Có Thiệu Hiển bên cạnh, Trần Bách Châu bình tĩnh an ổn vượt qua học kỳ sau của lớp bốn.
Ở trường, không ai dám làm Thiệu Hiển không vui. Tại Trần gia, Trần Dục cũng vì Thiệu Hiển mà có chút sợ “ném chuột vỡ đồ”.
Ngay cả Bách Mỹ Quyên cũng phải sửa lại thái độ ngày trước, không để cậu chịu đói, cũng đổi cho cậu một căn phòng rộng rãi hơn.
Đối mặt với tất cả những chuyện này, trong lòng Trần Bách Châu vẫn không có một gợn sóng.
Cậu mỗi ngày đều cùng Thiệu Hiển đi học, tan học như trước, cùng nhau ăn cơm làm bài tập, còn cùng luyện võ với Thiệu Hiển.
Đương nhiên, bất kể làm gì, đều không thể thiếu bóng dáng Tiền Văn Kiệt.
Thiệu gia mời huấn luyện võ thuật từng là nhà vô địch thế giới để dạy mấy nhóc choai choai là chuyện bình thường.
Trong ba người, huấn luyện viên rõ ràng có ấn tượng nhất với Trần Bách Châu.
Một là vì cậu rất nghiêm túc khắc khổ, hai là vì cậu có thiên phú cao nhất.
Trần Bách Châu không nghĩ quá nhiều, cậu chỉ hi vọng bản thân mình trở nên đủ mạnh, vì sau này sẽ luôn ở bên cạnh Thiệu Hiển, không được để Thiệu Hiển mất mặt.
Nếu là trước đây, cậu ăn ở Thiệu gia, dùng của Thiệu gia, nhất định trong lòng sẽ tràn đầy hổ thẹn và bất an.
Nhưng bây giờ, cậu đã xem mình là một phần của Thiệu gia. Cũng không phải tự cao tự đại gì, cậu chỉ muốn làm vệ sĩ trong một gia đình nhà giàu có giống như trên phim truyền hình thôi, cậu cảm thấy bản thân mình rất hợp với nhân vật này, cũng rất thích được làm như vậy.
Nếu Thiệu Hiển biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhất định phải gõ vào đầu cậu một cái cho cậu đỡ suy bậy nghĩ bạ.
Người nắm quyền Phó gia sau này, lại có cái tiền đồ như vậy hả?
Sau thi học kỳ, Thiệu Hiển không còn quan tâm đến thành tích nữa, hắn lôi kéo Tiền Văn Kiệt cùng Trần Bách Châu, bắt đầu điên cuồng học bổ túc.
Buổi sáng học, buổi chiều luyện võ, buổi tối nằm trên giường xoa bóp cho nhau.
Thái Nhã Lan thấy ba người bọn họ sinh hoạt phong phú nhưng rất có quy luật, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng, không quản nhiều, thường hay ra ngoài cùng Uông Thục Phân tham gia hội chị em bà tám hoặc đi Spa tu bổ nhan sắc.
Hai người bọn họ vốn không cùng một thế giới, nhưng tính cách lại cực kì hợp, thêm nữa là Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt là bạn tốt, cho nên hai nhà càng ngày càng thân thiết.
Buổi tối, Thiệu Hiển nằm nhoài trên đệm, Trần Bách Châu đang nghiêm túc dùng rượu thuốc đấm bóp cho hắn.
Tiền Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh nhàn nhã bóc vải ăn, vừa ăn vừa trào phúng nói, “Hiển Hiển, da thịt của cậu không hợp đánh đấm đâu, rõ ràng vô dụng thì nhiều sức lực thì ít, nhìn lại đúng là khiếp người.”
Thiệu Hiển nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, “Cậu chỉ biết ăn thôi… Xì!”
Hắn đột nhiên kêu đau một tiếng, Trần Bách Châu giật mình buông tay, vội vã cuống cuồng nói: “Xin lỗi, làm cậu đau rồi.”
Thiệu Hiển chống tay ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Trần Bách Châu.
Ánh đèn phòng ấm áp, đứa nhỏ quỳ gối trên đệm bên cạnh, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy ảo não và tự trách, hai tay không biết nên để ở đâu.
Nuôi một tháng, dáng dấp Trần Bách Châu đã thay đổi lớn. Trước đó cậu gầy yếu thiếu sức sống, bây giờ tuy vẫn gầy, nhưng nhìn qua cũng tuyệt đối không hề yếu đuối.
Thiệu Hiển cười cười, nằm trở lại nói: “Không sao, cứ bóp tiếp đi.”
Hắn nhắm mắt lại, không khỏi nhớ đến tình cảnh lúc mới bắt đầu học võ.
