Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 47 - Chương 47

trước
tiếp

Thiệu Hiển đưa tay ra cầm lấy, lại không cẩn thận đụng phải tay Phó Bách Châu.

Lần này hắn không trốn nữa, tự nhiên mà nhận dĩa bánh, nâng niu tượng người nhỏ trong lòng bàn tay.

“Để mình ăn sao?”

Phó Bách Châu không khỏi cười rộ, “Ừ, cho cậu.”

Dưới ánh đèn cam, nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, phảng phất như tấ cả những gì còn lại chỉ còn chàng trai đang giữ tượng socola nhỏ kia.

Chu Mộng Viên đang ăn, nhịn không được phải dừng, ở trong lòng không ngừng hò hét.

Yêu nhau đi! Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!

Trong nháy mắt, mặt Thiệu Hiển giãn ra, mi mắt cong cong như trăng khuyết, hắn dùng muỗng xúc cái đầu nhỏ của tượng xuống, không chút do dự đưa vào miệng.

Socola tan ra, tinh tế ngọt mềm, hắn nhịn không được khen: “Ngọt ghê.”

Phó Bách Châu cứ như vậy mà nhìn.

Ăn đầu, rồi lại đến cánh tay, sau đó là cả thân thể.

Chờ đến khi hắn đem toàn bộ tượng người ăn xong, một quả vải đã xuất hiện ngay trước mặt.

Socola quá ngậy, Thiệu Hiển tự nhiên mà cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng thịt vải trên tay người nào đó.

Mọng nước no đủ, ngọt thanh vừa miệng.

Tựa như đang trở lại trước kia vậy.

“Bánh kem đã ăn xong, món chính cũng lên được rồi chứ nhỉ?” Tiền Văn Kiệt ném cái muỗng ăn bánh xuống, hưng phấn lấy mấy chai rượu ra.

Triệu Tư Khâm phụ họa: “Tới tới tới, ngồi xuống hết nào. Nhưng mà chỉ uống không thôi thì có chán quá không?”

“Cậu muốn chơi trò chơi hả?” Mắt Tiền Văn Kiệt sáng lên, “Có trò gì vui sao?”

Thấy vẻ mặt háo hức của hai người, Chu Mộng Viên lập tức giơ tay đề cử: “Thử thách hay sự thật không?”

Trò này tuy đã rất xưa, nhưng vẫn khá hữu dụng nha!

Hơn nữa, nàng biết hôm nay tụ hội đầy đủ nên đã chuẩn bị riêng một ít đạo cụ rồi!

Nàng nói xong, e sợ mọi người không chịu, thế nên âm thầm chớp chớp mắt nhìn Chúc Mạn La.

Mạn La hiểu ý, lập tức gật đầu: “Mình chơi.”

Vừa dứt câu, Tiền Văn Kiệt lập tức vỗ lên trên mặt bàn, “Được, vậy thì chơi thôi!”

Thiệu Hiển ít khi chơi đùa thế này, không quá quan tâm là chơi trò gì, những người khác lại càng không để ý.

Chu Mộng Viên như làm ảo thuật, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ.

“Đây là thử thách mà mình đã chuẩn bị, ai không muốn nói sự thật thì phải chọn và hoàn thành một thử thách trong cái hộp này. Nếu không thì tự phạt một ly!”

Nàng vừa nói vừa đem giấy trong hộp đổ lên bàn, “Không được chơi xấu đâu đó!”

Tiền Văn Kiệt đặt trước mặt mỗi người một ly rượu, đem chai rỗng để giữa bàn.

“Ai trước đây?”

“Mình!” Chu Mộng Viên nhanh chóng giành quyền chủ động.

Ánh mắt nàng băn khoăn nhìn ngang nhìn dọc, nghĩ xem sẽ muốn ai bị chọn trước.

Cuối cùng dừng lại trên người Thiệu Hiển, không còn cách nào, nàng chính là “thích” Thiệu Hiển mà.

Nàng nhẹ nhàng xoay chai rượu, trong lòng mặc niệm, nhất định phải là cậu ấy!

Tiếc là đời không như mơ, chai rượu chậm rãi dừng lại trước mặt Chúc Mạn La.

Chu Mộng Viên tủm tỉm cười hỏi: “Cậu chọn gì đây?”

