Sân bay người đến kẻ đi, âm thanh náo nhiệt không ngừng.
Tô An Ninh kéo vali đứng ở một góc chờ Cố Thời Cảnh, bên tai thỉnh thoảng vang đến tiếng nhắc nhở hành khách đăng kí.
Cố Thời Cảnh mua vé máy bay rồi đi về bên này, đứng trước mặt cô, đưa tay sờ sờ đầu cô, “Đi thôi.”
Tô An Ninh cất điện thoại di động, sóng vai đi cùng anh đi qua chỗ ngoặt, người xuống tầng nhiều vô cùng.
Tô An Ninh nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, cười nói, “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngay ở chỗ này luôn này.”
Nhắc tới bỗng thấy đúng là quá đúng lúc rồi, trên đời nhiều người như vậy, sao cô lại hết lần này đến lần khác đụng phải anh chứ.
Đây hẳn là duyên phận trong truyền thuyết.
“Ừm, nhớ.” Cố Thời Cảnh ôm vai cô, cúi đầu nói, “Sau này đi đường không được cúi đầu chơi điện thoại, nguy hiểm.”
“Còn nói em à, anh cũng vậy còn gì.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn anh. Bằng không cô cũng sẽ không làm rơi điện thoại di động của anh.
“Anh đang bận việc.” Cố Thời Cảnh bình tĩnh nhìn cô.
“Em cũng đang bận việc.” Tô An Ninh mở to đôi mắt.
“Anh đang quan tâm em đấy.”
Tô An Ninh ồ một tiếng, không nói chuyện nữa, trong lòng vẫn là thấy hơi ít vui vẻ.
Hai người đi đăng ký, ngồi ở hàng thứ ba, Tô An Ninh ngồi dựa vào cạnh cửa sổ, còn Cố Thời Cảnh ngồi ở bên cạnh cô.
Bọn họ đeo khẩu trang nên cũng không ai nhận ra họ, ngược lại dáng người thon dài thẳng tắp của Cố Thời Cảnh lại hấp dẫn không ít các cô gái nhỏ ghé mắt nhìn.
Sau khi Tô An Ninh nhìn thấy, cô khẽ kéo cánh tay của anh, đánh dấu chủ quyền trong thầm lặng.
Cô gái ở bên cạnh sau khi nhìn thấy thì lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Cố Thời Cảnh đưa tay gạt gọn tóc mái của cô lại, cúi đầu cười nói, “Ăn dấm à?”
Tô An Ninh dựa vào cánh tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Dấm có gì ngon, em muốn ăn đường.”
“Được.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Máy bay hạ cánh rồi, em muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Tô An Ninh nhìn tia sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, biết anh nghĩ sai, “Em phải ngủ bù đây.”
“Ừm, ngủ đi.” Cố Thời Cảnh sờ lên tóc cô, đau lòng nhìn cô. Cô gái nhỏ của anh gần đây chịu khổ nhiều rồi.
Tối hôm qua Tô An Ninh nói chuyện với Phương Hành Chu mãi, chưa ngủ được bao lâu đã tỉnh.
Bây giờ cũng quá là buồn ngủ rồi, cô nhắm mắt liền ngủ mất.
Chừng hai tiếng là đến nơi, Tô An Ninh ngủ rất ngon, Cố Thời Cảnh hơi không đành lòng đánh thức cô.
Lúc đến nơi thì tiếng nhắc nhở vang lên một hồi, Tô An Ninh bị đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, “Đến rồi ạ?”
“Ừm, ngủ đủ chưa?” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói.
“Rồi ạ, rất dễ chịu.” Tô An Ninh cử động gân cốt một chút, nhìn anh, “Chúng ta xuống thôi.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh đáp.
Ngoài sân bay ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ cao, gió nóng ập vào mặt, hơi nóng ẩm một chút.
“Nhiệt độ cao ghê.” Ở thành phố C cô đều phải mặc áo khoác, bên này vẫn còn như ngày xuân vậy, rất ấm áp.
“Bên này nhiệt độ hơi cao.” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô, “Đến khách sạn thay quần áo đã.”
“Vâng.” Tô An Ninh gật đầu, cô mặc hơi nhiều, đúng là muốn thay quần áo.
Ven đường có xe đang chờ, Cố Thời Cảnh dẫn Tô An Ninh lại gần. Lái xe đứng bên cạnh xe chờ, nhìn thấy Cố Thời Cảnh gọi một tiếng Cố tổng.
Sau đó anh ta mở cửa xe ra, nhận vali trong tay anh để vào cốp xe đằng sau.
Cố Thời Cảnh ra hiệu cho Tô An Ninh đi lên trước.
