Edit: Kitto Katto (nhớ bệ hạ:<)
– —
Ngày thứ hai của hội thao, ba người Thiệu Hiển đều có hạng mục thi đấu.
Thiệu Hiển nhảy cao, Tiền Văn Kiệt ném lao, Trần Bách Châu nhảy xa, cả ba hạng mục đều diễn ra vào buổi sáng.
Trần Bách Châu còn có cuộc thi chạy cự li dài vào khoảng buổi chiều.
Hôm nay là một ngày đẹp, tầng mây che khuất ánh mặt trời, tạo ra chút không khí mát mẻ.
Buổi sáng ba người thi đấu đều đạt được thành tích tốt, buổi trưa, sau khi cơm nước xong, Trần Bách Châu định lấy bài tập ra làm, lại bị Thiệu Hiển ngăn cản.
“Chiều còn phải chạy cự li dài, ngủ một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng làm nữa.”
Trần Bách Châu từ trước đến giờ đều nghe lời Thiệu Hiển, nghe vậy cất bài tập đi, nằm nhoài lên bàn nhắm mắt lại.
Nửa khuôn mặt chôn trong khuỷu tay, nửa khuôn mặt hướng về phía Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển liền có thể nhìn thấy sống mũi và khuôn mặt của cậu, không khỏi xem đến nghiện.
Lông mày Trần Bách Châu rậm, nhạt vừa phải, hình dáng lông mày xinh xắn, ở phía đuôi sắc bén như lưỡi dao, hơi giương lên trên, mang mấy phần lạnh lùng và nghiêm nghị. Lông mi dày lại cong, kéo xuống một phần bóng râm phía trước, nhìn rõ cả nốt ruồi dưới đuôi mắt.
Kiếp trước, thứ thu hút phụ nữ nhất của Phó Bách Châu chính là khuôn mặt này, Thiệu Hiển không thể phủ nhận.
Hiện tại đứa nhỏ còn quá non nớt, vẫn còn nét ngây ngô, chưa có phát triển hết.
Hắn nhìn một chút, dần dần cũng nhắm mắt lại, ngủ.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn, Trần Bách Châu bỗng nhiên mở hai mắt, bên trong không có một tia buồn ngủ. Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Thiệu Hiển nửa ngày, một lần nữa nhắm mắt lại.
Thi chạy cự li dài buổi chiều bắt đầu, Trần Bách Châu đứng ở vạch xuất phát, chờ hiệu lệnh súng vang lên, trước khi tiếng súng nổ vang, cậu liếc mắt nhìn Thiệu Hiển một cái.
Thiệu Hiển cười vẫy tay với cậu, dùng khẩu hình nói “Cố lên nha”.
Trần Bách Châu còn chưa kịp cười đáp lại, tiếng súng đã nổ vang bên tai.
Thân thể theo phản xạ chạy về phía trước, cậu đã không làm được việc nào khác, chỉ có thể thở đều đều, điều chỉnh tần suất hô hấp của mình.
Thi chạy cự li dài chính là đọ sức chịu đựng, nói về sức chịu đựng, cậu tự nhận mình không kém bất kì ai.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Có người vượt qua cậu, cũng có người bị cậu vượt qua, cậu từ đầu tới cuối duy trì trạng thái đều đặn, từng chút từng chút chạy về hướng vạch đích.
Trong đầu cậu thầm đếm số vòng, khi đếm đến vòng cuối cùng cậu bắt đầu gia tăng tốc độ.
Tiếng reo hò trên khán đài đã cách cậu rất xa, cậu chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.
Bỗng nhiên, từ ngoài sân truyền đến một loạt tiếng thét lạ, cậu cũng đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm, nhưng đã không kịp nữa.
Một lực mạnh bỗng nhiên tập kích sau lưng cậu, cậu theo quán tính trực tiếp ngã về phía trước, cũng may phản ứng kịp lúc, lấy bàn tay chống xuống đất, nhưng dù vậy, đầu gối vẫn bị mặt đất chà bị thương, đau tê tê.
