Ngô Cương không ngờ lâm vào tuyệt cảnh mà còn sống được. Chàng xúc động, toàn thân run bần bật, tự hỏi:
– Nếu nàng biết rõ lai lịch ta liệu nàng có cứu ta không?
Nàng đã là một phần tử của Võ Minh thì hành vi này đã gây nên tội phản bội. Bất luận môn phái nào trên chốn giang hồ thì tội phản bội cũng bị nghiêm trị. Nhất là giữa nàng và ta mối tình cảm không còn tồn tại thì sao nàng lại cam tâm mạo hiểm cứu ta?
Bỗng nghe Lã Thục Viên nói:
– Đi đi! Sao còn đứng thộn mặt ra? Nếu bị phát giác thì cả ngươi lẫn ta đều bị xong đời.
Lã Thục Viên vừa nói vừa tiến vào đường hầm.
Ngô Cương trong lòng hồi hộp đi sát theo nàng.
Cánh cửa hầm tự động đóng lại. Đường hầm tối đen như mực giơ bàn tay không trông rõ ngón.
Ngô Cương mất hết công lực thành ảnh hưởng cả đến thị lực không được minh mẫn như trước nữa. Chàng phải sờ lần tiến về phía trước, tốc độ giảm đi rất nhiều.
Lã Thục Viên giục giã luôn miệng. Chàng bước cao bước thấp chệnh choạng người đi, mấy lần té cả lên người nàng.
Càng hấp tấp lại càng lính quýnh. Chân tay mặt mũi va chạm vào đá đều bị xây sát.
Lã Thục Viên bồn chồn trong dạ. Nàng nắm lấy tay Ngô Cương kéo chàng sánh vai cùng đi.
Mùi hương thoang thoảng, hơi thở nhẹ nhàng của người thiếu nữ khiến chàng cảm thấy mối cảm thụ khác lạ làm cho toàn thân ấm áp dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên Ngô Cương cùng đàn bà thân cận về da thịt. Chàng khẩn trương toát mồ hôi.
Đường hầm này dường như rất dài, đi mãi mà không hết. Ngô Cương bị hành hạ trong một thời gian khá lâu lại không được ăn một hột cơm, uống một giọt nước, bây giờ chàng bị lôi đi hơi thở hông hộc. Tuy chàng đã nghiến răng chịu đựng mà cũng không nổi.
Lã Thục Viên thở dài sườn sượt nói:
– Thật là oan gia!
Nàng ôm ngang lưng Ngô Cương cất bước đi rất lẹ.
Ngô Cương vừa mắc cỡ vừa bồn chồn nhưng không làm thế nào được, vì đây là lúc mình phải trốn thục mạng cho thoát thân.
Trong đầu óc chàng chỉ thấy khích động vô cùng, ngoài ra không có ý niệm gì khác.
Không hiểu Lã Thục Viên cắp chàng chạy đã bao lâu, trước mắt bỗng sáng lòa.
Lã Thục Viên thở phào một cái nói:
– Đến nơi rồi!
Ngô Cương hỏi:
– Đây là địa phương nào?
Lã Thục Viên đáp:
– Giải Thoát Cốc.
Ngô Cương hỏi:
– Sao? Hang Giải Thoát ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Phải rồi! Nó cũng là cái huyệt lớn để liệng thây ma.
Ngô Cương nghe mà ớn gáy, lông tóc dựng cả lên.
Lã Thục Viên buông Ngô Cương xuống.
Lúc này Ngô Cương mới phát giác ra mặt nàng đỏ bừng như người say rượu. Trước ngực phập phồng, đủ rõ lòng nàng rạo rực ghê gớm.
Dĩ nhiên một cô gái còn là xử nữ mà ôm một gã trai tơ đi đường thì mối cảm thụ mãnh liệt không cần nói cũng hiểu.
Ngô Cương vừa cảm kích lại vừa bẽ bàng. Chàng hối hận chỉ vì sơ ý trong lúc nhất thời mà bị mắc bẫy suýt nữa thì thua cả bàn. Chàng ngẩng đầu nhìn lên bất giác hít mạnh một hơi khí lạnh. Vì chàng thấy ngoài cửa đường hầm vách núi dựng đứng cách mặt đất ít ra là bảy tám trượng.
Giả tỷ gặp lúc chàng chưa mất công lực thì chàng chẳng coi vào đâu, nhưng bây giờ chàng muốn nhảy xuống chỉ có một đường vỡ sọ mà chết.
Lã Thục Viên chau mày nói:
– Chúng ta không thể chần chờ một giây lát nào được.