Chúc Mạn La không thích uống rượu, cũng không thích thử thách.

“Sự thật.”

Dù sao hai người cũng là bạn bè, Chu Mộng Viên chắc sẽ không gây khó dễ.

Quả nhiên, Chu Mộng Viên không định khiến Mạn La khó xử, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Đã từng thích ai chưa?”

Vừa hỏi xong, Tiền Văn Kiệt lập tức hăng hái.

Chúc Mạn La lắc đầu: “Chưa.”

Tiền Văn Kiệt vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy mất mát trong lòng.

Hắn không phải không muốn thổ lộ, chỉ là bản thân mình còn phải thi đấu, thời gian rảnh rỗi không nhiều, không cách nào ở bên chăm sóc Mạn La. Nếu thổ lộ xong liền chạy đi đâu mất vậy chẳng phải vô trách nhiệm quá sao?

Kế tiếp đến lượt Mạn La.

Nàng không định nhắm vào ai, tùy ý xoay, sau vài vòng, chai chỉ thẳng vào Đỗ Trạch.

“Mình uống.” Đỗ Trạch nói xong, không chờ mọi người kịp phản ứng đã một hơi cạn sạch.

Triệu Tư Khâm: “…..” Đau lòng quá, khổ sở quá.

Tiền Văn Kiệt cười ha ha, đưa tay xoay cái chai, ánh mắt mọi người tập trung lên nó, tò mò xem lần này họa sẽ rơi vào nhà ai.

“A, là Thiệu Hiển!” Chu Mộng Viên lập tức hô nhỏ một tiếng.

Thiệu Hiển nhẹ nhàng cười, hắn trước kia chưa từng chơi qua trò này, còn cảm thấy rất thú vị. Vừa rồi sự thật với uống rượu đều đã được chọn qua, hắn liền đưa tay lấy giấy gấp trên bàn.

“Mình chọn thử thách vậy.”

Đôi mắt Chu Mộng Viên tức khắc sáng mãnh liệt.

Giấy do dàng chuẩn bị, tất nhiên nàng biết bên trong viết cái gì!

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm tay Thiệu Hiển, tim so với đương sự có khi còn đập nhanh hơn.

“Trúng gì vậy, trúng gì vậy?” Tiền Văn Kiệt vội vàng ghé qua xem.

Thiệu Hiển bất đắc dĩ, cười cười nhìn nội dung trên giấy.

“Chọn một người chơi…… thơm thơm!” Phản ứng đầu tiên của Tiền Văn Kiệt là trốn về. Dựa theo tính cách của Thiệu Hiển, nhất định sẽ không chọn nữ.

Mà trong đám nam nhân ngồi ở đây, mình với Hiển Hiển xem như quen thuộc nhất, không chừng mình bị chọn trúng bây giờ.

Hắn còn muốn giữ mình trong sạch để còn yêu đương với Mạn La nha!

Triệu Tư Khâm cũng dịch người sang chỗ khác, tỏ vẻ tôi không biết gì cả.

Còn Đỗ Trạch vừa uống một ly đã ngà ngà say, người dựa vào sofa, ánh mắt mê ly nhìn mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.

Thiệu Hiển không khỏi bật cười.

Hắn nắm tờ giấy, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phó Bách Châu.

Phó Bách Châu cũng đang nhìn hắn.

“Giúp một chút?” Thiệu Hiển cười.

Phó Bách Châu còn chưa kịp đáp lời, Thiệu Hiển đã câu lấy cổ hắn, nhanh chóng tiến tới chạm lên môi Bách Châu.

Vừa chạm vào liền tách ra ngay lập tức.

Phó Bách Châu ngây người, không tin được nhìn về phía Thiệu Hiển.

Xúc cảm mềm mại ấm áp từ cánh môi kia còn mơ hồ lưu lại, cái chạm trong nháy mắt kia khiến hắn cảm thấy như hồn lìa vừa khỏi xác, cảm giác tê tê nhột nhột tiến thẳng vào lòng, khiến trái tim mãnh liệt nhảy dựng.

Từng tiếng thình thịch thình thịch vang vọng bên tai.

Không chỉ có hắn, những người khác cũng vì sự dũng cảm của Thiệu Hiển mà ngây người.