Tô An Ninh gật đầu bước lên xe, sau đó Cố Thời Cảnh cũng đi lên.
Chờ Cố Thời Cảnh ngồi xuống rồi, Tô An Ninh hỏi anh, “Bên này anh cũng có người à?”
“Một phần của công ty.” Cố Thời Cảnh nói đơn giản.
Tô An Ninh hiểu rõ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Sản nghiệp của gia đình ở thành phố C đã được nâng lên mây xanh rồi, có sản nghiệp ở chỗ khác cũng không có gì quá kỳ lạ.
Xe dừng ở trước khách sạn, lái xe đưa hai người họ đi vào rồi rời đi.
Cố Thời Cảnh đứng ở đằng trước cầm thẻ phòng đi tới, nhận vali trong tay cô, “Đi thôi.”
Tô An Ninh đi theo sau lưng anh.
Đi thang máy lên tầng sáu.
Số phòng là 6006, Cố Thời Cảnh mở cửa ra để cô đi vào, anh tùy theo vào rồi đóng cửa.
Tô An Ninh quay người nhìn anh, hơi lạ lùng, “Sao anh cũng vào rồi?”
“Phòng anh đặt, sao không thể vào chứ?” Cố Thời Cảnh kéo vali đi vào.
“Anh, anh không phải chỉ đặt một phòng đấy chứ?!” Tô An Ninh chỉ anh.
“Ừm, đúng.” Cố Thời Cảnh gật đầu, “Thì sao nào?”
Sao nào?
Tô An Ninh nghĩ đến buổi tối phải ở chung một phòng với anh, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cố Thời Cảnh đi tới, “Nghĩ gì thế? Thay quần áo đi.”
Tô An Ninh nhìn anh, căng thẳng hỏi, “Thay quần áo làm gì?”
Cố Thời Cảnh thấy cô vội vã cuống cuồng như thế, thấp giọng cười nhẹ một tiếng, ôm người cô vào trong ngực, “Có thể làm nhiều chuyện.”
Tô An Ninh lùi lại, đưa tay ngăn anh tiến lên, “Em… em còn chưa chuẩn bị xong.”
Cố Thời Cảnh cười, “Chưa chuẩn bị xong cái gì?”
Tô An Ninh nói chuyện rất lung tung, hình như người ta nào có ý như thế, “Em đi thay quần áo.”
Cố Thời Cảnh ở sau lưng thấp giọng cười vài tiếng.
Tô An Ninh cố ý lề mề thật lâu ở trong phòng tắm mới chịu ra ngoài.
Cố Thời Cảnh ngồi ở trên ghế sofa trong phòng, đang nói chuyện qua video, hình như đang đàm luận chuyện của công ty, thấy cô thì ngoắc tay một cái ý chỉ cô lại gần.
Tô An Ninh thấy anh tắt laptop mới đi qua.
“Bận lắm ạ?”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, tóc còn ướt, đuôi tóc còn tại đọng nước, anh nắm tay cô, đứng dậy, “Qua đây, giúp em sấy tóc.”
Tô An Ninh ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo anh.
Tô An Ninh ngồi ở trên giường, Cố Thời Cảnh ở sau lưng, tiếng máy sấy vang lên phù phù.
Ngón tay của anh luồn vào tóc, nhẹ nhàng nắm lên rồi lại buông xuống.
Mùi hương dịu nhẹ của dầu gội đầu khẽ tỏa ra.
Cả người Tô An Ninh căng lên, ngồi bất động. Ngoại trừ mẹ cô ra thì chỉ có Cố Thời Cảnh sấy tóc cho cô, cũng không biết vì sao mà cô cảm thấy hơi hơi căng thẳng.
Sấy xong nửa rồi, Cố Thời Cảnh tắt máy sấy, căn phòng nháy mắt khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Thấy cô đang căng thẳng, Cố Thời Cảnh hơi buồn cười, từ phía sau vòng qua ôm cô, thấp giọng nói, “Em căng thẳng gì thế?”
“Không có không có.” Tô An Ninh vội vàng lắc đầu, đẩy anh sang một bên, “Đến lượt anh đi đấy.”
Cố Thời Cảnh hôn lên gương mặt hơi ửng đỏ của cô mấy cái rồi mới chịu đứng dậy.
Tô An Ninh ngã xuống giường, đầu rúc vào trong chăn, ai oán, đúng là mất mặt mà.
Xong chuyện thì cũng vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, Tô An Ninh gọi hai phần cơm rồi làm ổ trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Tưởng Hủ Hủ nhắn tin cho cô, hỏi lúc nào cô về trường.
Tô An Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên, sau đó đạp, “Ba ngày nữa.”
Lúc đầu cũng chỉ có ba ngày nghỉ, sau ba ngày cô phải quay về với công việc của mình thôi.