Vừa nãy Tiền Văn Kiệt nói không sai, da thịt của hắn đúng thật là rất yếu ớt, thoáng chạm thử đã xanh xanh tím tím, nhìn mà hù người.
Bây giờ xem như là có chút thích ứng, mấy ngày mới vừa học võ đó, cả người hắn căn bản không dám nhìn.
Từ sáng tới tối Trần Bách Châu đều giúp hắn thoa thuốc, đều một bên bôi một bên yên lặng rơi nước mắt.
Thiệu Hiển không thích nhìn thấy người khác khóc, nhưng Trần Bách Châu cứ lặng yên khóc như vậy, hắn lại không sinh ra được chút bình tĩnh nào.
Trái lại còn có mấy phần chua xót, trong lòng cũng có chút trướng lên.
Hắn biết đứa nhỏ này đau lòng vì mình.
Có những lúc hắn không khỏi cảm khái, vận mệnh thật sự rất kỳ diệu, hắn và Phó Bách Châu rõ ràng đã từng đối chọi gay gắt, nhưng hắn không quá đặt nặng lên kiếp trước, tình huống cũng đã thay đổi.
“Hiển Hiển, Hiển Hiển, Thiệu Hiển!” Tiền Văn Kiệt ghé vào lỗ tai hắn chế tạo tạp âm.
Thiệu Hiển đột nhiên hoàn hồn, liếc cậu ta một cái, lười biếng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sao vừa nãy cậu lại thất thần thế?” Tiền Văn Kiệt lầm bầm một câu, hỏi, “Cậu tính bao giờ nói chuyện nhảy cấp với dì Thái?”
Thiệu Hiển nhàn nhã, “Bây giờ mới tháng là bảy, gấp làm gì? Sách lớp năm cậu đọc xong hết rồi à?”
“Thì tôi chỉ hỏi chút thôi.” Lông mày Tiền Văn Kiệt nhíu chung một chỗ, oán hận liếc mắt nhìn hai người, “Hai người thật là đáng sợ, tôi chỉ là một người bình thường, không bì được với các cậu.”
Thiệu Hiển không khỏi nở nụ cười.
Nếu hắn không trọng sinh trở về, mượn dùng kinh nghiệm kiếp trước, cũng không thể nào giả dạng thành một “thần đồng” được.
Nếu là thiên tài thật sự, không phải Trần Bách Châu thì chẳng phải ai khác.
Sau khi có thành tích thi học kỳ, ở trường học không ai còn dám nghi ngờ năng lực của Trần Bách Châu nữa.
Tất cả mọi người tách chỗ ngồi, giám thị rất nghiêm khắc, căn bản không thể gian lận. Ở tình huống như vậy, Trần Bách Châu vẫn cầm chắc điểm tối đa ba môn, đứng ngang hạng nhất cùng Thiệu Hiển.
Thời điểm nghỉ hè học bổ túc, Trần Bách Châu cùng lắm chỉ bỏ ra nửa tháng, liền có thể tiêu hóa toàn bộ sách giáo khoa lớp năm.
Từ tận đáy lòng Thiệu Hiển cảm thấy, cậu còn đang cố ý làm chậm lại tốc độ học tập.
Không chỉ ở bài vở, ngay cả khi luyện võ, Trần Bách Châu đều biểu hiện cực kì ưu tú.
Cậu tựa như không sợ đau chút nào, có chút giống như gần mười năm đau khổ đều chỉ là một loại tôi luyện, cậu đã sớm hình thành thói quen, cho nên những vết thương khi luyện võ đối với cậu mà nói không đáng kể chút nào.
Không sợ khổ, năng lực học tập vượt trội, huấn luyện viên thực sự coi cậu là bảo vật.
Đương nhiên, Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt cũng không hề kém cỏi, học cũng rất khá.
“Ngày mai ra ngoài chơi đi, thư giãn một chút.” Thiệu Hiển bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiền Văn Kiệt nghe vậy hưng phấn nói: “Thật sao? Đi đâu chơi?”
“Quảng trường Thế kỷ mới mở một tầng trò chơi điện tử, chúng ta đến xem xem.” Thiệu Hiển cảm thấy được đấm bóp rất khá, liền vươn mình ngồi dậy trả lời.
Hắn nghĩ Trần Bách Châu xưa nay không được đi chơi, nên muốn dẫn cậu đi xem một chút.
Trần Bách Châu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, sau đó lại trở về ngồi xuống đệm, bắt đầu bóc vải.
“Tầng trò chơi điện tử? Được đó!” Tiền Văn Kiệt không khỏi mặt mày hớn hở.
Trẻ con mười tuổi đều có tính ham chơi, Thiệu Hiển rất hiểu cho tâm tình của cậu, đang muốn quay ra hỏi Trần Bách Châu, lại thấy một quả vải trắng nộn nộn đưa tới trước mặt mình.