Cứ như vậy bị trì hoãn, nỗ lực duy trì lúc trước của cậu tan trong nháy mắt.
“Trần Bách Châu, có bị thương không? Đừng chạy nữa!” Tiếng lo lắng của Thiệu Hiển rơi vào tai cậu.
Trần Bách Châu nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn Thiệu Hiển một cái, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ.
Cậu không thể thua!
Cũng không biết sức lực từ đâu tới, cậu cấp tốc bò dậy, hoàn toàn không để ý vết thương trên đầu ngối, chạy như bay về phía vạch đích.
Một người, hai người, ba người…
Cậu dường như dùng tốc độ 100km/h để bứt về phía trước, vượt qua từng đối thủ một, cuối cùng cũng chạm được tới vạch đích.
Một giây sau, cậu cũng không nhịn được nữa, nhắm hai mắt đổ thẳng về phía trước.
Nhào vào lồng ngực quen thuộc, trong vắt, thơm ngọt, dễ khiến người khác trầm mê.
Trước khi ngất đi, cậu nghe thấy giọng nói lo lắng của Thiệu Hiển, cách rất gần, rồi lại tựa như trôi về nơi rất xa.
Mà như vậy cũng đủ rồi.
Thiệu Hiển ôm chặt lấy Trần Bách Châu, trên mặt đều là tia lạnh nhạt.
Giáo viên chủ nhiệm vội vã chạy lại hỏi, Thiệu Hiển mặt không thay đổi, nói: “Thưa cô, em đưa Trần Bách Châu vào phòng y tế trước.”
Về phần người cố ý đẩy ngã Trần Bách Châu, hắn đã nhớ kỹ.
Tiền Văn Kiệt giúp hắn dìu Trần Bách Châu đến phòng y tế, sau khi tỉ mỉ kiểm tra cô y tá mới nói: “Không có việc gì cả, chỉ là thân thể không tốt lắm, do vận động quá sức gây nên, nghỉ ngơi một chút là ổn, để cô xử lý vết thương trên tay với trên đầu gối của em ấy trước.”
Bàn tay cùng đầu gối của Trần Bách Châu đều tại ngã sấp mà ma sát với mặt đất gây ra, bây giờ da dẻ đều có chỗ xước, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Đã như vậy mà cậu vẫn kiên trì chạy toàn bộ, thậm chí còn là người về đầu tiên.
Thiệu Hiển không đau lòng là không thể, nhưng cũng lúc, lại rất tự hào.
“Cô ơi, cô có thể nhẹ tay một chút không ạ?” Thiệu Hiển thấy Trần Bách Châu đau đến khẽ nhăn mày, không khỏi mở miệng nói.
Cô y tá cũng không tức giận, liếc nhìn hắn, cười híp mắt nói: “Được, cô sẽ cố gắng, xem ra quan hệ của các em rất tốt ha.”
“Đó là điều đương nhiên mà cô, là quan hệ thanh mai trúc mã đó ạ!” Tiền Văn Kiệt nói tiếp.
Thiệu Hiển liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Cậu là “thanh mai” hả?”
“Ayda, thì cũng giống nhau mà, ” Tiền Văn Kiệt cười hehe nói, “Vậy thì trúc mã trúc mã đi.”
Trong khi cậu ta cười nói, Trần Bách Châu đã tỉnh lại, trong mắt vẫn còn mê man, đợi đến khi thấy rõ được Thiệu Hiển, mới chính thức tỉnh hẳn.
“Đừng nói gì cả, uống nước đã.”
Thiệu Hiển cho cậu uống hai ngụm nước, sắc mặt Trần Bách Châu dần dần khôi phục, nói: “Tôi không sao.”
“Cậu vừa té xỉu đó!” Tiền Văn Kiệt bất bình nói, “Cậu liều mạng như thế để làm gì? Chỉ là một cuộc thi thôi mà.”
Trần Bách Châu còn chưa kịp mở miệng, Thiệu Hiển liền nói đỡ cho cậu.