“Sao thế?” Cố Thời Cảnh cúi đầu.
Tô An Ninh dựa vào anh, “Nghĩ đến công việc sau này, chắc là sẽ chẳng có lúc nào được thong dong tự tại như giờ nữa.”
“Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, anh nuôi em.” Cố Thời Cảnh đưa tay ôm vai cô.
“Ai muốn anh nuôi chứ.” Tô An Ninh oán trách, “Mà nói nữa, giấc mộng của em là trở thành Ca Hậu, tổ chức concert vòng quanh thế giới luôn.”
“Ừm, không tệ, Ca Vương Ca Hậu, một đôi trời sinh.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
“Cái gì thế hả?” Tô An Ninh cười nói.
Bên người có tiếng gõ cửa, hẳn là đưa bữa ăn tới.
Cố Thời Cảnh buông cô ra, đi lấy đồ ăn.
Ăn cơm với Cố Thời Cảnh một thời gian rồi nên Tô An Ninh cũng bị đồng hóa, khẩu vị dần trở nên thanh đạm.
Hai người ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lát, bên ngoài không còn nóng như lúc mới đến nữa.
Hẻm Hull là thánh địa du lịch có tiếng, hàng năm người đến đây du lịch người tính bằng hàng trăm triệu. Giờ là tháng mười hai, không tính mùa đắt khách nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đi tới đi lui.
Quán ven đường bày rất nhiều món đồ chơi nhỏ, Tô An Ninh chỉ nhìn từ xa xa, cũng không lại gần.
Cố Thời Cảnh nắm tay cô, xuyên thẳng qua đám người.
Cảnh nổi danh nhất ở hẻm Hull là biển hoa màu hồng. Lúc họ đến đó đã nhìn thấy không ít người đang đứng chụp ảnh rồi.
Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi, “Muốn chụp ảnh không?”
“Chụp thế nào?” Tô An Ninh nhìn cảnh sắc trước mắt, tâm tình rất tốt.
Một nơi đẹp đẽ như vậy, chụp lưu lại cũng rất không tệ.
“Chúng ta chụp một tấm ảnh chung.” Cố Thời Cảnh lấy điện thoại di động ra, chọn một góc độ có ánh sáng đầy đủ.
Tô An Ninh dựa vào anh, nhìn ống kính, đưa tay làm hình chữ V.
Hình ảnh dừng lại như thế, hai người chung khung ảnh, bối cảnh là một biển hoa.
Rất đỗi đẹp đẽ.
Đi dạo hai ba địa điểm, chụp không ít ảnh.
Chân Tô An Ninh đau nhức, không đi nổi nữa nên tìm một chỗ vắng người ngồi xuống.
Cố Thời Cảnh đi mua hai cốc trà sữa và cơm nắm nếp ở gần đó.
Tô An Ninh nhìn thấy cơm nắm nếp, mắt tỏa ánh sáng, “Nắm cơm nếp này, em yêu nhất đấy.”
“Vậy anh ở đâu? Xếp thứ mấy?” Cố Thời Cảnh cầm nắm cơm nếp, thấp giọng nói, “Suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, không thì không có phần cho em đâu.”
“Anh số một, anh là lão đại.” Tô An Ninh bán manh*, “Tuyệt đối là đứng thứ nhất.”
*Bán manh: Làm điệu bộ, dáng vẻ đáng yêu.
Cố Thời Cảnh cười, không nghĩ tới hóa ra cô gái nhỏ của anh vẫn là một đứa nhỏ ham ăn.
“Ăn ngon quá đi.” Tô An Ninh ăn liên tiếp hai cái.
Cố Thời Cảnh nhìn chằm chằm cô, “Ăn ngon vậy cơ à?”
“Vâng, anh muốn nếm thử không?” Tô An Ninh hỏi.
Biết anh không thích ăn cái này nên cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.
Không nghĩ tới Cố Thời Cảnh lại đồng ý, Tô An Ninh gắp một nắm cơm nếp vào miệng anh, hỏi, “Ăn ngon không?”
Sau khi Cố Thời Cảnh ăn, anh chậm rãi mà nói, “Cũng không tệ lắm.”
“Đúng nhỉ, em thích ăn cái này nhất.” Tô An Ninh hai ba miếng là giải quyết xong, miệng nhỏ hút trà sữa, hỏi, “Anh thích ăn gì nhất?”
Cố Thời Cảnh nhìn cô một lúc, cười khẽ, “Anh thích ăn gì nhất ấy à… Là em đấy.”
Tô An Ninh bị sặc trà sữa, mặt đỏ rần.
Ai nói Cố Thời Cảnh cao lãnh thế, ra đây solo với cô!