“Hiển Hiển,” biểu tình Tiền Văn Kiệt thoạt nhìn có chút ngốc, “Cậu sao…..”

“A ha ha ha,” người đầu tiên phản ứng lại là Triệu Tư Khâm, hắn lấy tay bịt miệng Tiền Văn Kiệt, “Xong, Thiệu Hiển hoàn thành thử thách, vậy thì giờ mình xoay chai đây!”

Tiền Văn Kiệt giãy giụa thoát ra, tuy có chút hoang mang tại sao Thiệu Hiển lại chọn hôn môi, nhưng dưới bầu không khí kì lạ này, hắn quyết định câm miệng.

Thiệu Hiển nhận thấy khác thường, nhưng vẫn bất động thanh sắc như cũ, cưỡng chế đè nén kích động trong lòng, nhìn cái chai xoay quanh.

Vận may Triệu Tư Khâm vô cùng tốt, cái chai chỉ trúng Phó Bách Châu.

Hắn lộ ra một nụ cười tiện vô cùng, đang chuẩn bị hỏi, liền nghe Bách Châu nói: “Thử thách.”

Triệu Tư Khâm cười còn sáng lạn hơn, xem ra người nào đó đã thích cái trò này rồi.

Phó Bách Châu lấy một mảnh giấy, mở ra, đặt trên mặt bàn.

“Chọn một người chơi, nói với người đó “em mang thai con của anh”, phốc ha ha ha!”

Triệu Tư Khâm trực tiếp cười ngã nhào trên ghế sofa.

Những người còn lại cũng sướng khi thấy người gặp họa mà cười rộ theo.

Phó Bách Châu đối mặt với Thiệu Hiển, nhanh chóng dùng âm thanh máy móc nói: “Em mang thai con của anh.”

Thiệu Hiển: “…..” Câu này từ trong miệng người nào đó nói ra, thật sự có điểm quỷ dị.

“Ha ha ha ha!”

Triệu Tư Khâm với Tiền Văn Kiệt cười như phát điên.

Chu Mộng Viên lần nữa thầm khen sự thông minh của mình!

Lại chơi thêm mấy lần, có vẻ được trời xanh chiếu cố, Thiệu Hiển với Phó Bách Châu không bị chọn trúng nữa, hai người ngồi trên sofa xem náo nhiệt.

Chơi đến mười giờ, Thiệu Hiển mở miệng: “Hôm nay tới đây thôi, về sớm một chút đi.”

Hắn uống chút rượu, mặt hơi hồng hồng, ánh mắt mang theo chút mê man. “Ai cũng uống cả rồi, về kiểu gì đây?” Tiền Văn Kiệt hỏi.

“Mình không uống.” Phó Bách Châu bình tĩnh nhìn về phía Thiệu Hiển, “Mình đưa cậu về.”

Hắn thực sự chưa uống rượu, bất quá dù hắn muốn uống, Thiệu Hiển cũng sẽ không cho.

Dạ dày không tốt, dĩ nhiên là không được uống rồi.

“Bọn tôi thì sao đây?” Triệu Tư Khâm hỏi.

Thiệu Hiển cười cười, “Nhà nhiều phòng, hôm nay ở tạm chỗ mình một đêm đi.”

Không ai có dị nghị.

Quay về nhà Thiệu Hiển, xếp phòng cho từng người xong, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Thiệu Hiển và Phó Bách Châu.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

Thiệu Hiển dựa trên sofa, lười biếng nói: “Phó Tông có biết hôm nay cậu đi chung với bọn mình không?”

“Đừng lo, không sao đâu.” Thanh âm Phó Bách Châu trầm thấp, tựa như đang trấn an nội tâm xao động của Thiệu Hiển.

Thiểu Hiển lẳng lặng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Không đủ chăn, chỉ có bốn phòng, cậu…..”

“Mình ngủ sofa là được.” Phó Bách Châu lập tức nói.

Thiệu Hiển: “… Không thì để mình ngủ với Bút chì, cậu ngủ phòng mình đi.”

Hắn nói xong đứng dậy định đi.

Bàn tay tức khắc bị níu lại, lòng bàn tay nam nhân có vết chai, khiến hắn có chút không thoải mái, nhưng lại làm nội tâm yên ổn trong nháy mắt.