Tay còn lại Trần Bách Châu cầm lấy vỏ, không làm bẩn thịt quả lấy một chút.
Cậu lẳng lặng nhìn Thiệu Hiển, lông mi thật dài phóng ở trước mắt làm nổi bật cặp con ngươi, đẹp đẽ đến khó tin.
Trong lòng Thiệu Hiển cảm thấy khó tả, lại không đưa tay nhận lấy vải, trực tiếp cúi đầu, cắn một miệng nhỏ.
Cùi vải trong veo mát miệng, chất lỏng no đủ, một ít chảy xuống tay Trần Bách Châu, cậu cũng không để ý, tay kia còn đưa đến một quả khác.
“Trần Bách Châu cậu đối xử với Hiển Hiển cũng quá tốt rồi đi? Sao không có ai bóc cho tôi chớ?” Tiền Văn Kiệt ré lên quái dị, rất có vài phần khổ sở khi bị vứt bỏ.
Thiệu Hiển cười khan một tiếng, cấp tốc đoạt lấy vải, đem toàn bộ cho vào miệng, hai má phồng ra hai cái bọc lớn.
Nhả hạt ra xong mới liếc Tiền Văn Kiệt một cái, “Cậu là Tiền Bút Sáp mà, để con mèo Poko nhà cậu* bóc cho cậu đi.”
*Nhật Bản có Shin bút chì, Trung Quốc Đại lục có Tiền Bút Sáp (có lẽ bây giờ mới có bạn hiểu tại sao Thiệu Hiển lại gọi Tiền bóng đèn như vậy):v
Nhưng mà mèo Poko và Shin cậu bé bút chì không cùng một truyện, chỗ này có lẽ tác giả nhầm với chú chó Bạch Tuyết của cu Shin hoặc cố tình để vậy cho độc lạ:v
Lông mày giống ai nào?:>
Trần Bách Châu giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình, tiếp tục bóc vải.
“Cậu cũng ăn đi.” Thiệu Hiển không thể nhìn cậu bóc cho mình không được, nếu không sẽ luôn cảm giác mình như đang bóc lột sức lao động của công nhân nhỏ tuổi vậy.
Tiền Văn Kiệt đột nhiên cảm thấy bản thân đã ăn no rồi, cậu không hiểu cảm giác này từ đâu mà đến, chỉ sững sờ nhìn hai con người trước mặt.
Rõ ràng là nhóm ba người, lại chỉ có mình cảm thấy cô độc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền Văn Kiệt đến Thiệu gia chờ Thiệu Hiển.
Sau khi ba người ăn xong bữa sáng, bác tài xế Phương lái xe đưa bọn họ đến Quảng trường Thế kỷ.
Cùng đi với bọn họ còn có Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân, hai vị mẫu thân đại nhân cũng không yên lòng để ba đứa con thơ ra ngoài chơi với nhau.
Dù sao thời đại này, lừa bán trẻ con thực sự quá nhiều.
Sau khi đặt chân đến tầng trò chơi điện tử, Tiền Văn Kiệt hưng phấn như con khỉ, nhảy nhảy nhót nhót, nhìn thấy cái gì cũng muốn chơi một chút.
Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân chỉ ở bên cạnh coi chừng, cũng không tham gia chơi.
Người đàn ông ba mươi tuổi nam tính như Thiệu Hiển, chẳng hề có hứng thú với trò chơi điện tử, đều là Tiền Văn Kiệt lôi hắn đi khắp nơi bấm bấm, ném ném, đánh quyền, vân vân.
Trần Bách Châu vẫn luôn lẳng lặng đi cùng Thiệu Hiển, cũng không chủ động chơi gì.
Thấy cậu như vậy, Thiệu Hiển có chút xoắn xuýt.
Khoảng thời gian ở chung với Trần Bách Châu, nhìn từ bên ngoài, Trần Bách Châu rất bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, không khó phát hiện cậu trưởng thành hơn những đứa trẻ khác.
Gần mười năm bị nhục mạ, tâm lý không thể không gặp vấn đề, chỉ là vấn đề này trước mắt vẫn chưa biểu hiện rõ.
Thế nhưng, làm gì có đứa trẻ ngày nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, không đòi hỏi gì?
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy, Trần Bách Châu tựa hồ quá mức ỷ lại vào mình. Có lẽ dùng từ ỷ lại cũng không đúng lắm, dù sao Trần Bách Châu vẫn luôn chăm sóc cho mình.
Nói ỷ lại, không bằng nói như hình với bóng.
Nghĩ tới đây, hắn liền quay đầu hỏi đứa nhỏ: “Cậu muốn chơi gì?”