Dứt lời nàng cởi dây đeo thanh Phụng Kiếm ở trên lưng Ngô Cương ra, rồi không ngần ngại gì nữa ôm xốc chàng lên lao mình nhảy xuống.
Bên tai tiếng gió vù vù. Hai người rớt xuống rất lẹ. Ngô Cương trong lòng cực kì hồi hộp.
Huỵch!
Ngô Cương bị chấn động mạnh cơ hồ ngất xỉu. Hồi lâu chàng mới tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn thì mạch màu chạy rần rần. Trái tim đập thình thịch.
Nguyên người chàng đè trúng lên Lã Thục Viên không chệch chút nào. Hai miệng chỏ vào nhau. Hai người dính làm một trong lòng chàng toàn nhuyễn ngọc ôn hương.
Cặp mắt trợn tròn xoe, chàng chống hay tay xuống định bò dậy thì bất ngờ lại trúng ngay hai “trái đào”
Lã Thục Viên kêu thét lên, chân tay luống cuống, Ngô Cương lại té xuống vẫn miệng trúng miệng.
Chàng thộn mặt ra! Đầu óc hỗn loạn không biết đây là sự thật hay ảo mộng.
Lã Thục Viên nhắm nghiền hai mắt, nàng không nói gì mà cũng không cử động.
Ngô Cương chú ý nhìn nàng không khỏi rung động, rồi đôi môi chàng khỏa lấp cái miệng anh đào.
Trong khoảnh khắc này, chàng tưởng chừng như mình mọc cánh bay bổng lên không và thân mình đặt vào cảnh giờ kì diệu.
Trong lúc chàng còn đang mông lung thì bị đẩy ra. Lã Thục Viên giục chàng:
– Dậy đi!
Nàng ngồi sững sờ dưới đất.
Ngô Cương lóp ngóp bò dậy, rồi lại thành thế nương tựa vào nhau…
Đột nhiên mắt chàng ngó tới những đầu lâu trắng hếu chất đống bên mình. Chàng sợ quá lập tức tỉnh lại liền, bẽn lẽn nói:
– Lã cô nương! Tại hạ không biết nói sao bây giờ?…
Lã Thục Viên cũng hổ thẹn cuối đầu xuống đáp:
– Ta cũng chẳng biết nói gì và làm gì lúc này nữa.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Cô nương…
Lã Thục Viên hỏi:
– Ta vẫn kêu ngươi bằng Sách Huyết Nhất Kiếm hay sao?
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ trong lòng. Hồi lâu chàng cương quyết đáp:
– Tại hạ tên gọi Ngô Cương…
Lã Thục Viên kinh hoảng giật bắn người lên hỏi:
– Võ Minh đang truyền “Bách Long Lệnh” truy nã Ngô Cương phải là ngươi không?
Ngô Cương từ từ tháo tấm mặt nạ ra, xúc động đáp:
– Đúng là tại hạ! Cô nương hối hận đã cứu tại hạ rồi chăng?…
Lã Thục Viên biến đổi sắc mặt mấy lần. Sau nàng buồn rầu thở ra nói:
– Hối hận thì cũng muộn mất rồi!
Ngô Cương đeo mặt nạ vào, bất giác chàng đứng dậy nắm lấy tay Lã Thục Viên gọi:
– Viên muội! Ta…
Lã Thục Viên tựa tấm thân mềm mại vào trước ngực Ngô Cương run run cất tiếng gọi:
– Cương ca ca!
Hai trái tim không ngờ cùng hòa một nhịp trong một cảnh giới li kì mà cách kết hợp lại càng vi diệu hơn.
Tình mặn nghĩa nồng! Bất tất phải nói dài lời, vì trái tim đã có điểm thông linh.
Dĩ nhiên hai bên nảy nở tình yêu và đây là một cuộc tao ngộ bất kì.
Ngô Cương khẽ vuốt mái tóc mây của nàng. Đầu óc chàng chìm đắm vào một cảnh mê man kì ảo.
Nửa giờ trước đây không ai ngờ xảy ra cuộc biến ảo này.
Lã Thục Viên nói:
– Cương ca ca! Chúng ta phải tìm cách rời khỏi nơi đây.
Ngô Cương ồ một tiếng buông tay ra, chàng đảo mắt nhìn quanh thấy hang giải thoát giống như một cái giếng cổ rất lớn. Bốn bờ giếng là cảnh núi cao ngất trời. Ngô Cương không khỏi kinh hãi la lên:
– Làm thế nào… mà ra được?
