi lại không thì có người sẽ băm xác ngươi ra thành muôn đoạn.
Hoa Bất Phương xám mặt run lên hỏi:
– Ai?
Ngô Cương đáp:
– Người đã bị các ngươi bỏ vào quan tài đưa đi.
Hoa Bất Phương giật bắn người lên, đưa mắt chăm chú nhìn Từ Tiểu hương, không nói gì nữa.
Cỗ quan tài sơn đen tỏa ra một làn không khí chết chóc rung rợn khiến người ta phải phát run.
Mỹ nhân ngư Từ Tiểu Hương cất giọng âm trầm nói:
– Sách Huyết tam Kiếm! Ngươi thật là cuồng vọng…
Ngô Cương hắng giọng một tiếng chứ không trả lời.
Âu Dương Phương tức giận đến cực điểm quát hỏi:
– Sách Huyết tam Kiếm! Sao ngươi lại đem quan tài đến đây?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Bữa nay trong bọn các ngươi ắt có người nằm vào trong đó.
Âu Dương Chí nghiến răng nói:
– Sách Huyết Tam Kiếm! Lão phu nhắc lại đề nghị hồi nãy.
Ngô Cương ngẫm nghĩ rồi trầm trọng:
– Được ! Nhưng phải có điều kiện.
Âu Dương Chí hỏi:
– Điều kiện gì?
Ngô Cương đáp:
– Lão phải lập tức tuyên bố giải tán Thần Đao hội.
Điều kiện này thật là thảm khốc không ai dám ưng chịu.
Âu Dương Phương tức giận hầm hầm gầm lên:
– Không được! Dù cả Thần Đao hội chỉ còn một người sống cũng không thể tuyên bố như vậy được.
Ngô Cương nghiến răng đáp:
– Thế thì hội đó sẽ không còn một người nào sống sót.
Bọn đệ tử Thần đao hội có mặt tại trường phẫn nộ đến kỳ cùng đều bật tiếng hầm hừ cặp mắt trợn lên cơ hồ toé máu.
Quần hào cũng bị câu nói sặc mùi máu tanh làm cho kích động nhốn nháo cả lên.
Ngô Cương vẫn điềm nhiên. Lúc cần đến chàng có phải đại khai sát giới cũng không chùn tay vì chàng nghĩ đến nấm mồ chôn năm trăm mạng người thảm khốc phi thường. Huyết dịch trong người chàng cũng đầy sát khí giả tỷ mối thảm hoạ ngày trước mà không do người bào huynh của chàng là Ngô Hùng cầm đầu gây nên thì chàng phải gây cuộc đổ máu tru diệt hết các môn phái chàng mới cam tâm.