“Mình….” Phó Bách Châu ngừng một chút, miệng lưỡi gian nan, “Mình ngủ chung với cậu được không?”

Thiệu Hiển quay đầu, con ngươi hơi cong cong lên, cười nói: “Được.”

Hai người nắm tay bước lên lầu.

Phó Bách Châu vẫn luôn nắm tay Thiệu Hiển, không nỡ bỏ ra, nhưng lại không dám nắm chặt, sợ đau đến Hiển Hiển.

Bố trí trong phòng dường như không khác mấy với phòng ở Thiệu gia.

Ấm áp và đẹp đẽ.

“Mình tắm trước, đợi chút rồi tới cậu.”

Thiệu Hiển nói xong, lấy ra hai bộ áo ngủ, để lại một bộ cho Phó Bách Châu, mình cầm một bộ ôm theo khăn đi vào phòng tắm.

Phó Bách Châu nâng quần áo lên, hít nhẹ một hơi.

Là mùi của Thiệu Hiển, thật dễ chịu.

Thiệu Hiển tắm xong liền chui vào trong chăn, điều hòa trong phòng hơi lạnh, nghĩ đến Phó Bách Châu thể chất thiên hàn, hắn liền chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.

Rúc người trong chăn, nghe tiếng nước mơ hồ truyền ra từ trong phòng tắm, Thiệu Hiển dần cảm thấy buồn ngủ.

Hôm nay đúng là có hơi mệt, hơn nữa còn uống rượu, lại vừa tắm xong, mệt rã rời cũng là bình thường.

Hắn vốn định chờ Phó Bách Châu ra rồi ngủ luôn, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đâu.

Sao mà tắm lâu quá vậy?

Thiệu Hiển cuối cùng cũng mơ mơ màng màng, ôm theo hoang mang đi vào trong giấc ngủ.

Một lát sau, Phó Bách Châu một thân đầy hơi nước bước ra, nương theo ánh đèn tường nhu hòa, đứng bên mép giường lẳng lặng nhìn Thiệu Hiện.

Thanh niên trên giường hiển nhiên đã ngủ say.

Nửa mặt vùi vào trong gối, không biết là mơ đẹp thế nào, mặt mày giãn ra, dường như còn mang theo nét cười.

Phó Bách Châu bỗng nhiên đưa tay lên môi mình xoa xoa.

Mấy tiếng trước, nơi này vừa được Thiệu Hiển thơm qua, loại cảm giác này, đại khái cả đời hắn đều không quên được.

Thế là chỉ trong chớp mắt, nhà giam hắn cất công xây trong lòng ầm ầm đổ sụp.

Mãnh thú thoát khỏi gông xiềng, hai con mắt đỏ hồng, điên cuồng rít gào, tựa như phải làm một gì đó mới có thể làm nó an phận đi một chút.

Phó Bách Châu tham lam nhìn Thiệu Hiển ngủ say.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nửa quỳ bên mép giường, thật cẩn thận, từng chút từng chút cúi người xuống.

Đây là lợi dụng lúc người khác không biết gì, là không đúng, hắn biết.

Nhưng hắn nhịn không được, cũng không muốn nhẫn nại nữa.

Chỉ chạm nhẹ lên khóe môi ấm mềm, không tiến thêm bước nào.

Chỉ là, trình độ đụng chạm này đã khiến hắn cảm nhận được linh hồn đang chấn động từng cơn rồi.

Tay đặt bên mép giường của hắn khẽ run, sau đó lại run lợi hại hơn.

Hô hấp Thiệu Hiển phả lên sườn mặt, có chút ấm, có chút ngứa, hắn rất muốn trực tiếp gắt gao ôm người vào trong ngực rồi tùy ý mà hôn.

Nhưng mà Thiệu Hiển ngủ rồi.

Không thể đánh thức cậu ấy được.

Phó Bách Châu dường như dùng hết tự chủ cả đời mình mới có thể rời khỏi Thiệu Hiển, đi đến bên kia giường nằm nghiêng qua một bên.

Giường rất lớn, lớn hơn giường ký túc xá gấp mấy lần.

Hắn chừa lại một khoảng đủ nhiều, cố sức nằm càng xa càng tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.