Lã Thục Viên đáp:
– Đã có đường ngầm giao thông ra ngoài.
Ngô Cương nói:
– Ủa! Nếu vậy thì chúng ta đi thôi!
Hai người dắt tay nhau về phía đông mà chạy.
Ngô Cương quên cả đói khát. Không hiểu lực lượng từ đâu kéo đến khiến chàng phấn khởi tinh thần.
Hai người đi đến một góc núi, Lã Thục Viên đưa tay ấn mạnh vào một mỏm đá lồi ra.
Đột nhiên một phiến đá giống như tấm cánh cửa lùi sang một bên.
Trong cửa lại là một đường ngầm tối mò. Ngô Cương hít mạnh một hơi khí lạnh vào người.
Lã Thục Viên giục:
– Đi mau! Nếu bị phát giác thì thật là hỏng bét!
May đường hầm ở hang giải thoát này khá rộng, đi lại dễ dàng ít tốn sức lực hơn.
Giữa hai người lúc này không còn úy kỵ nữa. Lã Thục Viên vừa đỡ Ngô Cương vừa chạy thật lẹ.
Đường hầm không dài lắm. Trong khoảng khắc đã ra tới cửa.
Ngoài cửa hầm toàn núi non rừng rậm bát ngát.
Lã Thục Viên dắt Ngô Cương chạy một hơi vượt qua hai hẻm núi đến một khu rừng rậm. Nàng hơn hở tươi cười nói:
– Bây giờ mới thật chúng ta thoát khỏi chốn hang hùm.
Ngô Cương xúc động nói:
– Viên muội! Tiểu huynh sẽ hết lòng báo đáp Viên muội. Quyết chẳng bao giờ thay lòng đổi dạ.
Lã Thục Viên nói:
– Chữ báo đáp Cương ca dùng không đúng!
Rồi nàng nói tiếp:
– Cương ca phải đổi chữ đó lại.
Ngô Cương hỏi:
– Đổi bằng chữ gì?
Lã Thục Viên đáp:
– Đổi bằng chữ “yêu”!
Mặt nàng đỏ bừng rồi nàng bẽn lẽn cười nói:
– Bây giờ chưa bàn đến chuyện này được. Trước hết Cương ca phải khôi phục lại công lực. Đó là việc cần kiếp hơn.
Ngô Cương run lên hỏi:
– Khôi phục công lực ư? Viên mụi có thể khôi phục công lực cho tiểu huynh chăng?
Lã Thục Viên đáp:
– Công lực của Cương ca chưa bị mất đâu mà chỉ bị phong tỏa bằng một phương pháp đặc biệt…
Ngô Cương ồ lên một tiếng.
Lã Thục Viên lại nói:
– Nhưng tiểu muội sợ…
Ngô Cương hỏi:
– Sợ gì?
Lã Thục Viên đáp:
– Sợ xảy ra bất trắc.
Ngô Cương kinh hãi hỏi:
– Xảy ra bất trắc ư? Viên muội nói thế là có ý gì?
Lã Thục Viên nghiêm nghị đáp:
– Tiểu muội tuy hiểu cách giải trừ nhưng công lực có hạn, nếu miễn cưỡng mà làm thì hao tổn sức lực và mất thì giờ mà hiệu quả lại không thu lượm được mấy. Giả sử dọc đường gặp chuyện rắc rối không người bảo vệ thì hậu quả thật khó mà lường được.
Ngô Cương trong lòng rất cảm động, nhìn Lã Thục Viên một cách rất thiết tha nói:
– Viên muội không nên miến cưỡng…
Lã Thục Viên ngắt lời:
C- ương ca ca! Nếu ca ca không hồi phục được thì khó lòng cất bước. Hẳn ca ca cũng biết rất nhiều người đang muốn sát hại ca ca.
Ngô Cương biến sắc. Chàng biết đây là sự thật. Hễ mình thò mặt ra là gặp tai họa. Chàng nói:
– Viên muội! Tiểu huynh có mấy lời muốn hỏi Viên muội…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Ca ca không nói thì tiểu muội biết rồi.
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội… biết rồi ư?
Lã Thục Viên đảo cặp mắt trong như nước hồ thu hỏi lại:
– Phải chăng Cương ca ca muốn hỏi lai lịch tiểu muội?
Ngô Cương mỉm cười đáp:
– Viên muội thật là người thông minh. Đoán trúng được ý nghĩ của tiểu huynh.