“Bách Châu là suy nghĩ cho vinh dự của lớp, chỉ là sức khỏe vẫn quan trọng nhất, lần sau đừng như vậy nữa nha.”
“Ừm.” Trần Bách Châu khẽ mỉm cười, lông mi dài buông xuống, che đi tia ấm áp trong con ngươi.
Sau khi cô y tá bôi thuốc xong, ba người trở lại trường đấu, Thiệu Hiển lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường đút cho Trần Bách Châu.
Vị cam, rất ngọt.
Hách Lộ đi tới, nhìn Trần Bách Châu mấy lần, hướng Thiệu Hiển nói: “Người đẩy ngã bạn học Trần chính là Thôi Hàng lớp 6 – 4.”
“Thôi Hàng?” Đầu lưỡi Thiệu Hiển lăn qua hai chữ này, có chút giống như mang theo mấy phần sát khí.
Tiền Văn Kiệt không nhịn được run lên, “Hiển Hiển, cậu biết tên nhãi đó hả?”
“Có nhớ cái lần xem mắt của anh hai tôi hồi tụi mình còn học lớp 4 không?” Thiệu Hiển mỉm cười nói, “Thôi Hàng chính là em trai của Thôi Duyệt.”
Sau lần xem mắt đó, sau cả lần Thiệu Hiển nói với Thái Nhã Lan chuyện Thôi Duyệt từng dắt tay người đàn ông khác không lâu, Thiệu Uẩn cũng không liên lạc lại với Thôi Duyệt nữa.
Không phải vì chuyện cô ta từng giao du với bạn trai khác, mà là tra được cô ta “chân đứng hai thuyền”.
Thiệu Uẩn không thích đội mũ xanh*, đương nhiên sẽ không tiếp tục qua lại với Thôi Duyệt nữa.
*đội mũ xanh: chỉ những người đàn ông bị ngoại tình, hay còn gọi là “bị cắm sừng” đó:v
Nhưng Thôi Duyệt lại không biết mình đã bị bại lộ, cô ta lòng cao hơn trời, vì bị Thiệu Uẩn đơn phương từ chối kết giao, nên lòng tự trọng bị đả kích, thậm chí vì Thiệu Uẩn mà sinh ra lòng oán hận Thiệu gia.
Thiệu Hiển không biết vì sao Thôi Hàng lại muốn đẩy ngã Trần Bách Châu, không ngoài khả năng là vì cái thù oán riêng đó.
Nói cho cùng, Trần Bách Châu là vì Thiệu gia mà chịu thiệt thòi.
Thôi Hàng không dám động vào hắn, tự cho là Trần Bách Châu không được Thiệu gia coi trọng, đẩy một cái căn bản không có gì to tát, cho nên mới dám làm bậy.
Nhưng mà, luôn cảm thấy có chỗ sai sai.
“Vậy thì sao? Tại sao nhãi đó lại muốn hại Bách Châu chớ?” Tiền Văn Kiệt không hiểu.
“Đi hỏi thử là biết, ” Thiệu Hiển nói xong đứng dậy, hỏi, “Đi cùng không?”
Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt dĩ nhiên sẽ đi theo.
Hách Lộ cũng hiếu kì muốn đi chung.
“Con gái không nên đi theo thì hơn.” Một câu nói của Thiệu Hiển đã ngăn cản được bước chân rục rà rục rịch của cô.
Ba người hướng nơi tập trung của lớp 6 – 4 mà đi.
Giữa đường, Tiền Văn Kiệt đột nhiên kêu một tiếng, “Hình như tôi nhớ là, Trần Dục cũng học lớp 6 – 4!”
Trần Dục lớn hơn một tuổi so với bọn họ, trước kia cao hơn bọn họ một lớp, sau khi ba người nhảy lớp xong, liền đồng cấp với Trần Dục.
Bất quá từ sau khi Trần Bách Châu thoát ly Trần gia, Thiệu Hiển cũng không còn quan tâm đến Trần gia nữa, chuyện Trần Dục học lớp 6 – 4, hắn thật sự không rõ luôn.