Trò chơi điện tử tạo tạp âm rất lớn, Thiệu Hiển phải ghé sát vào tai Trần Bách Châu mới nói chuyện được.
Hô hấp nhẹ nhàng phả vào màng nhĩ Trần Bách Châu, lỗ tai cậu giật giật, sau đó lắc đầu trả lời: “Không có gì muốn chơi, cậu muốn chơi gì?”
Thiệu Hiển chỉ chỉ trò gắp thú bông, “Tôi muốn chơi cái này.”
Mặc dù hắn không học khoa tâm lý học, nhưng có thể nhìn ra được, Trần Bách Châu mười tuổi hình như rất thích giúp mình làm việc.
Đại khái là vì được nhờ, mới cảm thấy bản thân mình có ý nghĩa tồn tại.
Hắn hiểu tâm lý này, nhưng lại cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên, Trần Bách Châu nghe vậy, lập tức nở nụ cười, “Tôi giúp cậu.”
Cậu chưa từng được đi chơi, nhưng mới vừa nhìn thấy người khác chơi cũng học lỏm được.
Sau khi tập trung vào trò chơi, cậu nghiêm túc chuyên chú điều khiển cán gắp, quyết đoán chộp lấy một con chuột Mickey nhồi bông.
Tay Thiệu Hiển vô dụng, xưa nay chưa bao giờ gắp thành công một con nào.
Đến lúc này, hắn cũng không nhịn được mà khẩn trương lên.
Con Mickey bị chộp trúng, cái cán gắp lắc lư nâng Mickey nhồi bông lên, theo tốc độ rùa bò mà di về phía lổ hổng ra ngoài.
Không được rơi, tuyệt đối không được rơi!
Thiệu Hiển chăm chú nhìn con chuột Mickey, cũng không nhìn thấy khóe môi Trần Bách Châu đang cong lên.
Rốt cuộc cái cán gắp cũng đến được chỗ lỗ hổng, sau đó thả con chuột Mickey ra.
Gắp được thật này!
Thiệu Hiển tự nhiên sinh ra một loại tự hào, hắn khom lưng lấy con chuột Mickey ra, từ đáy lòng khen ngợi: “Trần Bách Châu, cậu thật là lợi hại!”
Trần Bách Châu bị thổi phồng đến mức mũi như có chút nhấp nhô phập phù, lập tức lại bỏ thêm xu.
Tiền Văn Kiệt chơi xong trò thuyền hải tặc, lúc đi tới khu gắp thú tìm hai người mới phát hiện trong lòng Thiệu Hiển đã ôm rất nhiều chuột Mickey nhồi bông.
Mà Trần Bách Châu vẫn đang chăm chỉ không ngừng, tiếp tục gắp trong cái máy còn dư vài con thú nhồi bông.
“Trần Bách Châu cậu thật lợi hại đó! Gắp được nhiều như vậy luôn!” Tiền Văn Kiệt nhìn chút mà thèm, “Đưa tôi mấy con với chứ.”
Trần Bách Châu không trả lời cậu ta nhưng lại nhìn về phía Thiệu Hiển, dường như có ý dò hỏi hắn.
Thiệu Hiển không muốn chia sẻ thành quả lao động của Trần Bách Châu, nhưng nhìn Tiền Văn Kiệt thực sự rất đáng thương, liền hào phóng chia cho cậu ta một con.
“Hiển Hiển, cậu hẹp hòi như vậy từ bao giờ thế?” Tiền Văn Kiệt ôm con chuột Mickey, một mặt khiếp sợ.
Đúng lúc này, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân đi tới, cầm mấy cái túi, giúp Thiệu Hiển đựng tất cả số chuột Mickey, xách trên tay.
“Tôi đi nhà vệ sinh, hai người đi không?” Thiệu Hiển cảm thấy cái tầng trò chơi điện tử này có chút ngột ngạt, tiện thể nói.
Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt tất nhiên không cảm thấy kì quái, là anh em tốt cần vài lần đi vệ sinh tập thể.
Lúc ba người ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc gặp mấy đứa nhỏ khoảng chừng mười tuổi cũng đi vào, lông mày Trần Bách Châu khẽ nhúc nhích, sau đó lặng lẽ nói: “Thiệu Hiển, tôi có hơi đau bụng, cậu với Tiền Văn Kiệt không cần chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đi tìm các cậu.”
Thiệu Hiển tỉ mỉ liếc cậu một cái, gật gật đầu.
– —
Ka: Tiền Bút Sáp về đây chị bóc vải cho nèee, mặc kệ mấy con ngừi iu nhau đi! Thương em:<
Lúc đầu định tháng sau mới có chương mới