Lã Thục Viên mặt buồn rười rượi nói:
– Nếu Viên muội có điều khó nói thì tiểu huynh không hỏi nữa nhưng…
Lã Thục Viên hỏi:
– Nhưng làm sao?
Ngô Cương đáp:
– Ngoài việc thân thế Viên muội, tiểu huynh muốn hỏi việc khác được chăng?
Lã Thục Viên nói:
– Việc khác thì có thể. Ca ca hỏi đi!
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội có phải là người trong Võ Minh không?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu muội không phủ nhận điểm này.
Ngô Cương lại hỏi:
– Vậy Viên muội cứu tiểu huynh, há chẳng phải là phạm tội phản nghịch ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu muội tin rằng hành động lần này của tiểu muội không đến nỗi bị người phát giác?
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội lại lẩn vào ư?
Lã Thục Viên chỉ ậm ừ chứ không trả lời.
Ngô Cương lại hỏi:
– Thái Thượng Hộ Pháp là người thế nào?
Lã Thục Viên ra chiều khó nghĩ. Nàng trầm lặng một hồi lâu rồi cương quyết đáp:
– Vụ này liên quan đến sự cơ mật tồi cao của bản minh. Cương ca ca đã muốn biết thì tiểu muội cũng nói cho hay.
Ngô Cương xúc động run lên hỏi:
– Lão là ai vậy?
Lã Thục Viên đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi hạ thấp giọng xuống đáp:
– Lão là một nhân vật mà người nào nghe cũng đều sợ vỡ mật. Lão chính là Âu Dương Tàn.
Ngô Cương khác nào dẫm phải rắn rết run bắn người lên hỏi:
– Sao? Viên muội nói lại lần nữa.
Lã Thục Viên nhắc lại:
– Thái thượng hộ pháp Võ Minh chính là Yêu Vương Âu Dương Tàn.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Sao lại… Có thể thế được?
Lã Thục Viên nghi ngờ hỏi lại:
– Sao không thể được?
Ngô Cương tắc họng không biết nói thế nào.
Lã Thục Viên dường như tỉnh ngộ ồ lên một tiếng rồi hỏi:
– Phải rồi! Dường như Cương ca ca nói kí danh đệ tử của lão nhân gia.
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Đó là sự thật. Tiểu huynh theo lão nhân gia học nghề bốn tháng…
Bây giờ đến lượt Lã Thục Viên giật mình kinh hãi. Nàng giương mắt hạnh tròn xoe hỏi:
– Tiểu muội hồ đồ mất rồi. Câu đó ở đâu mà ra?
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội có nhất quyết lão chính là Yêu Vương Âu Dương Tàn không?
Lã Thục Viên đáp:
– Cái đó còn giả sao được.
– Nhưng…
– Nhưng làm sao?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Âu Dương Tàn truyền võ kĩ cho tiểu huynh là người khác cũng nên.
Lã Thục Viên kinh hãi đứng dậy run lên hỏi:
– Sao ca ca lại biết thế?
Ngô Cương đáp:
– Sự thật là như vậy.
Lã Thục Viên nói:
– Yêu Vương chỉ có một người mà thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Trong hai người đó người có người là đúng?
Lã Thục Viên đáp:
– Thái thượng hộ pháp Võ Minh mới đích là Yêu Vương Âu Dương Tàn.
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội lấy gì làm bằng chứng mà cả quyết như vậy?
– Lão có tín vật là Diêm Vương Trâm.
Ngô Cương nói:
– Tiểu huynh cũng có một cây Diêm Vương Trâm.
Lã Thục Viên sửng sốt hỏi:
– Sao? Ca ca cũng có một cây?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế.
Lã Thục Viên hỏi:
– Ca ca có thể cho tiểu muội coi được không.
Ngô Cương đáp:
– Được chứ!
Chàng lấy trong bọc ra cây Truy Mệnh Ngân Trâm đưa cho Lã thục Viên.
Lã Thục Viên kinh ngạc đón lấy đặt vào lòng bàn tay lật đi lật lại coi kĩ hồi lâu rồi đột nhiên cười nói:
– Cương ca ca! Cái này là của giả.
Ngô Cương giật nẩy mình lên kinh hãi hỏi:
– Giả ư?
Thật là một điều không ngờ. Ngô Cương vẫn chưa tin cây Diêm Vương Trâm của mình là giả.
Lã Thục Viên đáp bằng một giọng kiên quyết:
– Nhất định là của giả.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi:
– Viên muội lấy bằng chứng gì mà nhất quyết như vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Vì…
Giữa lúc ấy thình lình có tiếng lão già ồm ồm cất lên:
– Ai bảo đó là của giả?