Nơi tập trung của lớp 6 – 4, có mấy nam sinh nữ sinh đang ngồi cắn hạt dưa.
Thấy ba người Thiệu Hiển đi tới, sắc mặt các nữ sinh thì kích động, nam sinh lại như gặp đối thủ lớn.
“Thôi Hàng đang ở đâu?” Tiền Văn Kiệt trợn mắt hỏi.
Nam sinh hiển nhiên không dám trêu chọc ba người, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng vẫn phải trả lời: “Chắc là đi vệ sinh rồi.”
Bên cạnh sân luyện tập có một nhà vệ sinh công cộng, ba người Thiệu Hiển lại đi đến chỗ nhà vệ sinh công cộng đó.
“Hiển Hiển, nếu tên Thôi Hàng đó sợ quá trốn về nhà rồi thì phải làm sao bây giờ?” Tiền Văn Kiệt lo lắng nói.
Thiệu Hiển nhẹ nhàng nở nụ cười, sắc mặt ý tứ hàm xúc không rõ.
Tiền Văn Kiệt đột nhiên cảm thấy nổi da gà dồn dập.
“Bách Châu, cậu muốn xử thế nào?” Thiệu Hiển đột nhiên nhìn Trần Bách Châu hỏi.
Trần Bách Châu vẫn luôn giữ yên lặng, cậu mới là người bị hại, cậu có quyền quyết định phải làm như thế nào.
“Trong trường ẩu đả đánh nhau sẽ bị xử lý kỷ luật, ” Trần Bách Châu không chút nghĩ ngợi nói, “Bảo cậu ta nói xin lỗi tôi là được rồi.”
Cậu nhớ kỹ điều mà một năm trước Thiệu Hiển nói cho cậu biết.
Không dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề, hơn nữa, hiện tại cậu cũng không có năng lực dùng những phương thức khác để trả thù lại, không bằng cứ nhẹ nhàng tha thứ, chờ đợi thời cơ.
Thiệu Hiển không biết cậu suy nghĩ gì trong lòng, cho rằng cuối cùng cậu cũng đã mang trong lòng tính thiện lương, vì vậy vỗ vỗ bả vai cậu nói: “Tên nhãi đó cố ý đẩy cậu bị thương, không dạy dỗ một chút sao được?”
Nói xong, dẫn hai người đi tới cửa nhà vệ sinh công cộng.
Còn chưa tiến vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã.
Phần lớn đều là tiếng thiếu niên kích động, có lẽ sau khi kích động bọn họ đã biết sợ, trong nhà vệ sinh công cộng Thôi Hàng dùng câu nói này thể hiện ra đến vô cùng rõ ràng.
“Phải làm sao bây giờ? Nếu Thiệu Hiển tìm tao gây phiền phức thì phải làm sao bây giờ?”
Một giọng nói khác khinh thường nói: “Sợ cái gì mà sợ? Tao cũng có bảo mày đẩy Thiệu Hiển đâu, người bị thương là Trần Bách Châu cơ mà, cái vết thương nhẹ đó đối với nó mà nói chẳng đáng kể chút nào, Thiệu Hiển cũng sẽ không thèm quan tâm đâu.”
Nếu nghe kĩ sẽ thấy tiếng nói kia thật sự có chút giả tạo.
Đương nhiên, Thôi Hàng không thèm bỏ tai nghe, hỏi lại một lần: “Có thật không? Mày không lừa tao đấy chứ?”
Trần Dục đầy mặt thiếu kiên nhẫn, tên Thôi Hàng này nhìn qua mạnh bạo, không nghĩ bên trong lại là một thằng ngu.
Cậu ta định tiếp tục lừa dối, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân, giật mình nhìn ra phía cửa nhà vệ sinh.
“Dĩ nhiên không phải sự thật rồi, ” Thiệu Hiển cầm trên tay một cành mây, mỉm cười nói, “Thôi Hàng, sao mày có thể tin mấy chuyện nhảm nhí của Trần Dục nhỉ?”