Hai người cùng giật nẩy mình lên. Lã Thục Viên ngừng lại không nói nữa.
Thanh âm kia vừa dứt, một lão già râu tóc bạc phơ mình mặc áo bào đột nhiên xuất hiện.
Ngô Cương xúc động như người phát điên. Lão này chính là người đã truyền kĩ thuật cho chàng bốn tháng tên gọi Yêu Vương Âu Dương Tàn.
Lã Thục Viên kinh hãi hỏi:
– Lão tiền bối là cao nhân phương nào?
Huỳnh y lão nhân đến trước mặt hai người thủng thẳng đáp:
– Lão nhân gia ư? Chà!…
Lão ra tay nhanh như điện chớp vừa vung lên một cái, Lã Thục Viên đã té huỵch xuống đất.
Ngô Cương cả kinh thất sắc hô lên:
– Lão tiền bối! Lão tiền bối…
Huỳnh y lão nhân lạnh lùng ngắt lời:
– Lão phu có chuyện riêng nói trước với ngươi. Hãy để thị nằm yên đấy một lúc.
Ngô Cương cuối xuống lượm cây Diêm Vương Trâm lên. Chàng ngơ ngác nhìn lão áo vàng không biết nói sao mặc dù chàng muốn giải đáp nhiều vấn đề muốn hỏi lão.
Huỳnh y lão nhân cất tiếng hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi cũng tin cây trâm này là của giả ư?
Ngô Cương hoang mang đáp:
– Vãn bối không biết được.
Huỳnh y lão nhân hỏi:
– Ngươi hoài nghi cả thân thế lão phu chăng?
Ngô Cương ngập ngừng:
– Cái đó…
– Cái đó chẳng quan hệ gì. Giữa ngươi và ta không có danh nghĩa sư đồ. Ta truyền võ kĩ cho ngươi chỉ vì thương yêu ngươi.
Ngô Cương định thần, sắp đặt những câu hỏi cho có thứ tự.
Chàng hỏi:
– Phải chăng tiền bối đã thay đổi diện mạo để quy đầu Võ Minh?
Huỳnh y lão nhân đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương hỏi:
– Lão tiền bối gia nhập Võ Minh với mục đích gì?
Huỳnh y lão nhân đáp:
– Dĩ nhiên là có việc liên quan đến cuộc tồn vong của võ lâm Trung Nguyên.
Ngô Cương hỏi:
– Lão tiền bối có thể nói rõ hơn được không?
Huỳnh y lão nhân đáp:
– Minh chủ Võ Minh đang tiến hành công cuộc tiêu diệt lực lượng chính nghĩa, mưu đồ bá chủ thiên hạ.
Ngô cương nói:
– Hiện giờ địa vị lão đã là thiên hạ đệ nhất nhân…
Huỳnh y lão nhân ngắt lời:
– Minh chủ với bá chủ là hai chuyện khác nhau. Minh chủ còn phải chịu những điều thúc ước trong minh quy và chỉ làm đại biểu cho các phái mà thôi, chứ chưa thể muốn làm gì thì làm. Còn bá chủ không phải như vậy.
Ngô Cương hỏi:
– Nhưng hành vi của lão hiện giờ có khác gì với bá chủ đâu?
Huỳnh y lão nhân đáp:
– Vẫn còn cách nhau một đoạn.
Ngô Cương hỏi:
– Lão là ai vậy?
Huỳnh y lão nhân đáp:
– Hiện giờ chưa thể biết rõ. Chẳng có mấy người được nhìn rõ chân tướng hắn. Bây giờ mới có một cơ hội…
Ngô Cương ngắt lời:
– Cơ hội gì?
Huỳnh y lão nhân đảo mắt ngó Lã Thục Viên nằm ngất xỉu dưới đất rồi đáp:
– Có thể khám phá ra sự bí mật từ miệng ả này.
Ngô Cương chấn động hỏi:
– Bức bách y phải cung xưng hay sao?
Huỳnh y lão nhân xẵng giọng hỏi lại:
– Thằng lỏi con phản đối chăng?
Ngô Cương ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
– Đúng thế! Vãn bối không đồng ý.
Huỳnh y lão nhân cười khành khạch hỏi:
– Ngươi bị ả làm cho mê muội rồi chăng?
Ngô Cương nghiêm nghị đáp:
– Y đã có ơn cứu mạng cho vãn bối. Mình là kẻ võ sĩ thì phải biết điều ân oán phân minh.
– Hừ!